Tuỳ ý đắm chìm

Dung Lê ra khỏi công ty là đi thẳng đến chung cư của Lâm Tri Khê.
 
Lâm Tri Khê có mở studio nhiếp ảnh, để thuận tiện cho công việc nên mua luôn một căn hộ ở chung cư gần đó, diện tích cũng không lớn lắm.
 
Dung Lê thường đến chỗ của cô nàng để thư giãn, lề mề đến tối muộn vẫn chưa chịu về. Giờ bọn họ đã thân thiết như người nhà luôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hình như Lâm Tri Khê đoán được Dung Lê sẽ đến nên đã chuẩn bị một bàn siêu nhiều đồ ăn, toàn là những món cô thích.
 
Dung Lê quăng bừa túi xách lên sofa, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Lâm Tri Khê giơ hai tay lên đầu hàng: “Lê Lê cậu nhìn lại mình đi, trên mặt viết đầy mấy chữ ‘lửa giận bừng bừng’ rồi kìa. Cậu là ngôi sao đấy, giận quá sẽ khiến khuôn mặt biến dạng bây giờ.”
 
Thấy Dung Lê vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, Lâm Tri Khê phồng má nói: “Chẳng phải chuyện thực phẩm chức năng kia còn chưa giải quyết xong ư? Kiểu gì cũng phải tìm luật sư, tìm tới Tống Tuân Thanh luôn không tốt hơn chắc. Anh ấy là người có tiếng nói trong nghề, chưa bao giờ thua kiện đâu.”
 
Nghe qua thì cũng hơi có lý. Có lẽ bản thân Dung Lê cũng hiểu rõ khúc mắc không phải ở điểm này.
 
Thiên Cạnh đúng là là văn phòng luật lớn mạnh nhất, năng lực nghề nghiệp của Tống Tuân Thanh cô cũng không chê vào đâu được. Nhưng nếu hiện giờ hai người gặp mặt giao tiếp với nhau sẽ rất không thoải mái, có khi còn rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm cũng nên. Có thể nói bây giờ Tống Tuân Thanh vẫn còn đang ghi thù cô, cách xử lý chính xác nhất là “đứng nhìn từ xa”.
 
Dung Lê thở dài: “Cậu trả cho anh ta bao nhiêu tiền?”
 
Đầu tiên Lâm Tri Khê giơ năm ngón tay lên, sau đó lại giơ nốt bàn tay còn lại lên. Dung Lê như muốn nín thở luôn, chỉ ước gì xắn tay áo lên dạy cho cô nàng này một bài học: “Cậu nhiều tiền quá không biết tiêu thế nào đúng không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng trách Tống Tuân Thanh lại nói mối làm ăn không lớn thì không thèm nhận. Haiz, quả là làm ăn lớn thật, Tống Tuân Thanh cũng không chém gió lừa người.
 

Lâm Tri Khê xích lại gần, an ủi Dung Lê: “Lê Lê, tớ thề đấy, tớ không có ý gì khác đâu!” Cô ấy cắn răng, trông thành thật y như một con thỏ nhỏ: “Ăn ý với chị em một tí được không?”
 
Dung Lê cười thật khẽ: “Thật ra tớ còn sợ anh ta sẽ khuấy nước đục lên đấy.”
 
“Yên tâm đi, người ta có đạo đức nghề nghiệp mà.” Lâm Tri Khê cười gian, chọc chọc trán Dung Lê: “Ít nhất vẫn mạnh hơn cậu.”
 
Hai người đùa giỡn một lúc, cuối cùng Dung Lê cũng nghĩ xong đối sách. Dù sao nếu hủy hợp đồng cô cũng không có tiền bồi thường, huống chi đây lại là Lâm Tri Khê có ý muốn giúp mình. Tạm thời Dung Lê không trả nổi số tiền kia, cũng không thể phụ lòng tốt của Lâm Tri Khê.
 
Chuyện liên quan đến dòng thực phẩm chức năng kia là scandal chấn động, lan truyền ác liệt nhất của Dung Lê. Chỉ cần liên quan đến tính mạng con người thì tất nhiên sẽ không thể là chuyện nhỏ. Giờ nhìn lại, lúc đó công ty chọn cách lờ chuyện này đi đúng là vô cùng sai lầm.
 
Nếu Tống Tuân Thanh và ekip chuyên nghiệp của anh có thể giúp cô lấy lại danh dự, chút khó chịu này đã là gì chứ. Cô và Tống Tuân Thanh chỉ là quan hệ đối tác lạnh như băng. Anh tiếp nhận vụ án này còn chẳng suy nghĩ nhiều, cô cứ xét nét rồi làm quá lên cũng có ý nghĩa gì đâu.
 
Dung Lê chỉ ăn nửa bát cơm với ít rau xanh, vì một tuần nữa còn phải cầm mic làm MC cho một hoạt động. Cô vẫn luôn một lòng kính nghiệp, tất nhiên sẽ phải có trách nhiệm với dáng người của mình.
 
Cơm nước xong xuôi, Dung Lê đi rửa chén. Còn chưa đi đến phòng bếp thì điện thoại đã đổ chuông, là chị Tất gọi đến: “Ngày mai em đến công ty một chuyến nhé, ký hợp đồng bộ ‘Nụ hôn tình ái’.”
 
Giọng điệu bình tĩnh khách quan của chị Tất khiến đầu óc Dung Lê lag nhẹ, không tỉnh táo lại được ngay.
 
“Em không nghe nhầm đấy chứ?” Dung Lê che miệng, kinh ngạc nói: “Chẳng phải chuyện này đi tong rồi ư?”
 
“Chu Thư Từ bị hủy hợp đồng rồi, hình như là do đắc tội với nhà đầu tư.” Chị Tất nói: “Vốn dĩ đạo diễn còn đang do dự giữa em và Chu Thư Từ, lần trước thử vai cũng không phân được ai hơn ai kém. Bây giờ cô ta bị hủy hợp đồng, tất nhiên là sẽ chọn em rồi.”
 
Dung Lê nhanh chóng động não, còn chưa hoàn toàn hiểu rõ đã nghe thấy chị Tất nói tiếp: “Nhắc đến mới nhớ, chuyện này cũng kỳ lạ thật. Hôm nay Chu Thư Từ bị công ty hủy hợp đồng rồi, Hứa Hoan khóc lóc náo loạn một lúc lâu, cũng chỉ vừa mới đi thôi.”
 

“Cặp chị em tốt Hứa Hoan, Chu Thư Từ này cũng xui xẻo thật đấy.”
 
“Có chuyện gì thế ạ?” Dung Lê cảm thấy cơ thể mình run lên nhè nhẹ. Mọi việc hôm nay quá trùng hợp, cô không thể không nghĩ ngợi nhiều được.
 
Chị Tất cũng thấy rất nghi ngờ: “Cụ thể thì chị không rõ. Chuyện này do lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định, có lẽ đã đắc tội người nào rồi cũng nên.”
 
Xem ra chuyện hồi sáng ở phòng uống nước vẫn chưa truyền đến tai chị Tất. Dung Lê còn tưởng chuyện ầm ĩ như vậy, người trong công ty đều biết hết chứ. Nhưng thế này cũng tốt, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
 
Trước khi cúp máy, Dung Lê nghĩ ngợi một chút rồi chủ động nói: “Tri Khê nói không thể cho qua chuyện thực phẩm chức năng kia như vậy được. Cô ấy đã tìm luật sư giúp em, còn ký luôn hợp đồng rồi. Cô ấy bảo muốn lấy lại công bằng cho em.”
 
Chị Tất gật đầu: “Phải làm vậy sớm hơn mới đúng. Chuyện này chính là lịch sử đen lớn nhất, chỉ cần xử lý tốt thì chúng ta sẽ không rơi vào thế bị động như bây giờ nữa.” Sau đó chị Tất lại hỏi tiếp: “Tìm văn phòng luật nào thế?”
 
Dung Lê mím mím môi: “Tống Tuân Thanh.”
 
Sau khi cúp điện thoại, cô vừa rửa bát vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra hồi sáng. Chu Thư Từ bị hủy hợp đồng là do Tống Tuân Thanh quyết định ngay tại chỗ, anh luôn nói là làm, chuyện này chắc chắn sẽ như vậy. Nhưng cái chính là tại sao suất diễn này lại rơi trúng đầu cô? Cảm giác bị hạnh phúc nện cho choáng váng này hình như hơi là lạ.
 
Có lẽ do đã rất lâu rồi Dung Lê không đóng phim, nhất thời quên mất trạng thái bình thường trong công việc.
 
Là do Tống Tuân Thanh nâng đỡ cô, giúp cô lấy được suất diễn này ư? Dung Lê cau mày, có mới là lạ! Không thể nào đâu! Tống Tuân Thanh giúp cô hả giận đã là chuyện khiến người ta cực kỳ bất ngờ rồi, không ngờ anh lại nhịn được điều người bình thường không thể nhịn. Nếu hai người đổi chỗ cho nhau, chắc chắn Dung Lê sẽ làm ác hơn, tuyệt tình hơn anh nhiều.
 
Mà xét cho cùng thì cũng chưa hẳn là Tống Tuân Thanh đưa luôn suất diễn này cho cô, hoặc có thể anh cũng không ngờ kết quả lại thành như vậy. Nhưng đúng là anh đã gián tiếp thúc đẩy thật, dù sao Chu Thư Từ bị hủy hợp đồng nên vai diễn cứ thế mà rơi vào tay cô.
 

Mà chẳng cần quan tâm chuyện là như thế nào, cô nhất định phải quý trọng cơ hội này.
 

 
Đêm khuya, văn phòng luật Thiên Cạnh.
 
Tống Tuân Thanh ngồi trước bàn máy tính, bên trong lít nha lít nhít toàn là tài liệu. Người đàn ông mặc sơ mi trắng, tùy tiện cởi bớt hai nút áo phía trên, cả người đều toát lên vẻ vừa tùy ý vừa lười biếng.
 
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt trẻ trung điển trai nhưng cũng lộ ra chút mệt mỏi. Vụ án này không dễ xử lý.
 
Ban đầu Dung Lê làm đại diện cho thực phẩm chức năng Toàn Niên Linh Đoạn, bên trong sản phẩm có chứa mười mấy loại nguyên tố vi lượng, có tác dụng bồi dưỡng cơ thể. Cô cũng đã post mấy bài lên Weibo, quảng cáo cho sản phẩm chăm sóc sức khỏe này.
 
Về sau sản phẩm này bị cư dân mạng bóc phốt, nói nó để lại tác dụng phụ rất nặng nề cho người dùng. Người này post một bài nửa thật nửa giả lên Weibo, nội dung cực kỳ chi tiết rõ ràng. Tiếp theo người này bị công ty giải trí Thiên Ngu cảnh cáo, chủ topic nhanh chóng xóa bài, xoá tài khoản. Lúc đầu chuyện có thể kết thúc ở đây luôn, thế nhưng lại có tin tức đột nhiên xuất hiện, trèo lên top hot search của Weibo: Đúng là có một cụ ông dùng sản phẩm chăm sóc sức khoẻ này xong thì liên tục ói mửa, nằm viện hơn mười ngày.
 
Đây vốn là trách nhiệm của bên thực phẩm chức năng kia, nhưng Dung Lê lại phải chịu tội thay. Sau đấy cư dân mạng liền nói cô bị lợi ích che mờ mắt, vì tiền mà coi thường tính mạng con người.
 
Lúc đầu chuyện này vốn dĩ có thể giải quyết gọn gàng dứt khoát, chết cái công ty sản xuất thực phẩm chức năng kia không lâu sau đã vỡ nợ, đóng cửa luôn. Chuyện này lập tức biến thành bằng chứng chết, làm Dung Lê muốn tiến không được mà muốn lùi cũng không xong. Đây cũng chính là lý do công ty giải trí Thiên Ngu làm ra vẻ mặc kệ, không giúp cô giải quyết.
 
Tống Tuân Thanh nhắm chặt mắt, khóe môi hơi nhếch lên. Anh tựa lưng vào ghế xoay, đầu óc phân tích tình tiết nhanh như gió. Phải kiện chủ blog tung tin đầu tiên hay điều tra chân tướng sự việc trước đây? Đi thăm hỏi tình hình của ông cụ kia ư? Chuyện đã qua lâu thế rồi, có thể tìm được ông ta nữa không?
 
Tiếng gõ cửa chợt vang lên khiến suy nghĩ của anh rối mù lên, thì ra là trợ lý Trương Lực.
 
Trương Lực cầm theo một xấp tài liệu: “Sáng nay cô Dung đã ký hợp đồng với chúng ta rồi.”
 
Tống Tuân Thanh gật đầu, đuôi mày khoé mắt lộ ra chút an lòng. Anh day trán, thở dài nói: “Chỉ sợ cô ấy không ký thôi.”
 
Trương Lực cung kính nói: “Sếp đã phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại. Tiếc là cô Dung không hiểu được phần tâm ý này.”

 
Tống Tuân Thanh lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh như đang thở dài: “Tôi không trông cậy gì vào việc cô ấy có thể hiểu tôi.” Anh chỉ mong cô có thể sống yên bình, xuôi chèo mát mái thôi. Cuối cùng Tống Tuân Thanh vẫn buông một tiếng thở dài trong đêm tối tĩnh mịch trống trải, nghe vào lại có chút buồn rầu ảm đạm: “Trương Lực, tôi làm thế này có đúng không?”
 
Rất lâu sau Trương Lực mới trả lời: “Chúng tôi lời nhẹ sức nhỏ, không dám xen vào việc của sếp.” Anh ta còn nói: “Sếp cứ nghe theo tiếng lòng của mình là được, còn lại thì cứ để thời gian trả lời đi.”
 
Tống Tuân Thanh tăng ca suốt đêm, cuối cùng cũng sửa sang gần xong mớ tư liệu của Dung Lê.
 
Anh đứng dậy, đang định đi đánh răng rửa mặt rồi về nhà ngủ một giấc thật ngon thì điện thoại trên bàn làm việc lại đổ chuông dồn dập. Là Tiểu Trịnh dưới quầy lễ tân gọi đến: “Luật sư Tống, có một cô gái họ Dung muốn lên gặp anh.”
 
Lúc này Dung Lê đã đứng ở dưới lầu. Cô che chắn cực kỳ kín mít, còn đeo thêm một chiếc kính râm tráng gương trơn bóng. Dù hôm qua ký hợp đồng xong nhưng cô vẫn còn cảm thấy lo sợ bất an chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Thế nên mới sáng sớm tinh mơ, Dung Lê đã phải chạy đến tìm Tống Tuân Thanh hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
Lễ tân Tiểu Trịnh mời Dung Lê đưa ra giấy hoặc tin nhắn đã hẹn trước. Cô bỏ ra được mới lạ, thế nên mới dứt khoát nói: “Cô gọi cho luật sư Tống, cứ nói là có cô gái họ Dung đang chờ là được.”
 
Sau đó cô đi đến khu vực nghỉ ngơi, im lặng ngồi đợi Tiểu Trịnh trả lời lại.
 
“Cô Dung, mời cô về đi ạ.” Sắc mặt Tiểu Trịnh rất khó coi, đi về phía Dung Lê: “Luật sư Tống nói anh ấy không quen biết ‘cô Dung’ nào hết.”
 

 
Mẩu chuyện nhỏ:
 
Dung Lê: Tên chó má, vừa giúp mình xong đã nói không quen biết?
 
Tống Tuân Thanh: Tôi chỉ mất trí nhớ đúng một giây!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui