Tiết trời cuối thu, mỹ cảnh đâu đâu cũng thấy phù dung nở rộ. Lạc Tự Tuý thưởng trà, nhìn màu sắc hoa cỏ như lửa, như nước, như quang, lại như tuyết.
Hồi phủ hôm nay, xem như là một chuyện tốt.
Nhị ca xưa nay nhìn thấu nhân tâm, nhìn thấu tình đời.
Hoá ra đơn giản như vậy. Thế mà tự mình ngẫm nghĩ đến chín năm vẫn chẳng nghĩ được rõ ràng.
Nghĩ thế, Lạc Tự Tuý thanh thanh thiển thiển mà cười, tuỳ ý nhìn xung quanh, đột nhiên thấy nhị tẩu Tô Linh Duyệt dọc theo đường mòn đang đi tới.
“Tẩu tẩu phải cẩn thận một chút.” Lạc Tự Tuý lập tức đứng lên, đi tới đỡ nàng, châm trà cho nàng.
Hắn và Tô Linh Duyệt không tính là thân quen. Đây cũng là lễ giáo Trì Dương quy định nam nữ khác biệt, tránh bị hiềm nghi, mà hắn lại không rành kết giao với nữ giới. Cho nên mỗi khi hồi phủ, cũng chỉ là gật đầu ân cần thăm hỏi mà thôi.
Tô Linh Duyệt nâng mắt nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn mấy khóm phù dung, cười nói: “Những cây phù dung này lúc trước trồng ở nơi vắng vẻ, mùa xuân năm nay, ngũ thúc và lục thúc tự mình dời chúng đến vườn hoa này. Ta còn nói hai người bọn họ không thích ngắm hoa sao phải dốc sức như vậy. Ra là vì tứ thúc.”
“Hoa này nở ra quả không tệ.” Lạc Tự Túy cười cười trả lời, nhấp hớp trà.
“Quả thật không tệ.” Tô Linh Duyệt nhẹ nhàng cười.
“Tẩu tẩu có lời muốn nói sao?”
“Không hổ là tứ thúc, có một đôi mắt tinh tường.”
Tô Linh Duyệt chậm rãi đứng lên, cười nói: “Ngồi lâu cũng không tiện, đi bộ một chút cho tốt.”
Lạc Tự Tuý theo lời đứng lên, theo nàng đi về phía những bụi phù dung.
“Không dám giấu tứ thúc, ở nhà ta còn một vị đệ đệ, đang đến tuổi vào Thái Học viện. Chỉ là trời sinh trì độn, hạ thí, thu thí (kỳ thi mùa hè với thi hương) đều không qua. Mắt thấy đông thí sắp đến, muốn hỏi tứ thúc y nên học thêm nội dung nào.”
“Tẩu tẩu khách khí quá rồi. Nếu có huynh đệ muốn vào Thái Học viện, phải nói sớm mới được.” Lạc Tự Tuý thản nhiên cười nói, “Mỗi lần đề thi cũng không giống nhau, từ lâu rồi đệ đã không ra đề, cũng không biết đông thí lần này ra đề thế nào.” Thi nhập học của Thái Học viện từ trước đến nay không đi theo khuôn mẫu, có văn chương, toán thuật, luật pháp, sử học, thi hoạ không giới hạn. Các lão sư ra đề có thể chọn bất kỳ môn, cũng có thể là ngoài dự tính, hắn thật sự không thể đưa ra ý kiến hữu hiệu nào.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Tẩu tẩu có thể cho lệnh đệ đến Lê phủ. Chắc tẩu tẩu cũng biết, Lê tẩu là phu tử trong Thái Học viện, tài hoa hơn người. Nàng cũng là chủ khảo đông thí năm nay, nếu rảnh, có thể đến đấy để học hỏi thêm. Tẩu tẩu cũng có thể hỏi Vũ Phù những ghi chép bài vở trong Thái Học viện, ắt cũng có tác dụng.”
“Thật vậy sao? …” Tô Linh Duyệt khẽ cúi mặt, nhẹ thở dài.
Lạc Tự Tuý phát hiện tâm tình nàng có sự thay đổi, dừng lại bước chân, hỏi: “Tẩu làm sao vậy? Nếu tẩu tẩu nói với nhị ca việc này, nhị ca nhất định an bài thoả đáng.”
“Đáng tiếc…” Giọng Tô Linh Duyệt cực nhỏ, Lạc Tự Tuý tạm thời nghe không ra, còn đang nghi hoặc, ngân quang lóe lên, môt cây chủy thủ đã kề sát cổ hắn.
Lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, hơi lạnh thấu xương tản ra dọc theo cổ.
Lạc Tự Tuý có thể nghe thoang thoảng mùi máu tươi trong gió.
Khi hắn kịp phản ứng, Tô Linh Duyệt đã điểm huyệt đạo. Nàng dùng thủ pháp điểm huyệt đơn giản, có thể thấy võ nghệ của nàng chỉ bình thường. Nếu muốn giải huyệt, cũng tốn chút công phu.
Sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ đến nàng sẽ chọn ngày này. Chỉ cần Vô Cực ở bên cạnh, nàng không thể tìm được thời cơ. Huống chi nhị ca, Lê nhị ca, tam ca đều ở trong nhà. Lạc Tự Tuý trong lòng than thở. Chắc nàng chỉ là một quân cờ, không thể cân nhắc tình hình, bí quá hoá liều.
Từ bao giờ trong lòng hắn nảy ra thương hại với người đang uy hiếp sinh mạng mình? Đang tự giễu, chợt nhớ đến khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lạc phu nhân trưa nay, Lạc Tự Tuý không khỏi liếc nhìn cái bụng Tô Linh Duyệt còn chưa nhô ra.
Chọn thời điểm này, là muốn từ đứa bé này tìm thêm sự kiêng dè của Lạc gia sao? Quả nhiên là nữ tử thông minh. Thế giới này, trẻ con được coi như bảo vật, tuy là người Lạc gia cũng sẽ có chút do dự. Mà vài phần do dự này lại có thể để nàng tận dụng. Chính là ——
Tính tình nhị ca nhà hắn, nàng phải hiểu rõ chứ. Y không phải là người có thể chần chừ đắn đo.
Thêm nữa, Lạc Vô Cực căn bản không để chuyện gì tác động, còn có tam ca và Lê nhị ca khó dò…
Vẻ mặt Lạc Tự Tuý rất tự nhiên, không kinh ngạc cũng không phẫn nộ. Hắn chậm rãi dời tầm mắt đến mặt Tô Linh Duyệt, vài phần dửng dưng, đôi chút thương tiếc mà nói: “Tẩu tẩu nhất thiết phải chú ý hài tử trong bụng. Chuyện của lệnh đệ, xin hãy nói ra cặn kẽ hơn.”
Lúc này hắn rất chắc chắn.
Trên đời này không đâu an toàn bằng Lạc gia, hắn không cần nôn nóng, không cần cảm thấy nguy hiểm, không cần bất an.
Đôi mắt Tô Linh Duyệt bi ai mà thê lương: “Đáng tiếc, y tuy vẫn muốn vào Thái Học viện, đã không còn cơ hội. Chỉ cần ta có thể tổn thương ngươi, bọn họ sẽ tha cho y… Do Vô Cực hầu như không rời ngươi nửa bước, ta lại không biết võ nghệ hắn nông sâu, tìm không được thời cơ thích hợp.”
Đâu chỉ không biết võ nghệ y nông sâu, có lẽ cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, nên mới bó tay. Lạc Tự Tuý hơi nhếch đuôi lông mày. Ẩn nhẫn lâu ngày, cuối cùng không thể đợi nữa sao? Chọn thời điểm tệ như vậy.
Hình như nhìn thấy sự khó hiểu trong y, Tô Linh Duyệt đỏ cả hai mắt, thấp giọng nói: “Nếu trong mấy ngày này ta không bắt ngươi đi, phụ mẫu ta cũng sẽ bị bọn họ sát hại. Ta… Ta không còn cách nào khác…” Nói đến đây, hai hàng lệ tuôn rơi: “Tứ thúc, ngươi là Lạc tứ công tử tài tuyệt thiên hạ, tâm tư kín đáo, mưu lược xuất chúng, võ nghệ tuyệt hảo, nhất định có biện pháp trốn thoát, có phải không?”
Nàng đang muốn nói cho ai nghe? Viện cớ cho bản thân? Hay thỉnh cầu hắn thông cảm?
Đáng tiếc, hắn đã không phải là Lạc tứ công tử độc nhất vô nhị của trước đây, tất nhiên không có cách nào thoát được, cũng không có khả năng cảm thông cho dụng ý của nàng.
Thấy Tô Linh Duyệt dù lệ rơi đầy mặt, nhưng tay không cử động chút nào, chắc là đã hạ quyết tâm. Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ gật đầu đáp: “Đúng vậy, đệ có biện pháp trốn thoát. Nhưng sao tẩu tẩu không nói sớm cho nhị ca? Nếu để nhị ca bày mưu nghĩ kế, việc này ắt sẽ giải quyết dễ dàng.”
“Hà tất nói cho hắn biết? Hắn không gì không biết, từ sớm đã nhìn thấu ta, nhìn thấu đám người kia. Sở dĩ không có động tĩnh gì vì muốn xem mục đích của ta. Lấy ta cũng không phải ý của hắn, chỉ cần làm chuyện bất lợi cho Lạc gia, hắn nhất định không đoái hoài.” Lau lệ, Tô Linh Duyệt nghiêm mặt nói, “Ta cũng là bất đắc dĩ. Tứ thúc, đi thôi.”
Lạc Tự Tuý thở dài, bình tĩnh nhìn Lạc Tự Trì và Lạc Vô Cực không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng.
Quả nhiên mấy lời vừa rồi đều không phải nói cho hắn nghe. Vậy ra nàng cũng hiểu rõ, tuỳ tiện hành động như vậy, gạt thần dối quỷ xem ra còn không bằng qua mặt Lạc gia nhị công tử.
Lạc Tự Trì chỉ lạnh lùng đứng một bên, Lạc Vô Cực mặt không biến sắc rút kiếm ra khỏi vỏ, không do dự mà chỉa kiếm về Tô Linh Duyệt.
Tu vi của y đã đạt đến cảnh giới dùng kiếm khí cũng đả thương người, chỉ cần động, Tô Linh Duyệt chắc chắn phải chết.
Lạc Tự Tuý ra hiệu bảo chậm đã, rồi thản nhiên nói: “Nhị ca chỉ đang đợi tẩu tẩu nói ra mà thôi. Tẩu không tin y, y làm sao giúp tẩu đây?”
“Đó là với người nhà hay bằng hữu, còn người ngoài rất tuyệt tình.” Tô Linh Duyệt nói, cuối cùng cũng phát hiện bất thường, quay đầu nhìn lại, một mặt lập tức vặn tay Lạc Tự Tuý ra sau người, một mặt tăng thêm lực tay.
Chuỷ thủ cắt vào trong da thịt, mùi máu tươi trong gió càng lúc càng đậm.
Lạc Tự Tuý cảm nhận được máu dinh dính từ trên cổ chảy xuống, thấm ướt nội bào. Quả nhiên là y nữ, tuy rằng có chảy chút máu nhưng không làm hắn bị thương, cũng không cảm thấy đau đớn.
“Phu quân, ta là tình thế ép buộc.” Tô Linh Duyệt nói, trong giọng nói đượm lo âu.
Lạc Tự Trì vẫn lạnh lùng nhìn nàng, không nói.
Lạc Vô Cực biết trong lòng Lạc Tự Tuý lo lắng cho Lạc phu nhân, không muốn tổn thương cháu đích tôn của Lạc gia, nhíu nhíu mày. Tuy rằng Tô Linh Duyệt về tình có thể lượng thứ, nếu đổi lại là cha hắn, cũng không muốn bị ai tổn thương. Nhưng, chuyện liên quan đến an nguy của Lạc Tự Tuý, hắn chỉ muốn nhanh chóng giúp y thoát khỏi hiểm cảnh. Lạc Tự Trì cũng chưa xuất thủ, chính là ngầm đồng ý.
Có điều, theo tính cách của Lạc phu nhân, trước mắt nên đùa giỡn một chút có lẽ là biện pháp hữu hiệu nhất.
Lạc Vô Cực thu hồi Toái Nguyệt, nhìn chắm chằm máu đỏ tươi liên tục chảy xuống từ cổ Lạc Tự Tuý, lạnh nhạt nói: “Cho dù bắt được công tử, ngươi cho là bọn họ sẽ bỏ qua các ngươi? Các ngươi phải biết, Tô gia chính là phải giết người bịt miệng.”
Tô Linh Duyệt không nói tiếng nào. Tức là nàng đã sớm hiểu, chỉ là muốn liều mạng đánh cược một phen mà thôi.
“Huống chi, ngươi cho là, chúng ta sẽ để ngươi mang công tử đi?”
Lời nói của Lạc Vô Cực xưa nay đều bình tĩnh, bình tĩnh quá mức, dường như tất cả đều nằm trong dự liệu.
Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cong khoé môi.
Hắn có thể cảm giác được, Tô Linh Duyệt đang run nhè nhẹ.
“Ai nha, đệ muội, chớ làm chuyện dại khờ. Quay đầu là bờ, Lạc gia xưa nay khoan hồng độ lượng, nhất định sẽ không để bụng chuyện này. Chuyện của phụ mẫu ngươi, giao cho Lạc nhị là được.” Lại nghe Lê Tuần cười nói, “Thiên hạ này không có chuyện hắn làm không được, chỉ có chuyện hắn không muốn làm, ngươi hẳn là rất rõ ràng mới đúng.”
“Nhị tẩu, chúng ta đều là người một nhà. Đã xảy ra chuyện như vậy, Lạc gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay làm ngơ.” Thanh âm Lạc Tự Tiết cũng vang lên.
Chỉ còn một đòn nữa thôi. Hai người này một người hát mặt đen, một người hát mặt đỏ (diễn chính trực với trượng nghĩa chắc là nói Quan Công với Bao Công), ít nhiều nàng cũng có chút dao động. Lạc Tự Tuý vận khí giải khai huyệt đạo, nhìn về phía Lạc Tự Trì vẫn lạnh lùng như cũ.
Lạc Tự Trì nhìn hắn một cái, tiếp tục lạnh lùng nhìn Tô Linh Duyệt, nói: “Ngươi cho là mang trong mình giọt máu của Lạc gia, Lạc gia sẽ không làm gì ngươi?”
Thanh âm của hắn lạnh đến thấu xương, không có một tia tình cảm.
Trò đùa này cuối cùng cũng kết thúc viên mãn. Nên nói bọn họ phối hợp ăn ý, hay là có cùng suy nghĩ? Khán giả duy nhất cả người run rẩy, lời nói của Lạc Tự Trì khiến nàng bận tâm nhất.
Không thể chọc vào Lạc gia Lạc nhị công tử, chính là châm ngôn của Tam ca.
Lạc Tự Tuý thừa cơ thoát khỏi chế trụ củaTô Linh Duyệ, nhanh chóng điểm huyệt đạo nàng.
Lạc Vô Cực lấy thuốc trị thương mang theo người, lập tức tiến lên, giúp y cầm máu. May mà thương thế của y không quá nghiêm trọng, bằng không hắn tuyệt đối không buông tha nữ nhân này. Dù nàng là thê tử kết tóc của Lạc Tự Trì, là mẫu thân của trưởng tôn Lạc gia.
Lạc Tự Tuý lẳng lặng nhìn Tô Linh Duyệt, thấy nàng lệ rơi đầy mặt, tiện tay giải huyệt cho nàng.
Liễu Vũ Tinh và Thường Diệc Huyền đứng một bên im lặng tiến lại gần đỡ nàng.
Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần thấy Lạc Tự Túy chỉ bị thương ngoài da, cũng yên tâm hơn.
Chỉ là Lạc Tự Tiết nhìn ánh mắt Lạc Vô Cực, lại nhìn đến cánh tay theo thói quen mà vòng qua lưng Lạc Tự Tuý, nghĩ nghĩ có gì đó không đúng.
“Các ngươi làm sao phát hiện nhanh như vậy? Đều không phải đang so tửu lượng sao?” Lạc Tự Tuý phát giác ánh mắt của y, tránh khỏi người Lạc Vô Cực, nhàn nhạt cười nói.
Lạc Vô Cực hơi thất vọng, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ: “Nàng là người của bọn họ, ai cũng biết, tất nhiên không thể để cho ngươi và nàng đơn độc cùng nhau.” Tuy đúng là bọn họ đang so tửu lượng, ngồi trên nóc nhà của phòng khách. Với nhãn lực của bọn họ, chuyện gì xảy ra trong hoa viên tất nhiên cũng rõ ràng.
“Tiểu Vô Cực, ngươi biết khi nào?” Lê Tuần ngoài mặt thì bất ngờ, mà giọng nói lại tràn tiếu ý.
“Ta điều tra nàng. Nhưng đó đã là chuyện bốn năm trước.” Lạc Vô Cực trả lời.
Lạc Tự Tuý thấy giật mình. Năm đó trong lễ thành hôn của Lạc Tự Trì, Hoàng Duyệt từng nói qua những chuyện này, hắn lại cảm thấy không quan trọng. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Tô Linh Duyệt là quân cờ mà Hoàng Hạo dùng để ngừa vạn nhất với Lạc gia. Nhưng không lâu sau lại cảm thấy không có khả năng. Hoàng Duyệt cố làm ra vẻ huyền bí, gây xích mích ly gián, chỉ muốn che giấu thân phận thật sự của Tô Linh Duyệt. Sau khi xác nhận, hắn cũng không nói với bất kỳ ai. Thứ nhất, vì Lạc Vô Cực tuổi còn quá nhỏ, chưa cần thiết phải biết; thứ hai, Lạc Tự Trì là nhân vật nào, hắn nhất định không tuỳ ý thú một nữ tử vào Lạc gia, cho dù nàng kia có hợp ý y ra sao; thứ ba, Lạc Tự Tiết cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận vị nhị tẩu này như một thành viên của Lạc gia, chắc chắn đã tra ra sự thật; thứ tư, Lạc Tự Thanh và Thường Diệc Huyền không nhúng tay vào, đó là tin tưởng khả năng của Lạc Tự Trì và Lạc Tự Tiết. Hắn cũng vô cùng tin tưởng bọn họ. Thứ năm, Lạc Trình đối với con cái hết sức an tâm, cũng không muốn khiến y không vui. Lạc phu nhân rất vừa ý cô con dâu này, càng không muốn khiến nàng thương tâm. Về phần Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ, lúc đó trẻ con bồng bột, biết càng ít càng tốt. Nhưng mà, trải qua chín năm, trong lòng bọn họ ắt cũng hiểu rõ.
Chín năm qua, số lần hắn và Lạc Vô Cực hồi phủ không nhiều, hắn thật không ngờ, Lạc Vô Cực nhanh chóng sinh nghi vậy. Khi đó y mới mười hai tuổi, lại có thể suy xét chu toàn như vậy, không làm kinh động bất kỳ ai, thực sự hiếm có.
“Làm tốt lắm.” Lê Tuần khen, quay đầu đi lại hỏi, “Lạc nhị, ngươi biết nàng là người của trưởng công chúa khi nào?”
“Cùng lúc với ngươi.” Lạc Tự Trì nói.
“Là khoảng thời gian sau khi gặp nàng? Nàng ta còn có một đệ đệ, cũng chính là sơ hở. Trong Hộ bộ không có tên đệ đệ của nàng.” Lê Tuần trầm ngâm nói, “Trong giáo quán còn có mấy chục người như vậy, mấy năm nay lại tăng không ít.”
“Chờ đã! Nhị ca, huynh có thể tương kế tựu kế? Hôn nhân đại sự há có thể tuỳ tiện như vậy?” Lạc Tự Tiết thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...