Người thứ tư nhận điều tra là một nữ nhân khác, lời khai của nàng cùng bằng hữu hoàn toàn giống nhau.
Người cuối cùng là người cứu người chết, hắn là một trung niên nam nhân, là một chụp ảnh sư, vừa lúc ở trên bờ chụp trời chiều.
“Ta đang chụp ảnh, đột nhiên nghe thấy có người kêu “ai biết bơi lội”, ta liền nhìn qua, một nam hài tử chạy tới, vừa chạy vừa kêu, ta buông máy chụp ảnh chạy qua, hỏi hắn người rơi xuống nước ở chỗ nào, hắn chỉ vào đình giữa hồ bên kia. Ta ngay lúc đó cũng ở rất xa đình giữa hồ, không có khả năng bơi qua, kỹ thuật bơi lội cũng không tốt như vậy a!. Nam hài kia nói đã theo đường nhỏ đi qua, lúc ấy vị trí của ta cũng cách đường nhỏ rất xa, nam hài kia một đường chạy tới tìm người, ta nhanh cùng hắn chạy về, theo đường nhỏ chạy đến đình giữa hồ, thời điểm đến đã tìm không thấy vị trí người rơi xuống nước. Lúc ấy bầu trời gần tối , ta lại không nhìn rõ dưới nước, hồ nước cũng không phải không lưu động, lặn nửa ngày mới tìm được. Nhưng khi cứu lên người kia cũng đã bất động …” Chụp ảnh sư nói xong cúi đầu: “ Phải chi lúc ấy ta chạy nhanh hơn thì tốt rồi…”
“Ngươi cũng đã cố hết sức rồi.” Lê Húc vỗ vỗ vai hắn.
Khi Diệp Miêu đến bệnh viện, Y Phân đã ở đó, kế mẫu biểu tình không bi thương lắm, chính là ngồi ở trên ghế dài của bệnh viện, vẻ mặt có chút dại ra.
Diệp Miêu đi qua, ngồi bên người nàng, không nói được một lời.
Y Phân chậm rãi quay đầu, ôm bả vai Diệp Miêu: “Tiểu Miêu, nếu muốn khóc thì khóc đi, đừng để trong lòng.”
Diệp Miêu vẫn không nói gì,Y Phân ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Hài tử đáng thương.”
Lê Húc kiểm tra xong một lần, lúc sau đi tới bệnh viện, Trương tiền bối đã ở đó: “Hiện trường bên kia tra xong rồi, tiểu Lê?”
Lê Húc gật đầu: “Đã xong, không khẳng định được, bất quá bước đầu có thể xác định là ngoài ý muốn, có ba người nhìn thấy là người chết tự mình rơi xuống nước.”
Hai người trao đổi văn bản điều tra, Trương cảnh quan vừa nhìn vừa nói: “Ta cũng vừa điều tra người nhà của người chết, gia đình người chết hơi phức tạp, người chết cùng vợ trước có một hài tử, thê tử cùng chồng trước cũng có một hài tử, đứa bé kia tên Vu Nhất Xuyên, chính là người ở hiện trường gần người chết nhất.”
Lê Húc nói: “Ta đây cũng mới hỏi ra, Vu Nhất Xuyên kêu người chết là thúc thúc, hắn nói đó là kế phụ.”
“Ta cũng hỏi thê tử người chết,quan hệ của bọn họ. Nàng nói Vu Nhất Xuyên cùng người chết quan hệ bình thường. Bất quá,, chuyện đứa con có ý định mưu sát kế phụ thật đúng là không hợp lí, bọn họ lại không có bạo lực gia đình. ” Trương cảnh quan lắc đầu: “Bất quá quan hệ của Y Phân kia cùng người chết,thật đúng là không sâu đậm, nàng chỉ khóc vài giọt nước mặt. Nhưng con trai ruột của người chết, nước mắt không rơi xuống được, làm cho người ta nhìn thấy thật chua xót.”
Lê Húc cũng thở dài: “Ta thấy Vu Nhất Xuyên cũng có chút khổ sở, cũng là người cùng sinh sống hơn hai năm. Bất quá dù sao không phải là thân sinh, khổ sở cũng chỉ có một chút như vậy. Lúc ấy hắn thật là muốn cứu kế phụ, cổ họng cũng sắp ách.”
“Dù sao cũng là mạng người a.” Trương Cảnh quan xem xong ghi chép: “Vu Nhất Xuyên tại sao cùng kế phụ đi đến giữa hồ đó, tại sao bên đó không có bản ghi chép?”
Vu Nhất Xuyên rất nhanh nhận điều tra lần thứ hai: “Thúc thúc nói có chuyện muốn nói với ta, ta cùng hắn ra khỏi nhà, ta đi theo hắn, đi đến bên hồ.”
Lê Húc ghi vào: “Các ngươi nói chuyện gì?”
“Thúc thúc nói hắn không thích ta. ” Vu Nhất Xuyên thành thực nói: “Hắn nói ta không biết lớn nhỏ, không hiểu lễ phép.”
“Như vậy a! ” Lê Húc hỏi: “Ngươi vì cái gì không gọi hắn là ba ba, mà vẫn kêu hắn là thúc thúc?”
“Hắn vốn không phải ba ta. ” Vu Nhất Xuyên quay đầu đi: “Ta có ba ba, ba ba của ta không phải người như vậy.”
Nguyên lai là hài tử mười mấy tuổi bực bội a, Lê Húc hỏi tiếp: “Ngươi không gọi hắn là ba ba, hắn nói hắn không thích ngươi, quan hệ chính là như vậy?”
Vu Nhất Xuyên gật đầu.
Lê Húc nghĩ nghĩ: “Như vậy, Diệp Tự Lập ngày hôm đó gọi ngươi đi ra ngoài, nói ngươi không biết lớn nhỏ, không hiểu lễ phép. Thoạt nhìn là hắn muốn dạy dỗ ngươi, nhưng hắn còn nói hắn không thích ngươi, điều này tựa hồ có chút mâu thuẫn.”
“Ta không biết,hắn lời còn chưa dứt liền mất. Ta cũng nghĩ, có phải hiểu lầm hắn hay không? ” Vu Nhất Xuyên ánh mắt tối như mực nhìn mặt bàn, thoạt nhìn có chút ưu thương: “Có thể hắn cũng là muốn tốt cho ta đi…”
Lê Xúc làm xong điều tra đi tìm lão Trương: “Ngươi là tiền bối a, ngươi nhìn lại đi.”
Trương cảnh quan nhìn nhìn: “Cơ bản không khác biệt lắm, có thể xác định là ngoài ý muốn, nhân chứng có, vật chứng đâu?”
“Đã đi hiện trường tra xét, dấu vết trên cầu thang chứng minh là trượt chân rơi xuống nước, sẽ chờ văn bản báo cáo.”
“Vậy không vấn đề gì, bên phía công viên nói như thế nào?”
Lê Húc nói: “Bọn họ nói bọn họ đã để bảng, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, để xem nhà chức trách nói như thế nào!.”
Trương cảnh quan gật đầu: “Chuyên này tuy rằng không liên quan đến chúng ta, nhưng hài tử Diệp Miêu kia thật sự đáng thương, ba ba mụ mụ đều mất, hy vọng đến lúc đó công viên có thể bồi thường nhiều tiền một chút.”
“Đúng vậy a.” Lê Húc nghĩ nghĩ: “Kỳ thật ta cùng Vu Nhất Xuyên đã là lần thứ hai gặp nhau.”
“Vì sao?”
“Lần đầu tiên là khi ta mới vừa làm cảnh sát, đại khái là hai năm trước.Hắn là kẻ khả nghi cố ý gây thương tích, sau đó chứng minh là trong sạch. Người này cũng không nóng nảy, có người khiêu khích cũng có thể nhẫn xuống. Hơn nữa lúc ấy hắn cùng người bị thương kia có xích mích, hắn cũng không giấu diếm.Tựa như lần này, hắn cũng không có giấu diếm kế phụ không thích hắn,thực sự quan hệ bọn họ không tốt lắm.Ta cảm thấy được người này không tồi, thẳng thắn thành khẩn.”
“Ngươi còn trẻ, đừng đem cảm xúc chủ quan để điều tra.” Trương cảnh quan cười cười: “Chủ quan ngươi vừa nói, ta thật cảm thấy được người như thế rất là thẳng thắn thành khẩn, hoặc là rất có tâm cơ.”
“Ha? Hài tử mười mấy tuổi có thể có tâm cơ gì a, lão Trương, ngươi thật sự nghĩ sâu xa a.”
“Nõi giỡn thôi, mặc kệ như thế nào thì án này xem như xong rồi, tiểu Lê càng ngày càng có khả năng a!”
END 26.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...