Tuỳ ý đắm chìm

Dung Lê chau mày nghĩ mãi, đối tượng khả nghi nhất cũng chỉ có mỗi Tống Tuân Thanh thôi. Cả đời này của cô cũng chỉ dính líu tình cảm với mỗi một mình anh.
 
Nhưng cô cứ nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Dung Thần lại có được số điện thoại của Tống Tuân Thanh, dù sao thì hai người họ cũng chẳng quen biết nhau.
 
Nhưng nếu như không phải là Tống Tuân Thanh, cô cũng không nghĩ ra xung quanh mình còn có chàng trai khả nghi nào khác có thể được Dung Thần gọi mình một tiếng “anh rể”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sự việc cấp bách, vẫn phải tới trường của Dung Thần một chuyến, cũng phải làm rõ xem rốt cuộc con nhóc Dung Thần này đã làm chuyện gì. Nếu như thật sự phạm lỗi thì cô nhóc cũng không chối đây đẩy được.
 
Trên đường đi đến trường học, cô gọi điện thoại cho Tống Tuân Thanh trước, cũng đã nghĩ xong những lời muốn nói rồi. Cô tính hỏi anh đang ở đâu, nếu như anh nói đang ở trường học vậy thì anh đang giúp Dung Thần. Còn nếu anh nói mình đang ở nơi khác, Dung Lê sẽ tìm bừa một chủ đề nào đó rồi nói cho xong chuyện.
 
Nhưng thật sự không ngờ, cô lại không gọi được cho anh.
 
Dung Lê thở dài, mở danh bạ lướt tìm số điện thoại của Trương Lực rồi gọi điện cho anh ta.
 
Trương Lực: “Cô Dung, có chuyện gì không?”
 
Dung Lê cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Sếp anh đang ở đâu?”
 
Trương Lực im lặng: “Sếp đang bận chút việc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê ồ một tiếng, nghĩ bụng nếu như anh đang bận việc thì có lẽ đang bận chuyện công việc của anh rồi. Gần đến cuối năm, trong văn phòng luật có rất nhiều việc phải xử lý, đang định cúp máy thì cô lại nghe thấy Trương Lực nói: “Sếp đang ở trường THPT số 17.”
 
Dung Lê: “?”

 
Quả nhiên là anh thật!
 
Sau khi cúp máy, Dung Lê đến trường học trong tâm trạng lo âu.
 

 
Trong văn phòng.
 
Cô giáo Khương nhìn anh chàng đẹp trai, trẻ tuổi, cao quý đi vào cùng Dung Thần thì không khỏi ngẩn người.
 
Đây là một trường cấp ba tư thục, học sinh học ở đây không giàu có thì cũng sang, nhưng người có khí chất đặc biệt giống như người đàn ông này vẫn rất hiếm thấy. Cô giáo Khương còn trẻ lại chưa kết hôn, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như thế thì bất giác hạ giọng nói năng nhỏ nhẹ, cười cũng tươi hơn mọi khi.
 
“Anh là… anh rể của Dung Thần sao?”
 
Có người chống lưng cho mình, Dung Thần có chút kiêu ngạo, vui vẻ nói: “Đúng ạ.”
 
Tống Tuân Thanh vui như được mùa.
 
Cô giáo Khương nhìn người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng thấy quen mắt, cô ấy chau mày nhìn anh chằm chằm, là ai vậy, sao lại quen thế nhỉ.
 
Trong mắt Dung Thần, ánh mắt này của cô ấy trở thành ngấp nghé anh rể của cô nhóc. Lần trước Lâm Tri Khê đưa số điện thoại liên lạc của Tống Tuân Thanh cho Dung Thần, cô nhóc đã giữ gìn rất cẩn thận.
 
Còn hỏi Lâm Tri Khê về một vài chuyện yêu đương giữa chị gái và anh rể, ngọt ngào đến mức cô nhóc phải bật thốt lên. Bây giờ chị gái và anh rể đang cãi nhau, cô nhóc cần phải cố gắng giúp bọn họ hàn gắn lại quan hệ mới được.

 
Cô nhóc biết anh rể đã từng lên TV, là một người rất tài giỏi ở thành phố Giang.
 
Vừa rồi cô nhóc dè dặt gọi điện cho anh, một người giỏi giang như anh lại vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn với cô nhóc. Ban nãy lúc ở cổng trường, là cô nhóc đón anh.
 
Anh rể còn mua trà sữa nóng cho cô nhóc, hỏi cô nhóc có đói không, gọi cô nhóc là Tiểu Thần.
 
Cô giáo Khương vỗ vào đầu mình một cái: “Anh là Tống Tuân Thanh, luật sư Tống phải không?”
 
Cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra, bảo sao càng nhìn càng thấy quen như thế.
 
Tống Tuân Thanh gật đầu, ngầm thừa nhận.
 
Cô giáo Khương hoá thân thành một kẻ si mê, cũng không tài nào giấu được nụ cười trên môi, nhưng do có thân phận giáo viên cản trở nên đành dằn lại, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn rất chờ mong: “Anh có thể ký tên cho tôi không?”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nói: “Chúng ta nói chuyện của Thần Thần trước đi.”
 
Cô giáo Khương hơi xấu hổ, lập tức kéo ghế rồi nói: “Anh ngồi đi! Luật sư Tống, tôi thật sự rất thích chương trình anh quay…”
 
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, cô giáo Khương khẽ ho một tiếng rồi nói: “Chuyện liên quan đến Dung Thần, là thế này…”
 
Vẫn là cô nhóc lần trước anh gặp ở sở cảnh sát gây khó dễ với Dung Thần, lần trước không làm được gì, tới kỳ thi tháng lần này lại đến gây chuyện.
 

Cô nhóc đó tên Chu Nguyệt, Dung Thần và Chu Nguyệt đều không ưa gì nhau. Trong kỳ thi lần này, thầy giám thị có tìm được một mảnh giấy ở chỗ ngồi của Dung Thần, trên đó đều là công thức hoá học, thế là thầy ấy nhất quyết cho rằng Dung Thần gian lận, mang theo tài liệu.
 
Sau khi Dung Thần bị gọi đến văn phòng, cô nhóc không thừa nhận mình gian lận, người ngồi đằng sau cô nhóc là Chu Nguyệt. Chu Nguyệt vẫn luôn ngứa mắt cô nhóc, cô nhóc cho rằng là Chu Nguyệt cố tình hãm hại mình.
 
Tống Tuân Thanh nghe xong thì bình tĩnh hỏi: “Cô giáo Khương, cô thấy sao?’
 
“Tất nhiên là tôi tin tưởng Dung Thần rồi, Dung Thần vẫn luôn rất ngoan ngoãn…”
 
“Cô nói dối!” Trong ánh mắt của Dung Thần có chút oán giận: “Rõ ràng cô tin Chu Nguyệt hơn, cô nghĩ em gian lận!”
 
Vừa rồi giáo viên gặng hỏi bọn họ, câu nào cũng thiên vị Chu Nguyệt, Chu Nguyệt có tiền có thế, học lại giỏi hơn cô nhóc một xíu.
 
Tuy chị gái của cô nhóc là diễn viên, nhưng trong ngôi trường toàn người cao quý này thật sự chẳng là cái gì. Mà cả đám Chu Nguyệt vẫn luôn một mực cho rằng chị gái của cô nhóc ngủ với người ta trong giới giải trí nên mới leo lên được vị trí như hiện tại.
 
Câu nói của Dung Thần sắc như dao, cô giáo Khương hơi xấu hổ, ban đầu cô ấy không suy xét cẩn thận, thiên vị Chu Nguyệt, nhưng nào ngờ được anh rể của Dung Thần lại là Tống Tuân Thanh?
 
Tài sản của mười Chu Nguyệt cũng không bằng giá trị một mình Tống Tuân Thanh tạo ra, à không, một trăm Chu Nguyệt cũng không bằng ấy chứ.
 
Cô giáo Khương nói: “Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, Dung Thần à, cô…”
 
Tống Tuân Thanh lạnh lùng cắt ngang lời cô ấy nói: “Có camera không? Nếu có thì chúng ta sẽ kiểm tra camera.”
 
Dung Thần: “Em cũng hy vọng là có camera. Vấn đề nằm ở chỗ camera bị hỏng rồi, có lẽ cậu ta biết camera bị hỏng nên mới cố tình vu oan giá hoạ cho em.”
 
Tống Tuân Thanh nhíu mày: “Tiểu Thần, em nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe đi.”
 
“Chiều hôm qua thi Hóa, em đang tập trung làm bài thi thì đột nhiên dưới chân có tiếng gì đó, em cứ tưởng là tiếng gió, cũng không để ý gì, sau đó thầy giám thị đi tới, phát hiện tờ giấy kia ở dưới bàn của em. Nghe nói bên trên đó viết công thức hoá học, em còn chưa làm xong bài thi thì đã bị giáo viên đưa đi rồi. Lúc rời đi, em nhìn thấy Chu Nguyệt đang cười thầm…”
 

Giờ thì Tống Tuân Thanh hiểu rồi, cũng không bất ngờ lắm, anh híp mắt hỏi: “Bình thường em thi Hoá được bao nhiêu điểm?”
 
Dung Thần ngây người: “Tầm hơn tám mươi điểm ạ.”
 
“Còn Chu Nguyệt thì sao?”
 
“Hình như chỉ vừa qua điểm trung bình…? Em cũng không rõ lắm.”
 
Tống Tuân Thanh bật cười, anh nhìn cô giáo Khương: “Cô giáo Khương, tôi không biết cô làm giáo viên kiểu gì nữa, sao ngay cả điều cơ bản nhất cô cũng không hỏi cho rõ mà đã nghi ngờ linh tinh rồi?”
 
“Tiểu Thần bị vu oan, do trạng thái tâm lý của con bé tốt nên chưa đến mức tạo thành ám ảnh tâm lý.” Anh cười nói: “Chứ nếu như tâm lý của con bé không vững, tạo thành ám ảnh tâm lý, cuộc đời giáo viên của cô cũng nên chấm dứt được rồi.”
 
Cô giáo Khương là giáo viên nên cũng khéo ăn khéo nói, tất nhiên sẽ không cam tâm bị Tống Tuân Thanh nói như thế: “Ờm, anh Tống này, chẳng phải bây giờ vẫn chưa điều tra ra kết quả sao? Anh kết luận bừa bãi như thế thì không hay đâu?”
 
Tống Tuân Thanh lạnh lùng nhìn cô ấy: “Sự việc đã rõ mười mươi rồi mà? Tôi không cho rằng một học sinh có thể thi được tám mươi mấy điểm lại gian lận mấy công thức hoá học cơ bản nhất.”
 
“Nếu như bắt buộc phải nghi ngờ, đối tượng bị nghi ngờ cũng không nên là Tiểu Thần mới đúng.”
 
Câu nói này có ý nhằm vào quá rõ ràng, cô giáo Khương thấy huyệt thái dương mình nhoi nhói, nhất thời không biết trả lời thế nào, mới đầu đúng là cô ấy có thiên vị Chu Nguyệt thật, bởi vì nhà cô ta có cơ, cô ấy sợ đắc tội thì lại bất lợi cho mình.
 
“Ôi trời.” Cô giáo Khương nhìn phụ huynh và cô gái đang đi từ bên ngoài cửa vào: “Chu Nguyệt và mẹ của em ấy đến rồi, tôi đề nghị phụ huynh hai bên gia đình nói chuyện với nhau đi.”
 
Chu Nguyệt khoác tay mẹ, vênh vênh váo váo hệt như một cô công chúa nhỏ.
 
Nhưng vào khoảnh khắc khi họ nhìn thấy Tống Tuân Thanh…
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui