Tác giả: Tiểu Vũ (Phượng Vũ)
***
Vân Thiên xuống ngựa, rẽ vào một quán nhỏ ven đường, đặt hành lý và thanh bảo kiếm lên một góc bàn, chàng đưa mắt nhìn người bán hàng, hơi khẽ giật mình. Người bán hàng năm xưa đã không còn ở đây nữa, chỉ có một cô gái trẻ, chàng nhận ra là thiếu nữ vẫn quanh quẩn bên chân bà lão năm xưa ấy.
Thiếu nữ thấy nam tử khôi vĩ, dường như là một người khách sang trọng từ xa đến vẫn đang nhìn mình chăm chú, hai má nàng đỏ lựng, không biết nói sao. Lát sau, Vân Thiên nghe tiếng nàng hỏi khẽ:
-Khách quan, ngài dùng gì?
-Chè bưởi… Quán cô còn làm chứ?
Thiếu nữ khẽ gật đầu và lát sau mang ra cho chàng một bát chè thơm nức. Nhìn bát chè sóng sánh trong tay mình, Vân Thiên khẽ thở dài:
-Vẫn hương vị ấy. Đã bao đêm ta nằm mơ thấy…
Giọng chàng càng lúc càng nhỏ nên thiếu nữ bên trong chẳng nghe rõ. Chỉ thấy vẻ mặt cảm thán của chàng khi nhìn vào bát chè, lòng nàng càng xao xuyến.
Vân Thiên còn nhớ như in cái ngày chàng được bà lão và cô bé sống trong quán này cứu sống, thế mà đã gần mười năm rồi.
Ngày ấy, Vân Thiên còn là một tướng sĩ trẻ dưới trướng của Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng. Nhà Nguyên ở phương Bắc vẫn ôm mộng mở rộng đất đai về phía nam nên một lần nữa tấn công vào Đại Việt. Bảo Nghĩa Vương trong một trận chiến cầm cự với giặc mà bị bắt, còn Vân Thiên thì bị thương bị giặc truy sát. Chiến mã của chàng mặc dù trúng tên nhưng cũng vẫn gắng gượng chạy về đến vùng này mới gục ngã. Vân Thiên được hai bà cháu bà lão bán quán này cứu sống và đưa về chăm sóc.
Trong suốt ba tháng bị thương ở lại đây, món chàng yêu thích và nhớ nhất chính là món chè bưởi của bà cụ. Món chè được làm từ cùi bưởi đào trồng trong vườn nhà, với đỗ xanh, thấm đượm tình quê. Con trai lớn của cụ đã tòng quân và chết trận mấy năm trước, con dâu cụ không lâu sau cũng bệnh mà đi theo chồng. Con trai út hiện tại vẫn đi lính chưa về, chỉ có hai bà cháu nuôi nhau qua ngày đoạn tháng ở thôn trấn này.
Vân Thiên còn nhớ rõ, cháu gái của bà cụ năm đó mới bảy tuổi, tên là Hương Liên. Mười năm trôi qua, bà cụ không còn, cô bé năm đó cũng đã trưởng thành thành một thiếu nữ thôn quê xinh xắn, đoan trang. Ngày đó, khi chàng từ biệt hai bà cháu trở lại Thăng Long, Hương Liên cứ nắm tay chàng mà khóc mãi. Trong tâm trí cô bé con ấy, vị tướng trẻ này là một anh hùng khó ai có thể sánh kịp. Vân Thiên chỉ xoa đầu cô bé mà rằng:
-Đại ca phải đi. Nếu giặc nước đuổi xong rồi, đại ca sẽ về thăm muội và bà nội.
Lúc ấy Hương Liên mới chịu để chàng lên ngựa về Thăng Long.
Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc năm, Vân Thiên vâng mệnh ra đóng quân tại biên giới đề phòng nhà Nguyên một lần nữa phát động tấn công. Đến tận bây giờ chàng mới có cơ hội ghé về thăm lại nơi có những con người đã cứu sống và cưu mang mình năm xưa.
Bát chè bưởi đã hết sạch từ khi nào. Chàng đưa mắt nhìn Hương Liên một lần nữa, chỉ thấy nàng vẫn len lén nhìn mình. Vân Thiên đứng dậy, đưa tiền cho nàng, nói:
-Chè vẫn thế, rất ngon. Bà bà mất lâu chưa?
-Quan khách biết bà nội tiểu nữ?- Hương Liên ngạc nhiên hỏi lại, dường như cảm giác trong nàng lúc này càng mãnh liệt.
-Ta rất nhớ món chè bưởi năm đó của bà bà nên quay về thăm.
-Bà nội mất mấy năm rồi. Huynh là…
Vân Thiên mỉm cười rồi quay đi, cầm lấy hành lý và bảo kiếm, nhảy lên ngựa, trước khi đi, chàng cười nói một câu cuối cùng:
-Hương Liên, ta có việc phải đi gấp. Nếu có thể trở về sớm, ta sẽ ghé thăm muội… Đợi ta…
Ngựa đã chạy về tít đằng xa, cát bụi theo đó cuộn lên mù mịt. Hương Liên bần thần vịn tay vào cột, một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt nàng. Nàng khẽ cười:
-Đại ca… Hương Liên vẫn chờ chàng 10 năm nay…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...