Tuỳ ý đắm chìm

Dung Lê hoảng sợ lướt Weibo một lúc lâu, sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Tim cô đập thình thịch, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi, đã rất lâu chưa căng thẳng như vậy rồi.
 
Cô nhấn mở hot search, lướt qua mấy bình luận.
 
“Dung Lê chỉ là tuyến mười tám thôi, ai muốn xem tin tức về cô ta chứ *cười nhếch mép*.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chuyện Dung Lê đại diện cho thực phẩm chức năng giả vẫn chưa có kết quả đúng không? Sao nữ không có đạo đức không xứng ở trong giới giải trí.”
 
“Ôm Hy Hy của chúng ta đi, đẹp một mình thôi nhé.”
 
Nhấn mở tìm kiếm bằng hình ảnh, trong ảnh chụp cô tỏ ra khinh thường rất rõ ràng. Khi đó Kiều Hy cố tình chế giễu, cô không nhịn được mà đốp lại cô ta, bị giới truyền thông bẻ cong thành ghen ghét Kiều Hy, cố ý gây sự.
 
Hầu hết tất cả đều là fans của Kiều Hy dẫn dắt dư luận, nếu không thì là hùa theo bôi đen cô.
 
Ngay cả góc của ảnh chụp cô cũng zoom lên nhìn kỹ, may mà không có Tống Tuân Thanh.
 
Dung Lê thở phào nhẹ nhõm.
 
Di động lại reo, là chị Tất gửi Wechat tới: Dung Lê, tới công ty một chuyến đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê bèn trang điểm sơ rồi đến giải trí Thiên Phi, cô mặc áo khoác lông dê màu đen, vẫn tô son đỏ, đánh má hồng nhạt, vừa tươi tắn vừa quyến rũ. Mà tính ra đã rất lâu không đến công ty rồi, công ty cứ như đang nuôi thả cô vậy.
 
Vừa vào văn phòng của chị Tất đã nghe chị ấy nói thẳng: “Vai nữ phụ của ‘Nụ hôn tình ái’ đã được quyết định rồi, là Chu Thư Từ.”
 
Chu Thư Từ là sao nữ mới nổi cùng công ty, lúc trước từng tham gia gameshow, bởi vì tính cách ngay thẳng mà hút được một đợt fans, đây là tác phẩm phim truyền hình đầu tiên của cô ta.
 
Dung Lê mím môi, ở bữa tiệc cô cũng không làm đạo diễn với nhà sản xuất vui lòng mấy, mà hiện giờ rõ ràng danh tiếng còn đang không tốt, không phân vai cho cô cũng là chuyện bình thường thôi.
 
Thật ra, bình thường Dung Lê cũng rất thuận buồm xuôi gió, chỉ tại hôm đó bất ngờ gặp được Tống Tuân Thanh, người từng yêu, từng phát sinh quan hệ thân mật với mình, mà anh còn là nhà đầu tư địa vị cao, nên tâm trạng cô kỳ lạ là phải.
 
“Sáng hôm nay Kiều Hy đã ký hợp đồng rồi, là nữ chính.”

 
Dung Lê gật đầu, thuận tay kéo ghế ngồi xuống, thờ ơ nhận xét: “Kỹ năng diễn xuất của cô ta tàm tạm, ngoại hình cũng thích hợp.”
 
Con nhóc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi đối với cô. Vốn dĩ danh tiếng đã không tốt, ngày hôm qua lại vô cớ bị đưa lên hot search, hơn nữa còn là lên cùng với Kiều Hy có tiếng tăm tốt, dư luận nghiêng về một phía. Ngay cả mình là người đại diện cũng nhận được rất nhiều tin nhắn mắng chửi.
 
Đúng là Hoàng đế không vội thái giám vội mà. Chị Tất vuốt ngực, bình tĩnh lại rồi nói: “Còn chuyện hot search đêm qua, chị nghi ngờ là ekip của Kiều Hy đẩy lên, công tác bảo vệ của Thịnh Thế vẫn luôn rất tốt, không lý nào để paparazzi lẻn vào được.”
 
Dung Lê nhíu mày suy nghĩ, cũng không loại trừ khả năng này. Rõ ràng mấy tấm ảnh kia chụp đúng lúc biểu cảm của cô thay đổi tế nhị, cứ như cố ý nhằm vào cô vậy, rất kỳ lạ, hơn nữa còn không hề quay video. Nếu có video thì sẽ biết ngay là do Kiều Hy khiêu khích trước.
 
Mấy tấm ảnh kia được tung ra, bên được lợi nhiều nhất là Kiều Hy.
 
Đầu tiên là để tạo độ hot cho [Nụ hôn tình ái], thứ hai là làm mọi người có ấn tượng tốt về cô ta. Dù sao thì những thứ như đồng cảm này, có thêm hơn vài phần cũng không có hại. Bây giờ Kiều Hy mới vừa nhận phim mới, phải cần có độ hot, giẫm lên Dung Lê danh tiếng đang bết bát là lựa chọn không thể tốt hơn.
 
Dung Lê gật đầu: “Có lý đấy, chỉ là chúng ta không có chứng cứ. Cho dù có chứng cứ cũng vô dụng, đây chỉ là tin tức nhỏ như hạt mè, không đến hai ngày sẽ bị mọi người quên ngay.”
 
Chị Tất thở dài: “Chị cũng nghĩ như vậy, tầm mắt chúng ta không thể hạn hẹp, bó buộc trong việc nhỏ như vậy được. Chị đang xem xét làm sao để cho em hot lên, thay đổi ấn tượng của mọi người.” Chị Tất nghiền ngẫm cười nói: “Ngày đó ở bữa tiệc, chị thấy thái độ của luật sư Tống với em không bình thường, có muốn suy nghĩ đến việc ôm cái đùi vàng kia không?”
 
Tống Tuân Thanh vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bộ phim tài liệu về pháp luật càng khiến danh tiếng của anh cao hơn một bậc. Nếu Dung Lê có thể tạo tin đồn tình ái với anh, chắc chắn độ hot của cô sẽ lập tức tăng lên. Một khi độ hot tăng lên, ngày Dung Lê nổi tiếng sẽ không còn xa nữa.
 
Ai ngờ Dung Lê lại lập tức từ chối, cô nhíu mày, lông mi run rẩy: “Chị Tất, chị cũng đã nói luật sư Tống là đùi vàng rồi đấy, sao người ta để mắt đến em được. Chị thấy anh ta đối xử với em đặc biệt khi nào thế?”
 
“Đâu chỉ thấy? Cả bữa tiệc chị không thấy luật sư Tống nhìn ai khác cả, nhưng lại nhìn em rất nhiều lần. Nói thế nào ấy nhỉ...” Chị Tất nheo mắt tìm từ: “Chính là kiểu ánh mắt rất kỳ lạ, có u oán, có trách móc, còn có thương tiếc nữa.”
 
Một lát sau, Dung Lê mới nói: “Chị xem lại xem có tính từ nào có nghĩa tốt không. Anh ta đối xử với em chỉ có oán hận thôi.”
 
Chị Tất là người đại diện của Dung Lê, đã theo cô nhiều năm nên tất nhiên biết hết chuyện lớn, chuyện nhỏ của Dung Lê.
 
Chị ấy lại hỏi: “Thế em có yêu anh ấy không?”
 
Dung Lê không cần suy nghĩ đã lắc đầu luôn: “Đương nhiên là có chút tiếc nuối, nhưng quả thật không yêu, đừng nghĩ đến chuyện ghép cặp hai đứa em nữa.” Nếu làm vậy, có lẽ anh ta sẽ càng xem thường mình mất? Dung Lê cười mỉa mai: “Gần đây có sắp xếp công việc gì không? Mệt một chút cũng được, em nằm dài ở nhà đủ rồi.”
 
Chị Tất tấm tắc thở than, Dung Lê lạc quan thật, đến nước này rồi mà vẫn còn có thể co dãn được. Thật ra trước kia chị ấy từng tìm được công việc tốt hơn, nhưng đều bị cô từ chối. Chị ấy vẫn luôn trông coi Dung Lê, muốn chờ ngày cô gái không chịu thua này có cơ hội làm lại từ đầu. Chị ấy tin rằng chắc chắn sẽ có một ngày Dung Lê thành công.
 

“Một tuần nữa có công việc làm MC cho chương trình kinh doanh, tiền lương ổn, mà cũng rất an toàn, không có giới truyền thông ác ý, toàn là các ông lớn trong giới kinh doanh thôi.” Chị Tất hỏi: “Em muốn đi không?”
 
Năm Dung Lê mười tám tuổi từng làm MC, lúc trước cô cũng là một cô gái thanh xuân phơi phới, chị gái xinh đẹp, rất phù hợp với thẩm mỹ của trẻ em, cho nên được làm MC kênh thiếu nhi. Sau đó bị hốt đến giải trí Thiên Phi, sau khi theo chị Tất mới xem như từ bỏ con đường MC, chuyên rèn luyện kỹ năng diễn xuất.
 
Được làm nghề cũ đương nhiên là thành thạo rồi, Dung Lê mỉm cười đáp: “Đi ạ.”
 
Sau đó đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, Tống Tuân Thanh có gọi điện thoại cho chị không?”
 
Chị Tất ngạc nhiên, mặt đầy vẻ cạn lời, nhìn Dung Lê như nhìn một kẻ ngốc, treo mấy chữ to chói lọi “một người cỡ như Tống Tuân Thanh sao có thể gọi điện thoại cho chị”.
 
Dung Lê lẩm bẩm: “Thế thì lạ thật.”
 
Nếu không gọi cho chị Tất thì làm sao biết số mà cô cho anh không phải là của cô?
 
Nói chuyện xong, Dung Lê hơi khát nước, bèn đến phòng uống nước định pha một ly cà phê.
 
Ai ngờ lúc này trong phòng nước đang rất náo nhiệt, mấy ngôi sao nhỏ đang hừng hực khí thế thảo luận tin đồn trong giới giải trí, mà trùng hợp lại là đề tài xoay quanh Dung Lê.
 
Hứa Hoan chỉ vào màn hình chiếu phim, vừa cười vừa soi mói, đầu tiên là bàn tán những drama trong giới, sau đó nửa thật nửa giả bật mí: “Lúc trước tôi nghe người ta nói, vì để nhận ‘Nụ hôn tình ái’ mà Dung Lê chủ động làm quy tắc ngầm, nhưng lại chẳng ai thèm cả, chậc chậc...”
 
Có lẽ công ty nào cũng có một đám người thích tụ tập buôn dưa lê, Hứa Hoan và Chu Thư Từ chính là kiểu người như vậy, Hứa Hoan kéo tay Chu Thư Từ: “Thư Từ, cô có tin không?”
 
Chu Thư Từ mở to đôi mắt ngây thơ nói: “Chắc không đâu? Dung Lê là đàn chị của chúng ta kia mà.” Cuối cùng, cô ta cắn môi: “Nhưng mà tôi cũng có nghe mang máng, dù sao cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
 
Hứa Hoan đè thấp giọng, vui cười giả lả chia sẻ tin đồn với năm ba chị em, hoàn toàn không chú ý tới Dung Lê đang đứng phía sau cách đó không xa: “Tóm lại là đáng đời lắm, lần này ngay cả nữ phụ cũng không lấy được luôn. Đúng là mất mặt chết đi được, vẫn là Thư Từ ưu tú nhất!”
 
Lại có một trợ lý đắc ý nói: “Thư Từ, lần này cướp được vai của Dung Lê, cô có cảm nghĩ gì không?”
 
Dung Lê tự ngẫm lại, mình chưa từng đắc tội với Hứa Hoan, cũng chưa từng xảy ra xung đột trực tiếp với cô ta. Trước kia Hứa Hoan còn chủ động kết giao với cô nữa, nhưng tại khi đó cô không có nhu cầu kết bạn nên không thân lắm, vậy mà Hứa Hoan lại bịa chuyện sau lưng cô như vậy. Cô gái có bề ngoài xinh xắn đáng yêu như thế mà lòng dạ lại độc ác.
 
Quả nhiên, lúc sa cơ lỡ vận mới nhìn rõ lòng người.

 
Dung Lê đang định nói gì đó, phía sau bỗng vang lên giọng nam trầm thấp: “Ai nói nữ phụ ‘Nụ hôn tình ái’ đã được quyết định rồi?”
 
Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy Tống Tuân Thanh đang cầm túi hồ sơ đi tới, anh mặc áo sơ mi Perre, cổ tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, trông vừa cao quý vừa cấm dục. Anh đi tới cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Hoan.
 
Hứa Hoan bị dáng vẻ của Tống Tuân Thanh làm cho sợ vỡ gan, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Nhưng Thư Từ đã ký hợp đồng rồi.”
 
“Ký rồi thì đã sao?” Tống Tuân Thanh cười giễu cợt, dáng vẻ không hề quan tâm: “Hủy hợp đồng là được ngay chứ gì.”
 
Mặt mày người đàn ông góc cạnh sắc bén như dao khắc, lúc này nghiêm mặt, lời nói lạnh tanh lại càng làm người ta sợ hơn.
 
Dung Lê đứng im tại chỗ, nhún vai.
 
Chu Thư Từ nói nhỏ: “Luật sư Tống, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đấy...”
 
“Nhà họ Tống là bên đầu tư lớn nhất.” Tống Tuân Thanh lạnh lùng liếc cô ta: “Chẳng ai để ý chút tiền ấy đâu.”
 
Tống Tuân Thanh bước trên đôi giày da, chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Hoan: “Cô Hứa, tốt nhất miệng nên sạch sẽ chút. Chắc cô cũng biết ở trong giới giải trí này, muốn khiến một ngôi sao nữ không có tiếng tăm bốc hơi chỉ là chuyện đơn giản như bóp chết một con kiến thôi.”
 
Hứa Hoan ôm chặt tay Chu Thư Từ, Chu Thư Từ vốn đã nhát gan, lúc này sắp bị dọa khóc tới nơi rồi. Còn Hứa Hoan thì vẫn liều mạng gắng gượng, có chết cũng phải chết cho rõ ràng: “Luật sư Tống, anh quen Dung Lê à? Vì sao phải nói đỡ cho cô ta?”
 
Tống Tuân Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Hứa Hoan, ánh mắt kia không mang theo độ ấm, càng giống như đang mỉa mai cô ta.
 
“Tôi là luật sư riêng của Dung Lê.” Tống Tuân Thanh nhướng mày, thờ ơ nói: “Tôi nhất định sẽ xử lý những tin đồn ác ý trên mạng kia.”
 

 
“Tống Tuân Thanh, anh nghiện làm luật sư cho tôi luôn rồi phải không?” Dung Lê khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa phòng uống nước, hỏi: “Đương sự như tôi còn không biết rốt cuộc đã ủy thác anh khi nào đấy?”
 
Tuy rằng Tống Tuân Thanh giúp cô, nhưng Dung Lê chắc chắn sẽ không cho rằng anh xuất phát từ lòng tốt. Với quan hệ giữa hai người bọn họ hiện giờ, anh không chủ động đạp thêm một cái là đã nể mặt lắm rồi.
 
Ánh mắt Tống Tuân Thanh khó dò: “Nếu muốn biết thì đi hỏi cô bạn thân của em đi.”
 
Quả nhiên là Lâm Tri Khê, Dung Lê không nhịn lòng được mà giậm chân. Bạn thân của người ta thì thêu hoa trên gấm, còn Lâm Tri Khê chỉ toàn kéo chân sau thôi. Biết rõ quan hệ giữa bọn họ rắc rối phức tạp mà còn đẩy bọn họ lại chung với nhau.
 
Dường như Tống Tuân Thanh nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô, lại tiếp tục thờ ơ nói: “Dung Lê, tôi là luật sư, hơn nữa bản chất vẫn là một doanh nhân, sẽ không bỏ qua vụ làm ăn lớn, càng không ngốc đến mức chê tiền.” Anh cười khẽ: “Chúng ta đã ký hợp đồng ủy thác rồi, trừ phi em có tiền đền vi phạm hợp đồng.”
 
Tống Tuân Thanh hơi ngửa đầu, yết hầu khẽ trượt.

 
Nghe vậy, Dung Lê càng không nên lời, chỉ có thể ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
 
“Tiền tôi sẽ nghĩ cách.” Dung Lê đột nhiên lóe lên vẻ âm u, không nhịn được hỏi: “Nhưng còn chuyện hủy hợp đồng của Chu Thư Từ thì sao? Tiền hủy hợp đồng do luật sư Tống trả? Chuyện này anh giải thích thế nào?”
 
Mặt Tống Tuân Thanh như sương lạnh, nói từng chữ như kết băng: “Bộ phim ‘Nụ hôn tình ái’ là dự án tôi rất quan tâm, nghệ sĩ không có đạo đức không xứng vào đoàn phim.”
 
Dung Lê ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh, đuôi mắt nhướng lên: “Luật sư Tống cũng tốt bụng thật đấy, vừa giúp tôi dạy dỗ kẻ thù vừa muốn giúp tôi thưa kiện. Ai không biết còn tưởng rằng anh là bạn trai của tôi luôn cơ.” Cô lắc đầu cười nói: “Nhưng tiếc quá.”
 
Dung Lê nhớ mãi những lời mình đã nói khi chia tay.
 
Cô khi đó kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày: “Em sẽ dần leo lên cao hơn, đứng ở chỗ cao nhất.”
 
Tống Tuân Thanh khẽ cười khẩy một tiếng: “Dung Lê, em có giỏi thì nói được làm được đi. Dám ngắt cú điện thoại này thì chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.” Anh lạnh lùng nói với cô: “Cũng chẳng phải thiếu em thì tôi không sống được.”
 
Sau khi im lặng ba giây, Dung Lê cúp máy luôn.
 
Bây giờ cô như chó mất chủ, ngay cả một ngôi sao nhỏ như Hứa Hoan cũng dám hất mũi lên mặt. Debut bảy năm mà lại sa đọa đến mức này thì cũng chỉ có Dung Lê cô thôi.
 
Mặt mày Tống Tuân Thanh trầm lặng như nước, anh chỉ lạnh nhạt trước sự tự giễu của người kia, giọng trầm hơn vài phần: “Em muốn nghĩ thế nào thì tùy.”
 
“Cứ xem như tôi đang thương xót cho con chó con mèo đi.”
 
Nước hoa mùi hoa hồng trên người cô thoang thoảng lan tỏa trong không khí, Tống Tuân Thanh lại không nhịn được mà hít một hơi.
 
Dung Lê chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày họ gần nhau như thế nhưng lại cách xa đến vậy. Họ biết tất cả thói quen nhỏ của nhau, cũng biết quá rõ tật xấu nghĩ một đằng nói một nẻo của đối phương. Một người đã từng là thân mật nhất, giờ lại châm chọc làm người kia tổn thương.
 
Có những đôi tình nhân nếu không thể trở thành người một nhà thì nên cách nhau chân trời góc bể… Đôi bên không gặp mới có thể không ai nợ ai.
 

 
Lời  tác giả:
 
Lại là một ngày dùng thực lực bảo vệ vợ!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui