Tiểu Trương để lại phòng giám sát cho Đàm Tuệ, ra ngoài hút thuốc.
Đàm Tuệ cẩn thận chỉnh video từ camera đến khoảng bảy giờ tối, cô ta kiên nhẫn chờ một lát rồi ấn tua nhanh mấy lần, quả nhiên trông thấy một cô gái đeo kính râm và khẩu trang đi vào từ phía cửa.
Cô gái nói gì đó với Tiểu Trịnh ở quầy lễ tân, sau đó Hứa Chi Châu dẫn cô lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Tuệ phóng to video, rồi lại phóng to hơn nữa, nhưng cô gái này che kín mít, cô ta không nhìn rõ mặt cô, nhưng vẫn lờ mờ thấy quen quen.
Trong khoảnh khắc đó, cô ta bỗng nhớ đến chủ đề hot trên Weibo mà mình thấy mấy hôm trước, chẳng phải đây là... Dung Lê à?
Đúng là xinh đẹp thật, tiếc rằng đạo đức không ra gì, chỉ là con chuột nhắt chạy qua đường trong giới giải trí thôi! Sao luật sư Tống lại thích loại con gái này chứ!
Đàm Tuệ cắn môi, chắc chắn luật sư Tống đã ăn phải bùa mê thuốc lú của cô rồi, trông cô ả này lẳng lơ như thế, chắc chuyên đi quyến rũ đàn ông đúng không?
Vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành!
Sao nhà họ Tống có thể cho phép người phụ nữ như thế bước vào nhà chứ?
Nếu Hứa Chi Châu không đích thân xác nhận, Đàm Tuệ cũng không dám tin rằng Dung Lê lại có tư cách cưới Tống Tuân Thanh, loại phụ nữ này chỉ xứng làm người tình của mấy tên giàu xổi thôi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hút thuốc xong, Tiểu Trương bước vào: “Cô tìm thấy chưa?”
Đàm Tuệ kìm nén cảm xúc, gượng cười: “Tôi không tìm thấy, chắc tôi về nghĩ cách khác xem.”
Trên đường đi taxi về, Đàm Tuệ gọi điện cho bạn thân, hai người tán gẫu mấy câu, cô ta vờ như vô tình hỏi: “Đúng rồi, cậu biết Dung Lê không?”
Bạn thân cô ta tỏ rõ vẻ khinh thường, hừ lạnh: “Biết chứ, là nữ ngôi sao đầy tiếng xấu, vì để lấy phí làm người đại diện mà hại người đúng không. À không, đâu phải ngôi sao, chỉ là loại rác rưởi thôi.”
Bạn thân cô ta nói tiếp ở đầu dây bên kia: “Chẳng phải năm trước công ty của cô ta còn cố gắng tẩy trắng cho cô ta à? Ha ha, không tẩy nổi, xây dựng hình tượng yêu mèo thì có thể xóa sạch những chuyện xấu trước đó ư? Mà nè, Tuệ Tuệ, sao cậu lại nhắc đến cô ta thế?”
Nghe thấy bạn thân ra sức chửi Dung Lê, Đàm Tuệ cảm thấy vui vẻ thoải mái từ tận đáy lòng.
Đúng rồi, chỉ là đồ rác rưởi đầy tiếng xấu, được mỗi khuôn mặt thôi, dựa vào đâu chứ!
“Không có gì.” Đàm Tuệ tựa vào ghế, day vùng giữa trán: “Cậu có quen ai trong giới giải trí không, cho tớ xin thông tin liên lạc với.”
“Tớ không quen, nhưng hình như bạn tớ quen đấy, để mai tớ nhờ cậu ấy gửi thông tin liên lạc cho cậu.”
…
“Trại dã ngoại” sắp quay, ba ngày sau, Dung Lê đi máy bay đến thành phố Lăng.
Show này không cho phép dẫn theo trợ lý, dù sao cũng chỉ quay năm ngày, hơn nữa đã có kịch bản. Có lẽ sẽ hơi vất vả, nhưng trước đó ekip chương trình đã trao đổi với họ rồi, Dung Lê không bao giờ sợ khổ.
Lâm Gia Lăng hẹn Dung Lê đến Vân Nghê mua giày, giờ Dung Lê không thiếu quần áo hay giày dép, còn một tủ chứa đầy đồ chưa mở, nhưng Dung Lê vẫn đi cùng cô ấy.
Hai người ăn trưa ở nhà hàng dưới Vân Nghê rồi đi mua giày, vừa bước tới cửa christian louboutin, Lâm Gia Lăng bỗng chỉ vào một người đàn ông đang quay lưng về phía họ bên trong, hỏi: “Hình như đó… là chồng em à?”
Dung Lê nhìn kỹ, người đàn ông đó ngủ bên cạnh cô hàng ngày, cô không nhận ra mới lạ. Nhưng sao Kỷ Trản lại đứng cạnh anh thế?
Đi mua giày với người phụ nữ khác ư? Trong lễ trao giải nghệ thuật lần trước, cô tận tai nghe thấy Kỷ Trản gọi cho Tống Tuân Thanh, khi ấy cô còn định hỏi Tống Tuân Thanh xem sao, nào ngờ cô lại quên mất.
Lâm Gia Lăng trầm mặc: “Chúng mình có vào không?”
Dung Lê cười: “Đương nhiên phải vào rồi!”
Cô rất yên tâm về Tống Tuân Thanh, còn tình hình cụ thể thì phải vào rồi mới biết.
Hai người bước vào như những khách hàng bình thường, nhân viên nữ bán hàng lập tức bước tới, niềm nở chào họ.
Cửa tiệm được bài trí rất sang trọng, tràn ngập mùi nước hoa cao cấp.
Lâm Gia Lăng đi chọn giày với nhân viên, tuy thế, cô ấy vẫn quan sát tình hình ở chỗ Kỷ Trản.
Hôm nay Kỷ Trản mặc áo khoác Cashmere màu trắng, còn không đeo khẩu trang, trang điểm nhẹ nhàng, không hề ý thức rằng mình là người của công chúng. Hôm nay tâm trạng của cô ta rất tốt, lông mày nhướng cao đến mức sắp chọc thẳng lên trời.
Kỷ Trản cố gắng kéo tay áo người đàn ông, cứ như thể thân mật lắm, nhưng người đàn ông lại nhíu mày, hờ hững né đi.
Dung Lê đắc ý mím môi, ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, bắt chéo chân, trông rất ung dung và thoải mái.
Kỷ Trản phát hiện Dung Lê trước.
Cô ta nhếch môi, bỗng nghĩ ra một kế, bèn đặt đôi giày đang định thử xuống rồi đi về phía Dung Lê. Đương nhiên Tống Tuân Thanh cũng nhìn thấy Dung Lê, anh mấp máy môi, không chủ động giải thích.
Vẫn chưa thể cho Kỷ Trản biết hai người đã bí mật kết hôn được.
Kỷ Trản thầm nghĩ cuối cùng cũng được nở mày nở mặt, cô ta bước tới như mèo thấy mỡ: “Ồ, Dung Lê, cô cũng ở đây à?”
Dung Lê khoanh tay, bình tĩnh nói: “Đúng là không khéo thật.”
Cô biết chắc hôm nay Kỷ Trản có chuyện muốn nói, cứ nhìn cách cô ta nhướng mày là biết.
Kỷ Trản: “Giới thiệu với cô nhé, đây là anh Tuân Thanh - luật sư Tống nổi tiếng nhất đấy, cô biết anh ấy không?”
Tiếng “anh” kia vô cùng thân mật, cô ta sắp không kìm nổi nụ cười trên mặt nữa rồi, Tống Tuân Thanh lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì.
“Biết chứ, trên thế giới này, có ai không biết luật sư Tống đâu?” Dung Lê mỉm cười dịu dàng.
Lâm Gia Lăng cũng đặt giày xuống, bầu không khí ở đây trông có vẻ bình tĩnh, chứ thật ra sắp giương cung bạt kiếm đến nơi rồi. Nhưng sao Kỷ Trản giống chúa hề thế nhỉ? Ra vẻ trước mặt chính chủ, giành diễn vai hề à?
Lâm Gia Lăng: “…”
“Ba tôi và Tống Thị đang có một thương vụ lớn, ba tôi còn nói sẽ giới thiệu tôi với…”
Nói được một nửa, mặt cô ta đã đỏ bừng.
Giới thiệu??
Là kiểu giới thiệu mà cô nghĩ đấy à…
Dung Lê nở nụ cười cạn lời, đảo mắt nhìn Kỷ Trản từ trên xuống dưới, trong mắt xuất hiện vẻ khinh thường và lạnh lùng.
Đã là năm 2020 rồi, sao vẫn còn người ngu ngốc thế? Cô ta sống sót kiểu gì trong giới giải trí vậy?
Ánh mắt hờ hững của Dung Lê khiến Kỷ Trản tức giận: “Dung Lê, tôi vẫn chưa tính sổ với cô chuyện ở lễ trao giải nghệ thuật lần trước đâu đấy!”
“Chuyện gì ở lễ trao giải nghệ thuật?” Tống Tuân Thanh đang im lặng chợt nói.
Anh nhíu mày, Dung Lê không nói chuyện này với anh.
Kỷ Trản mừng rỡ, tưởng Tống Tuân Thanh đang quan tâm, định báo thù cho cô ta. Cô ta bèn mím môi, giả vờ căng thẳng, tỏ ra ấm ức, nói bằng giọng mềm chảy nước: “Anh Tuân Thanh, lúc bọn em đi thảm đỏ, Dung Lê đã đẩy em, muốn em ngã ra đó rồi mất mặt.”
Tống Tuân Thanh hơi nheo mắt, ánh mắt anh lạnh lẽo hẳn đi.
Tống Tuân Thanh đang xót cho cô ta à?
Như được ngôi sao diễn xuất nhập, cô ta nói tiếp: “Em nghĩ cô ấy không cố tình đâu, có lẽ cô ấy hơi khỏe quá thôi. Anh biết đấy, trẻ con nông thôn phải làm việc đồng áng nhiều, sức lực khá lớn mà.”
Dung Lê: “…”
Lâm Gia Lăng: “…”
Dáng vẻ thảo mai này khiến Lâm Gia Lăng tức điên, chỉ muốn tát cô ta một phát. Còn Dung Lê thì vẫn ngồi thẳng với vẻ mặt bình tĩnh.
Kỷ Trản biết rõ ai đúng ai sai, cô cũng không tin cô ta có thể đổi trắng thay đen được.
Lâm Gia Lăng: “Kỷ Trản, tốt xấu gì cô cũng là ngôi sao nhỏ tuyến năm, bóp méo sự thật như thế mà cũng coi được à? Rõ ràng hôm đó Lê Lê tốt bụng đỡ cô, cô còn định cắn ngược lại cô ấy, tưởng chúng tôi không có chứng cứ chắc?”
Rõ ràng, khi nghe thấy từ “ngôi sao nhỏ tuyến năm”, trong mắt Kỷ Trản cũng lóe lên sự căm giận, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Gia Lăng: “Cô có tư cách gì để móc mỉa tôi, đúng là cái loại hot nhờ khoe da thịt!”
“Im ngay!” Dung Lê đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha.
Kỷ Trản đúng là quá ghê tởm, khiến người ta buồn nôn, Dung Lê không thể nhịn được khi thấy người khác xúc phạm bạn mình.
“Kỷ Trản, tôi không muốn nói nhảm với loại sâu mọt trong giới giải trí như cô, hay cô cút khỏi Vân Nghê đi, cống rãnh hôi hám ở đầu đường hợp với cô hơn đấy, mùi trên người cô cũng y hệt.”
Dung Lê cười rất tươi: “Phóng viên còn chụp được chứng cứ cô ngủ với người ta, ngay cả ba cô cũng nói gia môn bất hạnh đấy.”
Chuyện Kỷ Trản ngủ với người ta để nổi tiếng hơn là sự thật, ba cô ta đã bỏ ra năm triệu để dập tắt tin tức này.
Ba cô ta vốn không muốn cho cô ta vào giới giải trí, cũng không giúp cô ta, Kỷ Trản không có tài nguyên nên đành cắn răng dùng thân thể để đổi lấy cơ hội.
Sau này ba cô ta bớt gay gắt hơn, sự nghiệp của Kỷ Trản cũng chậm rãi khởi sắc.
Tin này đã trở thành quá khứ từ lâu, rất ít ai nhắc đến nó.
Hôm nay Dung Lê nhắc đến chuyện này khiến Kỷ Trản không biết giấu mặt vào đâu, sắc mặt cô ta cũng phong phú như bảng pha màu vậy.
Kỷ Trản cười khẩy, trước khi Dung Lê kịp phản ứng, cô ta đã mở chai nước khoáng Evian trong tay ra, chuẩn bị xối lên đầu cô.
Xối nước đúng là hành vi của đám vô văn hóa.
Dung Lê vô thức lùi lại, nhưng Kỷ Trản đã giữ chặt lấy cô, cô ta rất khỏe, dường như đã quyết tâm phải đổ nước lên đầu cô.
Kỷ Trản cười toe toét: “Dung Lê, đáng đời cô.”
Nhưng nước mãi vẫn không đổ xuống, một bàn tay thon dài và mạnh mẽ đã bóp chặt lấy cổ tay Kỷ Trản.
Kỷ Trản bỗng biến sắc, muốn tránh ra rồi đổ nước, nhưng lại bị Tống Tuân Thanh kéo mạnh, người đàn ông chỉ dùng chút sức thôi mà đã khiến cô ta lảo đảo lùi mấy bước, suýt ngã lăn ra.
Mặt Kỷ Trản trắng bệch, cô ta hỏi với vẻ không dám tin: “Anh… Anh Tuân Thanh?”
Tống Tuân Thanh mím chặt môi, trong đôi mắt hẹp dài như chứa cả tuyết chưa tan, trông lạnh lùng một cách đáng sợ.
Kỷ Trản tức giận chỉ vào Dung Lê: “Anh Tuân Thanh, anh đang bàn chuyện làm ăn với ba em, sao anh lại giúp con ả hạng bét đó!”
“Đúng là tôi đang bàn chuyện làm ăn với ba cô thật, nhưng mong cô hiểu rõ, ông ta muốn nhờ vả tôi.” Tống Tuân Thanh thản nhiên nói.
Kỷ Trản: “…”
Việc anh nói ra sự thật một cách nhẹ bẫng như thế khiến Kỷ Trản hơi lúng túng.
Lâm Gia Lăng vỗ tay đúng lúc: “Nét mặt của cô Kỷ đặc sắc thật, có cần quay lại rồi đăng lên mạng không?”
Kỷ Trản nhìn sang bằng ánh mắt hung tợn rồi nói: “Nhưng hôm nay anh đã đồng ý sẽ đi mua giày với em mà!”
Tống Tuân Thanh bình thản liếc cô ta, khẽ “ồ” một tiếng: “Đó là vì ba cô bảo cô mang tài liệu cho tôi, giày của cô bị nhân viên vệ sinh của văn phòng luật bất cẩn làm bẩn, tôi ra ngoài với cô vì lòng tốt thôi, nhưng đó không phải cái cớ để cô hống hách.”
“Hơn nữa tôi cũng không đặc biệt tới đây với cô, mục đích chính của tôi là kiểm tra công việc của Vân Nghê. Khi nào về, tôi sẽ bảo trợ lý chuyển tiền giày cho cô.”
Kỷ Trản cắn môi, mắt đỏ hoe, cô ta ấm ức nói: “Sao anh không lịch thiệp gì thế!”
“Điều kiện tiên quyết của sự lịch thiệp là…” Ánh mắt Tống Tuân Thanh lạnh tanh: “Cô phải là con người.”
Ban đầu Tống Tuân Thanh cũng chẳng muốn so đo với cô ta, nếu giày cô ta bị bẩn thì trả cô ta đôi khác để tránh phiền phức, nào ngờ Kỷ Trản lại chế giễu Dung Lê ở đây.
Đó là giới hạn của anh, anh sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Kỷ Trản nhìn hai người với vẻ ngờ vực, Tống Tuân Thanh chưa bao giờ che chở ai đến thế, huống hồ anh và ba cô ta vẫn đang hợp tác, đúng lý ra anh vẫn phải nể mặt cô ta.
Tống Tuân Thanh nói thẳng: “Giờ tôi đang là luật sư đại diện của cô Dung, nếu cô vẫn cứ gây rối, tôi sẽ gửi thư luật sư cho cô.”
Thấy dáng vẻ như sắp chết của Kỷ Trản, Dung Lê chậm rãi nhếch môi, vỗ tay một cái.
Chọc cho người phát thẹn, tức gần chết đúng là chuyện vui nhất trần đời mà.
…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở lễ trao giải nghệ thuật thế?”
Vừa về đến nhà, Dung Lê đã phải trả lời câu hỏi của Tống Tuân Thanh.
Dung Lê nói ngắn gọn, sắc mặt người đàn ông ngày càng u ám. Cô sợ anh làm to chuyện, vội nói: “Có nhiều ngôi sao nữ như thế lắm, đấu đá gay gắt với nhau, cô ta là chị em tốt của Kiều Hy mà, anh hiểu chứ?”
Tống Tuân Thanh gật đầu, không nói gì.
Dung Lê cứ tưởng chuyện này đã kết thúc, hơn nữa lễ trao giải nghệ thuật cũng đã trôi qua được một thời gian. Nhưng tối đến, Kỷ Trản bất ngờ lên hot search, khiến dân mạng xôn xao.
#Kỷ Trản hại người#
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...