Một lúc lâu sau, Dung Lê mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Không ngờ người chồng dấu yêu của cô cũng tới, chắc chắn là vì cô, không có gì phải nghi ngờ.
Mọi người đã đến đủ, tất cả đi trực thăng đến một ngọn núi không nổi tiếng lắm ở thành phố Lăng. Sở dĩ chọn ngọn núi này vì cảnh sắc bên trong còn hoang sơ, có thể quay được những thước phim đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi nộp điện thoại, Dung Lê nhắn cho Tống Tuân Thanh tin cuối.
[Dung Lê]: Anh cẩn thận, đừng để bị lộ.
[Tống Tuân Thanh]: Anh nghe lời mợ Tống.
Dung Lê cất điện thoại đi, cô rất yên tâm về bản thân, chỉ cần Tống Tuân Thanh đảm bảo rằng anh không bị lộ, cô tự tin sẽ giấu được. Giờ vẫn chưa phải lúc phù hợp để tiết lộ mối quan hệ hôn nhân giữa hai người. Nếu phải tiết lộ thật, ít nhất phải chờ giải quyết vụ thực phẩm chức năng xong và mẹ cô chấp nhận hai người đã.
Nếu không, nó sẽ như một quả bom hẹn giờ.
Máy bay hạ cánh, tổ đạo diễn thu điện thoại.
Đầu tiên là cảnh phóng viên phỏng vấn các nghệ sĩ, hỏi xem họ cảm thấy thế nào khi nộp điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Du cười: “Tôi rất ủng hộ chuyện nộp điện thoại, như thế sẽ giữ được tính công bằng.”
Dung Lê nói: “Tôi ủng hộ quyết định của ekip chương trình, thật ra giờ chúng tôi luôn kè kè điện thoại, phải rời xa điện thoại năm ngày, đúng là đầy thách thức đấy.”
Đến lượt Kỷ Trản, mặt cô ta lạnh tanh: “Không vấn đề gì.”
Cô ta chỉ trả lời lấy lệ, giờ cô ta đang rất tức giận, vì trợ lý mà cô ta dẫn tới đều phải ở lại sân bay, ekip chương trình không cho họ đi cùng. Lần này Kỷ Trản có vẻ tự tin một cách mù quáng, cô ta nói bằng giọng ẩn ý “Tốt nhất các người nên nghe tôi, tôi có chỗ dựa đấy”, nhưng ekip chương trình không thể phá nội quy được.
Đạo diễn phải đích thân tới thương lượng, nếu không mọi người đã hạ cánh từ lâu rồi, là Kỷ Trản đang làm chậm trễ thời gian của mọi người nên mới hạ cánh muộn.
Cận Du nói nhỏ với Dung Lê: “Có vẻ không nên dây vào Kỷ Trản đâu.”
Tuy Cận Du có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, nhưng cô ấy cũng là quả ớt nhỏ đanh đá.
Dung Lê nhếch môi: “Cô ta chỉ là con hổ giấy thôi.”
Đạo diễn giải thích lại luật chơi cho mọi người, thử thách sinh tồn kéo dài năm ngày này chỉ giải thích luật chơi một lần, nhưng mọi người đều không tập trung nghe lắm, vì họ đã biết trước khi nhận show này rồi.
Không có gì mới lạ ngoài việc phải nấu cơm bằng củi, tự tìm ra cách giải trí, không được xin sự hỗ trợ từ bên ngoài, đương nhiên cũng không được nhờ giúp đỡ.
Nhưng có một điều khác với những gì Dung Lê nghĩ, trong phòng mỗi người đều có một chiếc điện thoại kiểu cũ, ai cũng được gọi điện thoại một lần.
Tuy điều kiện khắc nghiệt nhưng tiện nghi cơ bản vẫn đủ cả, chẳng hạn như giường, tủ quần áo, còn những thứ khác thì khách mời phải tự nghĩ cách thôi.
Buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Trợ lý dẫn họ đến trước một căn nhà lắp ghép, ekip chương trình đã dựng riêng căn nhà này cho họ. Thật ra ban đầu ekip chương trình định để họ ở trong lều vải, nhưng không gian của lều vải có hạn, không tiện quay chụp nên đã đổi thành nhà lắp ghép.
Đây là loại nhà lắp ghép bình thường nhất, nhưng trông cũng không tệ lắm, giống một căn biệt thự đơn giản.
Mọi người đi vào trong, mỗi người sẽ có một căn phòng nhỏ rộng hai mươi mét vuông, cách âm rất kém, cần phải tự giác giữ im lặng.
Có bảy khách mời, ba nữ bốn nam, nên trong nhà có bảy căn phòng nhỏ.
Phòng nữ ở một bên, phòng nam ở một bên.
Rất trùng hợp là phòng của Dung Lê lại đối diện với phòng Tống Tuân Thanh, giống hệt với vị trí ở Khải Ân Lai hồi trước.
Khi hoạt động lại, cô đã quay “Nụ hôn tình ái” và “Trại dã ngoại”, khéo sao Tống Tuân Thanh cũng xuất hiện trong cả hai, còn ở gần thế này. Chắc chắn là do anh cố ý.
Nếu mượn lời Lâm Tri Khê thì có lẽ sẽ là: Tống Tuân Thanh dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi vợ.
Phòng rất nhỏ, một người bình thường lớn lên trong hoàn cảnh bình thường như Dung Lê còn chưa bao giờ sống trong căn phòng nhỏ như thế, nói gì đến những khách mời sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Không khí trong phòng khá trong lành, tiếc rằng không có đồ trang trí gì, chỉ có giường và một cái bàn, không còn gì khác.
Trừ sạch sẽ ra thì không còn ưu điểm nào.
Cận Du hơi kinh ngạc khi bước vào, tổ quay phim phỏng vấn cô ấy, Cận Du thở dài: “Tôi cứ tưởng điều kiện sẽ kém lắm. Không ngờ lại là nhà lắp ghép, rất giống với nhà ở thập niên 80, 90, chúng tôi như đang quay về quá khứ nhỉ?”
Kỷ Trản hơi đau đầu: “Tôi chỉ quan tâm một vấn đề thôi, tôi nên để quần áo ở đâu đây?”
Trợ lý sinh hoạt nói: “Có tủ dưới bàn làm việc đấy ạ.”
“Tôi biết chứ!” Kỷ Trản bĩu môi: “Nhưng nhỏ quá! Không để nổi một cái áo khoác của tôi!”
Nghe thấy thế, Dung Lê không khỏi đảo mắt.
Hòn đảo nhỏ này ở cực Nam, giờ đã nóng lắm rồi, mọi người chỉ cần mặc áo dài tay là được, không cần tới áo khoác.
Trợ lý sinh hoạt: “Hình như cũng không cần áo khoác đâu, cô có thể để quần áo trong va li, tạm thời đừng lấy ra ạ.”
“Đồ của tôi sẽ bị ẩm mất!” Kỷ Trản ấm ức: “Toàn đồ trị giá mấy trăm nghìn đấy!”
Trợ lý sinh hoạt đã được nghe về tính tiểu thư của cô ta, thấy cô ta nói thế cũng không trả lời nữa. Làm gì có nghệ sĩ nào tham gia show này thiếu tiền, đừng nói là mấy trăm nghìn, quần áo trị giá chục triệu cũng có.
Kỷ Trản nhận ra mình lỡ lời, bèn che miệng, cười ngượng nghịu.
Tổ quay phim lại tới phỏng vấn Tống Tuân Thanh, hỏi xem anh cảm thấy thế nào.
Tống Tuân Thanh cười khẽ: “Tôi đang rất hạnh phúc.”
Anh trai quay phim không nhịn được cười, tay cũng run lên.
Luật sư Tống có giá trị cá nhân cả trăm tỷ mà vẫn trải nghiệm và cảm nhận được hạnh phúc à? Nhưng khi anh ta hỏi tại sao anh lại thấy hạnh phúc, Tống Tuân Thanh chỉ cười chứ không trả lời, thản nhiên liếc về phía Dung Lê.
Dung Lê lặng lẽ quay mặt đi.
Cảm thấy hạnh phúc vì được ở bên cô? Hai vợ chồng quấn quýt lấy nhau, bám nhau như sam, chắc đây là câu trả lời chứ gì? Dung Lê đoán thế.
Mọi người cất hành lý, chỗ của Dung Lê và Cận Du không có gì để quay, họ đều theo phong cách tối giản, trong va li cũng không có gì.
Bốn người đàn ông cũng tương tự, đàn ông ấy mà, không câu nệ tiểu tiết.
Do đó, tổ quay phim tập trung quay quá trình Kỷ Trản cất hành lý.
Có lẽ Kỷ Trản đang lo lắng vì đã lỡ lời hồi nãy nên cô ta ra sức cứu vãn hình tượng của mình.
Cô ta muốn xây dựng hình tượng hiền thục, vừa chậm rãi dọn quần áo, vừa nói với camera: “Thật ra lần này trợ lý của tôi chuẩn bị cho tôi rất nhiều quần áo, nhưng tôi nghĩ tôi tới tham gia chương trình, cũng không phải thi hoa hậu, nên chỉ mang theo một số bộ đồ đơn giản, dễ vận động thôi.”
Nói xong, cô ta định cho mọi người xem, nhưng những thứ mà cô ta lấy ra toàn là váy ngắn gợi cảm.
Kỷ Trản mỉm cười lúng túng, cuối cùng tìm được một bộ đồ thể thao ở đáy va li: “Thật ra bình thường tôi rất thích mặc đồ thể thao, đơn giản, thoải mái và dễ chịu.”
Quá trình dọn phòng kéo dài một tiếng, sau khi họ dọn xong thì đã xế chiều, việc quan trọng nhất trong buổi chiều là nấu cơm.
Nhưng.
Không có gì cả.
Đúng thế, trừ diêm và gia vị cơ bản nhất, ở đây không có gì, họ phải tự kiếm củi nấu cơm và tự chuẩn bị thức ăn.
Bảy người chọn ra một đội trưởng, mọi người đều khiêm tốn, cuối cùng thống nhất rằng sẽ để Chu Diên Phương lớn tuổi nhất làm đội trưởng. Chu Diên Phương đã ngoài ba mươi tuổi, chỉ đóng phim điện ảnh, nhưng anh ta không may mắn lắm, lần nào cũng được đề cử nhưng toàn lỡ duyên với danh hiệu Ảnh đế.
Chu Diên Phương nói: “Hay hôm nay chúng ta ăn cá nướng nhé?”
Mọi người đều đồng ý.
Trên núi không bao giờ thiếu sông suối, khung cảnh ở nơi đây rất yên tĩnh, mọi thứ vẫn còn hoang sơ. Chu Diên Phương phân công nhiệm vụ, nam đi kiếm củi, nữ đi câu cá.
Họ cũng phải tự làm lưỡi câu luôn.
Kỷ Trản hơi đau đầu: “Tôi không muốn làm lưỡi câu đâu, khó lắm.”
Dung Lê thản nhiên nói: “Cô không làm cũng được, dùng gậy đi xiên cá đi.” Giống như thời cổ đại, nhưng nhân vật chính trong phim truyền hình xiên phát nào trúng phát đó, còn họ thì không có bản lĩnh này.
Hứa Chi Châu tiếp lời: “Nếu xiên trúng thì cô quá đỉnh.”
Kỷ Trản cười: “Gậy thì thôi, nhưng thật ra tôi có thể dùng đũa để xiên cá lên ăn.”
Cô cả này tính ăn không ngồi rồi à?
Mọi người mặc kệ cô ta.
Kỷ Trản không còn cách nào khác, đành phải làm cùng mọi người. Có điều cô ta rất vụng về, rõ ràng rất thiếu kỹ năng sống. Nhưng hết cách rồi, hiện giờ cô ta là thành viên trong đội nhóm, mọi người chỉ có thể đoàn kết lại, chứ tranh chấp nội bộ thì không ổn.
Vậy là dưới sự giúp đỡ của mọi người, Kỷ Trản đã làm xong lưỡi câu.
Thợ quay phim đi sau họ để quay, ba cô gái cùng đi ra bờ sông.
Nào ngờ đi được nửa đường, Cận Du bỗng bị đau bụng: “Tôi cảm thấy như sắp tiêu chảy ấy.”
Dung Lê nói ngay: “Cô về đi, để chúng tôi câu cũng được.”
Cận Du hơi ngượng: “Không ổn lắm đâu?”
“Có gì mà không ổn, cô mau về đi.”
Hồi bé Dung Lê từng đi câu cá với ba, cô rất tự tin vào kỹ thuật của mình.
Cận Du vẫn ngại: “Vậy lát nữa tôi sẽ tới tìm các cô nhé.”
Cận Du ôm bụng quay về, trừ tình huống đặc thù, ekip chương trình sẽ không can thiệp vào sự phân công nhiệm vụ của họ, tuy có kịch bản nhưng không thể làm đúng y như thế.
Cận Du vừa đi mất, Kỷ Trản cũng quay về với dáng vẻ cô cả ngạo mạn: “Hừ, vậy chỉ có hai chúng ta câu cá thôi à? Trời ạ, có đủ cho bảy người ăn không!”
Dung Lê phản bác: “Chẳng lẽ cô chưa đau bụng bao giờ à?”
Kỷ Trản nói nhỏ: “Nhỡ cô ta giả vờ thì sao?”
Dung Lê: “…”
Anh trai quay phim không thể quay mọi lúc mọi nơi, cũng không thể ghi lại hết những cuộc đối thoại ngắn này, nên Kỷ Trản cũng to gan hẳn. Thấy Dung Lê không đáp, cô ta cũng không nói gì nữa.
Kỷ Trản rất ghét Dung Lê, nhưng vì họ đã được phân công đi cùng nhau nên cô ta không thể làm gì quá đáng được. Cô ta đã hối hận về chuyện ở lễ trao giải lần trước rồi. Lúc đó vốn dĩ cô ta muốn cho Dung Lê một bài học.
Ai ngờ lại mất cả chì lẫn chài chứ.
Kỷ Trản hơi mất kiên nhẫn, cô ta cũng câu theo cách của Dung Lê, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa câu được gì.
Kỷ Trản cầm cần câu, nhìn quanh: “Dung Lê, cô thích ăn cá không?”
“Bình thường.”
“Hay chúng ta đừng câu cá nữa, đi săn thú đi? Tôi muốn ăn thịt rừng!”
Dung Lê: “?”
Cô nhếch môi, vô thức nhìn về phía máy quay, máy quay đang chĩa thẳng về phía hai người, Kỷ Trản to gan nhỉ, dám nói như thế ư?
“Ăn thịt rừng thì thôi.”
Kỷ Trản cười khẩy: “Có tiền thì cái gì chẳng ăn được!”
Tam quan của Dung Lê sắp vỡ tan luôn rồi, cô nhắc cô ta bằng khẩu hình: “Đang quay đấy.”
Lúc này Kỷ Trản mới nhận ra mình đã mắc sai lầm nghiêm trọng, giờ quốc gia vô cùng chú trọng đến việc bảo vệ động vật hoang dã, cô ta lại lỡ lời trong thời khắc quan trọng thế này ư?
Cô ta là người của công chúng, nếu bị đăng lên mạng thì sẽ bị mọi người chế giễu, mà chế giễu xong thì cũng chìm nghỉm luôn.
Kỷ Trản hoảng sợ.
Cô ta thầm nghĩ phải cắt bằng được đoạn video đó đi, bằng không cô ta xong đời mất.
Dung Lê ngồi trên ghế đá ở bờ sông, đã câu được một con cá, bỏ vào thùng nước.
Cô rất điềm tĩnh, hôm nay cô buộc tóc cao, trông tràn đầy năng lượng. Cô trang điểm rất nhạt, khác với hình tượng của cô trước công chúng hồi trước, lúc này trông cô như một sinh viên đại học trong sáng vậy.
Hôm nay Kỷ Trản đã mắc những lỗi cơ bản rất nhiều lần, còn Dung Lê thì không có sai sót gì hết.
Kỷ Trản thấy hơi khó chịu.
Cô ta bỗng nhớ đến cuộc gọi của người phụ nữ xa lạ kia, người phụ nữ đó còn gửi ảnh chụp lúc Dung Lê đến văn phòng luật cho cô ta.
Kỷ Trản cười đắc ý, bỗng đặt cần câu xuống, ngồi cạnh Dung Lê.
Sự thân thiết đột ngột của cô ta khiến Dung Lê ngẩn người, cô vô thức dịch sang bên cạnh.
Kỷ Trản vẫn trơ tráo nhích lại gần Dung Lê, cười tươi roi rói: “Dung Lê, tôi biết bí mật của cô rồi.”
Dung Lê ngước mắt nhìn cô ta.
“Cô và luật sư Tống kết hôn rồi đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...