Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ

Bối Bao
(Ba lô)

Tác giả: Đào Công Tử
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, linh dị
Ghép đôi: Ba lô x Du Mục
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

【 Du Mục 】

Tôi tên Du Mục, không có chỗ ở cố định giống như tên mình vậy, phần lớn thời gian đều đang lên đường. Tính cách... cố chấp, khó có thể câu thông, đương nhiên đây đều là đánh giá của người khác. Thích đi phượt, nhớ là đi phượt mà không phải đi du lịch.


Kỳ thực tôi cũng từng thử việc dừng lại, đó là một cô gái rất đẹp, dù giờ đây tôi đã không nhớ rõ khuôn mặt, nhưng sự ôn nhu của cô ấy luôn chiếm một bộ phận trong lòng tôi. Có lẽ bạn sẽ hỏi nếu đã vậy vì sao khi đó tôi không chọn việc lưu lại, nguyên nhân rất đơn giản, tôi không thể chịu đựng được một cuộc sống nhạt nhẽo không có sự xô bồ không có điều mới mẻ, đi chín về năm chưa bao giờ là công việc tôi yêu cả, thế nên dù cho tôi là chân ái của cô ấy, tôi cũng chọn việc rời đi. Tôi muốn, là một người có thể đi cùng tôi, dù cho phía trước là Địa Ngục.

【 Ba lô 】

Tôi là một cái ba lô vải bạt quân dụng màu lục, không tính già, tầm hai mươi. Mười năm trước ở trong tay một người hoạ sĩ, ban đầu còn hay đeo tôi ra ngoài huênh hoang, về sau thì lại ném tôi vào trong góc chẳng đoái hoài gì, cuối cùng thì đưa tôi tới một tiệm đồ cũ. Chủ tiệm hỏi gã, tại sao lại muốn bán cái này, gã nói, không đủ mốt (trào lưu). Tôi rất bực, trào lưu? Chẳng lẽ tôi phải nhúng ướt mình mới đủ trào lưu à.

Sau đó tôi cho rằng tôi sẽ ở lại cửa tiệm này rất lâu, thật không ngờ chủ nhân thứ hai của tôi rất nhanh đã xuất hiện. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng lộ ra một đôi mắt không lớn nhưng thâm thúy, sóng mũi hơi cao, môi mỏng, ngoài ra còn có một chút râu cằm, toàn thân sặc mùi tùy tính lại không chán nản.

Nói không chừng người này chính là bến đỗ cuối cùng của tôi.

【 Du Mục 】

Lại tới một điểm dừng, tôi kéo ba lô, lấy bánh khô và nước để ở trong ra nuốt đại, tầm mắt không khỏi nhìn vào cái ba lô trên lưng. Nó đã làm bạn với tôi mười năm, là hậu thuẫn kiên cố nhất, chiến hữu đáng tin nhất của tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng đột nhiên nghĩ, nói không chừng kết cục cuối cùng của mình là chết ở một góc xó không ai biết nào đó, bên cạnh chỉ có cái ba lô này cho tôi chút thương tiếc cuối cùng.

Nghe cũng thật thú vị, người như tôi thật hợp với kết cục thê thảm ấy. Chỉ là đáng thương cho ba lô của tôi, không biết sau khi tôi chết người sở hữu kế tiếp của nó có thể đeo nó trên vai, dẫn nó đi khắp thế giới không.

【 Ba lô 】

Anh ấy rất tốt với tôi, mỗi lần ở trước khi xuất phát sẽ giặt sạch tôi, rồi kề môi xuống hôn tôi, mỗi đêm ngủ cũng sẽ đặt tôi dưới cổ, tuy rằng đầu anh ấy rất nặng, nhưng tôi rất sẵn lòng để anh ấy gối lên người mình. Tôi nhớ có lần, ở trạm xe lửa, anh ấy chuẩn bị bắt xe tới Sơn Tây, tôi bị giật, tôi liều mạng giãy dụa nhưng vẫn không giãy ra được, mắt thấy mình cách anh ấy ngày càng xa, tôi cũng ngày càng tuyệt vọng, nhưng ngay lúc đó, tên trộm giật lấy tôi bị ngã xuống đất, tôi nhìn lại, là anh ấy, lập tức vui quá mà khóc. Sau đó anh ấy kiểm tra ba lô phát hiện bình nước bị đổ, làm ướt rất nhiều thứ, lầm bầm vài câu rồi vỗ vỗ tôi ném tôi lên vai. Tôi tựa vào lưng anh ấy, ở nơi anh ấy nhìn không thấy, nhe răng nở nụ cười.

Tôi góp nhặt từng chút từng chút một về anh ấy, ví dụ như anh ấy thích nghe bài《 Chiếc ba lô của em 》 của Trần Dịch Tấn, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài câu mình tự sáng tác, "Chiếc ba lô của em, khiến anh đi thật thong thả, mỗi ngày cùng anh nổi điên" đúng thế, tôi sẵn lòng về sau điên với anh, xin hãy chờ tôi một chút, chỉ cần thêm chút nữa là tôi có thể...


【 Du Mục 】

Ngoài ý muốn tới quá nhanh, tôi thậm chí không kịp thở dài miệng mình quạ đen, đã mất đi ý thức, chỉ ở trong đầu bắt kịp mấy từ then chốt: Địa chấn, đất lỡ, tử vong.

【 Ba lô 】

"Ha... này, tôi đồng ý về sau ở bên anh, anh đi đâu tôi cũng đi theo, ha, ách... Anh muốn khóc, tôi sẽ khóc cùng anh, anh muốn nổi điên tôi cũng điên chung với anh, cho nên anh phải cố lên, ha, ha... Tôi không muốn có chủ nhân thứ ba đâu..." Anh ấy rất nặng, tôi phải gồng hết sức mới cõng nổi anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn thừa dịp này nói hết một số điều, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tôi sợ...

"Trước đây là anh cõng tôi, hiện tại đến lượt tôi cõng anh, coi như tôi xin anh, đừng buông tha."

【 Du Mục 】

Khi tôi tỉnh dậy ở bệnh viện, tôi rất ngỡ ngàng, niềm vui sống sót sau tai nạn không mấy rõ ràng trong lòng tôi, bởi vì tôi càng quan tâm hơn là, lúc đó tôi có một giai đoạn tỉnh lại rất ngắn, nhưng mơ hồ hình như có người cõng tôi đi về phía trước, bên tai là tiếng nức nở rất khẽ, cậu ấy là ai.


【 Ba lô 】

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, tôi và anh ấy đều ngây ra, nhưng tôi kịp hồi hồn lại nói:

"Cuối cùng cũng tỉnh... Chào Du Mục, tôi tên Ba Lô."

【 Du Mục 】

Bắt đầu từ hôm ấy, ba lô của tôi biến mất, nhưng sinh mệnh có thêm một cậu ấy.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận