Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, rõ ràng Dung Lê không uống rượu nhưng lại thấy không tỉnh táo lắm: “Luật sư Tống, trả cốc cho tôi đi.”
Tống Tuân Thanh đưa cốc lên uống. Yết hầu anh nhấp nhô hai lần, rượu chảy hết xuống họng.
Trước ánh mắt khó tin của mọi người, Tống Tuân Thanh lại đặt cốc rượu xuống, thong thả giải thích: “Tôi uống thay cô ấy, tránh cho cô ấy say rồi phá hỏng cuộc vui của mọi người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nét mặt anh vẫn thản nhiên, lộ rõ vẻ lạnh lùng và xa cách.
Hứa Chi Châu cười: “Xem luật sư Tống của chúng ta tốt bụng và chu đáo chưa kìa, thể hiện sự quan tâm nhân đạo ở khắp mọi nơi.”
Việc một đôi nam nữ không liên quan gì uống chung cốc rượu sẽ khiến người ta bàn tán, nhưng một câu nói bâng quơ của Hứa Chi Châu vừa khen ngợi Tống Tuân Thanh, vừa xóa tan nghi ngờ của mọi người.
Ngay sau đó, điện thoại của Tống Tuân Thanh nhận được tin nhắn từ Hứa Chi Châu.
[Hứa Chi Châu]: Tăng lương cho tôi đi nhé.
Mọi người cười hì hì, nếu vòng này đã không hỏi được gì thì chuyển sang vòng sau, tới lượt Lâm Tri Khê bốc, người thua là Hứa Chi Châu. Hồi nãy Hứa Chi Châu còn đắc ý, giờ thì không đắc ý nổi nữa rồi.
“Luật sư Hứa, chọn đi, thật hay thách nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thách.”
Hứa Chi Châu biết câu hỏi mà Giang Quỳnh đã chuẩn bị rất biến thái, anh ấy khá tò mò không biết nó có thể biến thái đến đâu.
Lâm Tri Khê nhanh chóng bốc thăm xong: “Anh…”
Lâm Tri Khê mím môi, nhìn Hứa Chi Châu với vẻ mặt kỳ lạ, hình như hơi ngượng, không muốn hỏi thẳng ra miệng.
“Sao thế?”
“Quần lót của anh màu gì?”
Hứa Chi Châu cười ha hả: “Thế thôi à?”
Chẳng kích thích chút nào, còn không bằng câu của Dung Lê.
“Màu đỏ.”
Đám đông cười ồ lên.
“Luật sư Hứa khó giữ được khí tiết tuổi già rồi, ha ha ha, mặc quần đỏ nhưng là đỏ gì thế? Đỏ gạch hay đỏ cam?”
Mọi người cố tình trêu anh ấy, Hứa Chi Châu không để tâm, nói với vẻ bình tĩnh: “Nói thật nhé, tôi thích màu hồng hơn.”
Lâm Tri Khê: “…”
Dung Lê: “…”
Đúng là lần đầu thấy người kỳ quặc như Hứa Chi Châu, rất có năng lực trong công việc nhưng lại ngả ngớn đến mức khiến người ta cạn lời.
Giang Quỳnh nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, tới lượt Lê Lê bốc thăm đặt câu hỏi rồi.”
Lúc này Dung Lê yên tâm, cuối cùng cũng không cần trả lời mấy câu hỏi xấu hổ kia nữa.
Nhưng chai rượu lại chỉ vào Tống Tuân Thanh.
Chu Nhã cười gượng: “Hôm nay Lê Lê và luật sư Tống có duyên thật đấy.”
Hứa Chi Châu độc thoại nội tâm: … Đâu chỉ là có duyên.
Lâm Tri Khê cũng cười trêu, cô ấy đã bảo rồi mà, hai người này không kết thúc được, nhìn ý trời xem, chơi trò chơi thôi mà cũng phải ghép họ với nhau.
“Thật hay thách?”
Giọng Tống Tuân Thanh rất trầm: “Thách.”
Chu Nhã nói khẽ: “Hôm nay sao thế? Ai cũng bốc trúng câu hỏi, sao không có cái gì kích thích nhỉ.”
Giang Quỳnh liếc cô ấy: “Giờ cậu đứng ngoài nói thì hay lắm, cẩn thẩn tới lượt cậu bốc thăm bây giờ.”
Mặt Chu Nhã tái đi: “…”
Lần này Dung Lê bốc được câu hỏi, cô nhẹ nhàng đọc: “Anh có muốn cứu vãn chuyện gì khiến anh tiếc nuối không?”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, hồi trước cô luôn nói chuyện với anh bằng giọng điệu dịu dàng và quyến luyến, còn lúc này thì như người xa lạ, chỉ có sự lạnh lùng và hững hờ.
Chu Nhã thở dài: “Chán òm.”
Giang Quỳnh cười: “Tôi phải nghĩ mãi mới tìm được câu hỏi nhẹ nhàng nhất, không ngờ luật sư Tống lại may mắn thế.”
Tống Tuân Thanh suy nghĩ, khẽ lặp lại hai chữ “tiếc nuối” rồi cười khẽ, đường nét ở sườn mặt đầy kiên nghị.
Dung Lê bất ngờ đối diện với đôi mắt đen thẫm của anh, anh cứ như đang quan sát cô vậy, cô lập tức rời mắt.
Chẳng biết bao lâu sau.
Đối với Dung Lê, khoảng thời gian ngắn ngủi này dài như cả một năm.
“Không tiếc nuối.” Anh thản nhiên nói.
Hứa Chi Châu hí hửng: “Đúng thế, làm gì có chuyện luật sư Tống tiếc nuối được!”
Có người nịnh nọt: “Có lẽ cuộc đời luật sư Tống chỉ có hai chữ trọn vẹn thôi, nếu có gì đáng nói thì chắc là bao giờ anh mới tìm chị dâu cho chúng tôi thế?”
Mọi người cười rộ lên, thường ngày Tống Tuân Thanh luôn nghiêm túc kiềm chế, nhưng ở đây là chỗ vui chơi, anh vẫn có thể chấp nhận mấy câu đùa.
“Sớm thôi, sớm thôi.” Thấy Tống Tuân Thanh không đáp, Hứa Chi Châu trả lời thay anh.
Anh ấy không biết rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa Tống Tuân Thanh và Dung Lê đã có sự thay đổi lớn. Anh ấy vẫn đang nghĩ sắp sửa có tin vui.
Nhưng Tống Tuân Thanh thì lại mím chặt môi, gương mặt tuấn tú chìm trong bóng tối.
Trông anh không vui chút nào.
Chẳng lẽ hai người lại cãi nhau à?
Hứa Chi Châu buồn rầu nghĩ.
Thật ra câu trả lời “Không tiếc nuối” của Tống Tuân Thanh cũng khiến Dung Lê rất bất ngờ.
Cô cứ tưởng Tống Tuân Thanh vẫn còn để bụng mối tình này, chắc chắn người bá đạo như anh sẽ bất mãn khi bị đá như thế, nếu phải chia tay thật thì cũng phải do anh đề nghị.
Cô nghĩ anh sẽ nói mấy câu như muốn cứu vãn tình yêu, thậm chí cô còn nghĩ xem nên tránh ánh mắt nóng rực của anh rồi lấp liếm cho qua thế nào. Dung Lê không ngờ anh lại nói mình không tiếc nuối.
Hình như Tống Tuân Thanh đã hết thích cô thật rồi, hình như anh đã thực sự từ bỏ cô.
Sự nhẹ nhõm mà cô tưởng tượng mãi vẫn không đến, sao cô lại thấy mất mát và hụt hẫng nhỉ?
Dung Lê thở phào, nhủ thầm: Con người đúng là thấp hèn thật. Cô đã đạt được kết quả đáng hài lòng nhất rồi, nên cảm ơn số phận mới phải.
…
Sau khi chơi “Thật hay thách” xong thì đã tới giờ cơm tối, mấy cô gái cùng vào bếp nấu cơm.
Vì muốn chơi hết mình mà không bị ai quấy rầy, mọi người đã cho người giúp việc về hết.
Tuy họ được chiều chuộng từ bé nhưng vẫn có kỹ năng sống cơ bản.
Dung Lê nhặt rau, còn Giang Quỳnh phối hợp với cô, phụ trách rửa rau.
Giang Quỳnh là người trong giới thiết kế, cũng biết rất nhiều tin đồn thú vị, nóng lòng muốn chia sẻ với Dung Lê. Dung Lê thì lại thuộc giới giải trí, hai giới không trùng nhau nhiều nên Giang Quỳnh nghe rất say sưa.
Lúc rửa rau, Giang Quỳnh trượt tay làm đổ chậu nước.
Đổ cũng không sao, lau sạch là được, nhưng vấn đề là Dung Lê đang nhặt rau bên cạnh, hơn nửa chậu nước cứ thế trút thẳng lên người cô.
Giang Quỳnh: “Cậu không sao chứ?”
Dung Lê lắc đầu: “Chỉ ướt quần áo thôi.” Dung Lê nhanh chóng cởi áo khoác ra trước khi chiếc áo len bên trong bị ướt.
Đúng lúc này, một chiếc áo bỗng được khoác lên người cô như cơn gió: “Đừng để nhiễm lạnh.”
Tống Tuân Thanh vào bếp rót nước, đúng lúc thấy quần áo Dung Lê bị ướt. Hành động này gần như vô thức, anh cũng không nghĩ xem có phù hợp không.
Áo vest rất rộng, Dung Lê không thấp nhưng mặc vào vẫn hơi thùng thình.
Áo Tống Tuân Thanh có mùi thơm thoang thoảng, vẫn là hương gỗ quen thuộc, Bleu De Chanel, quen thuộc và thơm mát.
Tim Dung Lê chợt loạn nhịp, cô nói: “Cảm ơn.”
Tống Tuân Thanh đáp “ừ” rồi ra ngoài. Chỉ còn Giang Quỳnh và Dung Lê, trái tim hóng hớt của Giang Quỳnh hừng hực cháy: “Dung Lê, chậc chậc, có gì à?”
Dung Lê nhíu mày: “Đừng nói linh tinh.”
“Sao tớ lại thấy luật sư Tống rất quan tâm cậu thế, chẳng lẽ tớ cảm nhận nhầm.”
“Luật sư Tống chỉ tốt bụng thôi, nếu hồi nãy tớ làm đổ nước lên người cậu, chắc chắn anh ấy cũng cho cậu mượn áo.” Dung Lê cố gắng thuyết phục cô ấy: “Thật đấy, hay tớ giội nước lên người cậu thử nhé?”
Giang Quỳnh cười khẽ, để lộ hàm răng trắng tinh, cô ấy không khỏi tiếc nuối: “Nếu thế thì tớ đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.”
“Chúng mình mau lên đi, không mọi người đói mất.”
Sau khi ăn xong, mọi người lại cùng nhau ca hát, hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, không ai chú ý đến việc mưa lại rơi ào ào bên ngoài.
Giang Quỳnh nói: “Nếu mai mọi người không bận gì thì ở lại đây đi.”
Chỗ này cách nội thành rất xa, hơn nữa còn phải đi một đoạn đường núi dài, rất nguy hiểm, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đúng là tai hại.
Lâm Tri Khê nói: “Lê Lê, chúng mình ở lại đi, xe hỏng một lần rồi, tớ hơi sợ.”
Trời tối mịt, tiếng sấm vang rền như sắp xé toang chân trời, đúng là hơi đáng sợ.
Thế là Dung Lê và Lâm Tri Khê đồng ý ở lại.
Có tổng cộng mười mấy người, biệt thự cũng đủ rộng, hai người có thể ở một phòng. Có vài người sống gần đấy nên về, còn bảy, tám người ở lại.
Tống Tuân Thanh: “Tôi uống rượu nên không lái xe được.”
Ý anh là: Tôi cũng ở lại đây.
Hứa Chi Châu buồn bực nhưng không nói ra được, nét mặt anh ấy trông hơi ấm ức… Ha, rõ ràng tôi mới là người lái xe, mỗi khi chúng ta ra ngoài, cậu đã lái xe được lần nào chưa thế?
Tống Tuân Thanh lườm anh ấy bằng ánh mắt sắc lẹm, lời Hứa Chi Châu định nói biến thành: “Tôi cũng uống rượu, tôi cũng ở lại đây.”
Thế là hai người họ ở lại như lẽ đương nhiên.
Sau khi xếp phòng xong, mọi người cùng xem phim vào buổi tối. Dung Lê hơi mệt nên về phòng trước với Lâm Tri Khê.
Mãi mới ra ngoài chơi, đương nhiên hai người sẽ ở chung phòng.
Dung Lê tắm rửa rồi đi nghỉ, chìm vào giấc ngủ say.
Hai giờ sáng, cô bỗng giật mình tỉnh giấc, hàng loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên trên điện thoại.
Là cuộc gọi từ bác sĩ Lý.
Hứa Như Vân gặp chuyện à?
Cô sợ đánh thức Lâm Tri Khê, vội thay đồ rồi ra ngoài gọi lại.
Đêm nay bác sĩ Lý trực nên nghe máy rất nhanh: “Cô Dung à? Mẹ cô gặp cơn sốc giữa đêm, tình trạng rất không ổn định, cần người nhà đến.”
Sau khi cúp máy, tim Dung Lê đập dồn dập.
Cô lập tức lấy chìa khóa xe rồi lao xuống nhà. Cô không gọi Lâm Tri Khê dậy, hôm nay Lâm Tri Khê uống nhiều rượu, hơn nữa cô ấy đang ngon giấc, một mình cô đi cũng được.
Dung Lê cầm ô ra ngoài, đến chỗ để xe.
Nhưng không hiểu hôm nay bị làm sao, có lẽ do cô quá lo lắng, ngay cả cửa xe cũng không mở được. Cô hốt hoảng vô cùng, dứt khoát ném luôn ô đi, ra sức mở cửa xe nhưng cửa xe vẫn không mở.
Cô cuống đến mức quên cả mở khóa xe.
Mưa đã nhỏ hơn, những hạt mưa bụi nhỏ và dày đặc rơi lên người cô, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Dường như mùa đông vẫn chưa hết.
Dung Lê đang mở cửa xe thì bỗng không thấy mưa rơi xuống đầu mình nữa.
Cô đang thắc mắc thì chợt thấy một đôi giày da nam xuất hiện.
Cô ngước lên, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm cán ô, biệt thự vẫn để đèn vào ban đêm, ánh đèn vàng ấm, gương mặt người kia tuấn tú, trông có vẻ ngà ngà say.
Tống Tuân Thanh đút tay trong túi quần, nét mặt điềm tĩnh và hờ hững. Bóng anh cao lớn, thường ngày khi nhìn xuống, anh luôn khiến người ta cảm thấy áp lực, nhưng lúc này lại mang đến cảm giác an toàn.
Dung Lê nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Để anh đưa em đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...