Tuyển Tập Đoản Văn Khr

Mỹ Nhân Mính Đính
(Mỹ nhân say rượu)

Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Kototsuna
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Cậu đã từng nghe nói làm một người đàn ông, bên cạnh không thể thiếu chính là rượu, thuốc lá và gái đẹp.

Nhưng mấy thứ này cậu đều không muốn dính tới.

Với cậu mà nói, bên cạnh chỉ cần có nii-san và đồ uống ít cồn là đủ rồi.



Đầu tiên cần phải xác nhận một điều, là về rượu ngon nhà Sawada vẫn luôn cất giữ và kiêu ngạo.

Trụ cột gia đình Sawada Iemitsu rất thích uống rượu, có thể nói là coi rượu như mạng, nhờ vào một công việc bí ẩn nào đó quanh năm suốt tháng ông ấy hay bay đi đây đi đó, đã lợi dụng chuyện này để sưu tầm đủ loại rượu ngon cho mình.

Thứ hai, là tửu lượng của cặp song sinh nhà Sawada.

Theo lời kể, kế thừa kỹ năng đặc biệt ngàn ly không say của Iemitsu chỉ có cậu em trai Sawada Kototsuna, có người nói trong một buổi họp mặt gia đình, anh trai Sawada Tsunayoshi đã bị Iemitsu đầy mùi rượu chuốc say, mà Kototsuna phụ trách giải cứu (một đấm hạ gục Iemitsu) đồng thời cẩn thận chăm sóc cho anh trai mình vẫn cực kỳ tỉnh táo dù đã nốc cạn một chai Vodka (600ml).

Cuối cùng, tôi muốn hỏi một chút mọi người có biết trên đời này có loại đồ uống nào gọi là rượu nho ít cồn không?

...

Vào ngày Mother's Day, mẹ Nana xinh đẹp nhận được hai bó hoa cẩm chướng màu hồng phấn do con trai tặng. Vui thì vui đấy, nhưng khổ nỗi trong nhà đã không còn bình hoa thừa để cắm.

"Hay vậy đi."

Iemitsu dùng một chai rượu nho làm bình hoa tạm thời, về phần chỗ rượu bên trong thì đổ vào một hộp nước trái cây (cũng vị nho) đã uống hết, rồi cẩn thận cất vào ngăn giữa tủ lạnh.


Không bao lâu sau, vợ chồng Sawada sơ ý thuận lý thành chương quên mất chuyện này.

Mà hộp "nước nho" đó, cũng không biết tại sao không bị uống.

Vì thế mới có câu chuyện hôm nay.

"Anh về rồi đây! Ở ngoài nóng quá~"

Thời tiết tháng bảy khá nực, Tsunayoshi vừa tham gia xong hoạt động nghỉ hè của câu lạc bộ (bị Iemitsu đơn phương ép buộc) người đầy mồ hôi trở về nhà, bất mãn oán giận: "Trong trường không có điều hòa, khó chịu quá đi mất."

Kototsuna đã nằm ở nhà gần nửa tháng trời đang chuyên tâm bấm PSP, nghe được lời của đối phương cậu chả thèm ngước lên nhìn mà chỉ an ủi rằng: "Ai bảo câu lạc bộ văn học của các anh toàn là mọt sách cứng đầu", câu nói mang theo hàm ý sai lầm nào đó này thành công cho anh trai bảo bối của cậu một cú thụi yếu xìu (không đau tí nào).

Đương nhiên, nếu bạn cho rằng Kototsuna đang bơ anh trai mình vậy thì bạn sai rồi.

Chờ đến khi Tsunayoshi đi tắm, Kototsuna thò một tay qua cầm lấy điện thoại, cực kỳ (quỷ dị) quen tay mà bấm số.

"Hủy bỏ mọi hoạt động từ ngày mai cho tới khai giảng, nếu không..." Khuôn mặt bình tĩnh ấn vào phím B, Hà Long cấp G hét lên thảm thiết rồi bị K. O.

"Dạ! Xin vâng theo ý của ngài!" Trưởng câu lạc bộ văn học ở đầu bên kia lập tức hành quân lễ tiêu chuẩn (vô nghĩa).

Trước khi bắt đầu hình như tôi quên nói với mọi người, nhóc Sawada Kototsuna này là một ông trùm ngầm khác của Trường cấp hai Namimori, khiến mọi người sợ còn hơn cả Hibari Kyoya chướng mắt ai sẽ cắn chết kẻ đó. (Cậu nhóc này sẽ khiến bạn chết như thế nào cũng không biết)

Lúc Tsunayoshi lau mái tóc đã gội xong về phòng, Kototsuna vẫn đang chuyên tâm chơi game, nghe thấy tiếng cửa mở cậu quẳng một câu "Trưởng câu lạc bộ văn học nói hôm nay là ngày hoạt động cuối cùng rồi, ngai mai không cần phải tới nữa" cho anh mình, thỏ nii-san ngây thơ trì độn không hề nghi ngờ gì gật đầu đã biết, cũng ném câu tuyên ngôn "Câu lạc bộ văn học phải ngày càng năng động hơn" mà Hội trưởng đã hào hùng phát biểu hôm nay ra sau ót, Tsunayoshi đi vòng qua sô pha ngồi xuống, rót cho mình một ly "nước nho". (Xin hãy chú ý dấu ngoặc kép)

Thuận tiện nói một câu "hộp nước nho" này được tìm thấy trong tủ lạnh dưới lầu, hình như đã "để đó lâu rồi".

"Kototsuna uống nước nho không? Lạnh đó!" Câu hỏi quan tâm.

"A, cảm ơn..." Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình game, phản quang đặc hiệu che đi nét đỏ ửng trên mặt.

Không bao lâu sau Kototsuna đã hối hận tại sao ban nãy mình không kiểm tra ly "nước trái cây" đó.

Lúc cậu khống chế nhân vật uống rượu thần bổ sung MP, cậu ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt... chờ đã!


Kototsuna ném cái máy game trên tay qua bên cạnh (nhân vật lập tức bị kỳ lân đánh bay), ánh mắt rơi xuống ly nước trái cây trên bàn, bên trong là nước nho màu tím đỏ... mới là lạ!

Cậu cầm lấy ly thủy tinh nhấp một ngụm, cau mày.

Tuy rằng vị nho hầu như đã che mất vị rượu, nhưng nó xác thực là rượu, nhất định là cha đã đổi nước trái cây trong bình thành rượu rồi, kết quả là Tsunayoshi lấy nhầm. (Chính xác!)

"Nii-san, anh không có uống ly nước trái cây đó... chứ."

Có vẻ muộn rồi.

Cậu nhìn thấy nii-san của mình nghiêng người tựa vào sô pha, hình như đã ngủ, ly nước trái cây để ở trước mặt chỉ uống một tí, may quá, là ngủ, hơn nữa uống cũng không nhiều.

Kototsuna may mắn thầm nghĩ, cẩn thận cầm lấy chăn muốn đắp cho Tsunayoshi, miễn cho anh cậu bị cảm.

Sự việc đến đây vẫn rất bình thường và ấm áp, nhưng xin mọi người đừng quên thể chất "ngửi thấy mùi rượu đã say" của Tsunayoshi.

Thế nên khi tay trái của Kototsuna đột nhiên bị Tsunayoshi nắm lấy, tác giả chỉ biết im lặng nhìn + cười gian niệm một câu "A-men" thay cho Kototsuna-kun, lương tâm không tới 0.01%.

Chờ đến khi cậu em Kototsuna phản ứng lại cậu đã bị thỏ nii-san yêu dấu đè xuống sô pha, hai tay bị cố định hai bên trong tư thế Jesus năm đó chịu nạn.

"Nii-san, anh..." Khiến Kototsuna kinh ngạc là cậu không thể giãy dụa được! Tsunayoshi-kun à thường ngày anh ăn ít như vậy sao lại dự trữ được nhiều sức mạnh thế? Chẳng lẽ anh kỳ thực bùng nổ Newtype?

"Hihihi, Koto-chan tới chơi với người ta đi~(♥)".

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhuộm lên màu ửng đỏ mê người chỉ kẻ say mới có, đôi mắt hổ phách ánh lên sắc nước mê ly gợi cảm, Tsunayoshi kéo nhẹ khóe môi nở một nụ cười xinh đẹp, sát thương mị hoặc 400%. Cổ áo sơ-mi hơi lớn vô tình để lộ ra đường cong tuyệt mỹ, nhanh chóng tăng thêm 200% tất sát.

Ê ê ê phạm quy á á á á á sao lại có thể mê người đến thế?

Sawada Kototsuna, tuyên cáo HP & MP về 0, GAME OVER.

"Nè, Koto-chan có thích anh không?" Cười xán lạn tung ra câu hỏi này, chỉ một chớp mắt đã khiến nhịp tim của Kototsuna đạt đến mức MAX, tuy nói Tsunayoshi hiện tại không thể tính là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đã ba năm liền ngồi trên ngôi vị Top1 "Bảng thiếu niên moe" (Câu lạc bộ tin tức đầu têu) của Trường cấp hai Namimori, có thể nói là siêu có tiềm lực, đương nhiên Kototsuna vẫn luôn cho rằng nii-san bảo bối của cậu là một mỹ nhân... Thế nên tình huống trước mắt có thể nói là nguy cơ cỡ bự đối với định lực của Kototsuna!


"Em, em đối với nii-san..." Bày tỏ đi, giờ là cơ hội ngàn năm có một đó, cố lên Kototsuna!

Nhưng nếu sau đó Tsunayoshi không nhớ gì cả, vậy thì còn có ý nghĩa gì?

"Hìhì Koto-chan à em nghe anh nói này nghe anh nói nhá..." Tsunayoshi vùi mặt vào cổ Kototsuna, cười ha hả mở miệng: "Anh ấy à, hình như thích em mất rồi~!"

Tuy rằng cách dùng từ không đúng, nhưng Kototsuna hiện tại có thể nói là ngạc nhiên đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

"Nii-san, anh... thích em à?" Nửa ngày sau mới tiêu hóa được câu này, thỏ otouto-san run rẩy hỏi lại, hỡi ôi xin Thượng Đế tha thứ cho cậu, bởi vì cậu đã nghe được câu nói mà mình cho rằng cả đời này chỉ có thể nghe trong mơ: "Anh, anh không phải thích Rokudo Mukuro ư?"

"Ừm ban đầu anh cũng nghĩ vậy đó~ nhưng mà~ lúc Mukuro đá anh, anh phát hiện nó cũng không khó chịu lắm~ thế nên anh đã nghĩ, nói không chừng anh chỉ coi anh ta là người thay thế của em thôi~"

"!"

"Ha hả, tuy rằng rất xin lỗi Mukuro, nhưng..." Tsunayoshi chống người dậy, khẽ cười khổ: "Nè, nii-san thích otouto-san, có kỳ lắm không?"

Trong nháy mắt đó, Kototsuna đột nhiên cảm thấy, Tsunayoshi kỳ thực đã tỉnh.

Truyền đến từ đôi tay mười ngón đang khấu chặt là sự bất an và lo sợ, như sợ hãi bị cự tuyệt hoặc khước từ lời sẽ nói ra từ miệng Kototsuna. Sức mạnh áp chế yếu dần, Kototsuna nhẹ nhàng giãy ra, cũng ở trước khi đối phương lộ ra nét mặt buồn tủi ôm lấy eo nhỏ của Tsunayoshi.

"Không có kỳ đâu," Kototsuna lộ ra nụ cười ấm áp khó được: "Em cũng thích anh, Tsunayoshi."

Hơn nữa, đã gần mười sáu năm rồi, kể từ khi sinh ra, đã yêu anh rồi, anh trai sinh đôi của em.

Cặp mắt của Tsunayoshi chậm rãi trợn to, sau đó cười đến hạnh phúc và ngọt ngào, cánh môi anh đào hơi mỏng nhếch lên, lặng im thổ lộ điều gì.

Anh. Thích. Koto. Tsuna. Nhất.

Rồi chậm rãi cúi đầu, chủ động dâng lên một nụ hôn, Kototsuna thoáng kinh ngạc, lập tức nhắm đôi mặt màu cam lại, ôm chặt lấy nii-san, chậm rãi quyện lấy nó.

Em. Cũng. Thế.

Môi cậu dán lấy môi Tsunayoshi, khẩu hình thay đổi, đáp lại lời tỏ tình.

Sau đó bọn họ nhìn nhau cười.

...


Sáng hôm sau, khi Kototsuna cầm hộp nước trái cây đã uống hết đi vứt, lúc ngang qua tủ rượu cậu khựng lại một cái, rồi cười khẽ.

Vào bếp thì thấy Tsunayoshi đã ngồi trên ghế, vẫn mặc cái áo sơ-mi hơi rộng hôm qua, xoa đôi mắt buồn ngủ mê man lan tỏa ánh sáng moe, tầm mắt rà qua chỗ xương quai xanh để lộ, trên đó đầy những điểm đỏ màu nhạt, Kototsuna cười chỉnh lại cho Tsunayoshi, tay trái tùy ý đùa nghịch mái tóc của nii-san.

"Buổi sáng tốt lành, Tsunayoshi." Khom lưng, cậu hôn nhẹ lên trán anh mình.

Mỹ nhân của cậu ngoan ngoãn đón lấy nụ hôn này, nét mặt rộ lên màu đỏ bừng tuyệt đẹp, e thẹn biếng nhác như tối qua.

"Buổi sáng tốt lành, Koto-chan." Nii-san trả lời, nụ cười thuần mỹ hạnh phúc.

-END?-

Tiếp sau đó.

Dùng một câu thành ngữ để hình dung cảm nhận của Iemitsu, chính là sét đánh ngang tai.

"Na, Nana Nana Nana em mau ra đây!!!" Người đàn ông một thước tám mươi mấy lúc này đang run rẩy như một đứa con nít ba tuổi, vội vàng chạy vào bếp kéo vợ mình ra: "Em em nhìn Kototsuna kìa, thằng bé đang đang đang..."

Hình ảnh duy mỹ (hủ) này có lẽ đối với một người đàn ông bình thường mà nói quá kích thích trái tim.

Trái lại bà chủ gia đình Nana lại rất tự nhiên đi vào bếp, không, bà-bà đang cười!

"Ơ kìa, có cần nấu cơm đậu đỏ chúc mừng hai đứa không?"

Úi okaa-sama sao mẹ biết! Tối qua mẹ không có ở nhà mà? Mẹ không nên kinh ngạc một tí à?

"Không, e hèm... thực ra..." Tsunayoshi xấu hổ xua tay: "Tụi con, không có làm đến cuối cùng..."

Tsunayoshi học hư rồi! Có thể thản nhiên nói ra chuyện như vậy!

"Hôm qua làm được phân nửa, tên này ngủ mất đất..." Kototsuna lộ ra vẻ tiếc nuối "Đáng tiếc bữa tiệc đưa đến tận miệng".

Thôi, dù sao cũng còn thời gian mà, chậm rãi là được~

À mà, lần sau nên đi mua mấy chai rượu nho ấy nhỉ.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận