Tuỳ ý đắm chìm

Hứa Chi Châu dẫn Dung Lê tới văn phòng của Tống Tuân Thanh, rồi lại xuống dặn dò Tiểu Trịnh vài câu, sau này gặp được người phụ nữ ăn diện hơi kỳ lạ như thế này thì phải cho cô vào ngay, đây chính là vợ của luật sư Tống, không thể lơ là.
 
Tiểu Trịnh hóa đá cuối cùng cũng phản ứng lại, nói chuyện cũng không lưu loát nữa: “Cái... Cái gì cơ, luật sư Tống kết hôn rồi á?”
 
Hứa Chi Châu không vừa ý: “Đúng rồi, nhưng cô đừng nói với người khác nhé, nhất là đừng có tìm hiểu về mợ Tống.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nếu không, coi chừng không giữ được công việc của cô đâu.”
 
Lượng thông tin quá lớn, đầu óc Tiểu Trịnh đột nhiên sở nên không ổn, như thể một đám côn trùng bay trên trời đang biểu diễn buổi concert 3D trong đầu cô ta vậy.
 
Luật sư Tống là đàn ông độc thân siêu cấp siêu cấp hoàng kim, chưa từng thấy anh dẫn phụ nữ tới đây, hóa ra đã âm thầm kết hôn rồi sao?
 
Nhìn bóng lưng đi xa của Hứa Chi Châu, Tiểu Trịnh đột nhiên nhớ tới một chi tiết nhỏ, nhớ năm ngoái, có một người phụ nữ đeo kính râm từng tới tìm luật sư Tống, sau đó cô ta gọi điện thoại hỏi, luật sư Tống nói không gặp.
 
Hình như chính là người phụ nữ này.
 
Luật sư Tống cũng ngoài nóng trong lạnh quá đấy?
 
Miệng thì nói không gặp người ta, nhưng lại lẳng lặng cưới người ta về nhà. Chẳng trách gần đây ngày nào luật sư Tống cũng như tắm gió xuân, khuôn mặt nghiêm túc cũng có sức sống hơn nhiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng ý với Hứa Chi Châu sẽ giữ kín, nhưng Tiểu Trịnh là một thành viên trong quân đoàn si mê luật sư Tống, không thể để một mình cô ta khó chịu với tin tức đau lòng này được.
 
Cô ta mở điện thoại, gõ chữ trong [Quân đoàn thiếu nữ mê trai]
 
[Tiểu Trịnh]: Tin tức quan trọng, luật sư Tống kết hôn rồi mọi người có biết không??
 
Dòng tin nhắn lập tức khiến mấy người “tàu chìm” trong nhóm cũng lập tức nổ tung.
 
[Đậu má!! Thật sao?]
 
[Aaaaaa tôi chết mất!!!]
 
[Phải là người phụ nữ như thế nào mới xứng với luật sư Tống đẹp trai của chúng ta chứ!]
 
[Cô chắc chưa? Sao tôi cảm thấy không thể nào nhỉ! Tôi vào Thiên Cạnh ba năm, đâu thấy luật sư Tống có chuyện gì với phụ nữ đâu.]
 
...
 
[Người đâu rồi, sao lại vứt một quả bom này xong bỏ chạy vậy?]
 

[Tiểu Trịnh]: Chính miệng luật sư Hứa nói với tôi đó, thật trăm phần trăm.
 
[Vợ của luật sư Tống trông như thế nào vậy? Mau miêu tả cho tôi đi, để tôi từ bỏ hy vọng luôn.]
 
Thực ra khi đó Tiểu Trịnh cũng không nhìn rõ, dù sao Dung Lê cũng che chắn quá kín, cô ta chỉ có thể cố gắng miêu tả.
 
[Tiểu Trịnh]: Tóm lại rất có khí chất, rất gầy rất cao. Nhưng nói thật không bốc phét chút nào nhé, cô gái đó không hề lộ chút mặt mũi nào hết, tối thế này còn đeo kính râm đeo khẩu trang, tôi cũng không hiểu nổi.]
 
[Vợ của luật sư Tống chắc chắn là người đẹp tuyệt thế, tôi yêu mấy chị gái xinh đẹp lắm.]
 
[Nghe cô miêu tả là tôi có thể cảm nhận được đẹp tới cỡ nào rồi hu hu hu, tôi chết mất.]
 
Mắt Đàm Tuệ nhìn chằm chằm màn hình, tay ấn trên bàn phím, qua một lúc lâu cũng không gõ chữ, trái tim cô ta rơi mạnh xuống, như quả bóng bay bị kim chọc thủng.
 
Cô ta luôn cảm thấy mình có cơ hội, cô ta còn trẻ, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, có lẽ sẽ làm Tống Tuân Thanh rung động. Nhưng bây giờ cô ta lại biết được tin tức Tống Tuân Thanh kết hôn.
 
Đàm Tuệ không tin người phụ nữ này có thể đẹp tới mức nào, ít nhất sẽ không đẹp bằng cô ta, nếu không sao lại không dám lộ cả mặt chứ? Trên đời này chỉ có người xấu mới tự ti tới mức che lại cả khuôn mặt thôi, phụ nữ xấu xí sao mà xứng với Tống Tuân Thanh được ư?
 
...
 
Dung Lê đi tới cửa văn phòng, gõ cửa.
 
Bên trong vang lên giọng lạnh lùng của người đàn ông: “Vào đi.”
 
Dung Lê không lên tiếng, nhẹ chân đi vào trong, Tống Tuân Thanh không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ tập trung nhìn văn kiện trong tay, trên sống mũi anh đeo một cặp kính gọng vàng, góc nghiêng gọn gàng tuấn tú, trông hơi có khí chất bên ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại.
 
Anh chồng này của cô đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Nếu thực sự bước chân vào giới giải trí, chắc những tiểu thịt tươi kia đều không có cơm mà ăn luôn.
 
“Cô cứ đưa tài liệu qua đây là được.”
 
Phía đối diện vẫn không lên tiếng, Tống Tuân Thanh nhíu mày, lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng nói chứa đựng kinh ngạc vui mừng: “Lê Lê, sao em lại tới đây?”
 
Dung Lê ho khan một tiếng: “Không có việc gì thì không được đến hả? Sợ em kiểm tra hay gì?” Cô chớp mắt, giả bộ rất hung dữ: “Nói đi, có phải trong đây giấu người phụ nữ nào không?”
 
Tống Tuân Thanh đặt bút xuống, day trán: “Đúng là có thật đấy.”
 
Dung Lê: “?”
 
Cô nhanh chân đi tới trước bàn Tống Tuân Thanh, nhìn theo tầm mắt anh, đúng là nhìn thấy một khung ảnh trên bàn của anh, bên trong là ảnh của Dung Lê.
 
Nhưng kỳ lạ là, bên cạnh còn đặt thêm mấy khung ảnh, là các sao nữa khác, không giao lưu với Dung Lê nhưng đều rất quen mắt.
 

Dung Lê ngồi trên bàn làm việc của Tống Tuân Thanh, nhìn anh từ trên cao xuống, nhếch môi cười: “Giải thích xem nào?”
 
Để ảnh cô thì thôi không nói làm gì, đằng này còn để ảnh của sao nữ khác, chẳng phải rõ ràng đang chọc giận cô ư?
 
“Ngốc vậy luôn hả?” Tống Tuân Thanh cười bất đắc dĩ, tháo kính ra, lau bằng khăn lau kính, thong dong nói: “Nếu chỉ để ảnh của em, chẳng phải đang thông báo với cả thế giới về quan hệ của chúng ta sao?”
 
Ồ, hóa ra dùng ảnh của người khác để làm lá chắn.
 
Trong lòng Dung Lê ấm áp, cô xuống khỏi bàn, ngồi trượt xuống đùi Tống Tuân Thanh, vươn hai tay ra ôm cổ anh, đặt đầu lên bả vai anh.
 
Khóe môi Tống Tuân Thanh nhếch lên, trầm giọng nói: “Giờ hài lòng rồi chứ gì?”
 
Nếu như vậy đã khiến cô hài lòng thì cô dễ dỗ quá rồi.
 
Dung Lê nhắm mắt lắc đầu: “Không hài lòng, anh dỗ em tiếp đi, bây giờ em rất tức giận đó có biết không? Không ngờ anh lại để ảnh người khác trên bàn của anh, mà đáng giận là, người mà anh để ảnh còn nổi tiếng hơn em.”
 
Thực ra trong lòng cô rất ấm áp, không tức giận một chút nào. Cô chỉ không muốn để Tống Tuân Thanh coi thường mình thôi, con gái mà, vẫn phải rụt rè một chút.
 
Tống Tuân Thanh vươn tay ra nhéo khuôn mặt mềm mại của cô. Dáng vẻ làm nũng hơi chút tức giận này của cô cực kỳ đáng yêu, cái miệng nhỏ chu lên, Tống Tuân Thanh nhắm mắt lại, không biết sao lại nhớ tới dáng vẻ uyển chuyển rên khẽ dưới thân anh của cô.
 
Cô đỏ mắt cầu xin anh, Tống Tuân Thanh vô thức chuyển động yết hầu, màu mắt sâu thêm.
 
“Lê Lê, xuống đi em.”
 
“Hửm?”
 
“Em muốn chơi văn phòng play à?”
 
Giọng Tống Tuân Thanh hơi khàn, lúc này Dung Lê mới cảm nhận được cái nơi cọ bên dưới mông mình hơi là lạ, mặt cô đỏ bừng, vội vàng xuống khỏi người anh.
 
Hôm nay cô mệt lắm rồi, không có hứng thú với văn phòng play, đừng nói là văn phòng play, cô không có hứng với loại play nào hết!
 
Dung Lê lắc đầu nguầy nguậy, cứ thế lắc đầu như cái trống bỏi.
 
Sau khi xuống khỏi đùi Tống Tuân Thanh, Dung Lê quan tâm liếc một cái, sợ anh còn kích động nữa là cô lại không đi đứng nổi đâu.
 
Người đàn ông này đúng là, sức chịu đựng kém thế.
 
Tống Tuân Thanh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, sải bước đi tới bên cạnh kệ tủ đối diện bàn làm việc. Sau khi kéo ra, anh lấy ra thứ gì đó từ bên trong.
 

Sau khi Dung Lê nhìn thấy, trong mắt đong đầy vẻ bất ngờ vui mừng, cô nhìn thấy logo quen thuộc, không ngờ lại là tiệm bánh lâu đời bên đại học Tây Xuyên, Dung Lê thích ăn bánh crepe ngàn lớp nhân xoài này!
 
Năm ngoái nằm mơ còn mơ thấy nữa, nhưng khi đó họ vẫn chưa ở bên nhau.
 
Thực ra Dung Lê rất nhớ hương vị này, ba năm qua cũng không phải cô chưa từng tới đại học Tây Xuyên, chỉ là bước chân của cô chưa từng dừng lại, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn.
 
Cô sợ, một khi dừng lại thì sẽ không quay đầu được nữa.
 
Tống Tuân Thanh nói cô là độc của anh. Nhưng thực ra, đâu phải anh không là độc của cô?
 
“Có đói không?” Tống Tuân Thanh đặt chiếc bánh nhỏ trước mặt Dung Lê.
 
Dung Lê xoa bụng, cô hơi đói rồi, nhưng cứ thế ăn cả một đống chất béo này vào, cô thực sự sẽ không chết đấy chứ?
 
“Sao anh mua được vậy?” Đại học Tây Xuyên cách chỗ này rất xa, gần đây Tống Tuân Thanh rất bận, làm gì có thời gian đi mua thứ này chứ.
 
“Hôm nay luật sư Trương tới đó làm việc, anh nhờ anh ta lấy.”
 
Dung Lê từng thấy luật sư Trương hung dữ này trên TV, khuôn mặt ngoài vẻ nghiêm túc ra thì không còn biểu cảm nào khác, Dung Lê khá sợ anh ta, cô không dám tưởng tượng Tống Tuân Thanh sẽ nhờ anh ta đi lấy miếng bánh này.
 
Luật sư Trương sẽ vui vẻ đi lấy thứ này sao? Sẽ không cảm thấy sến sẩm quá chứ?
 
Có lẽ nhìn ra được điều Dung Lê suy nghĩ trong lòng, Tống Tuân Thanh cười nhạt.
 
“Anh hứa tăng lương cho anh ta, anh ta có gì mà không vui?”
 
“Ồ! Còn tăng lương cơ à, thế còn chẳng bằng chúng ta cùng qua đó mua luôn.” Dung Lê bĩu môi, cô rất đau lòng cho ví tiền của chồng.
 
Tống Tuân Thanh đặt ngón tay trỏ lên môi cô, đáy mắt như có ngôi sao lập lòe: “Thực ra năng lực chuyên môn của anh ta rất mạnh, nên tăng lương từ lâu rồi.”
 
?? Bàn về chuyện bóc lột người khác thì vẫn là người đàn ông này giỏi nhất.
 
Trong lòng cô viết to hai chữ “bái phục”.
 
“Hơn nữa.” Tống Tuân Thanh cong khóe môi, chậm rãi nói: “Vì một nụ cười của vợ, đáng mà.”
 
Thân hình cao to của anh bao trùm lấy cô, nhìn qua trông hai người như đang ôm nhau vậy. Huống hồ anh còn hạ thấp giọng, nghe kỹ giống như đang dỗ dành. Tuy bình thường Tống Tuân Thanh lạnh lùng, nhưng lúc dịu dàng lại có thể khiến người khác chết chìm trong đó.
 
Nhịp tim của Dung Lê lại vô dụng đập trật nửa nhịp, cô cảm thấy mình vô dụng quá rồi.
 
Nhưng cô vẫn không tránh đi, cô không chiến thắng được lý trí của mình, dù cô rất sợ béo nhưng lại rất rất muốn ăn, Dung Lê khó xử nuốt nước miếng.
 
“Thỉnh thoảng ăn một miếng cũng không sao đâu, thích thì cứ thử đi.”
 
“Thế thì em sẽ béo, về nhà lại phải vận động.” Mười ngàn mét cô còn kiên trì được, chứ nếu là hai mươi ngàn mét thì mệt chết ngắc luôn! Cô không chịu nổi.
 
Tống Tuân Thanh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt khẽ động: “Không sao, anh làm cùng em.”
 

Dung Lê: “?”
 
Bây giờ cô đã miễn dịch với người đàn ông này rồi. Không biết tại sao mà lúc nào cũng cảm thấy anh đang nói mấy chuyện người lớn. Dung Lê liếc nhìn anh, sau đó vô thức chỉnh lại cổ áo, sợ anh nhìn nơi không nên nhìn.
 
Tống Tuân Thanh bất đắc dĩ, xòe tay chứng minh trong sạch: “Lúc này không nói mấy chuyện người lớn thật mà.”
 
Dung Lê: “Ồ.”
 
Tóm lại cô không tin đâu.
 
Cuối cùng lý trí của Dung Lê đã thất bại trước cảm tính, bánh kem bày ngay trước mặt, lại còn là tình yêu của anh chồng thân yêu, dù thế nào cũng không thể phụ tấm lòng của anh được, nếu không thì buồn biết chừng nào chứ?
 
Cô liếm môi, ừm, ngon thật, ngọt thật, chuẩn hương vị cô đã nhung nhớ rất lâu. Vị ngọt béo ngậy đi vào cổ họng, mềm mịn mượt mà, ngọt ngon vừa miệng, hòa quyện với hương thơm của xoài, đúng là sự hưởng thụ vị giác hiếm có.
 
Cô còn chưa ăn hết, trong một thoáng không để ý chợt bị người đàn ông kéo vào lòng, nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống môi cô, xông thẳng vào, nóng rực thiêu đốt từng tấc da thịt của cô. Tống Tuân Thanh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, mắt hơi cụp xuống, hôn càng sâu hơn.
 
Nụ hôn sâu này kéo dài rất lâu, đầu óc Dung Lê mơ hồ choáng váng.
 
Dung Lê bị hôn cho sắp không thở nổi: “... Em còn chưa ăn hết mà.”
 
Yết hầu Tống Tuân Thanh chuyển động: “Anh cũng muốn nếm thử.”
 
Dung Lê lập tức đẩy nửa miếng bánh còn lại sang.
 
Người đàn ông lắc đầu, nới lỏng cà vạt, cười nhẹ nói: “Đã nếm xong rồi.”
 
Đúng là rất ngọt.
 
Môi cô rất ngọt.
 
Dung Lê “à” một tiếng, đang định nói gì đó thì Tống Tuân Thanh lại chặn môi cô lần nữa, thần kinh cô đột nhiên căng chặt. Nếu nói nụ hôn trước đó vẫn còn dịu dàng, vậy thì nụ hôn lúc này có thể nói là bão táp mưa sa.
 
“A Thanh...” Cô mơ hồ gọi tên anh, Tống Tuân Thanh cười khẽ, môi lưỡi quấn quýt với cô.
 
Dung Lê còn chưa thở được thì lại bị hôn mạnh lần nữa.
 
Dung Lê rên rỉ một tiếng, bàn tay dày rộng của người đàn ông khơi lửa trên người cô, lại tiếp tục hôn tiếp.
 
Nụ hôn này chứa đựng dục vọng mãnh liệt như muốn nuốt chửng cô, Dung Lê bỗng có dự cảm không lành.
 
“Lê Lê, anh hối hận rồi.”
 
Cô nằm trong vòng tay anh, khẽ “ưm” một tiếng, giọng nói mềm mại: “Gì cơ?”
 
Nụ hôn nóng rực của người đàn ông thiêu đốt môi lưỡi cô, tay cũng nhóm lửa trên cơ thể cô, khẽ nghiêng đầu, giọng nói khàn đặc quyến rũ: “Bây giờ anh muốn làm chuyện người lớn.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui