Tuỳ ý đắm chìm

Trước mặt cô lúc này là một gương mặt tuấn tú và sạch sẽ.
 
Từng đường nét trên gương mặt Tống Tuân Thanh sắc nét rõ ràng, lông mi rất dài, làn da hơi trắng, nhìn khá giống dáng vẻ của người trí thức khi nhìn ở cự ly gần, nhưng khi anh làm việc lại có tác phong vô cùng sắc bén và ngang ngược.
 
Lúc này trông anh vừa kiềm chế lại vừa cấm dục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dung Lê thích ngắm nhìn dáng vẻ đắm chìm trong bể tình của anh, vì lần nào cũng vậy, mỗi khi ái tình thăng hoa, đuôi mắt hẹp dài của anh sẽ nhiễm sắc đỏ hồng, gương mặt luôn khô khan nhạt nhẽo cũng xuất hiện lúm đồng tiền.
 
Hai người không biết họ quấn lấy nhau từ bao giờ, chỉ biết khi nụ hôn nồng nhiệt của người đàn ông ập tới, toàn thân Dung Lê tựa như có dòng điện chạy qua, khiến bàn tay cô không ngừng nắm vào rồi lại buông ra.
 
Anh có thể mở khóa sự kích thích trong cô, cũng như cô đã làm với anh vậy.
 
Mỗi một lần đều tràn ngập cảm giác mới mẻ, nhưng đây là lần đầu họ chính thức đến với nhau bằng thân phận vợ chồng.
 
Tống Tuân Thanh hít vào thật mạnh, ánh mắt càng lúc càng sâu.
 
Nhưng anh vừa mới trở về nhà, có lẽ cơm cũng chưa kịp ăn.
 
Anh phải đi tiếp khách thường xuyên, Dung Lê rất lo lắng cho dạ dày của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ư... Anh có muốn đi ăn cơm trước không?”
 
Ngày thường Tống Tuân Thanh luôn áo mũ chỉnh tề, ngay thẳng cấm dục, nhưng lúc này ánh mắt anh lại vô cùng sâu thẳm, kéo lấy tay Dung Lê, khàn giọng nói: “Nơi này đói.”
 
Dung Lê chậm chạp nuốt nước miếng: “Anh lưu manh!”
 
“Lưu manh chỗ nào?” Tống Tuân Thanh dừng một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Nghĩa vụ vợ chồng thôi mà.”
 
Anh xoa mặt cô nói: “Tập trung chút đi nào.”
 
Trong phòng tràn đầy hơi thở kiều diễm mập mờ, khi Tống Tuân Thanh hôn lên môi cô, dĩ nhiên cũng ngửi thấy hương hoa thanh đạm mà mê người ấy, anh hít một hơi, giọng nói đã trở nên trầm thấp và kiềm chế: “Thơm như này là muốn lấy lòng anh sao?”
 
Toàn thân Dung Lê đã bị anh giữ lấy không thể động đậy, cứ như thịt cá nằm trên thớt: “Không... Không phải.”
 
“Nói thật.” Hô hấp của người đàn ông chưa bình tĩnh lại được, lồng ngực vẫn còn đang phập phồng, vùi mặt vào tóc cô, nhưng động tác thì lại hơi mạnh bạo chút.
 
Dung Lê bị anh làm đau… Đây là kết quả của việc không nói thật, khiến anh tức giận.
 
Cô đành phải cầu xin tha thứ, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó vì đau, thừa nhận: “Ừ, phải đấy.”
 
Anh đặt một nụ hôn thật sâu lên mặt cô, thấp giọng nói: “Lê Lê ngoan quá.”
 
Không biết bao lâu mới kết thúc, dù sao Dung Lê chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên lấy nước, cô uất ức vô cùng, tựa như một con thú nhỏ sắp lìa đời.

 
Nhưng cơ thể lại vô cùng thoải mái.
 
Tựa như được lấp đầy bởi những đám mây mềm mại.
 
Tống Tuân Thanh bế cô lên, trở về phòng tắm để tắm rửa.
 
Trời đã về đêm, tiếng còi xe bên ngoài càng ngày càng ít, chỉ còn lại những ánh đèn đường bướng bỉnh kiên trì chiếu sáng cho mọi người.
 
Dung Lê dùng ngón tay chọc vào ngực Tống Tuân Thanh: “Qua một hồi lâu như vậy, em vừa mới ra khỏi phòng tắm đã quay lại luôn thế này à?”
 
“Không thì em muốn đi đâu đây? Hả mợ Tống?”
 
Dung Lê vẫn cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ đã lâu không làm nên thể lực của cô không theo kịp. Tống Tuân Thanh dịu dàng vén tóc giúp cô, sau đó nhẹ nhàng lau rửa cơ thể, trong mắt có ý cười: “Nên rèn luyện nhiều hơn mới được.”
 
Quả thật kém xa ba năm trước.
 
Ngày xưa thi thoảng cô còn có thể chiếm được ưu thế, giờ chỉ còn là thịt cá mặc cho người ta xâu xé.
 
Thực ra nếu so với các cô gái bình thường thì thể lực của Dung Lê cũng được coi là tốt, đã thế ngày nào cô cũng kiên trì chạy bộ mười nghìn mét. Chỉ có thể trách thể lực Tống Tuân Thanh quá tốt, tốt đến mức không còn tính người nữa.
 
Dung Lê thề, cô nhất định phải rèn luyện gấp bội, nếu không lúc ở trên giường, gã đàn ông thối tha kia muốn gì cô sẽ phải nghe nấy, không thể có quyền lãnh đạo tuyệt đối được.
 
Sau khi tắm rửa xong, Tống Tuân Thanh tiếp tục ôm cô trở về giường. Thấy ánh mắt người đàn ông lại trở nên nóng rực, Dung Lê quấn chặt áo choàng tắm trên người: “Không muốn nữa đâu, em thật sự không thể nữa!”
 
Con ngươi tối đen của Tống Tuân Thanh bình tĩnh nhìn cô vài giây, yết hầu hơi nhúc nhích: “Được rồi, hôm nay bỏ qua cho em.”
 
Còn ngày mai thì chưa chắc.
 
Anh vòng tay ra sau cổ cô, ôm cô thật chặt.
 
Cơ thể thiếu nữ vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại đang lấp đầy từng chỗ trống trong lòng anh.
 
Dung Lê: “Anh còn chưa ăn cơm...”
 
“Ban nãy ăn no rồi còn gì?”
 
“Em đang nói đến bữa cơm bình thường cơ!”
 
Tống Tuân Thanh ghé sát tới gần, hôn lên mặt cô một cái: “Quan tâm anh vậy sao?”
 
“Không phải quan tâm anh, tại em cảm thấy anh đi máy bay lâu như vậy chắc sẽ rất đói bụng thôi.” Không biết có phải là ảo giác của Dung Lê không, dường như tối nay Tống Tuân Thanh nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, khiến cô như tìm lại được cảm giác yêu đương nồng nhiệt năm xưa, trong tim dâng trào những bọt khí hạnh phúc màu hồng phấn.
 
“Vậy là quan tâm còn gì nữa?” Tống Tuân Thanh thản nhiên hỏi: “Tiếc là anh không đói bụng.”

 
Không đói thì thôi, đằng nào cô cũng chẳng để phần cơm cho anh.
 
Đêm nay Dung Lê lại mất ngủ, có lẽ do bị giày vò quá mức nên từng lỗ chân lông trên người cô đều đang trong trạng thái hưng phấn.
 
Rất nhanh thôi cô sẽ trở lại trạng thái làm việc. Thật ra kỳ nghỉ đông năm nay rất dài, nhưng vì quá nhiều chuyện xảy ra, Dung Lê có cảm giác như chớp mắt đã hết mùa rồi, chưa có giây phút nào cô được thả lỏng hoàn toàn.
 
Lúc trước Kiều Hy nói chuyện thực phẩm chức năng không liên quan đến cô, còn bảo chờ tới khi Dung Lê điều tra ra chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên và bất ngờ. Nhưng đến giờ Dung Lê vẫn chưa biết rõ chân tướng, dù Tống Tuân Thanh đã cho người đi điều tra.
 
Hễ Dung Lê nhớ tới việc này là trong lòng liền cảm thấy trống rỗng, như thể đang ẩn giấu nguy cơ gì đó ở đằng sau, chỉ cần bất cẩn chút thôi sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
 
Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, Dung Lê nhìn chằm chằm vành mắt thâm quầng của mình, trong khi người đàn ông đối diện thì mặt mày rạng rỡ, tinh thần sảng khoái.
 
Đây cũng là một trong những lý do cô thích Tống Tuân Thanh, người đàn ông này rất sáng láng, rất “healthy”, lúc nào cũng tỏ ra khoan khoái nhẹ nhàng, dù ba năm nữa anh sẽ bước sang tuổi ba mươi, không còn trẻ trung nữa nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác sáng láng tràn đầy sức sống.
 
Thấy Dung Lê đi qua, Tống Tuân Thanh đặt ipad xuống, không tiếp tục bận rộn với công việc mà hỏi cô: “Em thấy thoải mái hơn chưa?”
 
Lời nói ám chỉ không thể rõ ràng hơn.
 
Dung Lê cười đáp: “Thắt lưng của anh vẫn còn ổn chứ?”
 
Ánh mắt Tống Tuân Thanh bình tĩnh, ung dung buông tay áo: “Không phiền mợ Tống phải quan tâm, thắt lưng của anh còn ổn lắm.”
 
Đúng lúc này dì Trần hâm nóng sữa xong rồi bưng đến cho hai người. Nghe thấy cuộc hội thoại này, cả gương mặt già nua đều đỏ bừng, sao bây giờ người trẻ tuổi lại nói chuyện không chút ngại ngùng thế chứ?
 
Thực ra khi Dung Lê rời giường, toàn thân cô đều đau nhức, nếu không vì anh, cô đã chẳng đến mức mất ngủ.
 
Tống Tuân Thanh đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh nói: “Đúng rồi, chuyện thực phẩm chức năng mà anh nhờ người điều tra đã sắp có tin tức rồi, thời gian tới chắc sẽ có thể trả lời em.”
 
“Nụ cười đó của Kiều Hy khiến em vừa nghĩ đến thôi đã thấy sởn da gà. Không điều tra ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì em không thể nào ngủ ngon. Tối hôm qua em cũng mới nghĩ về chuyện này, sao trùng hợp thế nhỉ?”
 
“Không trùng hợp.” Tống Tuân Thanh thư thả xoa mái tóc dài của cô: “Cái này gọi là vợ chồng liền tâm.”
 
Dung Lê: “...”
 
“Giờ miệng anh câu trước vợ chồng, câu sau mợ Tống, chắc chỉ ước gì có thể treo bảng thông báo thân phận đã kết hôn của mình trên người đúng không?” Dung Lê cảm thấy dạo này Tống Tuân Thanh cực kỳ ấu trĩ, tựa như một đứa trẻ con, có phần hơi ngốc nghếch.
 
Ai ngờ ngay sau đó, Tống Tuân Thanh lấy ra một quyển sổ đỏ từ trong túi áo: “Lúc nào anh cũng mang theo bên người.”
 
Ánh mắt Dung Lê trợn trừng, kinh ngạc đến mức miệng nhét được cả một quả trứng. Giấy chứng nhận kết hôn có cái gì hay ho đâu, cũng chẳng phải người khác không có, người đàn ông này còn cầm theo để khoe khoang nữa chứ.
 
“Muốn cho bọn họ biết quá đi.” Tống Tuân Thanh tấm tắc hai tiếng, ngay sau đó đã lắc đầu bật cười: “Tiếc là họ không xứng được thưởng thức dung nhan yêu kiều của vợ anh.”
 

“Bọn họ là ai?”
 
“Mấy kẻ theo đuổi chán ngấy kia.”
 
Dung Lê nhún vai xòe tay, thôi được rồi, coi như Tống Tuân Thanh còn có chút lương tâm, biết phân rõ giới hạn, cô chưa bao giờ phải lo lắng mấy chuyện lăng nhăng ong bướm của chồng mình. Biết làm sao được, người đàn ông này thu hút quá mà, nếu không thì vì sao ngày trước ngay cả cô cũng điên cuồng theo đuổi không chùn bước.
 
“Lê Lê, nếu điều tra ra chuyện thực phẩm chức năng là do có người cố tình muốn hãm hại em, em sẽ làm gì?” Tống Tuân Thanh lo lắng hỏi.
 
Đúng là Dung Lê chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ngày trước dường như khắp nơi trên mạng đều chạy bài tung tin, ùn ùn đổ lỗi cho Dung Lê vì tiền mà trở thành người đại diện cho một loại dược phẩm không đạt tiêu chuẩn, khiến người già đổ bệnh, làm cô không còn thời gian mà thở dốc.
 
Hơn nữa cô quả thật đuối lý trong chuyện này, không đi tìm luật sư để tư vấn mà chỉ thầm nghĩ chờ một thời gian cho mọi việc lắng xuống. Không ngờ cơn giông tố ấy mãi không rời đi, còn càng lúc càng trở nên trầm trọng, bôi nhọ cô đến thảm hại, thiếu chút nữa không có cơ hội mà xoay người.
 
Giờ phút này Tống Tuân Thanh hỏi cô, nếu như điều tra ra bị người ta hãm hại, cô sẽ làm gì?
 
Dung Lê lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Chắc em sẽ mở một cuộc họp báo.”
 
Dù có lẽ tác dụng của buổi họp báo này không lớn, bởi vì đa số cư dân mạng đều theo đuổi trào lưu, gió chiều nào xoay chiều ấy, sẽ không bao giờ nhớ rõ những chuyện từng xảy ra, càng không quan tâm tới quá trình, chỉ quan tâm tới kết quả: Người đại diện Dung Lê là một kẻ không có lương tâm, thu tiền bẩn.
 
“Được, anh ủng hộ em.” Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên.
 
Dung Lê tò mò: “Chuyện này khó điều tra lắm sao? Đến giờ vẫn chưa có kết quả gì?”
 
“Thực ra đối với chúng ta, chuyện này là chuyện lớn, nhưng đối với cư dân mạng thì lại là một việc chẳng đáng bận tâm. Giờ anh đang đi xác minh thân phận của ông già mắc bệnh nặng lúc trước, báo đài không công khai quá nhiều tin tức liên quan tới người này để bảo vệ người bị hại, ngay cả video làm chứng và giọng nói cũng đã được xử lý.”
 
“Nhưng anh đã có vài đối tượng hoài nghi, Hứa Chi Châu cũng đang tiếp tục điều tra, chậm nhất là tháng sau, anh nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho em.”
 
Biển người mênh mông, chỉ dựa vào một chút tin tức để điều tra thì khó khăn đến nhường nào.
 
Nếu như không có Tống Tuân Thanh, Dung Lê cảm giác cả đời này mình sẽ không tìm ra được chân tướng.
 
Không ai muốn gánh trên lưng những chuyện mình chưa từng làm. Thực ra Dung Lê đã định cứ để nguyên như vậy đi, danh tiếng của cô không tốt, độ thiện cảm không cao, nhưng cứ từ từ cải thiện là sẽ tốt lên thôi.
 
Nhưng Kiều Hy cố ý tiết lộ tin tức làm cô không kìm được mà nghĩ theo góc độ âm mưu.
 
Rốt cuộc là kẻ nào? Là kẻ nào đã dốc hết sức lực để hại cô như vậy.
 
Cô bước vào giới giải trí mấy năm nay, hình như trừ Kiều Hy ra, không ai căm ghét cô đến thế.
 
Năng lực của cô có hạn, cũng không đi cướp đoạt tài nguyên của người khác bao giờ. Trước khi vào giới, trừ việc sở hữu vẻ ngoài tương đối ổn được không ít người theo đuổi, đắc tội với mấy em gái ăn chơi đú đởn thì dường như cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi hết.
 
Chẳng lẽ mấy em gái hư hỏng kia có bản lĩnh làm việc này? Rõ ràng là không thể.
 
Tống Tuân Thanh nhìn cô đang nhíu mày suy tư, anh cài lại cúc áo, bất đắc dĩ bảo: “Đừng suy nghĩ nữa, em không nghĩ ra được đâu.”
 
Dung Lê đang bận rộn suy nghĩ lung tung, sao có thể chịu được cảnh bị người khác sỉ nhục trí thông minh như vậy: “Chỉ số thông minh của em thấp lắm sao?”
 
Tống Tuân Thanh nhướng mày, tỏ vẻ “em cũng hiểu mình đấy”.
 
Dung Lê không phục: “Chẳng lẽ trong lòng anh, em chưa từng thông minh?”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh cụp mắt, ấn lên điểm giữa hai lông mày, suy tư một lúc: “Cũng không phải là chưa từng.”

 
“!!”
 
Anh cố ý kéo dài âm cuối, đến lông mi cũng nhuộm nét cười: “Ví dụ như, chọn kết hôn cùng anh.”
 
Dung Lê: “...”
 

 
Tống Tuân Thanh vừa đi công tác về, ăn xong bữa sáng cũng không vội đi làm.
 
Dung Lê ăn cơm rất thong thả, nhai kỹ nuốt chậm, còn vừa ăn vừa nghịch điện thoại. Chờ Dung Lê ăn xong, Tống Tuân Thanh nói: “Ra ngoài cùng anh một chuyến.”
 
Dung Lê không ngờ Tống Tuân Thanh lại dẫn cô đi mua quần áo, đến trung tâm mua sắm hàng xa xỉ lớn nhất thành phố Giang, trong này có cửa hàng trưng bày lớn nhất của Cankl.
 
Muốn vào trung tâm thương mại Vân Nghê cần làm rất nhiều thủ tục quy định, bởi vì các món đồ ở bên trong đều sở hữu mức giá trên trời. Người đến mua sắm ở đây không nhiều, tất cả mọi người đều hoảng sợ vì giá cả mặt hàng ở đây.
 
Thật ra Dung Lê chưa từng tới nơi này, thứ nhất là đa phần trang phục của cô do chị Tất phụ trách lựa chọn, thứ hai cô không đam mê hàng hiệu, chỉ cần thoải mái là được, trừ một số trường hợp đặc biệt cần phải đeo trang sức để tô điểm bề ngoài thôi.
 
Vừa bước vào Dung Lê đã ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp tràn ngập trong không khí.
 
Một vị tổng giám đốc của Vân Nghê mà cô từng thấy trên TV đang bước tới.
 
Anh ta cúi đầu chào bọn họ: “Hoan nghênh tổng giám đốc Tống dẫn bà chủ đi mua sắm, chúc hai người mua sắm vui vẻ!”
 
Tống Tuân Thanh là người khiêm tốn, quần áo của anh đều do trợ lý đặt mua, rất ít khi tới nơi này.
 
Hôm nay anh vừa đến đã khiến toàn bộ Vân Nghê kinh ngạc, chẳng khác gì cảm giác vẻ vang cho kẻ hèn này, tổng giám đốc chỉ ước gì có thể gọi một đội quân ra xếp hàng chào đón họ.
 
Tống Tuân Thanh hờ hững nói: “Không cần đâu, vợ tôi thích yên tĩnh.”
 
Thế là vị tổng giám đốc kia thức thời rời đi.
 
Tống Tuân Thanh nắm tay cô bước vào thang máy, Dung Lê hỏi: “Vừa rồi hình như tổng giám đốc đã nhìn thấy em, em sợ sẽ có người đăng ảnh chúng ta lên mạng...”
 
Mặc dù Dung Lê đã đeo kính râm và khẩu trang nhưng chỉ cần người quen mặt cô là sẽ có thể nhận ra.
 
“Không đâu.” Tống Tuân Thanh chậm rãi nói. “Trừ phi họ muốn vứt bỏ công việc này.”
 
Một nhân viên bán hàng bình thường nhất tại Vân Nghê đã có mức lương trên trăm vạn một năm, vô số sinh viên tốt nghiệp các ngôi trường danh tiếng đều mong muốn được làm việc ở đây. Đương nhiên Dung Lê cũng biết chuyện này.
 
Hơn nữa Tống Tuân Thanh có vẻ rất bình tĩnh và chắc chắn, chuyện anh đã đảm bảo, trước giờ chưa từng phạm sai lầm.
 
Dung Lê sẵn sàng tin tưởng, đan tay với anh.
 
Tới tầng hai, Tống Tuân Thanh dẫn cô đến quầy chuyên doanh của Cankl. Dung Lê lăn lộn trong giới giải trí đã mấy năm, ít nhiều cũng từng nghiên cứu các sản phẩm xa xỉ, nhìn mức giá trên trời đó cũng thành quen mắt rồi, nhưng cô vẫn bị bất ngờ trước mức giá của Cankl.
 
Mùi tiền bóc lột sặc sụa khắp phòng luôn!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui