Tuyển Tập Đoản Văn Khr

Thiên Không
(Bầu trời)

Tác giả: Diệp Phi Ly
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: ---------
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Bầu Trời có thể bao dung tất cả, cũng có thể nuốt lấy tất cả, đó là một đạo lý rất đơn giản, đơn giản như nước có thể nâng thuyền, thì cũng có thể lật thuyền, và Bầu Trời này, Vongola Decimo —— Sawada Tsunayoshi, dường như đã quá đỗi dịu dàng.

Cho dù bị Hộ Vệ phản bội, cũng vẫn dịu dàng với nụ cười như ngày xưa.

Vào mùa hè ở ba năm trước, có một thiếu nữ tự xưng là dòng máu lưu lạc bên ngoài của Vongola Secondo xuất hiện, sự thật chứng minh cô đích thật là giọt máu của đứa bé sinh ra từ một đêm tình ngoài ý muốn giữa Secondo với một cô tiểu thư Mafia ở nước Mỹ.

Cô có khuôn mặt vô cùng xinh xắn cùng cái tên xứng đôi với nó, huifre, tức Rose, cái tên của Thiên thần Giấc Mơ xinh đẹp thần bí trong Kinh Thánh.

Trên dưới Vongola đều chào đón cô, bất luận là khả năng sử dụng ngọn lửa thuần thục, hay tính cách kiên cường tự chủ, đều giúp cô thắng được sự tán thành và tin cậy của gia tộc chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, kể cả Sawada Tsunayoshi và Hộ Vệ của cậu.

Rose có thuộc tính Bầu Trời, Sawada Tsunayoshi có ý bổ nhiệm cô làm Vongola Undicesimo, cậu đã hai mươi bảy rồi, mặc dù năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết, cậu vẫn là chàng Sếp ôn nhuận như ngọc, nhưng thời gian dài chiến đấu cùng lục đục trong gia tộc đã khiến cậu mệt mỏi.

Rose thì khác, cô chỉ mới mười một, cái tuổi thanh xuân rực rỡ có đủ tính dai và tính dẻo, Sawada Tsunayoshi cảm thấy rất xin lỗi Rose, cuốn một thiếu nữ như vậy vào cái vòng tranh đấu của Mafia, chỉ là vì gia tộc cậu không thể không làm thế.


Sawada Tsunayoshi trút hết tâm huyết cả đời mình lên người cô, cậu yêu thương cô như em gái, dạy cho cô biết cách làm sao để sử dụng ngọn lửa được tốt hơn, làm sao để giành được lợi ích lớn nhất mà không phá hủy quan hệ minh hữu trong những cuộc giao dịch với các gia tộc khác, Rose rất xuất sắc, cô hoàn mỹ hoàn thành mỗi một nhiệm vụ Sawada Tsunayoshi giao cho, đồng thời khả năng chiến đấu đã sắp siêu việt cậu.

Các Hộ Vệ cũng rất có thiện cảm với Rose, đối tượng chiến đấu của Hibari từ Mukuro và Tsunayoshi đổi thành cô, Yamamoto và Ryohei thường mời cô đi ăn trưa và huấn luyện, Mukuro có vẻ cũng nhìn trúng cô. Mà Gokudera là người duy nhất còn đeo lấy Sawada Tsunayoshi, lại vì một nhiệm vụ trường kỳ mà vắng mặt suốt mấy tháng rồi.

Decimo có hơi cô đơn.

Trước đây cậu luôn đau đầu vì sự tùy hứng của các Hộ Vệ nhà mình, giờ họ không còn đeo lấy cậu nữa, chuyện này không phải là chuyện tốt ư? Cậu tự nhủ. Nhưng lại cảm thấy thế giới của mình đột nhiên trở nên trống vắng.

Mãi đến một ngày.

Cũng là tiết sương giáng, tuyết rơi đầy đất, phủ trắng núi đồi.

Rose mang theo vết thương chồng chất chạy vào phòng làm việc của Sawada Tsunayoshi, cậu giật thót lên, đang tính đỡ lấy cô thì các Hộ Vệ đã phá cửa xông vào.

Tôi không có... ý đồ cướp lấy vị trí của ngài ...

Tha cho, Vongola được không...

Cậu nghe Rose nói như vậy, cậu nhìn thấy nét mặt khó tin của các Hộ Vệ, cậu thấy được ánh mắt miệt thị và không tín nhiệm của Mukuro và Hibari, cậu nghe được một tiếng rẹt —— tiếng trái tim bị xé rách.

Tất cả chỉ trong mười mấy giây.

Hình ảnh như dừng lại.

Trò hãm hại vụng về cỡ nào.

Cậu thở dài, nhặt đống giấy tờ đánh rơi dưới đất lên, trên đó ghi lại những năm gần đây Vongola Decimo đã bao nhiêu lần lén lút cấu kết với gia tộc khác đẩy gia tộc của mình rơi vào tuyệt cảnh, ghi lại Vongola Decimo tàng ô nạp cấu tha cho bao nhiêu tội nhân đáng bị nghìn đao vạn quả hơn nữa còn âm thầm đút túi riêng.

Cậu nhìn nét mặt kinh ngạc và lo lắng của Rose, nụ cười vẫn bao dung cho tất cả.

Nếu các cậu đã tìm được người Sếp mới, vậy tớ biến mất cũng không hề gì phải không?

Không sao... Chỉ cần là vì Vongola, chỉ cần các cậu cảm thấy quyết định này là chính xác thì được rồi...

Cậu nghĩ...


Vì thế cậu tháo chiếc nhẫn đã đeo mười mấy năm xuống, trong ánh mắt không tín nhiệm của các Hộ Vệ, nắm lấy tay Rose, đeo lên cho cô, vén mái tóc dài rũ xuống của cô ra sau tai, dặn dò như một bậc trưởng bối.

Rose, gia tộc này, làm phiền em rồi.

Cậu trực tiếp đi tới cửa, đẩy nó ra, không quay đầu lại, ngoài cửa cũng không ai cản cậu, nét mặt sùng kính và hướng tới ngày xưa của các thành viên gia tộc đã biến thành căm ghét.

Chúng bạn xa lánh.

Cậu dạo bước trên phố, nhìn dòng người qua lại, nhìn thế gian muôn màu.

Cậu cảm thấy nó quá ồn ào.

Cậu nghĩ mình nên nghỉ ngơi.

Vì thế Sawada Tsunayoshi bắt đầu một cuộc hành trình không có điểm đến, lần lượt gặp lại những người bạn ngày xưa.

Phần cầm chử tửu, nhàn vân dã hạc.

Cậu thích cuộc sống đó. Có lẽ từ nhỏ đã Sawada Tsunayoshi không thích hợp làm một Mafia. Mặc dù cậu có thể làm rất tốt, nhưng vẫn không thích. Nhìn những người bạn cùng chiến đấu với mình ngã xuống bên cạnh rồi bị máu nhuộm đỏ, nhìn thế giới trước đây cho rằng tốt đẹp nhưng trong bóng tối lại dơ bẩn vô cùng, cậu gần như không nén được sự thất vọng.

Nhưng cái gọi là trách nhiệm khiến cậu không thể không kiên trì.

Chân chính khiến cậu thất vọng là các Hộ Vệ, gánh nặng về tài sản từ những cuộc tranh đấu mang đến cho gia tộc, vết nứt từ sự hứng thú và tùy hứng nhất thời gây ra cho gia đình và minh hữu, coi nhẹ sự mệt mỏi của cậu, thích thì chạy tới đeo lấy không thì đi gây sự hoặc đi chơi.

Cậu cố gắng nói với mình, họ sẽ thay đổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một lời nói suông.


.........

Một năm thoáng cái đã trôi qua, cậu đi khắp muôn sông nghìn núi, ngắm hết nhân sự thê lương.

Không còn ngọn lửa cậu chết trong tay Rose, linh hồn ngài Primo nghỉ ngơi suốt tám năm lại xuất hiện, ngài nói với Rose, Sawada Tsunayoshi là anh của cô.

Rose điên rồi, các Hộ Vệ biết được chân tướng, phân tán tới khắp các nơi trên thế giới, không còn liên hệ, Gokudera canh giữ bên mộ của Decimo suốt phần đời còn lại.

Một năm sau Vongola Undicesimo kế nhiệm, thủ đoạn tàn nhẫn, triệt để cải tạo Vongola thành một gia tộc Mafia —— giết chóc, dơ bẩn, lãnh khốc.

Nono còn sống chỉ có thể than thế sự vô thường, thở dài cho Vongola, gia tộc này cuối cùng vẫn đi ngược lại hi vọng của ông, thở dài cho Sawada Tsunayoshi, đứa bé ông nhìn từ nhỏ đến lớn đó lại rơi vào kết cục như vậy.

.........

Rose, Thiên thần của Giấc Mơ trong truyền thuyết, cô và người anh Abe Khan của mình có được sức mạnh một khi gặp nhau sẽ hủy diệt thế giới, bởi thế nên Thượng Đế chưa bao giờ để họ gặp mặt. Rose chỉ có thể ở trong những giấc mơ mình sáng tạo, không ngừng, mãi mãi, tìm kiếm, và nhớ lại những ký ức về anh trai. Thượng Đế nhìn hai anh em họ, ngài luôn nghĩ về họ. Dù cho, ngài không hề yêu họ.

Có lẽ là nghiệt duyên đi.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận