Editor: Sao Nhỏ
Dung Lê thầm nghĩ trong lòng, Tống Tuân Thanh là luật sư, dỗi anh tuyệt đối không tốt, cô liền tiếp tục ăn cơm của mình, buổi sáng vốn dĩ ăn không nhiều, lại còn xui xẻo gặp chuyện kia làm cô đói bụng nữa ngày, giờ phút này cô chỉ cảm thấy đồ ăn ở đây thật ngon, hơn nữa không chứa dầu mỡ nhiều.
Đối với một minh tinh mà nói, kiêng cữ nhất là thức ăn có chứa dầu mỡ.
Tống Tuân Thanh thấy cô ăn vui vẻ như vậy, nhịn không được cũng cong môi cười theo.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Hứa Chi Chu vào lúc này đi tới, giữa trưa hôm nay vội một vụ kiện, bất tri bất giác đã qua giờ ăn cơm.
Vào nhà ăn thì thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhưng người ngồi đối diện cư nhiên lại là phụ nữ??? Sao có thể chứ, cảm giác như trời sập đến nơi, Tống Tuân Thanh thế mà lại cùng ăn cơm với phụ nữ a!!!
Hứa Chi Chu lắc đầu tấm tắc, xách phần cơm của mình trở về, tầm mắt lại khẽ đảo nhìn về phía cửa sổ.
Cái này không được rồi a, thật đúng là Tống Tuân Thanh đó!
Hứa Chi Chu và Tống Tuân Thanh là đồng nghiệp kiêm luôn bạn tốt đã nhiều năm, cơ hội bát quát tốt như thế này làm sao mà bỏ qua được chứ.
Hứa Chi Chu một bên ho khan, một bên đem phần cơm mở ra, giải quyết cơm trước đã, sau đó làm bóng đèn cũng thú vị à nha.
Hứa Chi Chu ai u một tiếng:" Tôi nói cậu Tống Tuân Thanh à, tiền tự làm ra liền mang mĩ nhân đến đây ai cơm nha, chậc chậc."
Tống Tuân Thanh đôi mắt vốn dĩ tĩnh lặng thoáng hiện lên một tia gợn sóng, anh hất cằm:" Cô ấy là tự nghĩ đến."
" Cậu thật là!" Hứa Chi Chu tự xưng bản thân là chuyên gia tư vấn tình cảm, đã sớm không muốn Tống Tuân Thanh cứ độc thân mãi như vậy, với cái tính tình đó không chừng có thể độc thân bằng thực lực đến già không chừng, hắn còn thường "truyền đạt" kĩ năng tán gái cho Tống Tuân Thanh, mà con người này cứ như nghe tai phải lọt ra tai trái, hôm nay cuối cùng cơ hội cũng đến rồi, đúng là trời không phụ lòng người:" Người ta nghĩ muốn ăn thì cậu liền đồng ý a, ăn xong cũng là cậu trả tiền đi?"
Nói xong, Hứa Chi Chu nhìn về phía Dung Lê, Dung Lê đang cuối đầu ăn cháo.
Hứa Chi Chu:" Đúng không, em gái."
Dung Lê chậm rì rì ngẩng đầu lên, cười gượng hai tiếng.
Hứa Chi Chu hiểu lầm quan hệ giữa cô và Tống Tuân Thanh, nhưng Tống Tuân Thanh đã tự mình giải thích tốt.
Bất quá cô phát hiện ra một chuyện đáng sợ, vừa rồi thấy Hứa Chi Chu kinh ngạc như vậy, vậy chính là Tống Tuân Thanh không gần phụ nữ?
Chẳng lẽ Tống Tuân Thanh vẫn luôn không yêu đương?
Tống Tuân Thanh lớn hơn cô bốn tuổi, chưa kể sinh ra lớn lên ở gia đình hào môn, đáng lẽ tuổi này đã nên yêu đương kết hôn từ lâu, anh còn là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường, không yêu đương thậm chí không gần phụ nữ có vẻ kì quái...Kỳ thật cô cũng đã từng nghĩ muốn yêu đương, nhưng vì ngại công việc và thân phận minh tinh nên dẹp bỏ ý nghĩ đó, nhiều thêm một chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện.
Hứa Chi Chu chào hỏi nhìn cô, làm như gặp quỷ mà ai da một tiếng, chọc chọc bả vai Tống Tuân Thanh:" Tống Tuân Thanh cậu thật là lợi hại, thấy thường ngày lãnh đạm, không ngờ đùng một cái liền yêu đương với minh tinh.
"
Luyên thuyên cảm khái xong, Hứa Chi Chu vỗ tay lên trán:" Tôi đã từng xem qua phim của em đóng rồi, có thể ký tên cho tôi được không?"
Hứa Chi Chu đột nhiên ý thức được.
Tống Tuân Thanh giữ mình trong sạch, với tính cách của anh, căn bản sẽ không tùy tiện cùng phụ nữ ở bên nhau, nói chi là đưa đến tận chỗ mình làm việc để dùng cơm.
Hơn nữa, Tống Tuân Thanh vẫn luôn nhớ về bạn gái cũ, vị bạn gái cũ kia là thần thánh phương nào hắn cũng không biết, dù sao cũng từng nghe người ta nói qua, cô gái đó lớn lên rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó lòng mà dời mắt.
Nếu là như thế...Tống Tuân Thanh này diễm phúc cũng không tệ nha, cư nhiên cùng Dung Lê nói chuyện yêu đương.
Chậc chậc, diễm phúc không tệ.
Bất quá đoạn tình cảm này đối với Tống Tuân Thanh có hại nhiều hơn, sau khi chia tay, một đoạn thời gian Tống Tuân Thanh cả người lúc nào cũng trầm mặc, nghe nói những đồ vật có đôi có cặp ở nhà đều bị đập đi hết, chén đũa chỉ còn lại một bộ, toàn bộ thâm tình của Tống Tuân Thanh hắn đều nhìn thấy, nhìn mà cũng đau lòng thay.
Mà Dung Lê còn thường xuyên xuất hiện trên tivi, trạng thái so với Tống Tuân Thanh tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Hứa Chi Chu lắc đầu, bắt đầu thuyết giáo.
" Đại minh tinh à, hai người có thể làm hòa về bên nhau tôi thật vui mừng thay, nhưng có một số lời tôi nhất định phải nói ra.
Em biết sau khi chia tay với em Tống Tuân Thanh có bao nhiêu khổ sở sao? Khi đó tôi và cậu ấy mới vừa hợp tác với nhau, cậu ấy ban ngày nghiêm túc làm việc, ban đêm mượn rượu giải sầu, có một lần công ty chúng tôi mở tiệc, cô biết cậu ấy trốn ở góc phòng làm gì sao?".
truyện ngôn tình
Dung Lê:"?"
Hứa Chi Chu:" Trốn rơi nước mắt a..."
" Em biết đàn ông đều rất ít khi khóc không, nước mắt rất trân quý..."
Hứa Chi Chu miệng so với sông Hoàng Hà còn rộng hơn, Tống Tuân Thanh mặt đã đen hết, che miệng hắn lại, giọng nói lạnh lùng nguy hiếp:" Cậu câm miệng cho tôi."
Không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội như heo!
Hứa Chi Chu sao có thể dễ dàng im miệng được, cùng Tống Tuân Thanh giằng co một trận, xoay người lại nói tiếp với Dung Lê, đôi mắt Dung Lê như chứa ý cười, không biết có phải hay không ảo giác, Tống Tuân Thanh cảm thấy là cô đang cười nhạo anh.
Dung Lê nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói" Không ngờ là nhớ tôi đến như vậy nha", Tống Tuân Thanh bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, đáp trả cho cô một ánh mắt" Là em nghe lầm rồi"
Bất quá Tống Tuân Thanh cũng không giải thích với Hứa Chi Chu quan hệ giữa bọn họ nữa.
Hứa Chi Chu dò hỏi nửa ngày, cũng không hỏi ra được xíu vấn đề gì, không khỏi cảm thấy có chút mất hứng.
Hắn liền chuyển sang bàn công việc:" Đúng rồi, hôm nay Thanh Lâm đánh điện thoại cho chúng ta, nghĩ cùng Thiên Cảnh hợp tác, trước mắt trong tay bọn họ có vụ án lớn, nói là muốn cậu đích thân phụ trách."
Nghe được công ty Thanh Lâm, Dung Lê nhịn không được hơi nhíu mày.
Chuyện vừa rồi xảy ra như thế, cô đối với công ty này nửa phần hảo cảm cũng không có.
Tuy rằng không phải hoàn toàn là trách nhiệm của công ty, chỉ là cấp dưới làm việc thất trách dẫn đến sự việc đó mới xảy ra.
Nhưng cô lại không phải thánh nhân, không khỏi sinh ra ấn tượng không tốt với công ty.
Tống Tuân Thanh trầm ngâm giây lát, nhàn nhạt lên tiếng:" Không nhận."
Hứa Chi Chu ngạc nhiên:" Cái gì?" Không ai không biết Thanh Lâm là công ty lớn tiếng tăm vang dội, giám đốc công ty lại là nhân vật lớn, Tống Tuân Thanh cư nhiên lại không đồng ý nhận án.
" Nói với bọn họ tôi không có thời gian, vụ này cậu muốn thì nhận đi."
Sự việc vừa xảy ra đáy lòng anh vẫn còn sợ hãi, lại cho Dung Lê mặc loại quần áo như vậy, cô ấy là minh tinh, không phải, không phải diễm tinh*.May mắn là Dung Lê không xảy ra chuyện gì, nếu không chỉ sợ anh không kiềm chế được mà giết chết tên đó cũng nên.
Hứa Chi Chu đầu đầy chấm hỏi:" Dù sao cậu cũng cho tôi cái lí do chứ."
Tống Tuân Thanh hầu kết chậm rãi lăn một chút:" Tôi thích như vậy không được sao?"
*
Đưa Dung Lê về, Tống Tuân Thanh xử lý công việc ở văn phòng, sau đó trở về Tống gia.
Sự nghiệp hiện tại mà anh có đều do bản thân nỗ lực, không đụng vào một đồng của gia đình.
Vì cha anh không đồng ý, anh vẫn là cần cù cực khổ không nhiều lời.
Mấy năm trước Thiên Cảnh thành công vang danh, trở thành văn phòng luật nổi tiếng nhất Giang Thành.
Mấy năm nay chỉ cần không có việc quan trọng, anh đều không trở về nhà.
Chỉ là lâu như vậy không về, mẹ anh còn nhắn tin wechat bảo:" Được được, mẹ không giục con kết hôn nữa, đừng chỉ lo cắm đầu vào công việc, về nhà thăm người mẹ đáng thương của con đi.", bà còn gửi kèm một meme biểu tình đáng thương.
Tống Tuân Thanh cũng không phải sắt đá, sao có thể không siêu lòng.
Chiếc Canyenne màu đen chậm rãi tiến vào khu nhà dành cho người giàu, tại đây những biệt thự lớn xây san sát nhau, đều là nơi dành cho những người chức quyền lớn ở.
Ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách kết hợp giữa nước Đức nghiêm cẩn cùng nước Anh lãng mạn.
Bể bơi, phòng tập thể dục, thang máy...tất cả đều được bố trí đầy đủ, không gian sang trọng tinh tế.
Nhưng anh không thích nơi này, anh cảm thấy nơi này không thoải mái, quá gò bó.
Nếu hỏi anh nơi anh muốn ở nhất là nơi nào, anh sẽ không nói là chung cư Giang Bích, đơn giản cũng khá thoải mái.
Đa số ở đây đều là người trẻ tuổi có thành tựu riêng, nằm ở trung tâm thành phố, cách Thiên Cảnh cũng gần, ở đây cũng tiện cho đi lại.
Mà nơi anh muốn ở nhất là chung cư nhỏ bên cạnh đại học Tây Xuyên.
Anh mua chung cư đó khi đi dạy ở đại học Tây Xuyên, khi ấy anh vừa mới tốt nghiệp Havard trở về, vừa mở Thiên Cảnh, hiệu trưởng trường liên hệ đến, nói muốn anh phổ cập kiến thức luật cho sinh viên trường, hiệu trưởng và anh quan hệ cũng rất tốt, nên mới đồng ý đến trường dạy.
Không ngờ năm thứ hai ở trường liền gặp được Dung Lê.
Loại cảm giác này rất khó diễn đạt thành lời, cuộc sống đang theo quỹ đạo đột nhiên thình lình một người xuất hiện làm xáo trộn lên, mới mẻ cũng rất hạnh phúc.
Sau khi hai người xác định quan hệ, Dung Lê liền dọn đến chung cư ở chung với anh.
Đó là lần đầu tiên anh ở căn phòng nhỏ như vậy.
Bọn họ cũng như bao cặp đôi yêu đương khác, ôm, hôn môi, làm tình.
Tống Tuân Thanh ngừng suy nghĩ, bước vào nhà.
Dì Giang đang dọn dẹp nhà cửa:" Thiếu gia đã về."
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hôm nay Tống Thừa Nghĩa ở nhà, thấy anh về cũng không nói gì hết.
Nhưng mẹ lại rất nhiệt tình, tự mình xuống bếp nấu những món anh thích ăn.
Tống Tuân Thanh lên lầu thay quần áo, anh ở nhà thường chỉ mặc những bộ đồ đơn giản.
Mặc tây trang rất gò bó, không thoải mái, anh giật nhẹ cà vạt cởi quần áo ra.
Bên ngoài có người gõ cửa.
" Vào đi."
Hôm nay mẹ anh mặc một cái váy lông màu xanh nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, dù là ở nhà hay là bên ngoài vẫn vậy, luôn gọn gàng không chút cẩu thả.
Bà ấy cũng sinh ra trong gia đình hào môn, sau đó gả cho ba anh, liền trở thành Tống phu nhân.
Tống Thừa Nghĩa tuy có chút gia trưởng, nhưng ở bên ngoài cũng không ong bướm, hai vợ chồng tình cảm vẫn rất tốt, Từ Giai hằng ngày chính là mua sắm, mua sắm và mua sắm, nếu không thì tham gia những buổi tiệc trà dành cho các phu nhân, nếu không nữa thì đi thẩm mĩ làm đẹp.
" Tuân Thanh, số lần con trở về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay có biết hay không.?" Bà ngồi trên sô pha, cùng anh nói chuyện.
Tống Tuân Thanh chỉ trả lời ở những câu cần thiết.
" Nhìn xem nhìn xem, người đã gầy thành thế này."
" Không có."
Từ Giai đột nhiên cười ngọt:" Con trai, con khi nào mới định dắt con dâu về ra mắt mẹ đây."
Mặc dù sinh ra ở hào môn nhưng anh một lòng muốn xây dựng sự nghiệp riêng của bản thân, những điều cần hiểu đều hiểu rõ, khi đã lập gia đình, là người đàn ông thì phải càng thêm có trách nhiệm với gia đình của mình.
Tống Tuân Thanh thở dài bất đắc dĩ, liền không biết trả lời Từ Giai như thế nào.
Anh im lặng.
Từ Giai lại nói:" Con gái của giám đốc công ty Hoa Nam cũng rất được so với con rất xứng đôi vừa lứa, vẫn luôn học tập ở nước ngoài, gần đây mới vừa về nước, có muốn gặp mặt một lần không hả?"
Thấy Tống Tuân Thanh sắc mặt lạnh xuống, bà liền hòa hoãn:" Bằng không con thích con gái như thế nào, mẹ liền tìm giúp con."
Tống Tuân Thanh đôi mắt trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt nói:" Trước kia con đã từng nói qua."
Bà không phải không hài lòng sao.
" Người trong giới giải trí đều không sạch sẽ, con là người thừa kế của Tống Thị, ít nhất phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối."
" Mẹ dựa vào gì nói cô ấy không sạch sẽ?" Tống Tuân Thanh rất ghét bộ dáng cao cao tại thượng của bà, không thể tùy tiện nhìn nhận một người như vậy được.
" Tuân Thanh, việc này đã qua nhiều năm rồi, con cũng nên quên nó đi." Bà lại nói tiếp:" Còn nữa, cô gái kia cũng chỉ kà chơi đùa, không phải chán rồi liền đem con vứt bỏ sao? Điều đã qua rồi, quên đi, tìm một cô gái khác tốt hơn."
" Con cũng không thể cứ nhớ thương người ta hoài như vậy được.
"
" Hoa Điện lớn lên xinh đẹp, để mẹ lấy ảnh cho con xem.."
Tống Tuân Thanh nghe không nổi nữa, đẩy cửa ra ngoài.
Từ Giai không giục hôn cũng sẽ không đồng ý để anh và Dung Lê bên nhau, ngày thường bà rất tốt, tính tình ôn nhu, nhưng Tống Tuân Thanh không thể chấp nhận được người anh yêu thương bị xem thường.
Chưa nói đến phía của cha anh.
Tống Thừa Nghĩa cố ý muốn cùng Thanh Lâm hợp tác, anh không nói một lời đã từ chối người ta, Thanh Lâm còn chủ động liên hệ hợp tác với Thiên Cảnh, anh lại trực tiếp cự tuyệt, đương nhiên việc này sẽ truyền đến tai của Tống Thừa Nghĩa.
" Quả thực là làm loạn!" Tống Thừa Nghĩa đập mạnh lên bàn.
Ông ấy tính tình nghiêm khắc, lại thích nắm rõ mọi thứ trong tay, mà anh làm như vậy chính là trái ý của ông.
" Ba không cần tức giận như vậy." Anh nhàn nhạt nói tiếp:" Thanh Lâm nội bộ không sạch sẽ, làm giàu bằng cách tẩy đen, con lúc trước cũng đã nói qua với ngài, con chỉ là xem xét, không phải hứa là sẽ đồng ý hợp tác."
" Huống chi con chỉ là cự tuyệt ở Thiên Cảnh, còn về Tống Thị thì con không đề cập, nếu ngài muốn cùng Thanh Lâm hợp tác thì cũng có thể."
Tống Thừa Nghĩa tức giận đem đồ vật trên bàn ném đi, nổi cơn thịnh nộ:" Anh trong lúc xả giao tùy tiện chạy đi, bỏ người ta ở đó, không chừa mặt mũi cho ông già này, anh nói xem mặt mũi tôi nên vứt đi đâu.!"
Ông chỉ thẳng vào mặt anh, giận điên lên, ánh mắt như muốn phóng điện:" Đừng cho là tôi không biết, anh là vì cô gái kia đúng không."
_________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...