Không chỉ Dịch Tuần bị Đào Đào làm cho kinh ngạc, ngay cả Bạch Chỉ cũng sửng sốt, "Đây là?"
Bạch Chỉ chưa từng nghe nói Thích gia có con gái, trước khi dọn nhà đến Bạch Chỉ đã nghe ngóng Thích gia, biết Thích gia có một người con trai Thích Mân ưu tú, cởi mở.
Bạch Chỉ muốn hôm nay đến đây, để xem xem Thích Mân có thể thay đổi tính tình của Dịch Tuần hay không, có bạn bè, tính tình Dịch Tuần sẽ thay đổi, nhưng cô gái nhỏ này là... ?
"Đây là tiểu thư nhà chúng tôi, tên là Đào Đào, Đào Đào nhanh gọi dì đi con."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Con chào dì." Đào Đào nhìn về phía Bạch Chỉ chào, nhưng động tác trên tay vẫn còn đang kiên trì, cô bé nhất định phải để Dịch Tuần nhận hoa hướng dương.
"Chào Đào Đào." Xem ra trước đó mình chưa dò nghe rồi.
Bạch Chỉ nhìn cô giơ tay vất vả, bà biết Dịch Tuần sẽ không nhận, đang muốn thay Dịch Tuần nhận, thì Dịch Tuần tự cầm, "Cảm ơn."
Dịch Tuần đưa tay sờ lên đầu Đào Đào, trong lòng Bạch Chỉ chấn động, đây không giống như chuyện Dịch Tuần sẽ làm ra, nếu không phải Bạch Chỉ tận mắt nhìn thấy, thì bà thật sự không thể tin được.
"Hì hì." Đào Đào ngượng ngùng cúi đầu cười, gương mặt thẹn thùng đỏ lên, nếu cô béo chút nữa, thì chính là quả đào trắng trẻo, mũm mĩm.
"Đào Đào thật đáng yêu." Đôi mắt Bạch Chỉ đầy vui vẻ.
"Dịch phu nhân mời đi bên này." Dì Phương thấy Đào Đào được khen, trong lòng bà cũng cao hứng, dù sao có ai không thích đứa trẻ nhà mình được khen đâu.
"Anh, em dẫn anh vào." Đào Đào to gan nắm tay Dịch Tuần, lôi kéo Dịch Tuần muốn đi.
Nhưng Dịch Tuần không nhúc nhích tí nào, Đào Đào nghi ngờ quay đầu lại, cô không hiểu nhìn Dịch Tuần, sau đó nhìn xuống thấy cô đang nắm tay Dịch Tuần, thì nghĩ đến hôm qua Dịch Tuần hất tay cô ra, nghĩ thầm anh trai này có phải không thích bị người khác đụng vào hay không?
Nghĩ tới đây, Đào Đào cau mày, muốn thu tay lại, nhưng một giây sau, Dịch Tuần vậy mà nắm chặt tay Đào Đào, ánh mắt thất vọng ban đầu của Đào Đào trong nháy mắt sáng lên, gương mặt khôi phục lại tươi cười, "Anh trai đi thôi."
Bạch Chỉ cảm giác được Dịch Tuần ở sau lưng chưa đuổi theo, quay đầu nhìn một chút, đúng lúc trông thấy một màn này, trong lòng bà xen lẫn kinh ngạc và vui mừng, đây là lần đầu tiên bà trông thấy Dịch Tuần nắm tay một người, lại còn là một cô gái nhỏ nữa chứ.
Bạch Chỉ che dấu tâm tư trong lòng, chỉ coi như không thấy, đi theo dì Phương đi vào.
Đào Đào nắm tay Dịch Tuần đi theo sau dì Phương, còn giống như một người lớn, luôn quay đầu nhìn Dịch Tuần, sợ Dịch Tuần theo không kịp bước chân của cô bé.
Dịch Tuần một tay cầm hoa hướng dương Đào Đào tặng, một tay nắm tay Đào Đào, cậu bước rất nhỏ, sợ dẫm lên chân Đào Đào.
Cô nhóc rất thấp, mới đến ngực mình, nhìn cô trông rất yếu ớt, Đào Đào so với hôm qua đẹp hơn rất nhiều, cách ăn mặc cũng thay đổi, cùng bộ quần áo cũ ngày hôm qua không giống nhau, duy chỉ không đổi chính là khuôn mặt tươi cười và đôi mắt của Đào Đào, mà Dịch Tuần quan tâm nhất chính là những thứ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ bên ngoài sân vào trong nhà không xa lắm, nhưng Dịch Tuần cảm thấy đi cực kỳ lâu, bàn tay cậu bị Đào Đào nắm chặt, giống như sợ cậu sẽ chạy.
Lòng bàn tay Đào Đào rất ấm, giống như hôm qua, Dịch Tuần luôn cảm giác có thứ gì đó cấn cấn, thô sáp, không giống như là làn da của con gái.
Dịch Tuần còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Đào Đào liền buông lỏng tay Dịch Tuần ra, "Anh, đến rồi."
Trong nhà, Hà Vãn đang ăn điểm tâm, trông thấy Bạch Chỉ, vội vàng chào đón, "Dịch phu nhân, ngại quá, tôi vừa mới dậy."
"Thích phu nhân, là tôi làm phiền, không chào hỏi chị trước."
"Ai, nói gì vậy chứ, mau nhanh ngồi đi, dì Phương mau bưng trà lên." Hà Vãn đón Bạch Chỉ ngồi vào trên ghế sofa, quay đầu trông thấy Dịch Tuần đi vào, "Tiểu Tuần mau tới đây ngồi đi, Đào Đào, con lên gọi anh trai bảo là anh Dịch tới đây."
"Dạ." Đào Đào nghe vậy cộc cộc chạy lên lầu, vô cùng vui vẻ, trẻ con chính là như vậy, người lớn dặn dò thì đều rất vui sướng cố gắng làm tốt nhất, để được người lớn khen.
Dịch Tuần ngồi trên ghế sa lon được một lúc, trên tay cầm hoa hướng dương, cậu có chút khó chịu, bông hoa hướng dương này to hơn mặt cậu.
"Tiểu Tuần, ăn trái cây đi." Hà Vãn đẩy đĩa trái cây về phía Dịch Tuần, biết Dịch Tuần trầm tính cũng không để ý.
"Ngại quá, Thích phu nhân, đứa con trai này của tôi tính tình trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, chị đừng để ý."
"Không sao, đây gọi là nội hàm, là trầm mặc ít nói, tính tình tiểu Tuần rất trầm ổn đấy, tiểu Mân nhà tôi còn không bằng tiểu Tuần đâu."
"Ha ha, tôi nghe tiểu Tuần nói tiểu Mân là lớp trưởng lớp thằng bé, rất ưu tú."
"Là chủ nhiệm lớp tin tưởng thằng bé, chị không cần phải khen đâu." Mẹ Thích đúng lúc trông thấy Thích Mân xuống, vội vàng vẫy tay, "Tiểu Mân, mau tới đây, tiểu Tuần tới tìm con chơi."
"Dịch Tuần, cậu đến rồi." Thích Mân trông thấy Dịch Tuần, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ, cuối cùng cậu cũng bước xuống bậc cuối cùng, mới nhìn rõ hoa hướng dương trên tay Dịch Tuần, thật sự có chút không cân đối.
"Đào Đào, đó là hoa của em sao?" Thích Mân sờ lên đầu Đào Đào, nếu như không phải Đào Đào tặng, Dịch Tuần làm sao lại nhận.
"Đúng vậy ạ, em đưa cho anh Dịch, không được sao ạ?" Đào Đào ngửa đầu nhìn về Thích Mân.
"Rất tốt, anh Dịch không thích nói chuyện, sau này Đào Đào và anh Dịch nói chuyện nhiều hơn để anh Dịch trở nên hoạt bát cởi mở hơn một chút có được hay không?"
"Dạ." Đào Đào không hiểu ý của Thích Mân, nhưng Thích Mân nói cô phải nói chuyện nhiều với Dịch Tuần, Đào Đào nghe rõ, chỉ là nói chuyện thôi mà, Đào Đào đương nhiên biết.
"Vậy bây giờ em dẫn anh Dịch đến bên hồ chơi đi, anh đi ra ngoài chờ." Thích Mân nhỏ giọng sai bảo Đào Đào đi làm "Chuyện xấu", Thích Mân nghĩ thầm, nếu Dịch Tuần không muốn phản ứng với cậu, vậy Đào Đào thì có thể đi.
"Được ạ." Đào Đào gãi đầu, chạy đến bên cạnh bắt lấy tay Dịch Tuần, cô không hỏi Dịch Tuần, mà lại hỏi Bạch Chỉ, "Dì ơi, con có thể dẫn anh Dịch đi ra ngoài chơi không ạ?"
"Được chứ, tiểu Tuần không có bạn bè gì, làm phiền Đào Đào chơi với tiểu Tuần rồi, tiểu Tuần con đi đi, mẹ và dì Thích hai người sẽ trò chuyện."
"Anh Dịch, anh đi không? Em dẫn anh đi xem cá vàng nha." Đào Đào nắm chặt tay Dịch Tuần, cô bé nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng yêu.
Dịch Tuần không trả lời, nhưng trực tiếp đứng lên, trông thấy Dịch Tuần đồng ý, Đào Đào cười càng vui vẻ hơn, " Anh Dịch, mau đi thôi."
Nhìn Dịch Tuần đi theo Đào Đào đi ra, Bạch Chỉ cười càng vui vẻ hơn, "Con gái của chị thật đáng yêu, đứa con trai này của tôi, tính cách quái gở, không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng tôi gặp Đào Đào lại rất thích cô bé, vẫn là do Đào Đào động lòng người, thật hâm mộ chị."
"Có lẽ là do duyên phận, có ít người có duyên phận trời sinh, sau này mấy đứa nhỏ tiếp xúc nhiều, tiểu Tuần sẽ cởi mở lên thôi."
"Vậy thì thật sự làm phiền chị rồi, à đúng rồi, tôi năm nay ba mươi chín, không biết Thích phu nhân?"
"Đúng lúc tôi lớn hơn cô một tuổi."
"Vậy tôi gọi chị là chị nhé, chị cứ gọi em là A Chỉ."
"Được, A Chỉ."
"Sau này còn làm phiền chị nhiều rồi."
"Không cần khách khí đâu, đều là hàng xóm mà, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Trong nhà, cả chủ và khách đều vui vẻ, bên kia vườn hoa, tâm tình Dịch Tuần khá vui vẻ.
"Anh Dịch, anh nhìn hoa hướng dương kia đi, rất giống với bông ở trên tay anh."
"Ừm, trả lại cho em." Dịch Tuần cảm thấy rất khó chịu khi cầm hoa hướng dương trên tay.
"Anh không vui sao?" Đào Đào có chút ỉu xìu nhìn hoa hướng dương, tâm tình cô không tốt lắm.
"Không phải, em cầm giúp anh."
Thích Mân ở một bên nhìn Dịch Tuần, đây là lời Dịch Tuần nói dài nhất cậu nghe được?
"Dạ được ạ." Đào Đào tiếp nhận, cô buông tay Dịch Tuần tay, hai bàn tay nắm bông hoa.
Dịch Tuần mở năm ngón tay, hơi ấm từ bàn tay Đào Đào rất nhanh tiêu tán, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, đột nhiên cậu có chút hối hận đem hoa hướng dương trả lại cho cô.
"Anh Dịch, chúng ta đi qua bên hồ chơi đi, anh trai, bây giờ có thể cho cá ăn được không ạ?" , Đào Đào nghĩ cá cũng giống người, thời gian quy định một ngày ăn ba bữa cơm.
"Có thể, đi thôi." Thích Mân đi về phía trước, biết Dịch Tuần và cậu không có gì để nói, dứt khoát đem không gian tặng cho Đào Đào và Dịch Tuần.
Quả nhiên Đào Đào nói rất nhiều, cái miệng nhỏ bá bá nói không ngừng, Dịch Tuần thỉnh thoảng trả lời, không thì gật đầu, tóm lại nói vẫn rất ít, thế nhưng vẫn có phản ứng, dù sao so với không có phản ứng thì tốt hơn.
Sau khi đi dạo trong vườn hoa một vòng, quan hệ của Dịch Tuần và Đào Đào liền tốt hơn, Đào Đào cũng thích anh trai nhìn rất lạnh nhạt, khó ở chung này, nhưng khi ở chung lâu, cô cảm thấy cũng không có gì, anh Dịch rất tốt, anh trai cũng rất tốt.
Mà Dịch Tuần, biểu cảm trên mặt cậu thư giãn rất nhiều, tựa như một tầng bảo vệ đã bị đánh vỡ, để Đào Đào tiến vào bên trong tầng thứ nhất.
Bạch Chỉ không ở lại Thích gia quá lâu, dù sao cũng là lần đầu tiên tới cửa, cũng không phải rất quen, sau này ở chung nhiều liền quen rồi.
Bạch Chỉ dẫn theo Dịch Tuần rời đi, Dịch Tuần thì vẫn như cũ, ngược lại là Đào Đào rất nghe lời Thích Mân, tay lôi kéo Dịch Tuần không buông, " Anh Dịch, anh bao giờ lại đến nữa vậy?" Điệu bộ của Đào Đào như giống không chịu để Dịch Tuần rời đi.
"Không biết." Vẻ mặt Dịch Tuần hơi bất an, hôm nay cậu nói khá nhiều, đây là trường hợp chưa từng có.
"Dì ơi, anh Dịch có thể thường xuyên đến nhà bọn con chơi không ạ? Con và anh trai đều rất thích anh Dịch." Đào Đào trực tiếp chạy đến trước mặt Bạch Chỉ, nắm lấy tay bà, ngoan ngoãn khéo léo hỏi, có ai lại sẽ không muốn chứ.
Bạch Chỉ ngồi xổm xuống cùng Đào Đào nhìn thẳng, đưa tay sửa tóc rối bên tai Đào Đào, nở nụ cười hòa ái, "Được chứ, dì cũng hoan nghênh Đào Đào và tiểu Mân đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó dì sẽ chuẩn bị bánh quy nhỏ Đào Đào thích ăn nhất."
Vừa rồi lúc dì Phương mang đĩa đựng trái cây, Bạch Chỉ có trông thấy Đào Đào cầm một nắm bánh bích quy nhỏ.
"Dạ được ạ, con cảm ơn dì ạ, con tạm biệt dì, tạm biệt anh Dịch." Đào Đào bên cạnh Hà Vãn hướng bọn họ vẫy tay, Hà Vãn sờ lên tóc Đào Đào , "Tiểu Tuần cũng thường xuyên tới chơi nhé con."
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua Dịch Tuần, đang muốn thay cậu trả lời, Dịch Tuần lại nhẹ giọng đáp một câu, "Được ạ."
Hôm nay, Bạch Chỉ đã đủ nhiều kinh ngạc, giờ lại thêm kinh ngạc một lần nữa, bà chỉ cười nhạt cùng Hà Vãn tạm biệt rồi dẫn theo Dịch Tuần rời đi.
Sau khi Dịch Tuần đi về, Đào Đào mới phát hiện hoa hướng dương trên tay mình đã hoàn toàn ỉu xìu đi.
Hà Vãn ngồi xổm xuống rút hoa hướng dương trên tay Đào Đào ra, "Đào Đào hôm nay rất tuyệt, để anh trai dẫn con đi cắt một nhánh hoa hướng dương mới đi."
"Hì hì, con cảm ơn mẹ." Đào Đào tiến tới hôn một cái lên mặt Hà Vãn.
"Ngoan."
----------
Tác giả có lời muốn nói: không ai trốn được đại pháp Đào Đào bán manh.
~( ̄▽ ̄~)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...