Tống Tuân Thanh kéo cà vạt, đường nét gương mặt rõ nét, không biết anh đang nghĩ gì mà lại khẽ mỉm cười rồi mau chóng thu lại nụ cười đó, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Nhưng Dung Lê vẫn bắt giữ được biểu cảm nhỏ này của anh một cách chính xác.
Hiếm khi Tống Tuân Thanh trả lời câu hỏi riêng tư kiểu này: “Cũng kha khá, nhưng tôi chỉ từng hẹn hò với một cô gái theo đuổi mình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nàng trợ lý được yêu mà sợ, vội vàng hóng tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Tôi bị đá.”
Giọng anh hờ hững, lạnh lùng, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia của cô, lặng lẽ quan sát với vẻ mặt điềm tĩnh.
Mọi người đều biết bây giờ anh đang lẻ bóng, rõ ràng câu hỏi này hơi dư thừa.
Nam phụ số ba vội vàng xu nịnh: “Thôi đừng nhắc tới chuyện này nữa, không nghĩ ra cô gái nào mà lại đá được luật sư Tống nhỉ!”
Cô nàng trợ lý cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ tò mò thôi mà!”
Tống Tuân Thanh hơi hếch cằm: “Có gì lạ đâu, chắc là vì không yêu thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra câu này, Dung Lê rụt vai lại, vội vàng ngẩng đầu lên thoải mái nhìn thẳng vào anh. Chia tay thì cũng chia rồi, không phải đa số cặp đôi đều thế à?
Mọi người lần lượt than thở: “Luật sư Tống đẹp trai nhường này, ai lại đành lòng vứt bỏ thế?”
“Tôi hơi muốn trở thành bạn gái luật sư Tống rồi đấy…”
“Có vẻ luật sư Tống vẫn chưa dứt tình với bạn gái cũ của anh ấy, không phải là ảo giác của tôi đâu nhỉ!”
Mọi người nhỏ giọng thì thầm, Tống Tuân Thanh hờ hững bưng ly rượu lên rồi nhấp nhẹ một ngụm.
Lâm Gia Lăng như đang cảm khái: “Có lúc không phải vì không yêu mà là có lý do không thể nói được.”
Câu nói ấy khiến mọi chuyện biến đổi bất ngờ, Dung Lê cúi thấp đầu, không ai có thể nhìn thấy sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt dưới hàng mi của cô.
“Ồ?” Tống Tuân Thanh đặt ly rượu xuống, khàn giọng bật cười: “Thế cô ấy cũng phải tới giải thích với tôi chứ.”
Tâm trí Dung Lê dao động, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Chủ đề này cứ thế bị bỏ qua.
Sau khi tan tiệc, Dung Lê không đi theo xe, buổi tối ở thành phố Giang rất yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt, gió thổi hiu hiu, không lạnh như ban ngày.
Dung Lê nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nhớ tới quá khứ xa xăm.
Lần đó sau khi gặp mặt bạn bè của Tống Tuân Thanh, hai người không để tài xế đến đón mà chậm rãi dắt tay nhau đi bộ trên đường như bây giờ.
Dung Lê thấy lòng yên bình, thanh thản, cô bỗng dưng hỏi Tống Tuân Thanh: “Anh có chê em không?”
Phần lớn các cô gái khi yêu đều như vậy, luôn nhạy cảm và tự ti, lo lắng ngày nào đó sẽ bị ghét bỏ.
Tống Tuân Thanh cười, quệt sống mũi của cô rồi chỉ lên trời: “Em giống như vầng trăng trên trời kia vậy.”
Vầng trăng trên trời rất to, mờ mờ, quầng sáng dịu nhẹ dần dần làm mờ viền xung quanh, trông y như hòn đá mắt mèo lấp lánh.
Dung Lê bĩu môi: “Anh đang nói em cách anh rất xa đúng không?”
“Đâu.” Anh ôm mặt cô rồi dịu dàng hôn lên, nâng niu như thể báu vật: “Lê Lê, em là ánh sáng của anh.”
Miệng người đàn ông như được bôi mật, tuôn ra một đống lời âu yếm làm trái tim Dung Lê đập lỡ mất nửa nhịp: “Nhưng hình như em thật sự chẳng có gì ngoài khuôn mặt này cả.”
Tống Tuân Thanh cau mày, gợi ý giúp cô: “Thế em phải biểu hiện cho tốt vào!”
“?”
Người đàn ông lời ít ý nhiều: “Ở trên giường.”
Dung Lê cầm túi xách đánh anh: “Đồ lưu manh thối tha!”
Nhưng anh lại không hề để bụng: “Không phải đàn ông nên tỏ ra lưu manh với người con gái mình thích à?”
Dung Lê: “...” Cái logic quái quỷ gì thế này?
Hai người vừa nói vừa cười giống như những cặp đôi bình thường trên phố, không có áp lực hay phiền muộn nào. Đúng như trên mạng đã nói, yêu đương chính là một cách hay để giải tỏa áp lực.
…
Chiếc Cayenne lặng lẽ lái trên đường.
Tống Tuân Thanh hỏi: “Bây giờ có thay Kiều Hy được nữa không?”
Trước đó anh đã thấy Kiều Hy này hơi có vấn đề, nhưng không ngờ cô ta lại làm trò như vậy, lúc nào cũng gây sự. Ngày mai đã bắt đầu quay rồi, Tống Tuân Thanh lo lắng cô ta sẽ gây bất lợi cho Dung Lê.
Trương Lực là trợ lý đặc biệt nên hiểu mấy chuyện công này rõ như lòng bàn tay, anh ta nhanh nhẹn trả lời: “Không thể, cô ta được bên đầu tư nhét vào, một mặt là vì cô ta có thực lực, mặt khác cô ta cũng có người chống lưng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị công bố rồi.”
Bây giờ mà thay đổi diễn viên trong thời khắc mấu chốt này, đã thế còn là nữ chính, chắc chắn sẽ gây náo loạn một hồi, không những không làm tình hình chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại sẽ hạ thấp giá trị mong đợi của bộ phim này.
Tống Tuân Thanh yên lặng ba giây, thong thả điều chỉnh đồng hồ trên tay, thờ ơ nói: “Theo dõi cô ta sát sao cho tôi, đừng để cô ta giở trò vặt sau lưng.”
Lại đi về phía trước một đoạn, Tống Tuân Thanh nhìn thấy hai cô gái xách túi chậm rãi đi đằng trước. Nơi này cách khách sạn không xa, có lẽ họ muốn đi bộ tới đó.
Đêm đã khuya, anh ra lệnh: “Dừng xe.”
Dung Lê vốn còn đang cười đùa với Lâm Gia Lăng, đột nhiên cổ tay của mình bị một đôi tay mạnh mẽ túm lấy. Phản ứng đầu tiên của cô là tưởng mình bị cướp, nào ngờ vừa quay lại nhìn thì đã bắt gặp gương mặt trẻ trung, đẹp trai ngời ngời.
Lâm Gia Lăng cũng khó hiểu, cô ta tưởng Tống Tuân Thanh trăm công nghìn việc đã về từ lâu rồi chứ.
Tống Tuân Thanh ôm hờ lấy cô, không để cô thoát được khỏi vòng ôm của anh. Khoảng cách của hai người gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cả hai. Anh vẫn dùng loại nước hoa kia, mùi gỗ nhàn nhạt tràn xộc vào trong khoang mũi của cô.
Tống Tuân Thanh: “Cô Lâm, tôi bảo tài xế đưa cô về nhé!”
Lâm Gia Lăng gật đầu, Tống Tuân Thanh đã lên tiếng rồi, cô ta nào dám không nghe? Huống chi cô ta cũng có thể lờ mờ đoán ra được giữa hai người họ có khúc mắc. Chắc là kiểu yêu rồi chia tay, một người muốn níu kéo, còn người kia thì lại không chịu. Điều quan trọng là rõ ràng bên muốn níu kéo không có kinh nghiệm gì hết, cả ngày sầm mặt, đâu có cô gái nào chịu chứ.
Lâm Gia Lăng muốn chỉ tận tay giúp anh, nhưng ngẫm lại vẫn thôi vậy.
Dưới áp suất không khí thấp của Tống Tuân Thanh, có lẽ cô ta sẽ bị ngột ngạt chết mất.
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại Tống Tuân Thanh và Dung Lê.
Dung Lê hơi đứng thẳng người, muốn từ chối cái ôm của anh, nhưng anh lại giữ chặt eo cô làm cô dán sát vào mình.
“Tống Tuân Thanh, anh buông tôi ra! Bị người khác chụp được thì sao?”
Cô lấy tay đập anh nhưng chỉ như gãi ngứa, bộ vest tinh tươm của anh không có lấy một vết nhăn, trái lại càng khiến cơ thể hai người dán chặt vào nhau hơn.
“Đừng giãy giụa.” Tống Tuân Thanh cười khẽ: “Nếu không tôi sẽ hiểu rằng là tình thú đấy!”
“Đồ lưu manh, anh thả tôi ra!” Dung Lê lại đẩy anh ra, cô hơi tức giận: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, anh còn thế nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
“Báo cảnh sát?” Như thể nghe thấy câu chuyện nực cười, biểu cảm Tống Tuân Thanh thay đổi: “Thế em báo đi, xem họ sẽ đứng về phía ai.”
“Dung Lê, đừng cử động.” Tống Tuân Thanh cực kỳ nhẫn nại vuốt ve gương mặt cô, làn da vừa mềm mại vừa trơn bóng khiến anh thầm kinh ngạc: “Có tin tôi sẽ kéo em vào bên trong rồi làm chuyện càng quá đáng hơn không hả?”
“Vô liêm sỉ!” Nghe thấy mấy lời lưu manh của anh, Dung Lê thật sự không giãy giụa nữa. Mức độ mặt dày của anh đã không thể đong đếm nổi, chẳng ai biết được tiếp theo anh sẽ giở trò điên rồ nào.
Buồn cười là mọi người đều chỉ thấy anh rất trầm tĩnh, tự chủ, chỉ có cô mới biết thật ra anh cũng không hề giống với vẻ ngoài này.
Cô không thể chọc giận anh.
Tống Tuân Thanh nhìn thấy trên mặt Dung Lê đã hằn lên mấy vết đỏ nhờ ánh đèn đường, thật ra anh vuốt ve mặt cô không mạnh lắm, là do cô giãy giụa gây ra, vết đỏ cực kỳ chướng mắt.
Trước giờ Dung Lê giống như búp bê barbie tinh xảo, lại tựa đóa hồng dại có gai bên vách đá. Vết đỏ nhỏ trên mặt đó khiến anh hơi do dự, vội vàng thả tay ra.
Dung Lê thoát khỏi sự trói buộc, lấy lại tự do bèn thở hổn hển: “Anh mà làm như thế từ sớm thì tốt rồi.”
“Tôi sợ em chạy mất.”
Trong bữa tiệc vừa nãy, Dung Lê không muốn nhìn thẳng vào anh. Lúc bị Kiều Hy chế nhạo, cô cũng không nhìn anh cầu cứu. Lúc đó anh còn nghĩ, chỉ cần Dung Lê chịu ban cho anh một ánh mắt, anh sẽ sẵn lòng trả mọi giá giúp cô, kể cả việc phong sát luôn cô ta.
Rồi cả lần gặp mắt trước nữa, cô đã nói rất rõ ràng muốn vạch giới hạn với anh.
Tống Tuân Thanh thấy mình sắp điên rồi, càng không có được thì anh lại càng khao khát hơn.
Anh rất ít khi không kiểm soát được cảm xúc như vậy.
Dung Lê đã bình tĩnh trở lại, cô không biết lúc này Tống Tuân Thanh đang nghĩ gì, bèn hỏi: “Đã muộn thế này rồi, anh tìm tôi có việc gì thì nói mau, sáng mai tôi còn phải đóng phim nữa.” Giọng nói lạnh băng cực kỳ xa lánh.
Tống Tuân Thanh khẽ nhíu mày: “Lý do chia tay.”
Câu nói của Lâm Gia Lăng hồi sáng đã khiến anh hoang mang, anh không kìm lòng được mà muốn biết nhiều hơn. Nếu cô thật có nỗi khổ riêng...
Dung Lê hờ hững mỉm cười: “Tống Tuân Thanh, có phải anh cho rằng mình là con cưng của trời, không ai có tư cách vứt bỏ anh đúng không?” Nụ cười trên mặt cô dần trở nên lạnh nhạt: “Nhưng chúng ta chia tay rất đơn giản, chính là vì tôi không yêu anh nên dừng thôi.”
Dung Lê dựng ngón tay lên gõ vào môi anh, mang chút hương vị mê hoặc lòng người.
Sắc mặt Tống Tuân Thanh tái mét, không nói câu nào.
Dung Lê cong đôi môi đỏ, chậm rãi lên tiếng: “Anh có thể lựa chọn tiếp tục ghét bỏ tôi, chẳng sao cả.”
Cô càng tỏ thái độ bất cần này, con thú dữ trong lòng anh lại càng kêu gào dữ dội. Anh đột nhiên bật cười, tiếng cười đó rất khẽ, nhưng cô biết, đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Tim Dung Lê đập dồn dập, cô lùi về sau theo bản năng.
Nhưng còn chưa thành công thì vóc dáng cao to của anh đã phủ xuống, hôn lên đôi môi có hình dáng hoàn hảo của cô.
Anh rất bá đạo, hơi thở và môi lưỡi cũng thế, thật ra nụ hôn lần trước vẫn còn nương tình, vậy mà cô đã sắp không thở nổi. Còn lần này, có lẽ anh cố ý làm cô không chịu nổi. Sợ cô chạy trốn, anh giữ chặt cằm cô khiến xương hàm cô đau nhói.
Nếu đã không thể chịu nổi thì đảo khách thành chủ vậy.
Dung Lê thừa nhận nụ hôn này, cô đột nhiên cắn chặt lên môi anh. Cô giống như chú mèo hoang ranh ma luôn tặng anh “niềm vui bất ngờ” ở những nơi khác nhau vậy. Mùi máu tươi dần lan ra, cảm giác đau đớn khiến Tống Tuân Thanh “shh” một tiếng, đẩy cô ra.
Khóe môi Tống Tuân Thanh cũng dính son môi của cô cùng vết máu, nơi đó còn có một vết thương nhỏ.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi khiến nó mang hương vị cực kỳ yêu dã, làm Dung Lê nhớ tới quyển truyện tranh ma cà rồng mà cô lén giấu dưới quyển sách tiếng Anh thời cấp hai.
Y hệt như này.
Dung Lê khoanh tay, không hề sợ anh mà cong môi cười: “Tống Tuân Thanh, anh tưởng chỉ có anh mới biết cắn người chắc?”
Cô vốn chẳng phải người dễ chọc, cũng không phải là thịt cá nằm trên thớt mặc người giết mổ. Thỉnh thoảng lộ ra chút yếu đuối chỉ là một phần nhỏ trong tính cách của cô thôi.
Nếu cô là một cô gái nhút nhát mềm mỏng, cô và Tống Tuân Thanh cũng sẽ không có quãng thời gian kia.
“Nếu trước kia tôi từng làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi anh, mong anh hãy quên đi.” Dung Lê siết chặt nắm tay: “Tôi rất muốn tiếp tục phát triển ở giới giải trí này, cũng rất trân trọng cơ hội đóng phim lần này.”
Giọng Dung Lê như thể bị gió thổi tắt: “Cho nên, tối nay là lần cuối cùng, chúng ta hãy giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Tuân Thanh liếc nhìn cô, bụng ngón tay thô ráp lướt qua gò má mềm mại của cô, giọng nhẹ nhàng và chậm rãi: “Trò chơi kết thúc hay không là do tôi quyết định.”
…
Lời tác giả:
Ờm, bây giờ cảm giác của Lê Lê với luật sư Tống không quá sâu sắc, tin rằng mọi người có thể cảm nhận được. Nhưng không sao hết, luật sư Tống tính thẳng như ruột ngựa sẽ dần hiểu rõ thôi, con đường theo đuổi vợ còn dài, cần chút trợ giúp. *cười nhăn răng.jpg
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...