Tuỳ ý đắm chìm

Trong mấy năm kinh doanh nhỏ lẻ đầu tiên, Dung Hướng Nam đã kiếm được chút tiền, sau khi có vốn, ông thành lập Công ty Công nghệ La Tây, hoạt động khá tốt vào mấy năm trước. Dung Hướng Nam là người thật thà, an phận thủ thường, không kiếm những đồng tiền trái với lương tâm.
 
Thật ra việc kinh doanh mấy năm gần đây cũng gặp khó khăn, nhưng Dung Hướng Nam vẫn cố gắng duy trì, công ty không lớn lắm, chỉ có hai mươi mấy người. Nói trắng ra là do Dung Hướng Nam thiếu quan hệ, không lấy được công nghệ cốt lõi nên không bán được trên thị trường.
 
Dung Hướng Nam ngồi trên ghế sô pha thở dài, Trần Phi Lệ duyên dáng sang trọng, một người luôn muốn khoe khoang thân phận bà chủ nhà giàu của mình mà hiện giờ da cũng vàng vọt, mắt có bọng và quầng thâm, trông hết sức mệt mỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chú không ngờ lô hàng đó lại có vấn đề, rõ ràng đã nói là ổn cả…” Nghĩ đến đây, Dung Hướng Nam đấm ngực giậm chân, thậm chí còn muốn giết người.
 
“Chú, có chuyện gì thế ạ?”
 
“Đối tác đã lên kế hoạch từ trước, giao cho chú một lô hàng có vấn đề, giờ họ ôm tiền trốn rồi, để một mình chú chịu trách nhiệm, chú cũng không biết phải làm sao.”
 
Chuyện mới xảy ra chưa đầy hai tuần nhưng lúc này Dung Hướng Nam đã như già đi mười tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn.
 
“Báo cảnh sát thì sao ạ?”
 
“Báo cũng vô dụng! Họ hùa nhau lừa chú rồi trốn sang Việt Nam rồi.” Dung Hướng Nam thở dài: “Giờ chú cũng hết cách, chú đang nợ ngân hàng mấy chục triệu, còn thế chấp cả căn nhà đây.”
 
“Còn mười ngày nữa, nếu chú không nghĩ ra cách, công ty chỉ có thể tuyên bố phá sản, nhà cũng bị ngân hàng thu hồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đó Dung Hướng Nam sẽ trắng tay, họ cũng không còn nhà để về.
 
Trần Phi Lệ bỗng nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt ảm đạm lập tức sáng lên: “Tiểu Lê, cháu có quen ai trong giới giải trí không? Nếu có ai đồng ý tiếp nhận công ty của chú cháu, chú thím sẵn sàng chuyển nhượng cổ phần, miễn sao tâm huyết của chú cháu không bị hủy hoại là được!”
 
Dung Lê sửng sốt.
 
Trần Phi Lệ toàn gọi cô bằng tên, chưa từng gọi cô là Tiểu Lê bao giờ, đó là cách gọi của chú và ba cô.

 
Cô nhíu mày suy nghĩ rồi lắc đầu.
 
Cô lo thân mình còn chưa xong, cũng chỉ quen xã giao mấy ngôi sao khác. Rất nhiều người có vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng thật ra phía sau lớp vỏ đó lại rỗng tuếch, những gì mà họ có đều được dùng để tô điểm bản thân.
 
“Chú, cháu còn mấy trăm nghìn, chú cầm tạm để đề phòng trường hợp khẩn cấp đi ạ.” Giọng Dung Lê rất khẽ: “Hai năm nay cháu không có việc làm, cũng không dư dả, để cháu xem năm sau có nhận thêm quảng cáo được không, cháu cũng sẽ hỏi vay bạn bè để xem xem có vượt qua được không ạ.”
 
Dung Hướng Nam có ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời với Dung Lê, khi cô mới vào giới, kinh tế khó khăn, ngay cả tiền mua váy dạ hội cũng không có, còn thiếu hoa tai và dây chuyền, bị người ta chế giễu khi đi dự sự kiện.
 
Dung Hướng Nam đã giấu vợ chuyển cho cô một trăm nghìn.
 
Một trăm nghìn này đã cứu nguy cô, Dung Lê cũng không ham hàng hiệu đắt đỏ. Sau này Dung Hướng Nam thường xuyên cho cô tiền, còn động viên cô đừng tự ti, Tiểu Lê luôn là người xuất sắc nhất.
 
Dung Thần đi học ở nơi đất khách quê người cũng được Dung Hướng Nam lo cho. Hồi trước Dung Lê từng thấy Trần Phi Lệ nổi giận, nói Dung Hướng Nam thiên vị chị em cô, cho chị em cô quá nhiều.
 
Dung Hướng Nam vốn sợ vợ, nhưng hôm đó lại nói rất kiên quyết: “Tiểu Thần và Tiểu Lê không khác gì con tôi, tôi không thể bỏ mặc chúng nó được!”
 
Dung Hướng Nam không thể bỏ mặc cô, cô cũng không thể bỏ mặc Dung Hướng Nam.
 
Nhưng giờ Dung Lê cũng túng thiếu, vẫn chưa nhận được cát xê đóng phim, chỉ còn mấy trăm nghìn trong thẻ, cô chỉ có thể đưa hết cho chú để giải quyết những việc khẩn cấp trước.
 
“Tiểu Lê, chú không cần tiền của cháu, cháu cứ giữ đi. Cháu ở trong giới giải trí, nếu không có tiền thì sẽ không sống nổi.”
 
“Năm sau cháu sẽ có show giải trí, mấy hôm trước cháu còn quay quảng cáo, sau Tết sẽ nhận được tiền, chú cứ cầm đi, tuy ít nhưng có còn hơn không ạ.” Dung Lê lấy thẻ trong túi ra, đặt lên bàn trà.
 
“Đúng đấy Hướng Nam, ông cứ cầm đi, cũng là tấm lòng của cháu gái ông mà.”
 
Dung Hướng Nam gật đầu: “Khi nào êm xuôi, chắc chắn chú sẽ trả cho cháu.”

 
“Chú, còn thiếu bao nhiêu ạ?”
 
Dung Hướng Nam đưa ra một con số, Dung Lê giật mình.
 
Cô cứ tưởng chỉ tầm mấy chục triệu, có lẽ mọi người góp tiền vào sẽ đủ. Nhưng chuyện không đơn giản như thế, mấy chục triệu chỉ là món nợ nhìn thấy được thôi, phía sau đó còn rất nhiều món nợ vô hình.
 
Công ty Công nghệ La Tây đã gặp vấn đề từ lâu, thiếu hụt dòng tiền, trong đợt khủng hoảng này, điểm yếu càng lộ rõ hơn.
 
Dung Lê thở dài.
 
Trần Phi Lệ muốn nhờ cô móc nối quan hệ. Giờ Dung Hướng Nam lo thân mình còn chưa xong, những người mang tiếng bạn bè trước đó cũng vội vàng rời bỏ ông hết, ông sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
 
“Cháu vào nghề bao năm, chẳng lẽ không biết sếp lớn nào à? Có lẽ sẽ có người đồng ý…”
 
Dung Hướng Nam kéo nhẹ áo vợ, lắc đầu: “Đừng nói nữa.”
 
Dung Lê bỗng hiểu ý Trần Phi Lệ. Bà ta cứ hỏi đi hỏi lại, thật ra là đang muốn Dung Lê tìm một người đàn ông có tiền có quyền thôi. Hay nói trắng ra, bà ta đang bảo Dung Lê dùng cơ thể của mình để kéo tiền về cho La Tây.
 
Thật ra trong giới có rất nhiều tình huống như thế, người ta có thể phải hy sinh nhan sắc vì một vai diễn.
 
Trong mắt Trần Phi Lệ, có lẽ cô đã chịu quy tắc ngầm vô số lần.
 
Nhưng bị người ta nghĩ như thế, Dung Lê vẫn thấy hơi khó chịu.
 
“Tiểu Lê, cháu đừng nghĩ nhiều, thím cháu lo quá thôi, cháu không có cách nào cũng không sao, để chú tìm cách.”

 
“Vâng ạ.”
 
Trần Phi Lệ vẫn không từ bỏ, nói nhỏ với Dung Hướng Nam: “Dung Lê ở trong giới giải trí bao năm, sao lại không quen sếp lớn nào chứ? Nó làm ngôi sao vô ích à?”
 
Dung Hướng Nam trừng mắt nhìn vợ.
 
Thật ra không phải Dung Lê không muốn giúp, cô chỉ không muốn bán nhan sắc thôi.
 
Tuy cô đã ở trong giới nhiều năm, thường thấy những chuyện xấu xa kia, nhưng cô vẫn luôn giữ vững sự kiên trì và giới hạn của mình.
 
Vào những ngày không có cảnh quay, bị chửi tối tăm mặt mũi, có người đã ngỏ ý giúp cô, chỉ cần cô đồng ý nương tựa thì kịch bản sẽ đến với cô ngay tức khắc.
 
Cô cười khẩy rồi từ chối.
 
Cô có thể hiểu suy nghĩ của Trần Phi Lệ, nhưng dù bà ta hy sinh cô thì cũng chẳng có ích gì đâu.
 
Giờ La Tây đang rối như mớ bòng bong, bị cả khách hàng lẫn ngân hàng giục ráo riết, thậm chí ngay cả nhà của sếp cũng bị thế chấp, chuỗi vốn đứt đoạn, Dung Hướng Nam lại không nỡ tuyên bố phá sản, dù là người ngu cũng không muốn tiếp nhận công ty, vụ mua bán này chỉ lỗ chứ không lãi.
 
“Đúng rồi, Vi Vi đâu ạ?”
 
Từ khi vào nhà đến giờ, cô vẫn chưa thấy bóng dáng Dung Vi, Dung Vi đã được nghỉ từ lâu rồi.
 
Từ lúc bắt đầu nói về cơn khủng hoảng này, Dung Hướng Nam đã bảo Dung Thần về phòng, giờ cô nhóc sắp thi đại học, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nhóc.
 
“Đợt này Vi Vi không về nước, chú đã viện lý do không cho con bé về.” Dung Hướng Nam nói: “Con bé được nuông chiều từ bé, chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc đâu.”
 
“Tức là Vi Vi không biết gì ạ?”
 
“Khi nào không giấu được nữa thì nói với con bé sau, Tiểu Lê, cháu cũng đừng lỡ lời nhé.”
 

 

Giờ cả gia đình đều chìm trong bầu không khí ảm đạm, Dung Thần cũng nhận ra điều không ổn, bèn hỏi chị xem đã xảy ra chuyện gì. Cô nhóc không còn là trẻ con, sẽ không tin mấy lời nói dối lấy lệ, Dung Lê nói công ty của chú tạm thời gặp khó khăn về tài chính, mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn.
 
Sau khi ăn trưa xong, Dung Lê định dẫn Dung Thần ra ngoài chơi, nhưng giờ cô thực sự không có tâm trạng.
 
Dung Hướng Nam và Dung Thần cười nói với nhau một lúc lâu, ông hỏi về việc học và cuộc sống của cô nhóc ở thành phố Giang.
 
Buổi chiều, Dung Lê đang nằm nghỉ trên giường thì Trần Phi Lệ đến gõ cửa: “Tiểu Lê, cháu đang ngủ à?”
 
Dung Lê theo Trần Phi Lệ đến phòng sách, Trần Phi Lệ có vẻ do dự, hình như muốn nói gì đó.
 
“Thím muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”
 
Trần Phi Lệ gượng cười: “Tiểu Lê, có phải cháu quen người của Tống Thị không?”
 
Dung Lê kinh ngạc nhìn bà ta, tim đập thình thịch.
 
“Tiểu Lê, cháu đừng căng thẳng, hồi nãy thím nghe thấy Tiểu Thần nói chuyện với Hướng Nam, con bé nói luật sư Tống Tuân Thanh là bạn trai cháu, đúng không?”
 
Trần Phi Lệ hỏi có đúng không, nhưng nụ cười của bà ta rất tươi, dường như đã khẳng định Tống Tuân Thanh là bạn trai cô rồi.
 
Dung Lê không định nói dối, dứt khoát nói thật.
 
“Cháu từng hẹn hò với anh ấy, giờ chia tay rồi.”
 
“Vậy sao luật sư Tống lại đến giải vây cho Tiểu Thần khi con bé bị vu oan là gian lận ở trường?” Trần Phi Lệ thử dò hỏi: “Có phải cậu ấy vẫn còn tình cảm với cháu không? Thím đã xem các show về luật sư Tống, vừa đẹp trai vừa có gia cảnh tốt, Tiểu Lê có thể cân nhắc đến việc nhờ cậu ấy giúp Hướng Nam không?”
 
Dung Lê không ngờ thế lực của Tống Thị ở thành phố Giang đã vươn đến tận đây. Cô biết Tống Thị có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng khi biết thế lực của Tống Thị còn ảnh hưởng tới cả nơi nhỏ bé như thành phố Ninh, cô vẫn rất bất ngờ.
 
Nhưng suy đi nghĩ lại, Tống Thị vẫn luôn là doanh nghiệp đầy tham vọng, đã mở rộng phạm vi kinh doanh ra nước ngoài từ lâu, họ có mặt ở tất cả các nước phát triển. Tuy thành phố Ninh nhỏ và biệt lập, nhưng ngành công nghệ thông tin ở đây lại thuộc top đầu, Tống Thị phát triển thị trường ở đây cũng không có gì lạ.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui