Tuỳ ý đắm chìm

Cuối cùng Dung Lê cũng không gọi cho Tống Tuân Thanh, cô không định hỏi gì về số quà này. Anh chỉ đang “lên cơn” thôi, để tránh lằng nhằng, cô không nhất thiết phải gọi.
 
Cứ trả lại nguyên vẹn là được.
 
Trong lúc tìm công ty chuyển phát ở cùng thành phố để gửi lại, Dung Lê do dự một lúc lâu, công ty chuyển phát bình thường không đáng tin, nhỡ làm mất hàng thì sao. Công ty chuyển phát hay có kiểu lưu kho ôm hàng lắm, lỡ đâu bị mất thì sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuối cùng, Dung Lê gọi người giao đến tận nhà Tống Tuân Thanh.
 
Tối đó, người giao hàng gọi cho Dung Lê, nói đối phương đã ký nhận.
 
Tống Tuân Thanh im ỉm tặng đồ, thấy cô từ chối thì nhận lại, hơn nữa anh cũng không liên lạc với cô. Nên làm như thế mới phải, ranh giới đã được xác định rõ ràng rồi.
 

 
Cuối cùng Dung Thần cũng được nghỉ, cô nhóc bị giáo dục bắt buộc giày vò, vô cùng mệt mỏi, hốc hác hẳn ra. Năm sau là học kỳ hai lớp mười một, sẽ đến giai đoạn ôn tập, chạy nước rút.
 
Nhắc đến chuyện gọi phụ huynh lần trước, Dung Lê hỏi: “Lúc đó em nghĩ gì mà lại gọi cho Tống Tuân Thanh thế?”
 
Thấy Dung Lê có vẻ nghiêm túc, Dung Thần hơi rụt rè: “Chị Khê Khê bảo em ạ. Chị ấy nói chị ngượng không nói với em, nên chị ấy đã gửi số anh rể cho em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện khi ấy cấp bách, cô nhóc không gọi được cho Dung Lê, cũng không liên lạc được với Lâm Tri Khê, đành rụt rè gọi cho Tống Tuân Thanh.
 
Tống Tuân Thanh có địa vị cao quý, cô nhóc còn sợ anh sẽ phớt lờ mình, giọng cũng run rẩy, không ngờ mới gọi xong mười mấy phút, anh rể đã tới cổng trường.
 
“Sau này em đừng liên lạc với anh ấy nữa.”
 
“Tại sao ạ!” Rõ ràng anh rể rất tốt, còn động viên cô nhóc cố gắng học hành! Anh đã giúp cô nhóc hai lần, biết đi đâu để tìm tình yêu tuyệt vời như thế chứ!
 
“Không sao trăng gì cả.” Dung Lê thản nhiên nói: “Giờ xóa số của anh ấy đi, không được nhắc đến anh ấy nữa.”
 
Dung Thần lúng túng “ồ” một tiếng, giả vờ thao tác trên điện thoại, Dung Lê cũng không nhìn kỹ, thoáng thấy Dung Thần mở danh bạ ra, cô nghĩ cô nhóc đã xóa thông tin liên lạc rồi.
 
Dung Lê yên tâm, hỏi tiếp: “Đúng rồi, sao Chu Nguyệt nhắm vào em nhiều lần thế? Còn cả Trương Nhàn nữa, sao hai em ấy lại hùa nhau chơi xấu em?”
 
Thói quen xử sự của Dung Lê là tìm nguyên nhân của mọi việc từ bản thân mình, cô cũng làm thế với em gái.
 
Nhưng cách cô nói lại khiến Dung Thần tưởng chị đang trách mình. Mắt cô nhóc đỏ hoe, mấp máy môi nhưng không biết nên nói thế nào.
 
“Em cứ từ từ nói.”
 
Dung Thần mếu máo: “Do một bạn nam ạ, cậu ấy nói cậu ấy thích em, nhưng hình như Trương Nhàn thích cậu ấy, hai bạn ấy đều muốn cho em biết mặt.”
 
Dung Lê mỉm cười, cô quên mất chuyện em gái cô đang dậy thì, trai gái tuổi dậy thì đều rất dễ rung động. Dung Thần còn xinh đẹp nữa, được bạn nam thích cũng là chuyện bình thường.
 
Thật ra cô rất hâm mộ Dung Thần, được vô tư đi lại trong sân trường, lớn thêm chút nữa thì có thể công khai nắm tay bạn nam mà mình thích.
 
Đó là những điều khiến Dung Lê tiếc nuối, em gái có thể hoàn thành chúng thay cô, cảm giác này cũng rất kỳ diệu.
 
Nhưng bây giờ Dung Lê chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Vậy em có thích bạn nam đó không?”
 
Dung Thần không ngờ chị chỉ chú ý đến chuyện này, cô nhóc ngập ngừng, mặt ửng hồng: “Không… Em không thích!”
 

Dung Lê đáp “ừ” bằng giọng đầy ẩn ý.
 
Dung Thần: “Em không thích thật mà!”
 
Dung Lê vỗ nhẹ lưng cô nhóc, để cô nhóc bớt căng thẳng.
 
Dung Lê uể oải ngước mắt: “Thích cũng không sao.”
 
“Giờ đang là lúc quan trọng, không được phân tâm. Nếu bọn em thật lòng với nhau thì chi bằng chờ thêm một chút, sau hơn một năm nữa, không ai ngăn cản các em nữa đâu.”
 
Dung Thần nhìn chị với vẻ ngờ vực, cô nhóc không ngờ chị lại không ngăn cản, ban đầu cô nhóc không muốn nói chuyện này với chị vì sợ chị nghĩ nhiều.
 
Dung Lê thở dài, hình như đang nhớ tới điều gì đó: “Khó gặp được người mình thích lắm, nếu là tình yêu đích thực thì chờ bao lâu cũng đáng.”
 
Dung Thần nói: “Chị biết không? Ở trường em có nhiều người thích cậu ấy lắm, cậu ấy vừa cao vừa gầy, thích mặc sơ mi trắng, người có mùi xà phòng rất thơm, giọng cũng hay nữa, cậu ấy là phát thanh viên của trường em, em rất thích nghe cậu ấy dẫn.”
 
Cứ nhắc đến người mình thích là có vô số chuyện, Dung Lê thương em, còn nhỏ hơn cô mà đã phải trải qua cảnh gia đình tan đàn xẻ nghé, cô cũng bận rộn, không thể ở bên em gái nhiều.
 
Mãi mới rảnh rỗi, cô cũng muốn nói chuyện với em gái nhiều hơn.
 
Dung Thần: “Cậu ấy đẹp trai cực, đẹp kiểu nghiêm túc đoan chính, em cũng không ngờ… cậu ấy sẽ lén tỏ tình với em.” Mặt cô nhóc ửng hồng, nói thêm: “Thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, chắc chắn sau khi trưởng thành cậu ấy sẽ xuất sắc như luật sư Tống.”
 
Dung Thần chống cằm: “Người như luật sư Tống đúng là bạn trai lý tưởng.”
 
Dung Lê: “…”
 
Hai người trò chuyện thêm một lát, Dung Lê nói: “Chúng ta đi dọn đồ thôi, mai về nhà chú rồi.”
 
Dung Thần vui vẻ: “Em cũng muốn gặp chị Vi Vi.”
 
Dung Vi tốt với Dung Thần nhất, tiếc là Dung Vi lại đi du học, còn Dung Thần thì không ở quê, hai người không gặp nhau nhiều, nhưng quan hệ vẫn vô cùng khăng khít.
 
Quê họ hơi xa, bay mất mấy tiếng nên họ cũng chỉ về vào dịp Tết. Lần này họ cũng không thể ở lại quá lâu, vì Dung Thần khai giảng sớm, mồng tám đã học chính thức rồi, tổng cộng chỉ ở được khoảng mười ngày thôi.
 
Hai người về phòng thu dọn đồ đạc, cất quần áo, cũng không mang quá nhiều đồ về để đỡ cồng kềnh. Họ chỉ dùng một va li nhỏ, mang ít quần áo thường ngày và mỹ phẩm về là được.
 
Dung Lê ngồi dưới sàn dọn quần áo trong tủ, định ủng hộ những món đồ mà cô ít mặc cho vùng thiên tai.
 
Điện thoại cô đổ chuông, người gọi là trợ lý Trương Lực của Tống Tuân Thanh.
 
Dung Lê không nghe máy, cô không nghĩ ra nguyên nhân khiến Trương Lực tìm cô, giờ cô muốn giữ khoảng cách với họ.
 
Chín giờ tối rồi mà Trương Lực vẫn làm việc à? Đúng là tư bản độc ác vô nhân đạo, bắt cấp dưới làm việc đến tận giờ này.
 
Dung Lê thầm mắng. Tiếng chuông reo mấy giây rồi ngừng, nhưng lại vang lên tiếp, cô dứt khoát nhấn nút từ chối nghe.
 
Hay vì vụ dây chuyền nhỉ? Chẳng lẽ cô trả thiếu món nào à?
 
Không thể nào, cô đã trả lại nguyên vẹn rồi, trừ sợi dây chuyền đắt nhất mà cô mở ra để xem qua, cô còn không thử những món khác.
 
Khác với những ngôi sao nữ khác, Dung Lê không quá hứng thú với trang sức kim cương.
 
Bằng không, tại sao chị Tất cứ chê cô quá yên phận, còn nói hình như cô theo nhầm nghề rồi.
 

Tiếng chuông vẫn vang lên không ngớt.
 
Cuối cùng Dung Lê cũng quyết định nghe.
 
Quả nhiên người ở đầu dây bên kia là Trương Lực, Trương Lực nói bằng giọng thận trọng như sợ cô sẽ cúp máy ngay tức khắc: “Cô Dung, đừng ngắt máy vội, cho tôi nói mấy câu, chỉ mấy câu thôi.”
 
Dung Lê thản nhiên đáp: “Ừ.”
 
“Anh Tống sốt 38,9 độ, không ngừng gọi tên cô, cô tới thăm anh ấy được không?”
 
Dung Lê nhíu mày, Tống Tuân Thanh bị sốt à?
 
Anh rèn luyện trong thời gian dài, thể chất rất tốt, cả năm hầu như không cảm không sốt gì, Tống Tuân Thanh còn rất tự hào về chuyện này.
 
38,9 độ đã rất nghiêm trọng rồi, Dung Lê có thể chịu được việc ho khan nhưng không chịu được cơn sốt. Cảm giác đầu nặng trịch chân nhẹ bẫng, hoa mắt chóng mặt kia cực kỳ khó chịu.
 
“Anh nên đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”
 
“Anh Tống không chịu đi.”
 
Dung Lê mím môi, lớn rồi mà sao vẫn như trẻ con thế?
 
Trương Lực: “Anh ấy cứ gọi tên cô mãi, giờ cô có thời gian không? Cô có thể tới khuyên anh ấy không, có lẽ anh ấy nghe lời cô nhất đấy.”
 
Trương Lực đứng ngoài ban công nhìn người đàn ông đang sốt cao trên giường rồi thở dài, tình yêu đúng là thứ đau khổ nhất, mấy hôm trước sếp còn hào hứng nhờ anh ta chọn trang sức cho.
 
Nhưng hôm sau mặt anh đã sa sầm.
 
Hôm nay anh ta đến nhà Tống Tuân Thanh mới biết, thì ra những món quà kia đã được trả lại nguyên vẹn.
 
Sếp gửi tấm lòng chân thành đến nhưng lại bị người ta chà đạp, Trương Lực nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
 
Ở đầu dây bên kia, Dung Lê im lặng.
 
Trương Lực nói tiếp: “Cô Dung, cô có nghe được không?”
 
“Anh đưa máy cho Tống Tuân Thanh đi, để tôi nói chuyện với anh ấy.”
 
Ngay sau đó, tiếng đẩy cửa vang lên, nhịp thở của Dung Lê như chững lại giây lát, Trương Lực đưa điện thoại cho Tống Tuân Thanh, nói nhỏ với anh: “Sếp, cô Dung muốn nói chuyện với sếp ạ.”
 
Người Tống Tuân Thanh đầm đìa mồ hôi, anh nhíu mày, nhận lấy điện thoại, gọi tên cô bằng giọng khàn đặc: “Lê Lê.”
 
Hình như anh đã sốt đến mức mê sảng rồi.
 
Dung Lê nhắm mắt: “Sao anh không đi viện? Tôi không phải bác sĩ, anh muốn làm gì?”
 
Sau khi im lặng một lát, giọng nói nghèn nghẹn và khàn đặc vang lên ở đầu bên kia: “Muốn như hồi trước.”
 
“Hồi trước?”
 

Tống Tuân Thanh thở dài: “Muốn quay về quá khứ, muốn Lê Lê chăm anh.”
 
Sau khi anh nói xong, Dung Lê vẫn chưa hoàn hồn lại được… Giữa họ, anh luôn là người săn sóc cô hơn, cô không nhớ mình đã từng chăm anh.
 
Cô lục lọi ký ức, mới nhớ ra đúng là từng có một khoảng thời gian như vậy.
 
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện quá khứ.
 
Lần trước anh say, cô đến gặp anh chỉ vì đã chịu ơn anh, về lý về tình thì cô đều nên đến. Nhưng cô đâu ngờ chuyện lại thành ra như vậy.
 
Một lúc lâu sau, Dung Lê mới trầm giọng nói: “Tôi không đến gặp anh đâu, anh bảo Trương Lực tìm bác sĩ cho anh đi.”
 
Cô nói xong liền dứt khoát cúp máy.
 
Thật ra khi nói câu đó, Dung Lê cũng hơi do dự. Cô không muốn tàn nhẫn như thế, không yêu được thì vẫn có thể làm bạn bè.
 
Đó là quan điểm của cô hồi trước. Nhưng nó không phù hợp với Tống Tuân Thanh. Hoặc là hai người ở bên nhau, hoặc là trở mặt.
 
Sau khi cúp máy, Dung Lê thu dọn đồ, cuối cùng cô nhận ra càng dọn càng bừa, cô còn lôi hết quần áo mùa hè ra xếp chung với áo lông.
 
Dung Thần bước vào: “Chị, chị đang dọn ạ?” Sao tủ bừa bộn thế.
 
Dung Lê cười gượng: “Em dọn xong rồi à?”
 
“Vâng.” Dung Thần cười hì hì, lại hỏi: “Em có nên nhắn cho chị Vi Vi để báo là mình sẽ về không nhỉ?”
 
Dung Vi đã đi du học khá lâu, giờ đến cuối năm, kiểu gì cũng sẽ về.
 
“Tùy em.”
 
“Thôi em không nhắn nữa, để mai cho chị ấy một niềm vui bất ngờ.”
 
Dung Lê vẫn đang gấp quần áo, Dung Thần nhận thấy sắc mặt chị mình rất khác thường, như chứa đựng rất nhiều cảm xúc khó tả, còn có vẻ mất mát và băn khoăn. 
 
“Chị, chị không sao chứ?”
 
“Không sao.”
 
Tim Dung Lê như bị cột vào đá, trĩu nặng, nhói đau.
 
38,9 độ, chắc khó chịu lắm nhỉ? Chẳng biết giờ anh đã gọi bác sĩ hay đã hạ sốt chưa?
 
Cô liếc điện thoại, phát hiện mới được nửa tiếng kể từ lúc Trương Lực gọi đến.
 
Dung Lê muốn nhắn cho Trương Lực để hỏi tình hình, sau cùng vẫn kìm lại, không gửi tin đi.
 
Nhưng cô không ngờ Trương Lực lại chủ động nhắn.
 
[Trương Lực]: Cô Dung, anh Tống không biết tôi nhắn cho cô đâu. Cô tàn nhẫn quá rồi đấy, cô biết tại sao anh Tống sốt không? Vì anh ấy bị cảm khi đưa cô đến viện dưỡng lão lúc hai giờ sáng, hôm nay trở nặng thành sốt cao.
 
Dung Lê đọc hết tin nhắn, gõ chữ trên bàn phím rồi lại xóa. Cô chỉ thấy tim mình như bị một bàn tay nhỏ bóp chặt, rất đau, cực kỳ đau.
 
[Dung Lê]: Giờ anh ấy hạ sốt chưa?
 
[Trương Lực]: Bác sĩ gia đình tới rồi.
 
Dung Lê thở phào, nằm dài trên giường, đầu óc trống rỗng, gió thổi vù vù bên ngoài, cô day thái dương, mãi vẫn không ngủ nổi.
 

 
Dung Thần dậy lúc bảy giờ sáng, thấy chị đang ngồi ở phòng khách, đã nấu bữa sáng xong.
 

Trên mặt chị cô nhóc có hai quầng thâm to đùng.
 
Dung Lê không trang điểm, da cô lại trắng nên quầng thâm dưới mắt càng rõ hơn. Trước giờ cô luôn chú trọng hình tượng của mình, lúc nào cũng giữ vẻ ngoài xinh đẹp, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, mặt mộc rất tươi tắn.
 
Dung Thần rất ngạc nhiên trước trạng thái này của cô.
 
“Chị mất ngủ ạ?”
 
“Ừ.”
 
Dung Thần gãi đầu, hai chị em họ giống ba, nằm xuống là ngủ được luôn, số lần Dung Lê mất ngủ có thể đếm trên đầu ngón tay, hình như tối qua chị cũng hơi khác thường nhỉ?
 
“Chị, tối qua có chuyện gì ạ?” Dung Thần dè dặt: “Liên quan tới luật sư Tống à?”
 
Dung Lê đang húp cháo thì bị sặc.
 
Cô không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
 
Dung Thần: “Thế mà chị còn dạy em. Chính chị còn chưa hiểu rõ tình cảm của chị ấy chứ…” Dung Thần hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Dung Lê: “Khó gặp được người mình thích lắm, nếu là tình yêu đích thực thì chờ bao lâu cũng đáng.”
 
Dung Lê liếc cô nhóc, gõ đũa: “Không ăn thì chị bưng đi đây.”
 
Dung Thần vội bảo vệ bánh bao và cháo: “Em ăn em ăn!”
 
Dựa theo giọng điệu và biểu cảm lảng tránh của chị, cô nhóc càng thêm khẳng định rằng chị vẫn còn tình cảm với luật sư Tống.
 

 
Sau khi ngồi máy bay năm tiếng, hai chị em hạ cánh xuống quê hương của họ - thành phố Ninh.
 
Thành phố Ninh nhỏ và khép kín, Dung Lê đã sống ở đây đến năm mười sáu tuổi, tất cả ký ức về tuổi trẻ và thời thơ ấu của cô cũng diễn ra ở đây.
 
Dung Thần sống ở thành phố Giang với Dung Lê nên không có nhiều cảm xúc với quê hương cho lắm.
 
Bầu không khí đón Tết ở thành phố nhỏ rất nồng hậu, không lạnh lùng và bị quản lý chặt như thành phố lớn, đèn hoa chăng khắp nơi, sạp bán pháo, câu đối, đồ Tết xếp hàng dài, cũng không bị quản lý đô thị đuổi.
 
Không khí ở thành phố Ninh khô lạnh, Dung Lê quấn chặt khăn quàng, đeo kính râm, bọc kín người.
 
Suốt chặng đường không có phóng viên nào.
 
Cô vẫn là một ngôi sao vô danh, nếu năm sau “Nụ hôn tình ái” được biết đến nhiều hơn thì sẽ không còn thời gian rảnh rỗi như bây giờ nữa. Con người rất mâu thuẫn, nếu muốn kiếm nhiều tiền thì phải hy sinh tự do, nhưng trong lòng họ thì vẫn muốn tự do.
 
Tài xế taxi rất nhiệt tình, hồ hởi trò chuyện với cô suốt quãng đường: “Về nhà ăn Tết à?”
 
Dung Lê cười: “Vâng.”
 
Hôm qua Dung Thần đã dạo quanh cửa hàng quà tặng rất lâu, chọn mấy món quà cho Dung Vi, để trong ba lô, cô nhóc ôm ba lô rất chặt, không cho ai chạm vào, trong đầu toàn suy nghĩ: “Chẳng biết Vi Vi có thích không!” 
 
Người chú Dung Hướng Nam sống tại một căn biệt thự trong thành phố, tuy không bằng loại biệt thự xa hoa ở thành phố Giang nhưng vẫn được coi là hoành tráng ở thành phố Ninh rồi.
 
Dung Hướng Nam cũng là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh của thành phố Ninh.
 
Mấy hôm trước Dung Hướng Nam đã hỏi Dung Lê định khi nào về, Dung Lê đã hẹn ông vào ngày hôm nay.
 
Vừa bước vào nhà, họ đã cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm và tĩnh lặng.
 
Nữ giúp việc đang phơi quần áo bên ngoài nhìn thấy Dung Lê, lập tức chào: “Cô chủ về rồi ạ.”
 
Cô không biết rằng gia đình này đã thay đổi rồi.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui