Tiểu Trương sợ sếp nhất, vội vàng nói rõ chi tiết mọi chuyện. Sau khi nghe được ngày nhạy cảm kia, hàng lông mày nhíu chặt của Tống Tuân Thanh cuối cùng cũng thả lỏng.
Chuyện anh và Dung Lê kết hôn được giấu rất kỹ, chẳng trách Kỷ Trản lại biết được.
Hóa ra vấn đề bắt nguồn từ đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn bè Đàm Tuệ quen biết rất hỗn loạn, Tống Tuân Thanh biết, người bạn thường tới văn phòng luật đón cô ta có dính dáng tới giới giải trí. Thỉnh thoảng anh cũng bắt gặp họ nhỏ giọng thảo luận bí mật trong giới giải trí.
Đó giờ Đàm Tuệ có ý với anh, anh vẫn luôn biết, nhưng thái độ và năng lực làm việc của Đàm Tuệ đều là hàng đầu, đây cũng là nguyên nhân cô ta mãi vẫn chưa bị sa thải.
Sau khi kiểm tra công việc xong, bên Tống Thị đột nhiên gọi điện tới, nói có việc gấp cần anh giải quyết.
Trên đường đi, Tống Tuân Thanh gọi điện cho Hứa Chi Châu: “Sa thải Đàm Tuệ.”
Hứa Chi Châu cười cà lơ phất phơ: “Bây giờ ai là sếp của văn phòng luật thế?”
“Cậu.”
Hứa Chi Châu đắc ý vắt chéo hai chân: “Vậy cậu còn nói chuyện với tôi bằng cái giọng ra lệnh đó à.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh: “...”
Hứa Chi Châu: “Vậy có cần đưa tiền trợ cấp không?”
Theo thông lệ, nếu một nhân viên bị sa thải sẽ được trợ cấp tiền lương nửa năm.
Tống Tuân Thanh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cậu là sếp cơ mà? Sao còn hỏi tôi?”
Hứa Chi Châu: “...”
Sắp tới cửa Tống Thị rồi, Tống Tuân Thanh không đùa với anh ấy nữa: “Không đưa một đồng nào cả.”
Mọi người trong ngành đều biết đãi ngộ của Thiên Cạnh là tốt nhất, vô số sinh viên luật chen nhau vỡ đầu cũng muốn vào đây.
Nhưng phụ nữ không ngay thẳng như Đàm Tuệ, không truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô ta đã là ban ơn cực kỳ lớn rồi.
...
Đêm qua không ngủ, Dung Lê dậy rất muộn, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô vừa định đi chạy bộ thì chuông cửa đã vang lên.
Cô còn tưởng Tống Tuân Thanh quên đem thứ gì nên nửa đường quay lại, không ngờ lại là chị Tất.
Hôm nay chị Tất trang điểm rất đậm, nhưng không che được trạng thái làn da rất tệ của chị ấy, mắt chị ấy thâm quầng, dù đã dùng kem che khuyết điểm vẫn bị lộ ra.
Dung Lê không ngờ chị Tất sẽ đích thân tới đây.
“Dung Lê, chị chính thức xin lỗi em, chuyện này đúng là chị xử lý không đúng, cho dù với cương vị là người đại diện hay là bạn, chị đều mắc sai lầm lớn.”
Dung Lê và chị Tất cùng ngồi xuống sofa, Dung Lê hỏi: “Em không hiểu, tại sao ba chị lại phải đóng giả người mắc bệnh nặng sau khi dùng thực phẩm chức năng, việc này có lợi gì cho ông ta sao?”
“Em còn nhớ chị từng nói với em rằng ba năm trước chị thử phản kháng không?” Chị Tất chậm rãi nói: “Khi đó ông ta đòi tiền chị, nói rằng muốn mua nhà cho con trai của anh cả chị, chị nhất quyết không đưa, thế là ông ta nói sẽ trả thù chị. Khi đó chị không hiểu, sau này mới biết, không ngờ ông ta lại có ý đồ với em, khiến em thân bại danh liệt, cũng đồng nghĩa với việc khiến sự nghiệp của chị bị kéo xuống.”
“Chức năng thận của ông ta vốn đã không tốt, khi đó cũng uống thực phẩm chức năng thật, nhưng không phải do thực phẩm chức năng.”
Dung Lê nghe xong vô cùng sốc. Sao người này lại ác độc vậy chứ! Còn trả thù cả người không liên quan nữa.
“Thế cuối cùng chị vẫn mua nhà à?”
Chị Tất cụp mắt: “Ông ta còn nói ông ta không sợ gì hết, sẽ theo tới cùng. Nói rằng nếu chị không đồng ý, ông ta sẽ bôi nhọ chúng ta hoàn toàn.”
“Hơn nữa lần đó ông ta cũng nói sẽ là lần cuối cùng, thế là chị vay một triệu tệ mua cho ông ta. Tới năm nay chị mới chính thức được thoát khỏi hoàn toàn, từ đó tới giờ chị không đưa tiền, ông ta cũng không làm gì được chị.”
“Dung Lê, thực ra chị luôn đề cao em, chị cũng tin vào con mắt của mình. Khi đó chị rất sợ, chị sợ chị nói ra thì chúng ta sẽ không làm việc với nhau được nữa, cũng không thể làm bạn nữa. Em cũng biết con người ba chị đấy, là thứ lưu manh, khi đó chị rất hoảng sợ, không biết phải giải quyết thế nào, cho nên đã trốn tránh.”
Trốn tránh là cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất, nhưng cuối cùng mọi vấn đề và khuyết điểm sẽ bị phơi bày.
Chị Tất khi đó cũng giống với cô vậy, vào nghề chưa được bao lâu, đầu óc chưa đủ trưởng thành. Thêm vào đó sau lưng còn có một gia đình chẳng ra làm sao, gặp chuyện cấp bách không biết giải quyết cũng có thể hiểu được.
Ánh mắt chị Tất vô cùng chân thành: “Bây giờ chị chính thức xin lỗi em, đợi khi em mở họp báo, chị sẽ xin lỗi mọi người.”
“Chị nên xin lỗi em.” Dung Lê chớp mắt: “Nhưng chị đâu có nợ mọi người, tại sao phải xin lỗi họ chứ?”
Chị Tất hoàn toàn sững sờ: “Ý em là… không công bố lỗi lầm của chị với mọi người trong cuộc họp báo sao?”
Dung Lê gật đầu, chị Tất vẫn không hiểu: “Nhưng chuyện này là chị sai mà!”
“Không hoàn toàn là vậy, ba chị làm sai, nhưng một mình ông ta cũng không thể phát tán rộng như vậy được, là cánh truyền thông vô lương tâm kia sai.”
Truyền thông bây giờ, chỉ cần nghe gió thì chính là mưa. Ở đâu có scandal là còn nhanh hơn chó chạy, chỉ sợ mình không đuổi kịp. Ba chị Tất sai, nhưng đám truyền thông vô lương tâm kia cũng phải gánh một nửa lỗi lầm.
Nếu trong đó có người nghiêm túc tra rõ sự thật thì cũng sẽ không để tin đồn lan rộng.
Chỉ cần có một người thôi cũng được, nhưng hoàn toàn không có. Không một ai quan tâm tới sống chết của Dung Lê, thứ bọn họ quan tâm là tin tức có đủ chấn động không, có cần thêm mắm dặm muối không.
“Nếu em nói ra, chị cũng không làm việc trong ngành này được nữa.” Dung Lê nắm tay chị ấy: “Chị phải dùng con mắt và thủ đoạn độc đáo của chị để giúp em nổi tiếng, vạch ra một con đường cho em.”
Ánh mắt Dung Lê chân thành, tỏa ra ánh sáng.
Chị Tất không kìm được nước mắt, tầm nhìn cũng nhòe cả đi.
Dung Lê chịu tha thứ cho chị ấy là chị ấy đã rất cảm ơn rồi, bây giờ còn không vạch trần chị ấy với bên ngoài. Rõ ràng đều là lỗi của chị ấy, chỉ xét từ góc độ công việc thôi là chị ấy đã không làm hết chức trách nên có của một người đại diện.
“Dung Lê, cảm ơn em...”
Ngoài cảm ơn ra, chị ấy thực sự không biết phải nói gì nữa.
“Chị Tất, có lẽ chúng ta cũng có duyên đấy. Chuyện đó chị làm sai, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không có hậu quả không tốt nào. Chị nhìn xem, chẳng phải giờ em đã gả vào nhà giàu rồi sao?” Dung Lê giễu cợt bản thân, cười tinh nghịch: “Không kiếm được tiền từ em, nhưng chị cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ vứt bỏ em.”
“Vậy thì cứ thế cả đời luôn đi, chúng ta sẽ trói chặt với nhau cả đời.”
Chị Tất: “Luật sư Tống thì sao?”
“Cho anh ấy ngủ dưới đất?” Dung Lê nói tiếp: “Đừng cứ gọi anh ấy là luật sư Tống mãi, chuyện của Thiên Cạnh đã giao cho luật sư Hứa rồi, chắc em là vụ án cuối cùng của anh ấy.”
Đợi khi Dung Lê mở họp báo, anh sẽ tham dự với tư cách luật sư đại diện, cảnh cáo mọi người về tin đồn từ góc độ chuyên nghiệp.
“Gọi anh ấy là tổng giám đốc Tống ư?” Chị Tất nghiền ngẫm cái tên này, sau đó nhíu mày: “Thôi, gọi luật sư Tống vẫn thuận miệng hơn.”
Dung Lê nhún vai xòe tay: “Thế thì tùy chị, dù sao anh ấy cũng chẳng nghe thấy chúng ta gọi anh ấy thế nào.”
...
Sáng sớm một tuần sau, chị Tất đón Dung Lê đi quay quảng cáo nước trái cây UUC ở trong núi.
Nam chính là một tiểu sinh lưu lượng, nổi tiếng hơn Dung Lê rất nhiều.
Sản phẩm nước ép trái cây này tập trung vào xanh sạch tốt cho sức khoẻ. Nguyên liệu quả được lựa chọn tốt cho sức khỏe không chất độc hại, là quả được thu hoạch từ những cây được canh tác bởi đội ngũ nông học chuyên nghiệp.
Dung Lê đã uống thử nước ép này, cũng khá ngon, có vị quả tươi mát tự nhiên, như được tắm mình trong ánh nắng của California vậy, quét sạch mây mù, làm bầu trời trong vắt trở lại, khiến lòng người thoải mái.
Địa điểm quay là ở ngọn núi này, cách thành phố Giang không xa, lái xe mất một giờ. Nhưng một đoạn quảng cáo không quay xong dễ như vậy, cả đoàn phải làm việc mấy ngày.
Có cảnh quay dưới nước của Dung Lê. Bây giờ là cuối tháng bốn, nước vẫn hơi lạnh, nhưng Dung Lê phải chìm xuống đáy hồ rồi từ từ nổi lên, lúc nổi lên mặt nước uống một ngụm nước ngọt, nói lời thoại.
Phân đoạn này chỉ chiếm năm giây quảng cáo, nhưng lại rất khó quay.
Chân Dung Lê run rẩy đông cứng trong nước nhưng vẫn phải kiên trì.
Khi đó lúc họ tìm người đại diện thì đã suy nghĩ tới vấn đề này, bên quảng cáo cố ý hỏi cô có biết bơi không, nếu không biết bơi thì cô sẽ bị bỏ qua ngay.
Cả ngày hôm nay chỉ quay xong một phần nhỏ.
Tới lần cuối cùng, rốt cuộc Dung Lê cũng qua được cảnh này. Lúc ra khỏi nước, chân cô đã bị chuột rút, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn nói xong lời thoại của mình, ngẩng đầu để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn, uống nước ngọt với vẻ đầy hưởng thụ: “Nước ép trái cây UUC, vừa tươi mát vừa tốt cho sức khỏe. Tuyệt vời!”
Đạo diễn hô: “Cắt!”
Dung Lê nở nụ cười đau xót trên môi, chị Tất là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức bảo nhân viên cứu hộ kéo Dung Lê lên. Chân Dung Lê tạm thời bị chuột rút, nghỉ ngơi trong phòng nghỉ rất lâu mới miễn cưỡng dịu đi.
“Bây giờ thế nào rồi?” Chị Tất quan tâm hỏi.
“Đỡ nhiều rồi ạ.”
Để giữ cho quá trình quay được diễn ra liên tục, diễn viên phải giữ trạng thái tốt nhất, cả đoàn đều ở lại đây, nhà sản xuất cũng đã chuẩn bị sẵn phòng ở.
Có lẽ phải ba ngày mới quay xong.
Suốt hai buổi tới ở đây, tối nào Dung Lê cũng nói chuyện trên trời dưới biển với hội Lâm Tri Khê, chị em tốt trêu ghẹo nhau, một đêm cứ thế trôi qua.
[Lâm Tri Khê]: Tớ còn năm mươi nghìn chữ nữa là hoàn thành bản thảo rồi!!
[Lâm Gia Lăng]: Xuất bản một cuốn sách được nhiều tiền lắm sao? Sao em lại có nhiều động lực thế?
Mới qua được hơn một tuần mà Lâm Tri Khê đã viết được một trăm nghìn chữ rồi ư??
Dung Lê cũng khâm phục tốc độ tay của cô ấy.
[Lâm Tri Khê]: Tiền đâu ra chứ! Hai người không biết bây giờ ngành xuất bản đang suy thoái à? Khó lấy được số ISBN* lắm, tiền kiếm được từ một cuốn sách em ngâm suối nước nóng vài lần là hết.
(*: Số ký hiệu do Tổng cục Xuất bản Trung Quốc cấp cho từng quyền sách)
[Lâm Gia Lăng]: Thế mà em còn cố gắng như vậy~~
[Lâm Tri Khê]: Con người phải có chút lý tưởng chứ. Hồi em còn học cấp ba đã muốn viết sách rồi, ai ngờ vì Lê Lê, ước mơ của em lại được thực hiện.
[Dung Lê]: Chắc tớ còn ngại đọc cuốn sách này của cậu đấy.
Câu chuyện của mình, xấu hổ quá đi hu hu hu.
Nghĩ tới câu chuyện của mình thì lại không kìm lòng được mà nhớ tới một nhân vật chính khác trong cuốn sách.
Không biết anh có đang bận hay không, Dung Lê bèn gửi tin nhắn Wechat cho anh.
[Dung Lê]: Chồng ơi, có nhớ em không!
[Tống Tuân Thanh]: Nhớ.
Dung Lê cười si ngốc trước tin nhắn này của anh.
Bình thường chắc chắn Tống Tuân Thanh sẽ trả lời thêm chuyện khác. Nhưng hôm nay, đầu bên kia lại như nước biển không chút gợn sóng, chẳng có chút động tĩnh nào.
Dung Lê bỗng thấy hơi nghi ngờ, rốt cuộc là nhớ thật hay nhớ giả. Hai người kết hôn cũng đã một khoảng thời gian rồi, hình như thời kỳ mặn nồng cũng đã trôi qua.
Ban đêm trời đổ mưa, kêu tí ta tí tách như tiếng nhạc không có tiết tấu.
Ngoài cửa sổ tối đen, đã về đêm thật rồi. Sống trong thành phố đã không còn được nhìn thấy bầu trời đen thẫm thế này nữa, cuộc sống về đêm của giới trẻ thành thị rất náo nhiệt, ánh đèn neon nhấp nháy, ánh sáng trải dài.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Dung Lê còn tưởng là chị Tất, bèn đi dép lê tới mở cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra đã ập phải một cái ôm mang theo hơi lạnh, là mùi gỗ quen thuộc, hương thơm này, dù Dung Lê có hít thế nào cũng không thấy đủ. Người ta hay nói hương thơm là nét đặc trưng của phụ nữ, nhưng Dung Lê cảm thấy đàn ông cũng vậy.
Đôi mắt đen láy của Tống Tuân Thanh ánh lên ý cười: “Ban nãy anh nói sai mất rồi.”
“Gì cơ?”
“Lê Lê, không phải nhớ, mà là rất rất nhớ.”
Dung Lê không nhịn được cười: “Cố ý tới thăm em à?”
Tống Tuân Thanh gật đầu: “Sao thế, không vui ư?”
“Đâu có không vui đâu, tại em vừa mới nghĩ…” Dung Lê chống cằm, lộ vẻ lo lắng: “Có vất vả cho anh quá không, bên ngoài còn đang mưa mà.”
Đường núi trời mưa, khó đi với nguy hiểm tới mức nào chứ!
Tống Tuân Thanh biết cô đang quan tâm mình, không kìm được đi tới hôn lên trán cô: “Có thể gặp mặt mợ Tống thì dù có chết cũng không chối từ.”
Giọng Tống Tuân Thanh ẩn chứa sự dịu dàng như có như không, trái tim Dung Lê đập dồn dập, tràn ngập ý cười: “Người ta hay nói đàn ông ba mươi tuổi sẽ bắt đầu sến súa, anh còn chưa qua ba mươi mà sao càng ngày càng sến vậy?”
“Thế à?” Tống Tuân Thanh nhướng mày, ra vẻ “anh chẳng biết gì cả”.
“Thật mà! Lần trước em đã phát hiện ra rồi, em đề nghị anh bớt sến sẩm đi.” Giọng điệu Dung Lê vô cùng nghiêm túc.
Anh luôn nói mấy câu khiến cô đỏ mặt tim đập, khiến cô không chịu đựng nổi.
Tống Tuân Thanh vươn tay ra véo mặt cô: “Được, anh nghe theo em hết.”
Nhưng Tống Tuân Thanh lại nhíu mày suy nghĩ... Mấy câu sến sẩm anh đọc được trên mạng còn ghê hơn mấy câu của anh nhiều ấy chứ?
Dung Lê rót cốc nước cho anh, dựa vào cửa sổ ngắm trăng.
Vầng trăng đẫm mưa vô cùng đẹp, là màu vàng nhạt trong trẻo nhất, xuyên qua lớp kính màu xám. Dung Lê nhìn chăm chú bầu trời không rời mắt.
Mặt trăng được các vì sao vây quanh, sáng long lanh như đá mắt mèo, càng ngắm càng thấy đẹp.
Tống Tuân Thanh ôm cô từ phía sau, giọng trầm khàn quyến rũ: “Em thích ngắm trăng lắm à?”
Dung Lê để mặc cho anh ôm mình, nơi nào đó trong trái tim như nhũn ra: “Ừm, có cô gái nào không thích những thứ lãng mạn chứ.”
Tống Tuân Thanh suy ngẫm.
“Anh cũng thích ngắm sao, lúc nhỏ anh sống trong đình viện, thích lấy một cái ghế nhỏ ra ngồi ngắm, mẹ giục anh đi ngủ mà anh cũng không về, ngắm đến mức còn chẳng chớp mắt. Có lúc ngắm mãi ngắm mãi, cảm thấy mình cũng biến thành một ngôi sao.”
“Đáng tiếc nhà chúng ta không thể nhìn thấy được ánh trăng đẹp đẽ như vậy.” Giọng Dung Lê thoáng chút nuối tiếc.
Hơn nữa cũng không có thời gian, lịch trình dồn dập, buổi tối nói chuyện với bạn bè, xem TV một lúc là thời gian trôi vèo hết ngay, thậm chí còn không đủ thời gian nghỉ ngơi.
Tiếng mưa rơi tí tách gõ vào lòng người. Ở nơi yên tĩnh như thế này, dường như tất cả đều trở nên lãng mạn.
Tống Tuân Thanh rất thích nghe Dung Lê nói huyên thuyên, như thể nghe được những điều này có thể khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, gần hơn chút nữa.
Dung Lê huyên thuyên xong, bèn quay người lại, ngẩng đầu lên ôm cổ anh, ấn môi mình lên môi anh. Đôi môi anh vốn đã lạnh, nhưng cô vừa dán sát lại đã lập tức trở nên nóng rực. Anh hôn lên môi cô, như biến thành một ngọn lửa hừng hực.
Nhưng nụ hôn này không chỉ dừng ở đây, Tống Tuân Thanh bế Dung Lê lên bệ cửa sổ, hai chân cô quấn hai bên eo anh, kẹp anh thật chặt.
Hơi thở của Tống Tuân Thanh trở nên dồn dập, hôn từ trán tới xương quai xanh, môi lưỡi nóng rực thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của cô, nóng vội muốn chiếm lấy cô, hòa vào cô.
Cuối cùng, anh trầm giọng nói: “Lê Lê, em đang quyến rũ anh đấy à?”
Dung Lê cười nhẹ một tiếng, tươi cười rạng rỡ hỏi anh: “Anh thích không?”
“Thích.” Giọng anh khàn đi, cả người đã bị tình dục chiếm trọn.
Khi hai người nằm lên giường, Dung Lê lại thành thịt cá trên mặt thớt, đầu óc mơ hồ chỉ còn lại một suy nghĩ: Thực ra ban đầu cô chỉ muốn hôn nhẹ anh một cái thôi, sao lại hôn tới tận trên giường thế này?
...
Hôm sau Tống Tuân Thanh dậy rất sớm, vật lộn tới tận một hai giờ sáng, nhưng năm giờ hơn anh đã dậy, tinh thần sáng láng.
Tống Tuân Thanh cố gắng rời giường thật khẽ, sợ làm Dung Lê tỉnh giấc.
Anh nhẹ nhàng tới gần cô, ngửi mùi thơm trên người cô, không kìm lòng được mà đặt một nụ hôn lên môi cô, như một cơn gió vừa dịu dàng vừa kéo dài.
Dung Lê đột nhiên mở mắt ra, cười xấu xa nói: “Muốn đánh lén em à?”
Tống Tuân Thanh cười bất đắc dĩ, nhéo thịt trên má cô: “Đánh lén không thành công, lần sau sẽ cố gắng.”
Dung Lê ngáp một cái, buồn ngủ muốn chết: “Đi làm cũng đâu cần đi sớm vậy đâu, ngủ thêm lát nữa đi.”
Dung Lê đi ngủ chỉ mặc một chiếc áo dây mỏng, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Áo hai dây là kiểu rộng rãi, mắt Tống Tuân Thanh vừa liếc xuống là thấy được ngay cảnh xuân tươi đẹp.
Hôm qua anh phải vô cùng kìm nén mới không để lại những dấu vết thuộc về anh trên người cô.
Làn da trắng nõn trước ngực khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Tống Tuân Thanh đè cơn xao động trong lòng xuống, giọng nói mang theo ý cười trầm thấp: “Hôm nay có một việc quan trọng phải hoàn thành.”
“Chuyện gì vậy?” Dung Lê rất buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tống Tuân Thanh khẽ nhướng mày: “Không nói với em đâu.”
May mà lần này Dung Lê đã ngủ hẳn, không gặng hỏi nữa.
Tống Tuân Thanh cài cúc áo sơ mi cuối cùng, dịu dàng nhìn cô gái đang say ngủ.
Hoàn thành chuyện này rồi, cô mới thực sự thuộc về anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...