Túy Trường Sinh
Tê Phong quân bị bệnh đã năm ngày.
Trong thời gian này, không chỉ hoàng hậu bệ hạ mỗi ngày thăm hỏi, mà Giản Vũ quân, Thập Nguyệt quân cũng lui tới Tử Dương điện mỗi ngày, các nữ phi như quý phi, hiền phi đều sai người tặng không ít dược liệu trân quý.
Mà năm ngày này Lạc Tự Tuý liên tục sốt cao, yếu đến mức ngủ li bì, vậy mà hôm đó bệnh tình đột nhiên khá hẳn. Sáng sớm hắn đã tỉnh lại, nhiệt độ cũng giảm bớt, tứ chi cũng có sức hơn. Nhớ lại đêm qua, dường như ngủ rất ngon, xem ra đã phá được trận thế, Lạc Vô Cực và bọn họ cũng sắp trở về.
Gọi Đường Tam chuẩn bị tắm rửa, ăn một ít cháo, lại thêm vài miếng điểm tâm nhỏ hắn liền dựa trên sạp giường đọc sách.
Từ chín năm trước khi phong quan đến nay, có lẽ chưa bao giờ được nhàn nhã như vậy. Hắn cảm thấy đây mới là hưởng thụ cuộc sống, không phải lo toan ngươi lừa ta gạt.
“Công tử, nước tắm được rồi.” Đường Tam đứng trước tấm bình phong, nhẹ giọng nói, “Tiểu nhân giúp người.”
“Không cần.” Lạc Tự Tuý khẽ mỉm cười. Chín năm qua hắn vẫn không quen với việc bị người ngoài nhìn vào thân thể. Chỉ Lạc Vô Cực có lẽ là ngoại lệ.
“Vâng.” Đường Tam khom người lui xuống.
Từ hôm uống rượu đến nay, đã sáu bảy ngày không tắm rửa, Lạc Tự Tuý ngồi trong thùng nước tắm, dùng bồ kết và muối tắm cẩn thận. Vừa mặc xong quần áo đã nghe một tràng cười khẽ ——
“Đến không đúng lúc rồi.” (Anh muốn đến lúc nào? >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...