Tùy ý ôn nhu

"Ba, mẹ."

"Con chào ông bà nội, chú thím, cô ạ." Thích Mân cùng Đào Đào chào hỏi người lớn, sau đó hai anh em ngồi ở bên cạnh Hà Vãn và Thích Thành.

"Chuyện xảy ra hôm nay Mỹ Âm đều đã nói với tôi rồi.." Bà nội Thích mở miệng trước, nhưng còn chưa nói xong, Đặng Hiền lại vừa lúc tiến vào, đánh gãy lời của bà nội Thích.

Hà Vãn thuận thế mở lời: "Mẹ, chúng ta đừng nói cái gì vội, không bằng cứ xem video này trước đi, vừa hay em rể cũng đã tới, chúng ta cùng xem đi, A Thành, anh nhận được video chưa?"

"Được rồi." Từ khi tiến vào đến giờ Thích Thành vẫn luôn thao tác trên máy tính: "Mọi người xem đi." Thích Thành đem màn hình máy tính chuyển về phía mọi người, đồng thời ông cũng đứng lên xem, ông còn chưa xem qua video này đâu.

Xem trong video có thể thấy rất rõ ràng là Đặng Uyển cố ý vu oan cho Đào Đào, khiến giáo viên nghĩ lầm là Đào Đào gian lận, còn chưa xem xong video, bà nội Thích đã trừng mắt với Thích Mỹ Âm.

Vừa rồi Thích Mỹ Âm cũng không nói như vậy, nếu không phải ban nãy Đặng Hiền tới đánh gãy lời của bà nội Thích thì chẳng phải hiện giờ bà ta đã bị vả mặt rồi sao?

Sắc mặt của những người còn lại cũng trở nên khó coi, đây đâu phải là chuyện mà một đứa trẻ mới 10 tuổi có thể làm được? Còn không phải là sau lưng có người dạy hay sao?

Xem xong video, phòng khách liền trở nên trầm mặc, Thích Thành mở miệng: "Lúc trước tôi còn chưa xem qua video này, Mỹ Âm, cô không định giải thích một chút sao? Uyển nhi còn nhỏ, học ở đâu được thủ đoạn như vậy hả? Là người làm cô, sao cô có thể đối xử với Đào Đào như thế chứ?"

Thích Thành biết Thích Mỹ Âm được nuông chiều, nhưng ông lại không biết bà ta đã biến thành như vậy, trước đây Thích Mỹ Âm còn xem như nghe lời, đối với người anh cả là ông cũng tôn kính, vậy mà bây giờ bà ta lại dùng thủ đoạn như vậy để bắt nạt con gái ông, từ khi nào mà Thích Mỹ Âm lại trở nên độc ác như thế?

"Anh cả, không phải em, đây chỉ là trò đùa của trẻ con với nhau thôi mà." Sắc mặt Thích Mỹ Âm tái nhợt, có video này ở đây, dường như mọi lời giải thích của bà ta đều trở thành ngụy biện.

"Trò đùa? Uyển nhi, cháu nói cho bác biết, rốt cuộc là ai dạy cháu? Còn nữa, trong lớp đang có lời đồn nói Đào Đào là con gái riêng của tôi, chẳng lẽ chuyện này không phải là cô để Uyển nhi truyền ra?" Đặng Uyển chưa từng thấy bác cả tức giận như vậy bao giờ, nó bị dọa nên trốn phía sau Thích Mỹ Âm, nước mắt lưng tròng.

"Anh cả, chuyện này thật sự không phải là em cùng Uyển nhi làm, sao chúng em có thể truyền ra lời đồn như vậy chứ?"

Thích Mỹ Âm nghĩ, chuyện gian lận kia bà ta không có cách nào để biện giải, nhưng chuyện tin đồn không có chứng cứ, bà ta cứ nhất quyết không nhận là được rồi.

"Không phải cô? Lần trước Đào Đào tới đây, cô cùng Đặng Uyển luôn miệng nói con bé là tạp chủng, chẳng lẽ không phải là sự thật sao?" Hà Vãn càng nghe càng tức giận, một trưởng bối gần 40 tuổi mà lại đối xử với một đứa trẻ như vậy, đây là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì để làm sao?

"Mỹ Âm, cô biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Cô cho rằng chỉ truyền ra lời đồn ở trường học thì không có việc gì sao? Ba mẹ của mỗi một học sinh ở nhất trung Đồng Xương có ai mà không phải là nhân vật có uy tín danh dự ở thành phố Thường? Nếu để trẻ con nói cho người lớn nghe tin đồn kia, đến lúc đó chuyện tôi có con gái riêng chắc chắn sẽ bị truyền khắp thành phố Thường, cô nói xem liệu những người đó có nghi ngờ nhân phẩm của tôi có vấn đề hay không? Liệu bọn họ còn muốn hợp tác làm ăn với tôi nữa không? Nếu công ty nhà họ Thích xảy ra chuyện gì, cô có thể gánh được trách nhiệm không?"


"Đừng tưởng rằng cô nói không phải cô thì tôi không tra ra được, chỉ cần tốn chút tiền thì không có tin tức gì mà tôi không hỏi thăm được cả, tôi không đi tra là vì không muốn làm cô khó xử, khiến nhà họ Thích càng mất mặt hơn mà thôi."

Tuy rằng chuyện này còn chưa truyền ra ngoài, nhưng Thích Thành muốn đem mọi chuyện nói nghiêm trọng lên, miễn cho hai ông bà không hiểu rõ mà đứng về phía Thích Mỹ Âm.

Nghe xong những lời này của Thích Thành, sắc mặt cả nhà đều trở nên khó coi, người như bọn họ tuyệt đối không thể có vết nhơ, từ trước tới nay trong giới thượng lưu ở thành phố Thường, Thích Thành luôn có tiếng là chiều vợ yêu con, nếu như lời đồn kia bị truyền ra ngoài, còn không biết sẽ có bao nhiêu người mắng Thích Thành là ngụy quân tử đâu.

Trước đây Thích Mỹ Âm còn cho rằng không có việc gì lớn, bà ta cảm thấy chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì, hoàn toàn không suy nghĩ cho nhà họ Thích chút nào.

Nhưng hiện giờ nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng Thích Mỹ Âm mới bắt đầu khẩn trương, xem ra lần này không thể qua loa cho xong chuyện được rồi.

"Anh cả, em không có ý này, ba mẹ, con thật sự không có ý nghĩ như vậy, con cũng là người nhà họ Thích, sao con có thể nghĩ như vậy được chứ?" Thích Mỹ Âm bày ra bộ dáng đáng thương nhìn về phía hai ông bà.

Thích Mân nắm lấy tay Đào Đào, hiện giờ đã không chỉ là chuyện giữa Đặng Uyển cùng Đào Đào nữa rồi, nhất định phải làm lớn chuyện lên, bằng không sau này cô sẽ còn đối xử với Đào Đào như vậy nữa.

Đào Đào chỉ là một đứa trẻ mà cô còn nhằm vào em ấy như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng giữa hai người có thâm thù đại hận đấy.

"Mỹ Âm, lần này thật sự là con không đúng rồi, con vẫn nên xin lỗi anh cả đi." Ông nội Thích nói.

Thích Giản nhìn bộ dáng hai bên giằng co mà không biết nên nói cái gì, hai ông bà cũng không thể mở miệng bênh vực cho Thích Mỹ Âm được, dù sao thì Thích Thành cũng đã đem hậu quả nói ra rõ ràng như vậy rồi.

Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của nhà họ Thích, nhưng Thích Mỹ Âm đã gả ra ngoài, bà ta sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, ông nội Thích hiểu rõ điểm này.

"Anh cả, thật xin lỗi, em.." Thích Mỹ Âm khẽ cắn môi, bây giờ mọi người đều đang chờ bà ta tỏ thái độ, xem ra hôm nay bà ta không thể không cúi đầu, Thích Mỹ Âm suy nghĩ một lát, cảm thấy mình xin lỗi anh cả cũng không phải là chuyện gì mất mặt.

"Mỹ Âm, người cô phải xin lỗi không phải tôi mà là Đào Đào, con bé mới 9 tuổi, Uyển nhi đã 10 tuổi rồi, là người làm cô, làm chị mà hai người lại bắt nạt con bé là đúng sao? Đây là gia giáo của nhà họ Thích chúng ta sao?" Thích Thành đem Đào Đào kéo tới bên cạnh ông, muốn Thích Mỹ Âm cùng Đặng Uyển xin lỗi cô bé.

Bảo Thích Mỹ Âm xin lỗi anh cả thì được, nhưng còn muốn bà ta phải xin lỗi Đào Đào sao? Vậy thì mặt mũi bà ta biết để ở đâu đây? Thích Mỹ Âm sững sờ tại chỗ: "Anh cả!"

"Mẹ, dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi nó chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì? Con cũng đã đồng ý xin lỗi anh cả rồi mà!"


Ở trong mắt của Thích Mỹ Âm, trước sau Đào Đào vẫn luôn là một đứa tạp chủng, dựa vào cái gì mà bà ta phải xin lỗi Đào Đào?

Trước kia anh cả rất thương bà ta, nhưng từ sau khi anh cả kết hôn, trong lòng anh ấy liền không còn chỗ cho bà ta nữa, suốt ngày chỉ biết quan tâm đến Hà Vãn, hiện tại ngay cả một đứa tạp chủng cũng có địa vị hơn so với bà ta, trong lòng Thích Mỹ Âm cực kì khó chịu.

Bà nội Thích cũng không tiện mở miệng, ông nội Thích còn đang ở đây, rốt cuộc thì chuyện này liên quan đến thể diện của Thích Thành, mà thể diện của Thích Thành cũng chính là thể diện của nhà họ Thích.

Nói đến cùng, tuy rằng bình thường bà nội Thích nuông chiều Thích Mỹ Âm, nhưng khi gặp phải chuyện lớn như vậy, bà nội Thích cũng không dám nói chuyện, đều để cho ông nội Thích mở miệng, tựa như thím nhỏ của Thích Mân cùng Đào Đào vậy, từ đầu đến cuối bà ấy chỉ nhìn mà không nói gì.

An tĩnh một lát, bà nội Thích mới khuyên nhủ: "Mỹ Âm, chuyện này là con làm sai, bằng không con nghe lời anh con đi."

"Mẹ." Thích Mỹ Âm tức giận: "Ba, ba nói gì đi? Chẳng lẽ ba thật sự muốn con.."

"Mỹ Âm, anh con đã nói rất rõ ràng rồi, con còn đợi cái gì? Ba không biết sao con lại biến thành như vậy nữa? Đào Đào là cháu gái của con, con là cô lẽ ra nên yêu quý con bé, chứ không phải là dạy hư tiểu Uyển." Ông nội Thích trầm giọng nói.

"Được, nếu các người đều đứng về phía nó thì con không còn gì để nói, Uyển nhi, xin lỗi em gái con đi." Thích Mỹ Âm nghiến răng nghiến lợi, mọi người đều đứng về phía Đào Đào, Thích Mỹ Âm còn có thể làm sao bây giờ?

"Con không muốn, dựa vào cái gì mà muốn con phải xin lỗi một đứa tạp chủng?" Đặng Uyển còn nhỏ, nó căn bản không hiểu những điều mà Thích Mỹ Âm đang cân nhắc, vốn dĩ đã bị Thích Mỹ Âm nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, bây giờ làm sao nó có thể đồng ý xin lỗi Đào Đào được?

"Uyển nhi, ai bảo bác của con không thương con, ai bảo con không khiến người khác vui vẻ như ai kia? Còn không mau xin lỗi đi." Thích Mỹ Âm đẩy người Đặng Uyển, từng câu từng chữ nói ra đều có ẩn ý.

"Con không muốn, dựa vào cái gì mà nó muốn cướp bác cả, đoạt ông bà ngoại của con, bà ngoại, bà không thích con sao?" Đặng Uyển gào khóc, nó liên tục đánh vào tay Thích Mỹ Âm, bắt đầu làm loạn lên.

"Ai bảo con không có bản lĩnh, mau xin lỗi đi." Thích Mỹ Âm bắt lấy bả vai Đặng Uyển, hai người giống như là muốn đánh nhau luôn vậy.

Nhìn bộ dáng của Đặng Uyển lúc này, trong lòng Hà Vãn rất không thoải mái, bà lạnh lùng nhìn trò khôi hài kia, không hiểu hai mẹ con bọn họ đang làm cái gì.

Đặng Hiền nhìn một màn này, ngay lúc ông đang muốn nói gì đó thì Thích Mỹ Âm bởi vì Đặng Uyển không nghe lời, trong lòng bà ta tức giận liền quăng tới một cái tát, Đặng Uyển bị đánh lảo đảo vài bước.

"Bốp" một tiếng, toàn bộ phòng khách đều trở nên yên tĩnh, thậm chí mọi người còn có thể nghe được tiếng chuyển động của kim đồng hồ treo trên tường một cách rõ ràng, tiếng khóc của Đặng Uyển cũng lập tức dừng lại.


Sau khi Đặng Uyển phản ứng lại, tiếng khóc của nó liền lớn hơn nữa: "Oa oa oa, ba ơi, mẹ đánh con.. Oa, oa, oa" Đặng Uyển chạy tới bên cạnh Đặng Hiền, nó ôm lấy Đặng Hiền mà khóc nức nở.

"Mỹ Âm, con làm gì vậy? Sao con lại đánh Uyển nhi?" Bà nội Thích không nhìn được, một cái tát này đánh xuống khiến một bên má của Đặng Uyển đỏ bừng.

"Thật xin lỗi, Uyển nhi, xin lỗi con, mẹ không phải cố ý." Bình thường Thích Mỹ Âm yêu thương Đặng Uyển đến mức nào mọi người đều biết, hôm nay bà ta bị Thích Thành từng bước ép sát, dưới tình thế cấp bách nên mới đánh Đặng Uyển.

"Oa oa oa, mẹ hư lắm, con không cần mẹ, mẹ hư, mẹ vì người khác mà đánh con.." Đặng Uyển khóc đến mức thở hổn hển, từ nhỏ tới giờ nó chưa từng bị đánh, thấy Thích Mỹ Âm muốn lại gần, nó liền vung tay chân đánh về phía bà ta.

"Uyển nhi."

"Được rồi, đừng náo loạn nữa, còn ra thể thống gì, một gia đình đang yên ổn lại ầm ĩ thành như vậy, Thích Thành, chuyện này đến đây thôi, tiểu Uyển cũng bị mẹ nó đánh rồi, em gái con cũng biết sai rồi, cứ như vậy đi." Ông nội Thích gõ cái gậy trong tay, muốn kết thúc trò khôi hài này.

"Ba, chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn họ náo loạn mà ngay cả một câu xin lỗi Đào Đào cũng không nhận được sao?" Thích Thành nhìn bọn họ làm ầm ĩ, trong lòng ông không có chút gợn sóng nào, nếu cứ tiếp tục nuông chiều bọn họ như vậy, gia đình này sớm hay muộn cũng sẽ náo loạn đến long trời lở đất.

Bây giờ Thích Thành rất hối hận, nếu lúc trước quản Thích Mỹ Âm nghiêm hơn một chút thì hiện tại bà ta sẽ không hình thành tính cách như vậy, thật là mất mặt, một trưởng bối lớn như vậy mà còn không bằng một đứa trẻ con.

"Vậy con muốn thế nào? Con cũng thấy rồi đấy, hiện giờ tiểu Uyển đã khóc thành như vậy, chẳng lẽ con còn muốn ba phải quỳ xuống xin con? Con muốn hay không?"

Ông nội Thích ghét nhất là người một nhà cãi nhau ầm ĩ, ông ta chỉ muốn duy trì những ngày tháng an tĩnh, cả nhà vốn dĩ nên đoàn kết, bây giờ náo loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Hơn nữa trong lòng ông nội Thích vẫn nghiêng về phía Thích Mỹ Âm cùng Đặng Uyển hơn, hôm nay nếu là Thích Mân cùng Đặng Uyển có xích mích, vậy thì ông nội Thích sẽ đứng về phía Thích Mân, nói đến cùng, ông ta vẫn cảm thấy Đào Đào không phải là người nhà mình, cho nên ông nội Thích căn bản sẽ không đứng về phía cô bé.

Trong lòng ông nội Thích cảm thấy rất phiền, lần trước Đào Đào đã xích mích với Đặng Uyển rồi, lần này lại náo loạn, ông nội Thích cảm thấy Đào Đào không hợp với người trong nhà.

"Ba.." Thích Thành còn muốn nói gì đó thì lại bị Đào Đào nắm lấy tay: "Ba, thôi bỏ đi ạ, gia hòa vạn sự hưng, con không cần lời xin lỗi này."

Câu nói ' gia hòa vạn sự hưng' này là giáo viên dạy, Đào Đào đã nghe rõ ông bà nội đều không muốn để Đặng Uyển xin lỗi cô bé, Đặng Uyển cũng sẽ không xin lỗi, nếu ba cứ cường ngạnh đối nghịch với ông bà nội như vậy sẽ khiến bọn họ tức giận, ông bà nội sẽ càng không thích cô bé.

Đào Đào căn bản không quan tâm đến lời xin lỗi kia, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hiện tại ba mẹ đều đứng về phía cô bé là tốt lắm rồi, cô bé đã cảm thấy đủ.

Đào Đào không muốn bởi vì chuyện của cô bé mà khiến trong nhà náo loạn không được yên ổn, cô bé cũng không muốn thấy ba cùng ông nội tranh chấp.

"Đào Đào." Thích Thành vuốt ve cái trán của Đào Đào, con bé càng ngoan ngoãn thì ông lại càng thất vọng đối với Thích Mỹ Âm hơn.


"Được rồi, đừng nói nữa, các con đều về đi, đừng ầm ĩ khiến ba đau đầu nữa, Mỹ Âm cũng về nhà đi." Ông nội Thích chống gậy trở về phòng, mặc kệ những người khác còn ở phòng khách, sau đó bà nội Thích cũng đi theo.

Đặng Hiền cũng mang theo Đặng Uyển rời đi, Thích Mỹ Âm trừng mắt liếc nhìn Hà Vãn một cái rồi theo Đặng Hiền về nhà.

"Ba ơi, chúng ta về nhà đi." Đào Đào lôi kéo Thích Thành đi ra ngoài.

"Đi thôi, tiểu Mân." Hà Vãn cũng bất đắc dĩ, đúng là ' mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh' mà.

Xét về mặt luân lý thân tình, có rất nhiều chuyện bọn họ đều không thể làm theo ý muốn của mình, muốn đòi lại công bằng cho Đào Đào quá khó khăn.

Mọi người đều sẽ nói: "Tốt xấu gì cũng là họ hàng thân thích, đừng so đo như vậy." Ở nhà họ Thích đã mười mấy năm, Hà Vãn cũng sớm hiểu rõ gia đình này như thế nào rồi.

Đặc biệt là khi ông nội Thích muốn bênh vực cho Thích Mỹ Âm cùng Đặng Uyển, chỉ tiếc là phải khiến Đào Đào chịu ủy khuất.

"Ba, mẹ, anh trai, chúng ta về nhà đi, con đói bụng rồi, con còn chưa được ăn cơm trưa đâu." Đào Đào cười hì hì, nếu không phải đôi mắt cô bé vẫn đỏ bừng thì người khác căn bản không nhìn ra được đã xảy ra chuyện không thoải mái như vậy.

"Bé ngoan." Thích Thành cùng Hà Vãn nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy áy náy với Đào Đào, sao Thích Mỹ Âm và Đặng Uyển lại có thể bắt nạt một đứa trẻ ngoan như vậy chứ?

"Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi, chuyện không thoải mái thì đừng nhắc đến nữa." Thích Mân lớn hơn Đào Đào, cậu biết có rất nhiều chuyện ba mẹ cũng là bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ chuyện trong nhà cậu còn chưa có quyền lên tiếng.

"Đi thôi." Hà Vãn kéo tay Thích Thành, chuyện hôm nay bọn họ đều sẽ nhớ kỹ, tương lai còn dài, không phải lần nào cũng có thể lấy danh nghĩa người nhà ra để lấp liếm cho qua. 𝐓hách‎ 𝑡hánh‎ 𝑡ìm‎ được‎ ﹍‎ 𝐓𝐑‎ u𝑀𝐓𝐑U𝙔𝖊N.VN‎ ﹍

* * *

Đặng Hiền lái xe về nhà, suốt đường đi ông ta đều không thèm cho Thích Mỹ Âm sắc mặt tốt, mặc kệ Thích Mỹ Âm nói cái gì, từ lúc bắt đầu oán giận khóc thút thít đến về sau tức giận mắng mỏ, Đặng Hiền đều làm như không nghe thấy.

Về đến nhà, ba người cùng xuống xe, Thích Mỹ Âm không chịu nổi nữa, bà ta lôi kéo Đặng Hiền không cho ông ta đi: "Đặng Hiền, anh có nghe thấy em nói gì không? Ban nãy anh là người câm sao? Nửa câu cũng không nói!"

Ánh mắt sắc bén của Đặng Hiền liếc nhìn Thích Mỹ Âm một cái khiến bà ta hoảng sợ, sau đó Thích Mỹ Âm càng thêm tức giận: "Anh làm gì vậy hả? Anh dám trừng mắt nhìn em?"

Từ trước đến nay Thích Mỹ Âm ở trong nhà luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có khi nào Đặng Hiền dám đối xử với bà ta như vậy đâu?

Thích Mỹ Âm không chịu bỏ qua mà nắm lấy quần áo của Đặng Hiền khiến ông ta không đẩy ra được, Đặng Hiền tức giận liền tát cho Thích Mỹ Âm một cái, ' bốp' một tiếng, má phải của Thích Mỹ Âm lập tức đỏ bừng.

"Thích Mỹ Âm, đây là cách mà cô dạy con sao? Lúc trước tôi thật sự bị mù nên mới cưới cô!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui