Dịch: Mộ Quân
Bạch Phàm gọi quyển sách này là "bí kĩ trộm mộng"
Tôi nén không được liền cười ra tiếng.
“Bạch Phàm, em bịa cứ như thật ấy.”
Bạch Phàm nhìn tôi lom lom, ra vẻ nghi hoặc:
“Em bịa làm gì chứ, bốn chữ này rõ ràng là vậy mà, anh coi không thấy hả?”
Tôi thấy Bạch Phàm nói rất chi là nghiêm túc không giống đang đùa. Tôi thử thăm dò cô một chút:
“Vậy được, em mở ra đọc thử một đoạn xem nào.”
Bạch Phàm liền lật đại đến một trang rồi đọc to lên:
“Trộm đồ vật của người chỉ làm người ta khổ sở nhất thời. Trộm giấc mộng của người sẽ khiến người đó mất đi tất cả....”
Tôi nghe Bạch Phàm đọc rõ rõ ràng ràng như vậy, không có lấy nửa điểm ngập ngừng. Ý cười trên mặt tôi càng đậm, cô ấy thế mà có thể đọc hiểu được mấy con chữ quái dị này.
“Bạch Phàm, em từng học qua cổ văn hay gì đó đại loại hả?”
Bạch Phàm lắc đầu, trợn to mắt nhìn tôi:
“Không có nha, mấy chữ này là chữ hán thông thường mà.”
Tôi im lặng, thầm nghĩ, xem bộ dạng Bạch Phàm không giống giả bộ rồi.
Quyển sách này thực sự có vấn đề!!
Chỉ là, sao lão Lưu lại gọi nó là《âm dương trạch đàm》nhỉ?
Có người điêu điêu ở đây rồi!
Thứ này dù sao cũng lấy ra từ động quỷ, không tiếp xúc nhiều vẫn là tốt nhất. Nghĩ xong, tôi lấy lại quyển sách trên tay Bạch Phàm rồi cố ý bẻ lái sang chuyện khác.
Nửa tháng tiếp theo, tôi kiên trì lái xe đến xưởng giấy, cũng may cái chân đã dần dần khá hơn.
Tôi vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm Lưu Khánh Chúc nhờ lão giải quyết cái đồng hồ. Nhưng cứ nghĩ đến trận chiến hôm nọ của hai lão họ Lưu đó tôi lại thấy kinh kinh, dẹp luôn ý định.
Không nghĩ tới, qua thêm mấy ngày, Lưu Khánh Chúc lại đột nhiên chủ động tới kiếm tôi.
Cùng lão Lưu trải qua một loạt sự việc ở Hổ Yêu Sơn, tôi và lão cũng tạm coi là đồng cam cộng khổ, trong lòng tôi đã bắt đầu có cảm giác thân thiết hơn với lão.
Mặc dù lão Lưu luôn mang y xì bộ dạng lạnh lùng ngàn năm nhưng lão đối với tôi vẫn rất quan tâm.
Thấy lão đến, tôi khá vui vẻ, vừa cười vừa nói:
“Ái chà, nửa tháng không thấy, ông tròn lên không ít nha.”
Lão Lưu vẫn kiểu tủ đông di động kiệm lời, hỏi tôi:
“Đồng hồ đâu?”
Tôi chỉ cái sân sau lưng rồi nói:
“Đồng hồ đặt ở đại sảnh lầu một trong kia, không ai dám vào đâu.”
Tôi vừa dứt lời, lão Lưu đã phăm phăm đi tới.
Sau đợt quậy phá của mười mấy tên xã hội đen, bên công an đã tăng thêm người bảo vệ chỗ này. Ban đầu chỉ có ba cảnh sát, giờ thành mười người, ai nấy đều trang bị súng ống.
Lão Lưu vừa đến gần dây chằng phong toả, cảnh sát lập tức tiến lên chặn lại.
“Làm gì đó, muốn vô văn phòng thì đi cầu thang bên hông đi.”
Lão Lưu đâu phải người hiền lành, lão thấy cảnh sát thái độ với mình, liền lạnh giọng bảo:
“Làm gì hả? Cứu mấy người đó. Không muốn chết thì tránh ra cho ta vào.”
Cảnh sát nghe lão Lưu nói xong, mặt mày nhăn nhúm.
“Được rồi ông lão. Tôi không cần ông cứu, mau về nhà uống trà đi ha!”
Thấy lão Lưu nhấc cây gậy lên muốn phang, tôi vội vàng chặn trước mặt, rối rít xin lỗi cảnh sát rồi kéo lão sang một bên.
“Lão Lưu, ông đừng manh động nha. Không đúng, sao đột nhiên ông lại nghĩ đến cái đồng hồ?”
Lão Lưu điên tiết quát:
“Hôm nay ngày mấy âm?”
“30”
Lão gật đầu:
“Đó, nên không thể kéo dài nữa.”
Nói xong lão lại quay đầu muốn xông vô đại sảnh.
Tôi vội vàng kéo lão lại hỏi:
“Ông nói cho rõ ràng coi, 30 âm thì sao?”
Lão Lưu lườm tôi rồi trả lời:
“Không phải 30 âm thì sao mà là nếu không huỷ cái đồng hồ này trước 15 tới thì nó sẽ lại giết người. Nói không chừng lần này mi là nạn nhân đó.”
Năng lực của lão Lưu đã khiến tôi tâm phục khẩu phục, tôi không may mảy nghi ngờ lời lão nói.
Hít sâu môt hơi, tôi hỏi lão Lưu:
“Nửa tháng trước chú Sáu bảo rằng, nếu muốn sống qua 15 tới, tôi phải tìm được một đồng xu hình hổ.”
Vừa đề cập đến chú Sáu, tôi để ý thấy sắc mặt lão Lưu rõ ràng có thay đổi, nhưng hồi phục lại rất nhanh.
“Đồng xu hình hổ chả phải đang treo trên cổ mi đấy sao, sau này mi chỉ cần nghe lời một mình ta là đủ rồi.”
Trước khi xuống động yêu quái, lão Lưu đã xuyên một đồng xu vào sợi dây đưa tôi đeo lên cổ, xong việc lão cũng không có đòi lại.
Giờ hồi tưởng mới nhận ra, lúc chạm trán đám cương thi mặc đồ liệm kia tôi không làm sao, có lẽ là công lao của đồng xu này.
Nghĩ đến đây, tôi lại thêm cảm kích lão Lưu, lão đúng là điển hình của kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp đây mà.
“Lão Lưu, hiện tại cứ cho là chúng ta muốn đi huỷ đồng hồ thì cũng không cách nào lại gần. Đám cảnh sát kia túc trực 24/24 đó.”
Lão Lưu gằm mặt đi về phía trước mấy bước, gằn giọng bảo:
“Thế nghĩ biện pháp đi. Cái đồng hồ này chỉ giết người vào ban đêm. Trễ nhất là trước 12 giờ đêm, ta nhất định phải vào trong huỷ diệt nó.”
Não tôi bắt đầu vận động cường độ cao, một ý tưởng thình lình bật ra. Tôi vui sướng nói với lão Lưu:
“Được. Cứ để tôi lo chuyện dụ đám cảnh sát rời khỏi. Tôi đi kiếm một người cực kì muốn đập banh cái đồng hồ kia.”
Lão Lưu không hỏi người này là ai, chỉ gật đầu nói:
“Mi nhất định phải nhớ kĩ. Tối mai, trước 12 giờ đêm, phải sắp xếp xong xuôi. Mai ta lại đến.”
Nói xong, lão Lưu ho khù khụ đi mất.
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến văn phòng lão Ngô. Lúc này, nếu hỏi ai là người cay cái đồng hồ kia nhất, đáp án chính là lão Ngô.
Trước đây ở công ty lão Ngô bảo một là một hai là hai, cả ngày chuyện lão làm đó là ngồi trong văn phòng thưởng trà, nghe radio.
Sau khi đồng hồ quỷ gây chuyện thì ngày nào trong sân cũng đầy nhóc cảnh sát. Người khó ở nhất chính là lão Ngô.
Lão Ngô thấy tôi bước vào, ổng chau mày, không kiên nhẫn hỏi tôi:
“Sao nữa Lý Diệu, cậu lại muốn cái gì?”
Tôi không vòng vèo, đặt thẳng vấn đề luôn:
“Ngô ca, ông có muốn dẹp cái đồng hồ ở lầu 1 không?”
Lão Ngô bỏ tờ báo trong tay xuống bàn, nhìn tôi kiểu “bố mệt rồi nha”:
“Phí lời. Tôi hận nó đến ngứa hết cả răng. Vì nó mà lãnh đạo các nơi đều đem tôi ra làm túi trút giận.”
Tôi cười, tiến lại gần lão Ngô rồi nói:
“Tôi tìm được một thầy pháp lợi hại cho ông rồi. Nhất định có thể trị được nó. Chỉ là giờ đám cảnh sát bu như nêm cối thế kia. Ông phải nghĩ cách thôi.”
Lão Ngô nheo mắt, im lặng một lúc rồi nói:
“Cái gì mà thầy pháp lợi hại? Giống ông thầy áo đen lần trước hả? Quỳ ngủm trước đồng hồ?”
“Thầy pháp này thực sự rất lợi hại. Tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy tiện tay xé tờ giấy mấy cái thôi mà có thể tạo ra một thứ có thể chạy nhảy đó.”
Lão Ngô phẩy tay bảo:
“Ngưng ngưng ngưng. Lúc nào rồi mà cậu còn cmn nói mấy thứ vớ vẩn này.”
Thấy lão Ngô không tin, tôi quăng ra quả bom:
“Trong động yêu quái ở Hổ Yêu Sơn, căn bản không có yêu quái, chỉ có một đám cương thi.”
Lão Ngô vừa cúi đầu xuống, liền ngẩng phắt dậy, mang nét mặt kinh hãi mà hỏi tôi:
“Sao cậu biết?”
Tôi từ tốn trả lời:
“Tôi còn biết ở sâu bên trong cùng động yêu quái có một ngôi miếu rất lớn.”
Lão Ngô hoàn toàn hoảng sợ rồi. Lão tựa hồ không thể tin được, vội hỏi:
“Cậu đi xuống rồi”
Tôi gật đầu:
“Xuống rồi, cùng với thầy pháp kia. Ông xem, tôi vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt ông đây.”
Lão Ngô tựa lưng hẳn vào ghế, chân mày nhăn tít, không biết đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau, ông ta mới chậm rãi nói:
“Được rồi. Nếu thầy pháp khi thực sự có thể toàn thân từ trong động ra thì tôi tin ông ta thực sự lợi hại.”
Thấy lão Ngô đáp ứng, tôi vui vẻ bảo:
“Vậy chuyện cảnh sát bao vây 24/24 ông coi rồi nghĩ biện pháp đi nhé. Thầy pháp cần phải vào trong đại sảnh trước nửa đêm ngày mai mới được.”
“Ban ngày thì không được rồi. Trong sân có xe ra ra vào vào không tiện lắm. Để tôi sắp xếp, tối mai giữ một vài tài xế ở lại công ty rồi giả bộ có xô xát. Cậu tranh thủ lúc đó dẫn thầy tiến vào trong.”
Lão Ngô đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, mới mấy phút đã nghĩ ra một phương án giải quyết rồi. Đầu óc ông ta linh hoạt thế này bảo sao không cầm đầu nguyên công ty.
Tôi thấy biện pháp không tệ, liền ra ngoài báo tin cho lão Lưu.
Tôi không dám trì hoãn, tranh thủ từng phút sắp xếp hai phía cho ổn thoả.
Mọi chuyện xong hết, chỉ chờ đêm đến thôi.
Hơn 8 giờ tối, bên ngoài đã tối hẳn.
Tôi đón lão Lưu đến dưới lầu ký túc xá. Không bao lâu sau, bọn tôi thấy mười mấy tài xế tụ tập ngay trước cổng chính.
Cảnh sát bên trong nghe được động tĩnh từ phòng bảo vệ, liền phái ba người qua đó xem. Đám tài xế càng lúc càng hăng, bắt đầu cãi cọ ỏm tỏi.
Tôi càng xem càng cảm giác quai quái, đám tài xế này chỗ nào là diễn chứ, cmn bọn họ rõ ràng là mượn cơ hội choảng nhau công khai.
Bình thường tài xế trong đội ai mà không có cọ xát, mâu thuẫn, khả năng cả đám thấy tối nay là cơ hội tốt để trả thù nên cứ thế thượng cẳng tay hạ cẳng chân thật lực.
Cái này người ta gọi là làm giả thành thật. Có mấy tài xế đổ máu, cảnh sát trong sân thấy tình hình bắt đầu mất khống chế nên cả đội nhanh chóng chạy qua.
Tôi thấy cơ hội đã đến liền gọi lão Lưu chạy vào.
Đám tài xế càng đánh càng náo nhiệt, mười cảnh sát xông vào cũng cản không nổi. Bọn họ quần nhau cả nửa tiếng.
Tôi thấy lão Lưu vẫn ngâm ở bên trong chưa ra, trong lòng vô cùng bồn chồn lo lắng.
Đoàn diễn viên trước cổng đã choảng nhau đến đỏ cả mắt, ra tay càng lúc càng nặng, lão Ngô núp một bên ngó, cảm giác không ổn, sợ hãi chạy ra ngăn cản bọn họ.
Cảnh sát thấy tình hình mất khống chế nghiêm trọng, có người rút súng ra bắn chỉ thiên.
“Đoàng” một tiếng, các tài xế vội vã lùi lại một bước.
Đám người thấy cảnh sát rút súng liền dồn hết qua một bên, không ai dám động tay động chân nữa.
Thấy bọn họ đã tỉnh táo, đội trưởng đội cảnh sát liền điều một người quay lại cửa đại sảnh để trông coi.
Tôi thấy có cảnh sát quay lại, liền nhanh chân chạy vào trong tìm lão Lưu.
Lão Lưu lúc này đang ngồi trên sàn, đầu đầy mồ hôi, gương mặt khô quắt không còn chút huyết sắc, chuyển sang màu trắng xanh doạ người.
Tôi nhìn qua đồng hồ, nó ngừng rồi!!
Quả lắc đã thôi đong đưa, kim đồng hồ cũng dừng ở vị trí 9 giờ 20.
Tôi nhấc chân chạy vù đến chỗ lão Lưu, sung sướng nói:
“Lão Lưu, thành công rồi!!”
Ai ngờ mặt lão Lưu lại tràn đầy hoảng loạn, nhấc tay chỉ ra ngoài cửa, giống như đang dùng hết chút sức lực cuối cùng để kêu lên:
“Chạy mau!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...