Dịch: Quyên Nami
Chiếc ghế cũ phủ đầy bụi bặm nhưng chẳng hiểu sao cụ Khâu cứ hướng về nó mà khóc lóc thảm thiết.
Một lát sau, khi đã tiết chế được cảm xúc, cụ Khâu quay lại nói với tôi:
"Cái ghế này có từ thời dân quốc, ông bạn của ta lúc còn sống rất thích cái ghế này"
Vừa nói, cụ Khâu vừa đi tới lấy tay vuốt ve cái ghế một cách trìu mến.
Tôi không ngờ cụ Khâu lại biểu lộ tình cảm như vậy, tôi đoán có lẽ chủ nhân của cái ghế này lúc còn sống chắc hẳn có mối quan hệ thâm sâu nào đó với cụ ấy.
Một lúc sau, tôi hỏi nhỏ:
"Cụ Khâu ơi, cái ghế này có thể dùng để bắt quỷ ạ?"
Cụ Khâu gật đầu nói:
"Ông bạn già của ta lúc còn sống chính là một âm dương tiên sinh rất lợi hại, cả đời ông ấy đã xem bệnh bắt quỷ cho không biết bao nhiêu người, khi mất đi rồi, ông ấy vẫn để lại một tia thần thức ở cái ghế này, tối nay nếu như con quỷ kia ngồi vào cái ghế này thì nhất định ta sẽ đánh cho nó hồn phi phách tán"
Cái ghế này qua lời nói của cụ Khâu nó bỗng trở nên thần bí khiến cho niềm tin bắt được quỷ tối nay của tôi tăng thêm bội phần.
Nói xong, cụ Khâu như chợt nhớ đến điều gì đó liền dặn dò tôi:
"Ghế này chỉ dành cho quỷ ngồi, mi tuyệt đối không được ngồi lên đó biết không! Một khi hắn ngồi vào ghế thì ta sẽ lập tức đến ngay"
Tôi liền vội vàng gật đầu nói:
"Dạ, cháu sẽ không ngồi đâu ạ, cụ yên tâm"
Cụ Khâu dặn dò xong, lại vẫn như cũ, quyến luyến nhìn cái ghế mấy lượt rồi mới xoay người bước ra ngoài.
Sau khi cụ Khâu rời đi, tôi vội vàng tìm miếng vải để lau dọn bụi bặm trong căn phòng này, đề phòng con quỷ kia thích sạch sẽ nên tôi lau cái ghế sạch bóng.
Dọn dẹp xong thì cũng đến chiều, đói bụng quá không chịu nổi nữa nên tôi mặt dày đến nhà Thủy Liên để xin ăn chực.
Thấy tôi quay lại không những Thủy Liên không coi thường tôi mà ngược lại hết sức vui mừng ôm chầm lấy tôi, ngay sau đó đãi tôi một bữa cơm thịnh soạn.
Tôi nhớ lại lần trước bắt quỷ thất bại nên trước khi về nhà, tôi dặn đi dặn lại Thủy Liên không được đem đồ ăn tối và đồ ăn sáng đến cho tôi.
Thấy tôi rất nghiêm túc nên Thủy Liên đành đồng ý.
Sau khi đã chuẩn bị hết mọi việc, tôi mong đợi vào lần bắt quỷ thứ hai này trong đêm nay.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, tôi theo lời cụ Khâu dặn dò, cái ghế vẫn đặt ở chính giữa nhà, tôi đốt cây nến màu đen lên và đặt ở bệ cửa sổ, sau đó tôi lên giường nằm và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa vàng của cây nến.
"Ding doong ding doong"
Tiếng quả lắc của chiếc đồng hồ cổ xưa đang treo trên tường báo hiệu đêm đã khuya.
Điều kỳ lạ là cây nến đen vẫn cháy bình thường, màu vàng vẫn tỏa ra chiếu sáng cả căn phòng, không hề biến đổi màu sắc.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11:30 khuya, hắn không tới sao?
Ngay lúc tôi đang thắc mắc thì trong sân vang lên tiếng còi xe hơi, lão Ngô đã trở lại!
Vừa bước vào nhà, lão Ngô thấy tôi đang ở trong phòng phía Tây liền trừng mắt quát lên:
"Không phải tao dã dặn mày không được bước chân vào phòng này hay sao mà giờ mày còn dọn cmn vào đây ở luôn vậy hả?"
Tôi không biết phải giải thích với lão ấy ra sao đành nhỏ giọng hỏi:
"Lão Ngô, sao lâu vậy rồi giờ ông mới tới?"
Lão Ngô thở dài nói:
"Sau khi tôi đưa cậu tới đây, mấy hôm sau tôi trở lại thôn Đường Oa Tử, cậu đoán xem, tôi nghe nhiều người trong thôn nói chỉ thấy cậu đến thôn có một mình thôi, làm gì có lão Đường nào đi cùng chứ?"
"Bọn họ nói tôi chỉ đi một mình thôi sao? Không lý nào, rõ ràng lão Đường còn cùng tôi hỏi thăm tin tức về chú Sáu kia mà, lúc đó lão ấy cũng đang đứng cạnh tôi"
Lão Ngô nghe vậy liền đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói
"Có thể chỉ có mình cậu thấy được hồn ma của lão Đường cho nên người ta bảo chỉ thấy cậu đi có một mình là đúng rồi, mà nữa, tôi nhớ có lần cậu hỏi trong vụ tai nạn xe cộ mười năm trước có ai may mắn sống sót không, vì sao cậu lại hỏi tôi câu này?"
Tôi nói ngay mà không cần suy nghĩ:
"Tôi nghe một người đáng tin cậy nói rằng chú Sáu đã chạy thoát trong vụ tai nạn xe mười năm trước, nhưng chính mắt tôi lại nhìn thấy hồ sơ về cái chết của chú ấy nên hiện tại tôi cũng không biết được rốt cuộc là chú Sáu còn sống hay đã chết rồi?"
Lão Ngô nhả ra một ngụm khói thuốc, mắt nheo lại giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, chậm rãi nói:
"Tôi đã thám thính một vòng quanh thôn Đường Oa Tử, tất cả thôn dân đều khẳng định chú Sáu vẫn đang rất khỏe mạnh, vậy việc lão ấy chết chưa thật đúng là khó mà xác định được, hôm nay tôi tới đón cậu về, sau khi trở về cậu phải lập tức dùng mọi cách để diều tra xem rốt cuộc chú Sáu là người hay quỷ.
Nếu như thật sự lão ấy chưa chết thì cậu phải báo cho tôi biết ngay chỗ ở của lão ấy, những chuyện khác cậu không cần quan tâm, hiểu không?"
Nghe vậy, tôi sửng sốt một lúc rồi hỏi:
"Để cho tôi điều tra chú Sáu hả? Lão Ngô, sao tự nhiên ông lại quan tâm đến sự sống chết của chú Sáu vậy?"
Lão Ngô nhếch mép, không nhịn được liền nói:
"Là để cứu cậu đó! Cậu nghe cho rõ lời của tôi đây, tôi chỉ yêu cầu cậu điều tra về chú Sáu, những chuyện khác liên quan đến mấy vụ tai nạn xe năm đó cậu đừng quan tâm!"
Lần quay trở lại này của lão Ngô so với lúc trước có chút khác lạ, tôi rất thắc mắc nên tính hỏi vặn lại thì tự nhiên liếc thấy ngọn lửa của cây nến đen trên bệ cửa sổ kia đã chuyển sang màu xanh lá cây từ lúc nào rồi!
Tôi hốt hoảng nhìn về phía chiếc ghế bành kia thì phát hiện ra chiếc ghế này đang không ngừng đung đưa nhè nhẹ, nó bị giữ lại rồi sao?
Lão Ngô thấy tôi có vẻ bất thường liền nói nhỏ:
"Cậu thu dọn đồ đạc nhanh lên, lát nữa chúng ta đi luôn"
Vừa nói, lão ấy vừa bước đến chiếc ghế bành định ngồi xuống.
Tôi nhớ lại lời dặn của cụ Khâu, ghế này chỉ dành cho quỷ vừa tính mở miệng ngăn cản thì lão Ngô đã đặt mông ngồi xuống rồi.
Lão Ngô vừa ngồi xuống thì tim tôi như nhảy ra khỏi cuống họng nhưng cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Không có chuyện gì xảy ra sao? Một vài phút trôi qua, tôi quay đầu nhìn về phía bệ cửa sổ nơi đặt cây nến đen thì thấy ngọn lửa đã chuyển từ màu xanh lá cây trở lại thành màu vàng rồi.
Đang lúc tôi đang suy nghĩ thì trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cô bé hoảng hốt chạy vào nhìn tôi nói:
"Chú ơi, nội cháu bị sao rồi đó, chú đến xem nội giúp cháu với"
Nghe vậy tôi liền nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì, cụ Khâu bị làm sao vậy?"
“Cháu không biết nữa, bà nội đang cầm dây muốn treo cổ tự tử.
Cháu đã làm mọi cách nhưng không thể nào ngăn cản được"
Cụ Khâu treo cổ ư?
Tôi sợ hãi vội vàng xỏ giày vào, lão Ngô cũng cuống cuồng chạy theo đến nhà cụ Khâu.
Cửa nhà cụ Khâu mở toang, tôi lao ngay vào nhà đúng vào lúc cụ Khâu vừa đạp đổ chiếc ghế treo cổ lủng lẳng trên sợi dây trên xà nhà.
Tôi lật đật chạy đến ôm chân cụ Khâu rồi tháo dây gỡ cụ ấy xuống, ánh mắt của cụ ấy đã trở nên đờ đẫn, chân không ngừng đạp tôi ra, thừa lúc tôi không để ý cụ ấy lại leo lên chiếc ghế, cũng may sức của cụ ấy đã trở nên yếu ớt nên tôi dùng dây trói chặt tay chân cụ ấy lại.
Cô bé đứng cạnh bên khóc thút thít, tôi hỏi:
"Bé nè, em phát hiện bà nội bị như vậy từ lúc nào?"
Cô bé sợ hãi nói:
"Lúc tối nội vẫn còn ngồi cắt người giấy như thường lệ, nhưng mới vừa lúc hồi nãy thôi, tự nhiên nội lại trở nên như vậy"
Cụ ấy bị quỷ nhập thân sao?
Tôi thầm suy đoán, phải chăng con quỷ kia biết được cụ Khâu đang ra tay giúp đỡ tôi nên cố ý trả thù hay không?
Dẫn quỷ tới thôn, đây chính là việc riêng của tôi nhưng giờ lại liên lụy đến cụ Khâu, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy, tôi còn chưa tìm ra cách giải quyết thì bên ngoài lại vang lên tiếng gào thét ầm ĩ.
Nhiều thôn dân đang kéo giữ một người, trong miệng vẫn còn đang không ngừng lẩm bẩm:
"Cô gái, sao lại dại dột vậy, đang yên đang lành sao lại muốn nhảy sông tự tử chứ?"
Tôi chạy tới xem thì người mà mọi người đang ngăn cản lại chính là Thủy Liên.
Thủy Liên muốn nhảy sông tự tử ư?
Chuyện xảy ra trong tối nay rốt cuộc là như thế nào? Tôi vội vàng chạy tới ôm Thủy Liên rồi quay sang hỏi mẹ của cô ấy?
"Cô ơi, Thủy Liên bị sao vậy ạ?"
Mẹ Thủy Liên vừa khóc vừa nói:
"Không biết con nhỏ này bị cái gì nữa, vừa rồi tự nhiên nó thức dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô hỏi gì nó cũng không nói, trong miệng còn lầm bầm gì mà muốn nhảy sông tự tử"
Tôi nói mẹ của Thủy Liên nhanh chóng về nhà kiếm một sợi dây, trói cô ấy lại trước rồi tính sau, sau khi mẹ Thủy Liên đem dây tới, tôi trói tay chân của Thủy Liên lại.
Đang vội vàng lo cho Thủy Liên thì tôi chợt thấy bột bóng dáng gầy guộc đang từ trong thôn chạy thẳng về hướng nhà của tôi.
Mặc dù đêm tối nhìn không rõ nhưng cái bóng người này trên cổ còn quàng cả chiếc khăn màu đỏ khiến tôi nhận ra ngay đó chính là cụ Khâu, cụ ấy sao lại có thể chạy ra ngoài được chứ?
Sau khi đã trói chặt Thủy Liên, tôi vội vàng quay trở về nhà thì ngay lúc đó bắt gặp cô bé cũng đang chạy đến, tôi lo lắng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy bé, anh đã trói chặt cụ ấy lại rồi mà?"
Cô bé vừa khóc vừa nói:
"Cháu sợ bà nội bị trói chặt sẽ khó chịu nên đã nới lỏng sợi dây trói nội một xíu"
Nghe vậy tôi liền dậm chân một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Cụ Khâu chạy rất nhanh trên đường thôn đến nỗi thoáng chốc tôi đã mất bóng cụ ấy, cụ ấy chạy đi đâu? Đến nhà của tôi sao?
Tôi không còn cách nào khác là thử vận may của mình, cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về nhà, về đến nơi thì phát hiện cửa nhà đã mở toang, tôi chậm lại, cẩn thận bước vào.
Phòng phía tây, dưới ánh nến của cây nến đen, tôi thấy cụ Khâu đang ngồi trên chiếc ghế bành, tóc tai rũ rượi, tròng mắt đỏ ngầu trợn trừng đầy tia máu, từ khóe mắt-mũi-miệng- tai chảy đầy máu tươi, trông cụ ấy chết rất thê thảm, nhìn thật khủng khiếp.
Tôi đứng sững tại chỗ thở hổn hển và phát hiện ra ngọn lửa của cây nến đen trên bệ cửa sổ lại biến thành màu xanh lá cây, con quỷ đang ở trong phòng này!
Đột nhiên, tôi ngẩng đầu nhìn lên và bắt gặp một dòng chữ viết bằng máu trên bức tường:
"Tiếp tục điều tra tuyến xe cuối ngày mang số 13".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...