Hành cung Bình Dư vốn được xây chính giữa trấn, một đường thẳng tắp đi tới cửa thành. Lúc này, phố lớn ngõ nhõ không một bóng người, cũng không gặp truy binh ngăn cản. Tuy vậy, ba người vẫn cẩn thận đi vào một hẻm nhỏ.
Chạy theo đường tắt quanh co đến cuối đường, chỉ thấy Phong Niệm Dật một thân trường sam đứng ở đầu tường, ánh trăng hắt lên bóng dáng, làm phản xạ ánh sáng màu trà nhu hoà, khiến người ta chú ý.
Người bình thường đều mặc hắc y dạ hành, ngược lại với bọn họ, một so với một càng nổi bật.
Lạc Tự Tuý bắt đầu hối hận sao mình không đổi xiêm y. Nhưng nghĩ kỹ đúng là hắn không có nội y màu đen, mà ngoại bào màu lam đậm của hắn cũng không quá bắt mắt. Lê Duy thì do vội vã tới nên mặc cung y màu xanh. Chỉ có Lạc Vô Cực là một kiện quần áo màu mực, miễn cưỡng coi như y phục dạ hành.
Chỉ sợ hành tung của bọn họ sớm đã ở trong lòng bàn tay người khác.
Thôi được, dù sao hắn cũng không muốn bỏ đi mà thần không biết quỷ không hay.
Phong Niệm Dật xoay người, nở nụ cười như mọi khi: “Ta chờ ở đây chờ lâu lắm rồi… Nhưng chờ lâu cũng không phải một mình ta.”
Lúc vừa ra khỏi hành cung, Lạc Vô Cực dùng linh lực kiểm tra khắp bốn phía, phát hiện không ít khí tức đang ẩn nấp, đã âm thầm đề phòng từ lâu. Giờ lại nghe y nói, chỉ đành nhìn Lạc Tự Tuý.
“Các ngươi nên sớm về hành cung đi, chúng ta đã quan sát bản đồ Bình Dư rồi.” Lạc Tự Tuý nói. Hắn không muốn đơn độc chống lại nguy cơ, nhưng cũng không muốn bằng hữu bị cuốn vào nguy hiểm.
Phong Niệm Dật nhẹ đáp xuống trước mặt hắn, cười: “Cố ý đến tiễn các ngươi, lại muốn đuổi chúng ta sao?”
“Ngươi không cần lo cho chúng ta, lo cho mình là được rồi.” Lê Duy cũng nói, nhìn Lạc Vô Cực, “Với thân thủ của hai người chúng ta, sẽ không khiến y rắc rối.”
“Bản đồ Bình Dư này có nhiều chỗ không đúng. Nếu không có ta dẫn đường, các ngươi nhất định không có khả năng trong vòng ba canh giờ đến được mắt trận.” Phong Niệm Dật lại nói.
Hắn cũng đã nghĩ tới, để giữ an toàn cho hoàng thất, bản đồ tất nhiên có chỗ không đúng. Lạc Tự Tuý đành gật đầu.
Bốn cái bóng trong ngõ nhỏ chợt biến mất như sương khói.
Không bao lâu, từ trong bóng tối xuất hiện nhiều người đuổi theo bọn họ, ngăn cản tất cả hướng đi.
Phong Niệm Dật dẫn đầu đột ngột rút ra trường kiếm từ dưới đất nhô lên, mở đường phía trước; Lê Duy theo sát phía sau, đón lấy song kiếm từ giữa không trung bức lui địch hai bên; Lạc Vô Cực đoạn hậu, ánh lửa màu lam toả ra từ Toái Nguyệt bay ra, quét ngã một hàng địch thủ; Lạc Tự Tuý công lực yếu nhất, ở chính giữa kiếm trận của ba người bọn họ, dùng chân khí làm ám khí, bắn chết một số thích khách ở phía xa.
Bốn người chậm rãi tiến lên, máu tươi lan tràn khắp nơi.
Có điều số lượng hắc y nhân ngày càng nhiều, cuối cùng cũng áp chế được bốn người, bao vây họ vào giữa.
Ánh lửa do đao kiếm va chạm loé ra trong đêm tối, tiếng bước chân xung quanh càng lúc càng nhanh.
Lạc Tự Tuý rút nhuyễn kiếm từ trên cổ một thích khách về, bỗng cảm nhận được một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn nhìn theo trực giác, ở một lầu gác xa xa có một liễn xa. Rèm màu hạnh hoàng tung bay, lộ ra khuôn mặt của Hiến Thần đế. Y đang lạnh lùng nhìn hắn và Lạc Vô Cực, như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Lạc Vô Cực cũng phát hiện được Hiến Thần đế, dậm chân lui về phía sau, bảo vệ Lạc Tự Tuý.
“Tê Phong quân, Thập Nguyệt quân xuất cung ngắm trăng sao? Trăng đêm nay quả thật đẹp không gì sánh được.” Vẫn là giọng nói như xa như gần kia.
Lạc Tự Tuý cảnh giác, khẽ cười: “Bệ hạ, thần đã không còn là cung phi.”
“Ồ? Mới không gặp mấy canh giờ, đã không còn là cung phi? Nhanh thật… Văn Tuyên bệ hạ chịu thả ngươi sao?”
“Bệ hạ quá lời, cùng là ra sức vì nước, trong cung hay ngoài cung đều như nhau.”
“Ngoài cung? Nói như thế, Lạc tứ công tử bây giờ là ám hành sử?”
“Vâng, thần phụng mệnh xuất cung, gặp phải những tráng sĩ đây… Do hiểu lầm nên nảy sinh xung đột. Xin bệ hạ hoà giải giúp, để thần thuận lợi hành sự, thần vô cùng cảm kích.”
Một nụ cười, một khuôn mặt đầy tiếu ý, bầu không khí lại trở nên vô cùng đáng sợ.
Hiến Thần đế cười thành tiếng.
Lạc Tự Tuý vẫn giữ nụ cười, trong lòng hô to không ổn.
“Trẫm cố ý phái bọn họ đến chặn đường Lạc tứ công tử, làm sao có thể nói thả liền thả?”
Thẳng thắn như vậy, đã không thể đàm phán.
Phong Niệm Dật tiến lên mấy bước, thi lễ một cái: “Bệ hạ, bọn thần hộ tống Lạc ám hành sử ra cung hành sự, là Trì Dương nội vụ, bệ hạ có cớ gì ngăn cản?”
“Trì Dương nội vụ?” Ngữ điệu Hiến Thần đế cao hơn, “Tướng quân, Lạc Vô Cực… Không, Đế Vô Cực là hoàng tộc Hiến Thần ta, ta ngăn hắn lại, là Trì Dương nội vụ sao? Lạc tứ công tử thu lưu hoàng thất, y theo lệ cũ, lẽ ra phải do Hiến Thần ta trị tội, đây cũng coi là Trì Dương nội vụ sao?”
Lạc Tự Tuý cười vang: “Bệ hạ, thư đồng của ta sao là hoàng tộc? Sao ta không biết?”
“Không biết?” Hiến Thần đế bước ra khỏi liễn xa, liếc Lạc Vô Cực.
“Bệ hạ, tiểu thư đồng này quả thực thông minh, nhưng không phải là huyết mạch hoàng tộc.” Lê Duy bình thản nói, “Bằng không, các quốc sư sao chẳng đề cập?”
Hiến Thần đế nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Các quốc sư vì sao giấu diếm không báo, trẫm không rõ. Nhưng Đế Vô Cực là con của Đế Mẫn tuyệt đối không sai. Mười sáu năm trước, Lạc tứ công tử bị bệnh dưỡng thương, chín năm sau đột nhiên khỏi bệnh nhập cung, trước trước sau sau, còn không phải vì thân thế của y?”
Lạc Vô Cực nói: “Bệ hạ, Lạc Vô Cực là Lạc Vô Cực, là một thị tòng tầm thường. Bình dân và hoàng tộc khác nhau trời vực, xin bệ hạ hãy điều tra cẩn thận.”
Hiến Thần đế nhìn hắn một lát, giơ tay lên, trong trời đêm có năm đạo ánh sáng xẹt qua, khí thế sấm vang chớp giật nhắm thẳng Lạc Tự Tuý.
Động tác của y quá nhanh, Lạc Tự Tuý không kịp đề phòng, cũng không kịp tránh né. Lạc Vô Cực không có thời gian suy nghĩ nhiều, theo bản năng dùng ngũ linh lực tạo một lá chắn, ngăn cản công kích mạnh mẽ kia.
Trong mắt Hiến Thần đế chợt loé tinh quang, ngửa đầu cười to: “Ha ha! Vô Cực! Không ngờ ngươi cùng trẫm ngang nhau… Không hổ là con trai của hoàng muội!”
Lạc Tự Tuý cả mặt trắng bệch nhìn Lạc Vô Cực đang chắn trước người, lấy lại bình tĩnh đáp: “Niệm Dật, Thập Nguyệt đại ca, chuyện của Vô Cực các ngươi không biết, cũng đừng để cuốn vào.”
Phong Niệm Dật buồn bã nhìn hắn, Lê Duy nhíu chặt mày.
“Hai vị cứ yên tâm đi, ta sẽ tận lực bảo vệ công tử.” Lạc Vô Cực nói mà không quay đầu.
“Tự Tuý, bảo trọng.” Hai người không còn cách đành phải rời đi.
Lạc Tự Tuý nắm chặt nhuyễn kiếm, đánh giá đối thủ bốn phía, trong lòng tính toán các loại phương pháp chạy trốn. Với tình cảnh này, bất kỳ phương pháp nào cũng không khả thi.
Lạc Vô Cực chợt nói: “Công tử nhà ta cũng không biết ta là người hoàng thất, bệ hạ có thể hạ thủ lưu tình, thả cho y đi?”
Lạc Tự Tuý chấn động, cắn chặt răng… Không đúng, trong tình huống nguy cấp này, nếu có thể an toàn rời đi, hắn phải vui vẻ chứ, vì sao cảm thấy tức giận như vậy?
“Tứ công tử thu lưu ngươi là thật.” Hiến Thần đế cười khẽ, “Ngươi lớn như vậy, học thức tài năng xuất chúng, tất cả đều là công lao dạy bảo của tứ công tử.”
Lạc Vô Cực mặt không đổi sắc, mắt hơi chuyển động nói: “Ta không có ý để bệ hạ khó xử, ân oán tình cừu năm đó đều đã qua, cùng với chúng ta vô can.”
“Chậc, nhất định trẫm phải bắt ngươi về Hiến Thần.”
“Thứ cho tội bất tuân.”
“Ngươi và mẫu thân ngươi đều ngoan cố như nhau… Vậy đừng trách trẫm.”
Một cái quét mắt của Hiến Thần đế, thích khách xung quanh đều liều chết xông lên.
Lạc Tự Tuý giương thẳng kiếm, nghênh đón. Lạc Vô Cực tung người nhảy lên, đổi ra phía sau y, sát khí của Toái Nguyệt ồ ạt tuôn.
Hai người đồng thời chống đỡ ám khí.
Kiếm pháp hai người tương đồng, tuy chưa có kinh nghiệm chống địch đồng loạt xông tới, nhưng phối hợp vô cùng ăn ý. Trong nhất thời, Hiến Thần thị vệ và ám hành sử đều không thể tiếp cận bọn họ.
Hiến Thần đế ở xa xa quan sát cảnh giết chóc, khoé môi thoáng cong.
Lấy ít địch nhiều là chuyện không thể, vả lại công lực hai người lại chênh lệch, một lúc lâu sau, Lạc Tự Tuý dần dần chống đỡ không nổi.
Ám hành sử tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mà như thuỷ triều ào đến, hơn trăm ngân đinh từ trong bóng tối bay tới. Lạc Tự Tuý nghe thấy âm thanh xé gió, vội vã tránh né, nhưng đã chậm, mấy khoả ngân đinh xẹt qua mặt, bụng hắn, cảm thấy đau nhức.
Vết thương trên trán rỉ máu che khuất tầm nhìn, hắn quệt máu nhìn thử, toàn một màu đen, lập tức điểm các đại huyệt trên người.
Lạc Vô Cực ôm lấy y, ngự phong nhảy lên, lượn vòng lựa thế quét trường kiếm, kiếm khí bắn ra, bị thương không ít đối thủ, Hiến Thần ám hành sử đều phải tự vệ. Hắn nhanh chóng xoay người bay đến mắt trận.
Nhân lúc này, Lạc Tự Tuý ăn đan dược giải độc mang theo bên người, vận khí cho dược tính phát tán.
Lạc Vô Cực vừa chú ý sắc mặt y, vừa tìm cách đáp xuống gần mắt trận. Nếu không thể thoát khỏi biển người này, trước tiên phải phá trận tìm thời cơ đào tẩu.
Ngay lúc hắn đáp xuống đất, mấy thanh kiếm đồng thời đâm tới.
Không xong, ở đây có mai phục!
Lạc Vô Cực giẫm lên mấy thanh kiếm mượn lực, lao xuống dùng Toái Nguyệt chống đỡ, lộn ngược giữa không trung.
Phục binh và truy binh đều đã đuổi tới. (Quân mai phục và quân truy đuổi)
Mũi kiếm Toái Nguyệt đột nhiên loé năm đạo linh quang, men theo trận thế mà tản ra, phạm vi xung quanh chấn động cát bay đá chạy.
Kim quang, thanh thuỷ, xích hoả, huyền phong, ngân lôi, ngũ linh lực cường đại khuếch trương, trong nháy mắt làm nhiễu loạn trận thế đang vận hành, gây nổ đùng đoàng. Không chỉ như vậy, cuồng phong hám địa, liệt hoả trùng thiên, lôi xà phi vũ, bạch quang mạn nguyệt, địa tuyền phún dũng (diễn tả cho hoa mỹ thôi, mình không dịch), khiến xung quanh tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết.
Ám hành sử Hiến Thần và thị vệ nào đã gặp qua tình cảnh này? Máu thịt không thể chống lại sức mạnh tự nhiên, có rất nhiều người bị thôn phệ linh lực. (thôn phệ = cắn nuốt, chiếm đoạt)
Lạc Tự Tuý đã giải được độc, bị cát đá thổi đến mức không thể mở mắt, nhưng âm thanh mà hắn nghe được đã chứng tỏ tình thế. Hắn mím môi, giữa khung cảnh hỗn loạn chỉ duy nhất cảm nhận được cánh tay siết chặt lấy người hắn.
Trận thế đã loạn, chỉ cần thi lực lần hai, sẽ làm trận thế ngừng lại. Lạc Vô Cực đang định ngưng thần tụ lực, trước mắt bỗng hiện lên bóng người, hắn cảnh giác bay vọt đi, lấy kiếm chắn ở trước người nhìn lại.
Hiến Thần đế cầm trường kiếm đứng, nhíu mày nói: “Vô Cực, kiệt quệ linh lực mà chết không phải là việc làm của kẻ anh dũng.”
Nếu là thiên địa hợp nhất trận bảo vệ kinh thành, bằng sức một mình hắn, đừng nói là phá trận, chỉ cần phản lực đã đủ để trận thế hút hết linh lực cho đến chết. Nhưng đây là trận bên ngoài Bình Dư, chỉ là thiên cương ngủ hành trận mà thôi. Chỉ cần linh lực nhiễu loạn sự vận hành, thì có thể phá trận. Có điều muốn nhiễu loạn trận thế do bốn vị quốc sư bày, chỉ có quốc vương bốn nước linh lực cường đại mới có thể làm được.
Lạc Vô Cực có tự tin phá được trận, nhưng hắn chưa từng nghĩ kỹ, tiêu hao nhiều linh lực như vậy, làm sao có thể mang theo Lạc Tự Tuý chạy thoát.
Nên hắn không nói tiếng nào, chỉ cảnh giác nhất cử nhất động của Hiến Thần đế.
Lạc Tự Tuý lúc này đang vận khí tĩnh dưỡng. Thời gian càng dài, y có thể khôi phục hoàn toàn. Có điều, nếu kéo đến hừng đông, bọn họ chắc chắn bại. Chỉ có thể đào thoát trong đêm.
Không được! Phải phá trận!
Lạc Vô Cực cắn răng đề khí, đang muốn công tới, ở phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Trọng Mộc: “Sư phụ, trận pháp bị loạn rồi.”
“Không sai, linh lực thật lợi hại, có thể sánh ngang các vị bệ hạ.”
“Sư phụ… Bây giờ không phải lúc để tán thưởng, nếu không khôi phục trận pháp sẽ bị phản phệ, Bình Dư trấn sẽ bị huỷ.”
“Đúng là như vậy. Đại sư huynh nhị sư huynh có thể đi trước xem thử không? Ta và Liễu Thì ở đây xem bình dân bách tính có thương tổn gì không.”
“Vậy cũng được.”
Hiến Thần đế lạnh lùng nhìn bốn vị quốc sư, lấy kiếm ngăn cản Sơ Ngôn và Vô Gian: “Không nhọc công hai vị, Liễu Thì mở trận!”
Liễu Thì không nhìn y, cũng không trả lời hay có hành động gì.
Ngay lúc Hiến Thần đế chuyển ánh mắt, Lạc Vô Cực giơ kiếm đâm tới.
Hiến Thần đế lui nhanh mấy trượng để né đường kiếm, vạt áo bị cắt một đoạn.
Lạc Vô Cực trở lại mắt trận, lập tức vận lực muốn phá trận. Trọng Mộc đột nhiên nhảy dựng lên, la ầm: “Nếu Liễu Thì sư thúc không rãnh, vậy giao cho sư điệt đi!” Còn chưa đợi Liễu Thì và Mẫn Diễn đồng ý, y đã trở mình xuất một đạo bạch quang, hướng mắt trận đánh tới.
Lạc Vô Cực không có thời gian suy nghĩ, thầm mắng một câu bạch mao hồ ly, từ Toái Nguyệt tuôn ra một tràng linh lực, hướng bạch quang đánh tới.
Hai luồng ánh sáng đụng vào nhau, xông thẳng lên trời.
Nháy mắt, bầu trời sáng như ban ngày, mây bay cuồn cuộn, ầm ầm rung động, hàng ngàn sấm sét từ đám mây đánh xuống, đánh ngay mắt trận.
Lạc Vô Cực vội vội vàng vàng né tránh, bay lên không trung.
Sau khi ánh sáng chói mắt qua đi, mùi khét tràn ngập.
Cánh tay bên hông biến mất, Lạc Tự Tuý mở mắt, giữa khói bụi tìm kiếm bóng dáng Lạc Vô Cực. Khói bụi che cản tầm nhìn, căn bản không nhìn ra được ở bên cạnh là địch hay bạn.
Xa xa có tiếng sấm, không lẽ là thiểm điện? (tia chớp – để vậy hay)
Hắn ngẩng đầu nhìn lần nữa, còn tưởng rằng đó là tiếng sấm, hoá ra là linh lực của Lạc Vô Cực. Lạc Vô Cực ở giữa không trung, dùng linh lực đánh tan trận hình. Thiên cương ngũ hành trận như một tấm lưới vô hình, dù trận đã phá, trận hình không bị phá, vẫn không thể đi ra ngoài.
… Phá trận?
Lạc Tự Tuý quay đầu nhìn bốn vị quốc sư và vẻ mặt kinh sợ vô tội của Trọng Mộc trốn sau lưng Mẫn Diễn, không khỏi mỉm cười. Nhờ có bọn họ, Vô Cực mới không phải tiêu hao quá nhiều linh lực. Hơn nữa mọi chuyện lại làm suông sẻ đến không có vết tích.
Mẫn Diễn vỗ vỗ Trọng Mộc đang bày ra vẻ sợ hại, than thở: “Bệ hạ, đồ nhi của ta tham công thất lễ, xin bệ hạ niệm tình y còn nhỏ, đừng trách tội.”
Vẻ mặt Hiến Thần đế lạnh lùng cực điểm, chưởng phong vù vù, lao đến Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý sử phong né công kích của y, bay lên không trung, hội hợp cùng Lạc Vô Cực.
Nhìn thấy lỗ hổng của trận thế, Lạc Vô Cực quay đầu lại, thấy hai tay Hiến Thần đế loé linh quang, trận pháp sơ hiện.
Bộ phong trận! (bộ này nghĩa là bắt)
Tên như nghĩa, bộ phong trận chỉ vây khốn người sử phong. Ở trong trận thế, nếu có người dùng phong linh lực, bất luận lớn nhỏ, đều bị trận này vây khốn đến chết. Loại bộ phong trận pháp này, chỉ người có linh lực cao cường và tinh thông trận pháp mới có thể bày.
Người này quả nhiên bất phàm! Trước đây phụ mẫu bại dưới tay y cũng là bình thường!
“Đừng sử phong! Mau đến đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...