Bây giờ mỗi một bước đi của Dung Lê đều như bước trên băng mỏng, nhưng sự việc phát triển ra nông nỗi này, hiển nhiên Dung Lê không thể đoán trước được.
Nhưng năng lực của Tống Tuân Thanh mạnh cỡ nào chứ, anh biết được chân tướng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
“Anh đã biết rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Tống Tuân Thanh cười khẽ: “Đây chính là nguyên nhân mà dù liều mạng em cũng phải rời khỏi anh sao?”
Dung Lê không lên tiếng.
“Đây không phải là Lê Lê mà anh quen. Lê Lê mà anh quen rất dũng cảm, sẽ bạo dạn theo đuổi anh, sẽ nói những câu nói khiến người ta xấu hổ. Tại sao em lại trốn tránh? Gặp phải vấn đề thì em có thể nói với anh, thương lượng cùng anh, chứ không phải trực tiếp yêu cầu chia tay. Em có suy nghĩ xem chuyện này bất công với anh cỡ nào không?”
Tất cả mọi người đều nói với cô rằng như vậy là không công bằng với Tống Tuân Thanh, Lâm Tri Khê nói như vậy, Lâm Gia Lăng cũng nói như vậy, bản thân Tống Tuân Thanh càng nói như vậy. Nhưng không có lần nào mang lại cho cô cảm xúc sâu đậm hơn lần này, khiến cô vô cùng nghi ngờ dường như mình đã thật sự sai lầm.
“Em thừa nhận em suy xét không thỏa đáng, nhưng khi ấy anh không biết tình trạng của mẹ em nguy cấp cỡ nào đâu! Em sợ mình sẽ mất mẹ, em đã không còn ba nữa rồi!”
Càng thiếu thốn tình thân thì lại càng không nỡ buông bỏ một chút cuối cùng mà mình có được. Cho dù tinh thần của Hứa Như Vân thất thường, vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng, nhưng bà ấy vẫn là người mẹ mà cô yêu thương nhất.
“Nhưng đây không phải là lý do.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng: “Bây giờ em có đồng ý tin anh một lần không? Hãy giao cho anh tất cả những chuyện mà trước kia em chưa giải quyết được, kể cả chuyện của chú em. Anh sẽ giải quyết toàn bộ cho em.”
Giọng anh trầm thấp, lại mang theo sự khẳng định không cho phép người khác cãi lại.
“Anh có làm được không?” Dung Lê nhìn về phía mặt bên tuấn tú của anh, nhỏ giọng hỏi.
“Đây vốn là chuyện mà đàn ông nên giải quyết. Lê Lê, em phải tin anh.” Giọng điệu của Tống Tuân Thanh cực kỳ chắc nịch. Ánh mắt anh chớp nhoáng, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu trước kia em quyết định tin anh thì có lẽ bây giờ chúng ta đã hạnh phúc bên nhau, còn có một cục cưng đáng yêu rồi.”
Trở thành một gia đình hạnh phúc, tốt biết bao nhiêu.
Anh sẽ trở thành người chồng tốt nhất, cô cũng sẽ là người vợ tốt nhất.
“Em xin lỗi.”
Lần đầu tiên Dung Lê nói xin lỗi anh. Cô đã sai lầm, chung quy khi đó vẫn còn trẻ tuổi, suy xét sự việc không được toàn diện, có lẽ ba năm trước đây có thể tha thứ.
Nhưng kể từ khi hai người gặp lại nhau đến nay, cô vẫn lựa chọn trốn tránh chứ không thổ lộ bí mật trong lòng, hết lần này tới lần khác làm tổn thương người yêu mình. Đối với anh, sự lưỡng lự và bồi hồi của cô chẳng khác nào lăng trì anh. Rõ ràng cô có tình cảm với anh, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai muốn làm tổn thương người mình yêu chứ?
“Chuyện của ba em.” Tống Tuân Thanh khẽ hỏi: “Em có trách nhà họ Tống không?”
Dung Lê lắc đầu: “Nói thật thì ban đầu em hơi oán hận, nhưng sau này em suy nghĩ lại, vốn dĩ phải là lỗi của ba em. Trên đời này thiếu gì cám dỗ, cũng thiếu gì cách kiếm tiền bền vững ổn định, nhưng ông ấy lại cứ muốn đi đường tắt kiếm tiền nhanh. Chẳng qua em không ngờ ông ấy lại ngã thảm đến thế.”
Tống Tuân Thanh chậm rãi lên tiếng: “Tống Thừa Giang là chú anh, nhưng ông ta đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi, em không biết chuyện này đúng không? Ông ta không liên quan gì tới Tống Thị, nhà họ Tống cũng không cho phép có một người có tâm tư bất chính như thế ở lại gia tộc.”
Lồng ngực Dung Lê cứ như bị một bàn tay vô hình siết chặt: “Cái gì? Tống Thừa Giang không liên quan tới Tống Thị, cho nên ba em bị lừa cũng không liên quan tới Tống Thị?”
“Tống Thừa Giang ở bên ngoài lừa đảo đa cấp mượn danh nghĩa Tống Thị, bọn anh đã báo cảnh sát, bây giờ ông ta đang ở trong tù rồi.” Tống Tuân Thanh vươn tay vuốt ve gương mặt cô, sắc mặt Dung Lê không còn giọt máu vì quá kinh ngạc: “Lê Lê, cho dù muốn hận thì em cũng phải biết người em nên hận là ai.”
“Em xin lỗi…”
Tống Thừa Giang tội ác tày trời, nhưng thực ra ông ta chỉ mang họ Tống chứ không dính líu gì tới nhà họ Tống cả. Hứa Như Vân bị che mờ mắt, có lẽ bà ấy cũng biết chân tướng, chẳng qua bà ấy muốn tìm được đối tượng gửi gắm tinh thần để sự thù hận của bà ấy có chỗ trút giận.
Nhưng Dung Lê thì khác, cô biết rõ mình thông minh nhưng vẫn phạm phải một sai lầm ngu ngốc cỡ này.
“Cho mình một cơ hội được hạnh phúc đi, em là mợ Tống.” Nụ cười trên mặt Tống Tuân Thanh vừa dịu dàng vừa cưng chiều, anh nâng mặt cô lên, thâm tình nhìn cô như thể đối xử với báu vật của mình.
Nước mắt Dung Lê vẫn không ngừng rơi, cô vừa khóc vừa gật đầu: “Vâng, Tống Tuân Thanh, chúng ta kết hôn đi. Nhưng em muốn che giấu, thứ nhất là sự nghiệp của em vẫn chưa ổn định, thứ hai là chuyện của mẹ em còn chưa giải quyết, em không muốn cuộc hôn nhân của chúng ta bị công chúng phán xét.”
Bất kể là ai, chỉ cần gả cho Tống Tuân Thanh thì chắc chắn sẽ lên hot search mấy lần.
Thái tử gia của Tống Thị sống kín tiếng nhiều năm, Thiên Cạnh lại có danh tiếng tốt đẹp trong ngành, gả cho Tống Tuân Thanh là điều mà vô số người phụ nữ tha thiết ước ao.
Tống Tuân Thanh yêu thương thở dài một tiếng, giúp cô lau khô nước mắt: “Khóc cái gì? Gả cho anh không tốt ư?”
Dung Lê lắc đầu: “Không phải không tốt, mà là em không tốt.”
Cô tự cho là đã làm quyết định chính xác, nhưng lại khiến hai bên uổng công lãng phí ba năm trời. May mà quanh co lòng vòng, người mình gặp được vẫn là người kia.
Dung Lê nói: “Chúng ta đăng ký kết hôn đi.”
Tống Tuân Thanh lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, yết hầu anh cử động: “Ừ, chúng ta kết hôn đi.”
Dung Lê chợt nghĩ tới một vấn đề: “Tống Tuân Thanh, nếu em ngoại tình thì sao?”
Hồi Tết ở nhà chú, cô từng xem mấy chương trình về gia đình, tất cả toàn là ngoại tình, nào là đánh tình nhân nào là chia nhà, khiến Dung Lê chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy run sợ trong lòng.
Cô không được sinh ra trong một gia đình hòa thuận êm ấm, ngay cả người cha mà mẹ từng yêu tha thiết cũng đã ngoại tình. Thực ra cô đã từng nghi ngờ tình yêu và hôn nhân, hồi đó cô tán tỉnh Tống Tuân Thanh cũng không nghĩ tới bây giờ sẽ dây dưa với nhau, khi ấy chỉ do thấy sắc đẹp nên thèm muốn, cảm thấy anh đẹp trai nên mới không nhịn được mà ra tay.
Hôm đó khi xem chương trình, cô không kìm được mà suy nghĩ nếu mình ngoại tình trong hôn nhân thì sẽ thế nào?
“Rốt cuộc phương diện nào của chúng ta không hòa thuận mà khiến em phải ngoại tình?” Tống Tuân Thanh quẹt chiếc mũi cong cong của cô, trầm giọng nói: “Anh tự tin vào bản thân lắm, Lê Lê.”
Dung Lê phì cười một tiếng.
Tống Tuân Thanh: “Xem câu hỏi của em đi kìa, lẽ ra em nên nói nếu anh ngoại tình thì phải làm sao.”
Trong xã hội này, đa số vẫn là đàn ông ngoại tình.
Dung Lê sờ mũi, hơi kinh ngạc. Cô thật sự chưa từng suy xét tới tình huống Tống Tuân Thanh ngoại tình. Dường như trong tiềm thức của cô, Tống Tuân Thanh tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện như vậy, trái lại là cô có tiềm chất làm bad girl hơn.
Đương nhiên câu này cô nói không nên lời.
Nhưng không ngờ Tống Tuân Thanh vẫn trả lời câu hỏi này: “Anh thích sạch sẽ, chỉ muốn cả đời ngủ một người thôi.”
Mặt Dung Lê đỏ bừng, nhưng vẫn nghênh đón ánh mắt của anh, nói đùa: “Cuộc đời ngắn ngủi, em muốn so sánh mấy người cơ, ai biết kỹ thuật của anh có tốt hay không.”
“Em không biết à?” Tống Tuân Thanh liếc cô một cái, mỉm cười ung dung: “Cũng không biết hồi trước ai van xin tha thứ dưới thân anh.”
Dung Lê: “…”
Tống Tuân Thanh chậm rãi lại gần, giả vờ như muốn hôn cô.
Dung Lê ngăn cản: “Đừng, coi chừng bị người khác thấy, về nhà rồi hôn…”
Tống Tuân Thanh chậm rãi cong môi, ánh mắt tối đen sâu thẳm: “Còn chưa kết hôn mà đã sốt ruột muốn sống chung với anh rồi à?”
Tại sao trọng điểm của người đàn ông này lúc nào cũng lạ lùng vậy?
Mặc dù trước mắt mâu thuẫn rất nhiều, nhưng lần này Dung Lê sẵn lòng tin tưởng Tống Tuân Thanh, anh sẽ dần dần giải quyết từng chuyện một, cô cũng có thể vén mây trời thấy ánh trăng.
…
Tống Tuân Thanh đưa Dung Lê về nhà, hai người hẹn nhau sáng mai đi đăng ký kết hôn.
Chỉ trong một ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà Tống Tuân Thanh cũng đã giúp Dung Lê cởi bỏ khúc mắc, bây giờ việc cô cần làm chỉ là giấu diếm chuyện này cho kỹ, đừng để Hứa Như Vân biết.
Ngày mai Dung Thần sẽ về trường học, sáng hôm sau Dung Lê mới nói cho Dung Thần biết chuyện mình sắp kết hôn.
Dung Thần: “???”
“Chị, không phải chị không thích luật sư Tống à?!”
“Hồi trước là tình huống đặc biệt, bây giờ đã có cách giải quyết rồi.”
Trước mắt Dung Thần chỉ quan tâm một chuyện: “Sau khi đăng ký kết hôn có phải chị sẽ sống chung với luật sư Tống không?”
Hai người chưa bàn bạc về vấn đề này, nhưng Dung Lê cho rằng có lẽ Tống Tuân Thanh sẽ muốn bảo cô dọn sang chỗ anh.
“Thế cuối tuần em về nhà thì em nên về đâu đây?” Dung Thần lẩm bẩm.
“Chị ở đâu thì em về chỗ đó.”
Dung Thần vội lắc đầu: “Không được, em không làm kỳ đà cản mũi đâu, em vẫn tiếp tục ở lại đây thì hơn.”
“Thần Thần ngốc, sao em lại suy nghĩ như thế? Dù sao em vẫn cần phải ở chung với chị, chị luôn luôn là người thân nhất bên cạnh em.”
Dung Lê lại nói thêm mấy câu, dặn dò Dung Thần nếu đến viện điều dưỡng thăm mẹ thì nhất định không thể lỡ miệng tiết lộ chuyện kết hôn. Mặc dù Dung Thần không rõ đầu đuôi sự việc, nhưng chị gái đã dặn thì chắc chắn là có lý, bèn cười hì hì đồng ý.
Vừa hay Lâm Tri Khê gửi tin nhắn cho Dung Lê vào đúng lúc này. Hai người đã có một khoảng thời gian không gặp nhau, tranh thủ dịp này Dung Lê nói cho Lâm Tri Khê biết tin này.
Lâm Tri Khê kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, rưng rưng gõ chữ.
[Lâm Tri Khê]: Tớ đã nói rồi mà, thuyền tớ chèo nhất định là thật!!! Lần này là sự thật!!!
Đánh chữ cũng không được lưu loát, Lâm Tri Khê lập tức gọi điện thoại tới: “Tớ phải bình tĩnh lại chút đã, rồi còn phải đăng Weibo nữa! Bây giờ tớ có thể khôi phục bài ghim trên Weibo rồi đúng không?!”
Dung Lê từ chối: “Không được, Khê Khê, tớ đang định nói với cậu đây, trước mắt bọn tớ định ẩn hôn, bởi vì còn chỗ mẹ tớ vẫn chưa giải quyết được.”
Lâm Tri Khê lập tức phản ứng lại: “Ừ đúng, các cậu đều là người của công chúng, nếu thật sự tuyên bố kết hôn thì chắc chắn sẽ truyền vào tai dì.”
Huống chi bây giờ Dung Lê còn có phốt chưa được rửa sạch, tùy tiện tuyên bố sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy cô trèo cao, chuyện chính thức tuyên bố kết hôn vẫn nên hoãn lại thì tốt hơn.
Lâm Tri Khê: “Sao tự dưng các cậu lại suy nghĩ rõ ràng vậy?”
Trong lòng Lâm Tri Khê vẫn cảm thấy chắc chắn hai người họ sẽ đến với nhau, có điều quá trình này còn năng suất hơn cả trong tưởng tượng của cô.
“Xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, tớ bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng.”
Đôi khi tư duy của con người sẽ bị tắc nghẽn, nhưng suy nghĩ rõ ràng chỉ là chuyện trong thoáng chốc. Nhiều khi trông thì có vẻ nan giải, có vẻ như đã cùng đường, chứ thực ra chỉ cần xông thẳng về phía trước mấy bước là sẽ tìm được lối ra, ngay cả ông trời cũng không thể làm gì được.
Dung Lê đi đến bên cửa sổ, thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn đang tựa bên cạnh xe lẳng lặng chờ mình.
Dung Lê: “Tớ cúp máy trước nhé, Tống Tuân Thanh đến đón tớ rồi, sắp đi đăng ký kết hôn.”
Dung Lê chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Quãng đời còn lại rất ngắn ngủi, vì sao phải tự làm khó mình?
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rồi xuống lầu.
Tống Tuân Thanh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khí chất thành thục, tay đút vào túi áo, dù đã hơi mím môi nhưng vẫn không thể ngăn chặn ý cười tuôn ra. Nét cười của người đàn ông ấm áp, độ cong của chiếc cằm tăng thêm mấy phần cấm dục khắc chế.
“Lê Lê.”
Tống Tuân Thanh nhẹ giọng gọi tên cô, Dung Lê nhìn đôi môi của anh, cô cười khẽ, môi đỏ quyến rũ lộ ra hàm răng trắng tinh, cặp mắt hạnh cong lên như vầng trăng non.
Cô bước về phía anh từng bước một, tựa như tiến về phía quãng đời còn lại tiền đồ xán lạn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...