Dung Lê lập tức nhấn vào, liếc qua là biết ngay Kiều Hy đang giả vờ giả vịt.
@Kiều Hy: Tôi không muốn chuyện riêng tư của mình chiếm dụng tài nguyên công cộng, con người luật sư Tống rất tốt, chúng tôi đã giao lưu sâu sắc rất nhiều lần, tôi rất tán thưởng anh ấy.
Fan dưới khu bình luận nổ tung:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
@Bé béo nhà Vv: Thế này là đang ám chỉ sắp có chuyện vui thật sao?
@Bảo bối của nữ thần Hy Hy: Sâu sắc? Sâu sắc thế nào? Là sâu sắc tôi đang nghĩ tới sao? Chị ơi nói thêm vài câu đi!!!
Dung Lê không nhịn được mà bật cười, thật ra chuyện này rất dễ đính chính, cần phải trà xanh thế này không?
Cô có thể đoán được động cơ của Kiều Hy, chẳng qua là muốn ké chút fame thôi, vì cô ta biết chắc rằng Tống Tuân Thanh sẽ không ra mặt đính chính.
Dù sao thì Tống Tuân Thanh cũng không phải người trong giới giải trí. Hơn nữa anh cũng rất kín tiếng, đăng ký Weibo rồi để đó chưa từng dùng, những cô gái muốn tìm hiểu về Tống Tuân Thanh cũng không biết phải nhắn nhủ ở đâu.
Hôm nay đề tài này hot xình xịch, nhưng ngày mai sẽ có tin hot mới thay thế đề tài này ngay. Thời đại Internet này thay đổi rất nhanh, sẽ chẳng còn ai nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Kiều Hy lại không bị tổn thất gì cả, ai mà không biết Tống Thị là cả một mỏ vàng, tổ tiên dựng nghiệp mấy đời, tài sản tích luỹ từ đời này sang đời khác. Mà bản thân Tống Tuân Thanh tài giỏi hơn người thì cũng thôi đi, anh còn là thái tử của Tống Thị nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta khảy bàn tính cũng vang quá đấy.
Nhưng Dung Lê lại âm thầm thấy lạnh sống lưng thay cho Kiều Hy. Chiêu này của Kiều Hy đã tính sai thật rồi, một khi động tới Tống Tuân Thanh, anh nhất định sẽ trả thù, thủ đoạn của người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.
Khoảng thời gian hai người yêu đương, ít nhiều gì cô cũng được chứng kiến thủ đoạn làm việc của anh, lạnh lùng, tàn khốc, tính toán chi li.
Lúc quay phim có hai em gái trợ lý sản xuất thấy Kiều Hy đến rất sớm, họ chào hỏi cô ta: “Chào buổi sáng chị Hy Hy!”
Kiều Hy đã trang điểm, chuẩn bị xong hết rồi, phần diễn hôm nay của cô ta đều quay trong phòng.
Kiều Hy gật đầu, trang điểm tinh xảo, vẻ mặt sáng láng.
Một trợ lý sản xuất mím môi cười cười, nói: “Chị Hy Hy, chúc mừng chị nha.”
Ẩn ý là cô ta cũng đã nhìn thấy hot search rồi, chúc mừng Kiều Hy và Tống Tuân Thanh sắp có chuyện vui.
Nhưng Kiều Hy cũng không phủ nhận, cô ta cười ngượng ngùng như một tân nương đang đợi gả chồng, bao nhiêu đắc ý hiện hết trên mặt. Thái độ cao ngạo thế này, những người vốn nghĩ là tin vịt không tin cũng phải tin.
Một đám người vây tới hỏi Kiều Hy gần đây tiến triển thế nào.
Dung Lê vừa đi ra từ phòng trang điểm đã nhìn thấy cảnh này.
Đáng tiếc, Kiều Hy vẫn còn ngốc quá, haiz.
Có lẽ đến cuối cùng cô ta có chết cũng không biết tại sao mình chết đâu. Vốn dĩ Dung Lê còn tốt bụng định nhắc nhở cô ta đừng làm lố quá. Nhưng nghĩ lại vẫn thôi, chuyện này liên quan gì tới cô đâu?
…
Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay.
Trong kịch bản, nhân vật Lâm Băng do Kiều Hy đóng hiểu lầm nhân vật Hứa Phỉ do Dung Lê đóng, còn nghĩ rằng Hứa Phỉ quyến rũ nam chính, trong lúc tức giận đã cho cô một bạt tai. Ngay từ đầu đạo diễn Trương đã dặn dò xong phải làm động tác giả thế nào, phải chọn góc quay ra sao, quan trọng nhất vẫn là tư thái và biểu cảm của diễn viên.
Nhưng mà.
“Bốp…”
Dung Lê không chút đề phòng, một bạt tai như sét đánh ngang tai vung mạnh lên mặt cô, nóng rát đau đớn. Dung Lê không phản ứng kịp, đạo diễn Trương không phản ứng kịp, nhân viên công tác lại càng không phản ứng kịp.
Động tác quá bất ngờ, hung hăng tới mức khiến tất cả mọi người đều không kịp đề phòng.
Dung Lê trợn tròn mắt như bỗng chốc mất đi thính giác, âm thanh bạt tai giáng xuống vang đến mức cả trường quay đều nghe thấy.
Kiều Hy nhìn tay mình rồi vội vàng ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi nha, tôi nhập vai sâu quá. Lê Lê, cô có đau không?”
Dung Lê ngẩng mặt, cô cảm giác một bên má mình đã sưng phù lên rồi, cảm giác nhục nhã không thể che lấp được tràn ngập trong lòng cô, khiến cô thấy như trời đất quay cuồng.
Từ đằng xa, dường như cô nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một người, cao gầy, mặt mày tuấn tú mà cao ngạo, không phải Tống Tuân Thanh thì còn ai vào đây?
Nhưng hôm nay anh tới muộn hơn bình thường một chút, Dung Lê không thấy anh ở trường quay nên còn còn tưởng hôm nay anh sẽ không đến. Bị anh nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào?
Má phải Dung Lê đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi, trong lúc chưa ai phản ứng lại, cô đột nhiên bật cười, lập tức giơ tay lên.
Trả cho Kiều Hy một cái tát còn mạnh hơn!
Cái tát này khiến Kiều Hy ngỡ ngàng không biết làm sao.
Mà điều khiến Kiều Hy trở tay không kịp là trong kịch bản đâu có cảnh này???
Dung Lê đang làm gì vậy? Đã thế còn rất đau, tai cô ta không còn nghe thấy gì nữa… Kiều Hy che bên má bị đánh, mặt mày hung ác trừng Dung Lê, trong giọng nói pha lẫn một chút không thể tin nổi: “Dung Lê, tại sao cô lại đánh tôi? Cô tự ý sửa kịch bản sao?”
Dung Lê cười tít cả mắt, nước mắt như những điểm sáng nhỏ vụn lấp loáng trong mắt cô, cô đáp lời không chút luống cuống: “Vì áp lực sáng tác trong thời gian dài, vụ kiện cáo bản quyền lại khó khăn chồng chất, nhất định sẽ xuất hiện gánh nặng tâm lý nghiêm trọng.”
“Hơn nữa Hứa Phỉ vốn trong sạch, không hề quyến rũ bất cứ ai. Tính cách cô ấy kiên cường khí khái, không thể chịu để mặc người khác hắt nước bẩn lên người mình đâu, huống chi còn đang ở trước mặt bao người.”
Kiều Hy chỉ vào mặt cô: “Cô…”
Dung Lê chậm rãi đè ngón tay của cô ta xuống, dịu dàng nói: “Vậy nên tôi cho rằng phản ứng đầu tiên của Hứa Phỉ phải là đánh lại. Nếu tôi là Hứa Phỉ, tôi nhất định sẽ làm như thế.”
Nói xong, cô còn khiêm tốn xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, tôi cũng nhập vai sâu quá.”
Dung Lê nói không nhanh không chậm, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn Kiều Hy nhiều, mà lời nói lại hợp tình hợp lý, Kiều Hy không tìm ra lý do phản bác nên chỉ đành ra vẻ ngây thơ đáng thương cầu cứu đạo diễn: “Đạo diễn, Dung Lê thay đổi kịch bản lung tung, tôi cảm thấy thay đổi như thế không hợp lý!”
Sắc mặt cô ta lúc này không khác gì một bảng pha màu.
Đạo diễn Trương nhíu mày suy tư một lát: “Tôi cảm thấy Dung Lê thay đổi như vậy rất tốt, vốn dĩ nhân vật Hứa Phỉ này đã không phải bình hoa, ngược lại Hứa Phỉ còn rất mạnh mẽ, rất có chí khí. Dung Lê diễn như thế đã làm cho Hứa Phỉ sống động hơn hẳn!”
Dung Lê khách sáo mỉm cười nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Khóe miệng Kiều Hy xệ xuống, cực kỳ bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể hung ác trừng Dung Lê. Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, tha cho cô lần này vậy, lần sau nhất định sẽ bắt cô trả giá gấp bội!
“Như thế không được đâu.” Một giọng nói khẽ khàng mà đầy sức hút vang lên sau lưng cô. Tống Tuân Thanh vắt chéo chân ngồi trên sofa, anh khoanh tay trước ngực, thần thái trầm tĩnh như không.
Kiều Hy như tìm được cứu tinh, mặt lộ vẻ cảm ơn nhìn Tống Tuân Thanh. Cô ta không kìm được mà nghĩ, lẽ nào Tống Tuân Thanh thật sự có ý với cô ta nên muốn giúp cô ta sao?
Nếu có thể bám vào Tống Thị thì cô ta nhất định có thể gả vào nhà họ Tống, sống cuộc sống của bà chủ nhà giàu. Nhà họ Tống giàu nứt đố đổ vách, tất cả nhà giàu ở thành phố Giang này góp lại cũng không nhiều bằng tiền tài Tống Thị tích luỹ được.
Cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Kiều Hy, Tống Tuân Thanh hờ hững liếc cô ta một cái rồi dời mắt đi ngay.
Mà trái tim Kiều Hy lại rung động kịch liệt, cũng to gan hơn, trừng mắt nhìn Dung Lê như đang khiêu khích.
Vẻ mặt Dung Lê rất thản nhiên, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Đạo diễn Trương nói: “Tuấn Thanh, cậu có đề nghị gì sao?”
Tống Tuân Thanh nheo mắt nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói: “Tôi nhớ trong những tác phẩm trước cô Dung đã diễn nhiều cảnh tát, cô Kiều chưa có đủ kinh nghiệm về mặt này đúng không?”
Những tác phẩm trước của Kiều Hy quả thật chưa từng diễn cảnh tát, cô ta gật đầu nói: “Đúng thế.”
Khoé môi Dung Lê nhếch lên nở nụ cười mỉa, IQ EQ của Kiều Hy đúng là thấp chạm đáy, Tống Tuân Thanh đã nói tới nước này rồi mà cô ta vẫn không biết anh muốn biểu đạt điều gì ư.
Tống Tuân Thanh lơ đãng liếc nhìn, thấy vẻ mặt hiểu rõ của Dung Lê, anh vui vẻ nhếch môi: “Cô Dung đã có kinh nghiệm phong phú rồi, nên tôi đề nghị cô Dung làm mẫu cho cô Kiều thêm lần nữa, tin rằng chỉ cần trong thời gian ngắn là cô Kiều cũng có thể trở thành một diễn viên ưu tú.”
Anh còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “diễn viên”, ý chế nhạo trong đó không cần nói cũng biết.
Kiều Hy không ngờ Tống Tuân Thanh lại có ý này, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch như giấy. Nhưng lời nói ra ngoài như bát nước đổ đi, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Trợ lý của Kiều Hy bối rối nói: “Đạo diễn, làm thế không được đâu, Hy Hy…”
Đạo diễn Trương phất tay cản lời cô ta.
Là Kiều Hy kiếm chuyện trước, người có mắt đều có thể nhìn ra. Thân là ngôi sao hạng A mà lại không biết nặng nhẹ như thế, cũng nên chịu chút khổ cho biết mặt. Huống hồ đến cả Tống Tuân Thanh cũng đã lên tiếng rồi, cho cô ta một bài học cũng là chuyện nên làm.
Tống Tuân Thanh lại nói: “Cô Dung còn không chuẩn bị làm đi? Lẽ nào cô cũng cảm thấy mình không chuyên nghiệp?”
Dung Lê: “…”
Dung Lê cúi đầu cười, cô giơ tay lên. Kiều Hy bất an nhìn cô, không phải Dung Lê muốn đánh thật đó chứ? Kiều Hy cảm thấy hôm nay mình đã mất hết mặt mũi rồi, nhưng cô ta lại không có dũng khí bỏ chạy.
Nếu tránh thật rồi bị đám phóng viên báo giải trí biết được, cô ta cũng có thể tưởng tượng được truyền thông sẽ viết thế nào. Hôm nay vốn là cô ta đánh Dung Lê trước, cô ta chẳng còn đường nào mà cãi lý!
Đôi mắt Kiều Hy dần ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, cô ta thẳng lưng đứng đó, như có thể cảm nhận được hàng nghìn hàng vạn đôi mắt xem trò vui đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ta nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ nếu mình vượt qua kiếp này, nhất định sẽ trả thù Dung Lê gấp ngàn vạn lần!
Dung Lê đã nâng tay lên, Kiều Hy như có thể nghe được tiếng bạt tai và cả cảm giác nóng rát trên mặt.
Thế nhưng…
Qua một hồi lâu mà đau đớn vẫn không tới.
Kiều Hy len lén mở mắt thì phát hiện Dung Lê đã sớm thu tay lại: “Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta vẫn nên quay nhanh đi. Còn về vấn đề kỹ năng diễn xuất của Kiều Hy, tôi cho rằng vẫn nên tiếp tục bồi dưỡng mới tốt.”
“Dù sao thì kỹ năng này chỉ có trường học chuyên nghiệp mới giáo dục được, tôi đây còn chưa học xong, sao có thể cho cô ấy ý kiến mang tính kiến nghị gì được, đúng không Kiều Hy?” Dung Lê nhướng mày hỏi.
Một lời hai nghĩa, một là cho Kiều Hy đường xuống nước, hai là khiến Kiều Hy không thể đắc ý được, báo mối thù trên bàn cơm hôm nọ.
Không phải Kiều Hy cười nhạo cô chưa từng học kỹ năng diễn xuất sao? Kiều Hy luôn khoác lác mình hơn người hôm nay lại bị Tống Tuân Thanh châm biếm.
Nghĩ thôi đã thấy sướng rơn người.
Nhưng đối với Kiều Hy, phản ứng của Tống Tuân Thanh còn khiến cô ta mất mặt hơn cả chuyện bị tát. Mới sáng nay cô ta không đính chính chuyện mình và Tống Tuân Thanh không có bất kỳ quan hệ gì, khiến rất nhiều nhân viên công tác hiểu lầm.
Nhưng có một điều chắc chắn, phản ứng lạnh lùng của Tống Tuân Thanh đang tuyên bố với mọi người rằng anh không có quan hệ yêu đương với Kiều Hy.
Đây mới là chuyện khiến người ta căm tức nhất.
Ngoài vòng rào, mấy nhân viên công tác túm tụm lại, xì xầm bàn tán.
“Sao luật sư Tống lại thiên vị Dung Lê vậy? Không phải anh ấy thích Dung Lê đó chứ?”
Một cô gái khác lắc đầu: “Có thích Dung Lê không tôi không rõ, nhưng chuyện duy nhất có thể chắc chắn là anh ấy không thích Kiều Hy.”
“Ngượng thay cho Kiều Hy luôn đó. Hôm qua mới mập mờ bấu víu quan hệ với người ta, hôm nay đã gây ra chuyện thế này.”
“Chậc chậc chậc, đáng đời cô ta, diễn nữ chính mà lại không có chút phong thái nào của nữ chính!”
“Luật sư Tống cũng thông minh thật, mượn tay Dung Lê để vạch rõ quan hệ với Kiều Hy, còn thể hiện được bản thân rất chính nghĩa. Không hổ danh là người theo ngành luật.”
“Tôi thì lại ngửi được mùi hint giữa luật sư Tống và Dung Lê. Tôi có thể tự tưởng tượng ra một trăm vạn chữ tiểu thuyết ngôn tình luôn đây này!”
…
Có lẽ vì Kiều Hy gây chuyện nên trong thời gian quay phim hôm nay, Dung Lê hơi mất tập trung. Mấy cảnh diễn sau đó đều không được thuận lợi lắm, phải quay lại vài lần mới hoàn thành được.
Sau ba giờ chiều đã hết phần diễn của cô.
Cô vô cùng mệt mỏi nên liền về khách sạn nghỉ ngơi.
Dung Lê hơi đói bụng, cô gọi phục vụ phòng mang cho mình một phần đồ ăn.
Vừa để điện thoại xuống đã nghe tiếng gõ cửa.
Hiệu suất làm việc của khách sạn cao thế?
Dung Lê biếng nhác ngồi dậy đi mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người trước cửa, cô vô cùng sửng sốt, sao Tống Tuân Thanh lại tới đây? Anh hơi nghiêng người dựa trên tường, thân hình cao ráo, trông vừa tự phụ vừa cấm dục.
Khí chất trưởng thành, chững chạc này được rất nhiều em gái nhỏ tuổi thích.
Không khí trong khách sạn rất trong lành, trầm lắng khô ráo, cô dường như ngửi được hương gỗ tùng nhàn nhạt trên người anh, vừa thanh mát vừa sạch sẽ, mùi hương rất dễ chịu, khiến cô không kìm được mà hít thêm vài hơi.
“Tống Tuân Thanh, anh đến đây làm gì?”
Dung Lê không mở rộng cửa, hiển nhiên là cô không định cho anh vào phòng.
Tống Tuân Thanh không để ý chút nào, anh lặng lẽ nhìn lướt qua má phải của Dung Lê, vẫn hơi đỏ, buổi trưa không thấy gì, nhưng giờ đã sưng lên cực lớn rồi.
Tống Tuân Thanh thở dài, một lát sau mới mở lời, giọng anh mang theo chút thương tiếc, không nhịn được mà sờ mặt cô: “Lê Lê, đau không?”
Giọng anh vừa trầm thấp vừa từ tính, khiến vành tai người nghe ngứa ngáy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...