Đương nhiên là không muốn rồi!
Cũng không biết sức lực ở đâu ra, hoặc có lẽ Dung Lê đột nhiên có chí khí, cô tát bốp vào mặt Tống Tuân Thanh.
Tống Tuân Thanh ngơ ngác nhíu mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân cơ hội tốt này, cô đứng phắt dậy, hất mạnh Tống Tuân Thanh vào sofa, vẻ mặt “Khắp trời đất này bà đây là lớn nhất”.
Muốn ngủ cùng á? Nằm mơ đi.
Nhưng trong lòng Dung Lê biết rõ anh uống say, cứ thế này thì không tốt với người say rượu. Thế là cô dồn hết sức bình sinh lôi anh vào phòng ngủ, đắp chăn cho anh, sợ anh lại có ý xấu gì đó nên vội vàng đóng cửa lại.
Như vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ?
Chắc chắn thế rồi, Dung Lê vừa đi vừa nghĩ.
Cô cứ kinh hồn bạt vía đợi tới hôm sau, Tống Tuân Thanh cũng không gửi tin nhắn cho cô. Chắc thực sự không nhớ nữa rồi, Dung Lê thầm thấy may mắn.
Chị Tất gửi tin nhắn Wechat nhắc nhở cô, tuần sau phải vào đoàn phim “Nụ hôn tình ái” rồi, đoàn phim sắp xếp đóng máy trong một tháng, sau đó nghỉ phép năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê đã nói với Dung Thần, bảo cô nhóc ở lại trường trong khoảng thời gian này. Dung Thần có mấy cô bạn thân trong trường, cô nhóc vẫn luôn muốn ở cùng với bọn họ, chẳng qua cứ ăn vạ ở chỗ chị gái mãi, chưa từng nghĩ tới việc rời đi.
Ở lâu cũng thấy hơi chán, bây giờ Dung Lê bận rồi, cô nhóc không đi cũng phải đi, tâm trạng lại hơi vui vẻ. Ở cùng với chị gái, đương nhiên sẽ bị quản thúc nhiều.
Cô dọn dẹp qua căn phòng, nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi, bèn định đi thăm Hứa Như Vân ở viện điều dưỡng.
Hứa Như Vân là mẹ của cô.
Cô ngồi xe vừa tới cổng viện điều dưỡng Bầu Trời đã thấy một người phụ nữ đeo kính râm đi từ cổng ra. Thân hình người phụ nữ đó yểu điệu, mỗi một bước đi đều toát ra khí chất duyên dáng quyến rũ không giống người bình thường.
Không phải Lâm Gia Lăng thì là ai được nữa? Chẳng qua, Dung Lê nhạy bén nhận ra, dưới kính râm của Lâm Gia Lăng mơ hồ có nước mắt chảy ra.
Lâm Gia Lăng cũng nhìn thấy cô, chủ động chào hỏi: “Có muốn đi uống tách cà phê không?”
Lâm Gia Lăng càng quen thuộc với nơi này hơn, quen đường quen nẻo tìm một quán cà phê yên tĩnh, bọn họ lên tầng cao nhất, nơi này vô cùng yên lặng, không có một ai.
Lâm Gia Lăng và Dung Lê đều tháo kính râm ra, nhìn nhau mỉm cười.
Lâm Gia Lăng nói: “Làm nghệ sĩ mệt lắm nhỉ? Mỗi một hành động cử chỉ đều sợ bị người khác theo dõi.”
Dung Lê cười khẽ: “Mệt lắm, nhưng trong xã hội này, không có bản lĩnh không có học lực thì còn làm gì được nữa.” Hiển nhiên đang tự chế giễu mình: “Muốn có thu nhập cao, đương nhiên phải trả giá nhiều hơn người xung quanh. Tóm lại tôi thấy chỉ cần có phim để đóng, mỗi ngày đều đáng để mong chờ.”
Lâm Gia Lăng lại thấy hơi bất ngờ.
Cô ta ở trong giới giải trí, bão táp mưa sa trong đây thế nào cô ta đều biết cả. Cô ta cũng từng đọc cái gọi là scandal về Dung Lê rồi, những thứ vớ va vớ vẩn đó đều do cánh truyền thông viết lung tung, cô ta không tin lắm.
Lâm Gia Lăng cười: “Tôi nhớ mười mấy tuổi cô đã vào giới rồi, không có tiếc nuối gì à?”
Tiếc nuối ư? Có chứ. Thế là Dung Lê nghiêng đầu suy nghĩ: “Thực ra tôi từng cảm thấy mình rất hạnh phúc trong một khoảng thời gian rất dài, cho dù mỗi một hành động đều lộ ra trước mắt mọi người, nhưng tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền mà. Có tiền là tốt rồi.”
Lâm Gia Lăng nghĩ thầm, hóa ra Dung Lê cũng là người có tâm sự.
Dung Lê mất ba vào năm cấp hai, sau này tinh thần mẹ hỗn loạn, lại vào bệnh viện. Dung Hướng Nam là chú của cô, mở một công ty nhỏ, có lòng tốt nhận nuôi chị em bọn họ, nhưng dù gì thím cũng không có quan hệ huyết thống với cô, có lúc sẽ đối xử lạnh lùng. Suốt một khoảng thời gian rất dài cô sống rất khổ, nhưng cô không nói gì cả, bởi gì không muốn gây thêm phiền phức cho chú.
Sau này lúc học lớp mười, cô có cơ hội lên TV, bất ngờ trở nên nổi tiếng. Các bên hợp tác lần lượt tới, cô cắn răng làm liều đến cùng, dứt khoát nghỉ học rồi ký hợp đồng với một công ty, bắt đầu con đường trở thành ngôi sao.
Cuộc sống sau đó thực sự tốt hơn rất nhiều, thím cũng coi trọng cô hơn một chút, chú cũng không còn phải khó xử giữa hai bên nữa, Dung Thần cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn. Cô có thể báo đáp chú, cũng có thể cho mẹ nằm viện điều dưỡng tốt nhất.
Bắt đầu do dự từ khi nào đây?
Ba năm trước, Dung Lê quay liên tiếp ba bộ phim, xin nghỉ hai tháng với công ty, cô tới đại học Tây Xuyên.
Sau đó nữa thì ở bên Tống Tuân Thanh, lúc nào Dung Lê cũng cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ, anh ăn nói rất giỏi, mà cô thì lại gây ra chuyện xấu hổ mấy lần, cũng cảm thấy không ngẩng nổi đầu trước mặt anh.
Anh luôn an ủi cô, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy khó chịu.
Cô không kìm được nghĩ, nếu vẫn cứ đi học thì tốt rồi, nếu học tiếp lên đại học thì tốt rồi.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Dung Lê đều sẽ cười khổ, cô chọn tới đại học Tây Xuyên lúc trong kỳ nghỉ chắc cũng vì nội tâm cảm thấy tiếc nuối phải không? Mà thứ gọi là tiếc nuối, chính là việc mà cả đời này không thể nào hoàn thành được nữa.
Dung Lê nhìn thẳng, không suy nghĩ nữa, cô không muốn nói nhiều tới những điều này, sợ nói nhiều người khác lại cảm thấy cô cầu kỳ lắm chuyện, có những thứ xác định phải tự đau một mình trong âm thầm.
Lâm Gia Lăng cũng thể hiện sự tôn trọng, không hỏi nhiều.
Nhân viên phục vụ mang hai tách Americano cho bọn họ, thêm cả hai miếng bánh phô mai.
Lâm Gia Lăng đột nhiên nói: “Tìm được một người yêu mình không dễ dàng gì. Nếu vẫn còn tình cảm thì hãy trân trọng, ở bên nhau đi.”
Dung Lê: “?”
Chuyện gì vậy? Lâm Gia Lăng đột nhiên làm giáo viên đời sống à?
Dường như Lâm Gia Lăng cũng cảm nhận được lời nói này hơi đường đột: “Ai mà không có quá khứ như vậy chứ, tôi vừa nhìn đã nhận ra luật sư Tống có tình cảm với cô.”
Dung Lê là người trong giới, ít nhiều gì cũng từng thấy scandal về Lâm Gia Lăng. Ngoài việc bung xõa để thu hút sự chú ý của người khác, không thể không nhắc tới những trải nghiệm ban đầu của Lâm Gia Lăng.
Lâm Gia Lăng đã ngoài ba mươi tuổi, cô ta debut cũng rất sớm, khi đó sự kiểm soát của giới giải trí không nghiêm ngặt như bây giờ, để mau chóng kiếm tiền mà Lâm Gia Lăng đã làm diễn viên khiêu dâm, từng quay phim người lớn phơi bày cơ thể cùng các bộ phận tế nhị.
Thực ra khi đó Lâm Gia Lăng đang trên đà nổi tiếng, hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Những người được gọi là kỳ cựu trong giới giải trí viết rằng cô ta làm vậy là vì bạn trai mình, bạn trai muốn làm một dự án nhưng lại thiếu kinh phí.
Lâm Gia Lăng đã hy sinh bản thân.
Nếu tin đồn là thật, bây giờ Lâm Gia Lăng sống không hề tốt, có lẽ đúng là không phải câu chuyện nào cũng có kết thúc đẹp.
Dung Lê bỗng thở dài một hơi.
Cô lắc đầu, hỏi rằng: “Chị chắc chắn vậy sao?”
Lâm Gia Lăng: “Cô coi thường chị đây rồi, chị đây cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn. Trước đây tôi thường cảm thán, chẳng có tên đàn ông nào tốt cả, nhất là đàn ông có tiền thì càng dễ trở nên tồi tệ.”
Đôi mắt đẹp của cô ta ánh lên chút tức giận, khẽ siết chặt nắm tay, khóe miệng xụ xuống, có lẽ đang nhớ tới những chuyện không tốt.
“Nhưng ai mà không biết luật sư Tống không có ham muốn gì suốt bao năm qua, tôi chưa từng thấy anh ta có scandal gì cả.” Lâm Gia Lăng nhìn thẳng cô: “Nhưng lần trước anh ta lại đánh nhau vì cô, suýt nữa tôi còn tưởng anh ta là bạn trai cô đấy. Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, chắc cũng gần như vậy.”
Nếu một người đàn ông bình tĩnh lý trí lại phát điên lên, làm ra những chuyện quá mức vì một người phụ nữ, vậy thì hiển nhiên người đàn ông đó đã yêu cô gái này sâu đậm.
Dung Lê lắc đầu: “Mối quan hệ của chúng tôi không phải như vậy đâu.”
Lâm Gia Lăng ngăn cô lại: “Đừng phủ nhận nhanh vậy chứ, có thể giữa hai người có rạn nứt, cũng có thể có những trở ngại mà chúng tôi không nhìn thấy.”
“Thế nhưng.” Nụ cười của Lâm Gia Lăng đột nhiên trở nên dịu dàng: “Cho nhau chút thời gian có được không?”
Dung Lê vẫn bất động.
“Vậy tôi hỏi cô thế này nhé.” Lâm Gia Lăng đổi tư thế ngồi: “Cô có dám lấy tính mạng ra thề, đời này cô không có chút khả năng nào với luật sư Tống không?”
Bờ môi Dung Lê run rẩy, dù rằng bây giờ cô với Tống Tuân Thanh thực sự không được tính là thích nhau, nhưng cô không dám thề thật.
Không phải cô chưa từng thích Tống Tuân Thanh.
Rung động với người đàn ông như anh thực sự quá dễ, Dung Lê cũng phải liều mạng mới khiến mình không lún sâu vào.
“Cô nhìn đi.” Lâm Gia Lăng mỉm cười hài lòng.
Dung Lê cũng bất đắc dĩ: “Chị đang hả hê khi người gặp họa đấy.”
“Tóm lại là sắp tới, hai người sẽ ở chung một đoàn phim.” Lâm Gia Lăng chớp mắt: “Cô nam quả nữ, lách ta lách tách, không ai dám chắc chắn sẽ không có tia lửa nào!”
Dung Lê kinh ngạc: “Sao chị biết anh ấy cũng trong đoàn phim ‘Nụ hôn tình ái’?”
Bởi vì thân phận Tống Tuân Thanh đặc biệt, phóng viên giới giải trí không có tin tức chắc chắn thì không dám viết lung tung. Bây giờ cũng chỉ tung một phần diễn viên chính và ekip, chuyện Tống Tuân Thanh làm việc ở đoàn phim “Nụ hôn tình ái” không để lộ ra một chút nào cả.
Lâm Gia Lăng cười thần bí: “Qua một thời gian nữa là cô sẽ biết ngay thôi.”
...
Không ngồi với Lâm Gia Lăng quá lâu, hai người nói chuyện xong kết bạn Wechat, có thêm người bạn như vậy cũng không tệ.
Sau đó Dung Lê liền đi vào viện điều dưỡng Bầu Trời, nghĩ thầm đã một tháng không thăm Hứa Như Vân rồi.
Hứa Như Vân không thể chịu kích thích, tinh thần vẫn luôn không tốt. Từ sau khi ba Dung Lê qua đời, tình trạng của bà vẫn chưa từng tốt lên, cùng lắm là từ trạng thái vô cùng không tốt chuyển thành trạng thái không tốt lắm thôi.
Vốn dĩ vẫn luôn sống trong bệnh viện tâm thần, sau này được bác sĩ quan sát, tình hình của bà tốt lên, nói có thể tới trung tâm điều dưỡng nên mới chuyển tới đây.
Hứa Như Vân ở trong căn phòng tốt nhất, đây cũng là một nguyên nhân khiến Dung Lê ra sức cố gắng làm việc như vậy.
Lúc đi vào, rèm cửa sổ mở một nửa, ánh nắng vàng rộm tràn vào, rèm cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, ngay cả những chậu cây lan trên ban công cũng có vẻ sống động hơn bình thường.
Hứa Như Vân ngồi trên sofa, đang xem một tập tranh.
Tập tranh đơn giản dễ hiểu, cũng không cần suy nghĩ. Dung Lê mua một tập cho bà đọc dần.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hứa Như Vân hơi kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại: “Lê Lê tới rồi đấy à.”
Dung Lê cười đáp “dạ” một tiếng, lúc này gò má Hứa Như Vân đầy đặn hồng hào, trạng thái tinh thần có vẻ tốt, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa là có thể quay lại cuộc sống của người bình thường.
Hứa Như Vân buông tập tranh xuống, lấy một quả cam trong tủ ra, vội vàng rửa dao gọt hoa quả dưới vòi nước, cắt miếng nhỏ cho Dung Lê. Dung Lê kén chọn từ nhỏ, người khác chia thành sáu miếng cô cũng không chịu, cứ phải cắt nhỏ hơn mới chịu ăn.
Dung Lê nhìn bóng lưng dịu dàng của mẹ, mỉm cười điềm nhiên.
Cuộc sống thoải mái bình thường như thế này là điều cô vô cùng khao khát.
Hai người vừa ăn cam vừa trò chuyện. Nói chuyện một lúc, Hứa Như Vân mới nhớ ra sáng nay điện thoại có vấn đề, đột nhiên không thể cài đặt app, vốn định bảo y tá giúp, nhưng giờ Dung Lê đã tới rồi thì bảo cô giúp luôn.
“Lê Lê, con xem điện thoại của mẹ đi, đột nhiên không mở được Wechat...”
Dung Lê nhận lấy điện thoại của Hứa Như Vân, đưa điện thoại của mình cho Hứa Như Vân, Hứa Như Vân bèn bật màn hình điện thoại của Dung Lê lên, muốn chơi trò chơi để giết thời gian.
Ai ngờ lại nhấp vào Wechat.
Bà không nhìn lịch sử trò chuyện, chỉ nhìn một dãy toàn là cuộc trò chuyện giữa Dung Lê và công ty. Có với người đại diện, với trợ lý, còn có cả với đạo diễn và thợ trang điểm, lác đác còn có mấy sắp xếp công việc.
Con bé này vất vả quá.
Đang cảm thán, Hứa Như Vân nhìn thấy gì đó, mặt bỗng biến sắc, bà nhíu mày, giọng nói chất chứa tình cảm phức tạp: “Lê Lê, sao con còn...”
Dung Lê hoảng hốt.
Cô muốn nhanh chóng cướp điện thoại lại, nhưng phát hiện đã muộn rồi. Tuy nhật ký trò chuyện của cô và Tống Tuân Thanh ngắn, nhưng dù sao cũng không xóa trong giao diện, Hứa Như Vân đã nhìn thấy rồi.
Cô làm gì cũng luôn cẩn thận, sao lại quên mất chuyện này chứ?
Vẻ mặt hoảng hốt của Dung Lê lại càng kích thích Hứa Như Vân, Hứa Như Vân lập tức cười mỉa, đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo hoàn toàn, lập tức cất cao giọng: “Có phải con không bao giờ làm được việc con đã đồng ý với mẹ đúng không!”
“Mẹ, con không làm thế, không phải như vậy đâu...” Dung Lê muốn giải thích, nhưng Hứa Như Vân như thể không nghe, bà điên cuồng lắc đầu, chìm đắm trong thế giới của mình, đã bắt đầu có dấu hiệu điên cuồng.
“Rốt cuộc mày có phải con gái tao không?” Cả căn phòng đều vang vọng tiếng quát giận dữ của Hứa Như Vân: “Mày cút ngay cho tao!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...