Nói là muốn chuẩn bị yến tiệc tẩy trần, nhưng đây là chuyện nhỏ, làm sao hoàng hậu bệ hạ có thể bận tâm? Hoá ra chỉ là cái cớ mà thôi.
Hậu Khí Diễm vừa dẫn Lạc Tự Tuý, Lê Duy vào Phượng Nghi cung đã phân phó trù phòng chuẩn bị bữa trưa, cho hạ nhân lui ra, hắn mới đưa hai người đi loanh quanh.
Không lâu sau, Lê Duy và Lạc Tự Tuý đều bị hớp hồn trước mỹ cảnh hiếm có trên đời.
Biển hoa như nước thuỷ triều, mùi thơm lạ lùng thoang thoảng, Trữ Khương đã từng miêu tả hoa viên trong Phượng Nghi cung. Nhưng cảnh sắc nơi đây nào có ngôn từ đủ để hình dung?
Không thể tưởng tượng ra hình dạng một biển hoa như vậy — gió nổi lên muôn hoa dập dờn, mênh mông hùng vĩ không gì sánh được; không thể hình dung một loại mùi thơm lạ lùng hoà quyện — vấn vương nhiều ngày, chuếnh choáng như người nửa tỉnh nửa say; không phải là không có từ ngữ để hình dung sự mỹ lệ —- đẹp đến êm ả, một sự mềm mại đến nao lòng người… Nhưng mà vì sao tất cả các loại hoa khác nhau vô cùng trân quý đều đang nở rộ khoe sắc, không cần tu bổ tân trang, không cần phí công chăm sóc, cứ như liều mình nở rộ, chỉ e không đủ tô điểm thêm màu sắc cho cuộc đời trước khi rũ cánh héo tàn.
Vô cùng vô tận hoa cỏ.
Vô cùng vô tận sức sống.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tự Tuý nhìn thấy những bông hoa và sức sống mãnh liệt như vậy, những đoá hoa này sống không uổng.
Hậu Khí Diễm mỗi tay kéo mỗi người, bay lên, đáp xuống đình nghỉ chân giữa hoa viên. Bàn bằng ngọc trắng muốt đã bày sẵn mỹ thực.
Ba người ngồi xuống.
“Thế nào?” Hậu Khí Diễm khẽ cười hỏi.
Lạc Tự Tuý thở dài nói: “Là cảnh đẹp cả đời khó quên.”
Lê Duy gật đầu nói: “Xưa nay chỉ nói hoa như nước, mà không biết hoa cũng có thể như kiếm.”
Hậu Khí Diễm ha hả cười: “Không sai không sai. Nào, dùng bữa thôi.”
Lặng lẽ ăn một chút, Lạc Tự Tuý bỗng nhiên nói: “Bệ hạ, mới vừa rồi vì sao cố tình khiến cho Phong Niệm Dật tức giận?”
Hậu Khí Diễm cười cười nói: “Ta chỉ là nói sự thật mà thôi.”
“Bệ hạ có dụng ý gì?”
“Nếu để y đến yến tiệc mới biết ngươi là Tê Phong quân, chẳng phải sẽ khó xử lý hơn sao?”
Lạc Tự Tuý thở dài: “Chỉ sợ bệ hạ muốn mượn cơ hội để xem y có làm loạn hay không thôi.”
Lê Duy lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó lại nhìn Hậu Khí Diễm.
Hậu Khí Diễm gật đầu cười nói: “Không sai. Mọi chuyện đều rõ ràng, Lê khanh gia nói Phong Niệm Dật không biết ai là người chủ mưu trong sự kiện ám sát kia. Y làm sao nỡ tổn thương Lạc tứ công tử dù chỉ một sợi lông.”
“Bệ hạ hoài nghi Phong Niệm Dật làm phản?” Lê Duy thản nhiên.
“Hôm nay đã xác thực.”
“Bệ hạ, Phong gia và Lê gia đều là bề tôi trung thành, tuyệt không hai lòng.”
“Ân? Thập Nguyệt quân tín nhiệm Phong gia như vậy sao? Tê Phong quân cũng nói hắn tín nhiệm Phong gia – còn hơn Ninh gia.”
Lê Duy trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Ninh Khương cũng không có gạt chúng ta.”
“Ninh Khương không làm, cũng không có nghĩa là Ninh gia không làm.” Hậu Khí Diễm lắc đầu nói.
Lạc Tự Tuý ngẫm lại, nói thêm: “Thập Nguyệt đại ca, có biết bảy năm trước Lạc Tự Tuý và Phong Niệm Dật xảy ra chuyện gì không? Vì sao Phong Niệm Dật lại tự thỉnh rời kinh?”
Lê Duy lạnh nhạt: “Không biết. Lúc đó ta còn tu hành ở thánh cung, khi về thì y đã đi mất. Lúc ta ở thánh cung, hai người vẫn tốt.”
Xem ra những chuyện xảy ra ngày xưa, cần phải hỏi nhị ca và tam ca. Đành mượn tiệc rượu đêm nay vậy, Lạc Tự Tuý uống một ngụm trà, chuyển dời tầm mắt đã thấy Hậu Khí Diễm vẻ mặt tươi cười hứng thú.
Lẽ nào đêm nay còn có chuyện gì phát sinh? Không biết tại sao vừa nhìn khuôn mặt tươi cười đầy ẩn ý kia, trong lòng Lạc Tự Tuý thấp thỏm không yên.
Lạc Tự Tuý và Lê Duy ở Phượng Nghi cung dùng cơm trưa, lại ngồi thêm một lát rồi mới trở về Phong Minh cung.
Hai người đến trước hàng cây gần Tử Dương điện mới cáo biệt. Thấy Lê Duy chầm chậm đi về điện phía nam, Lạc Tự Tuý bỗng nhiên gọi: “Khoan đã.”
Lê Duy quay đầu.
Lạc Tự Tuý do dự một lát, mới tiến lên vài bước, thấp giọng hỏi: “Thập Nguyệt đại ca, với Phong Niệm Dật…” Cái loại tình huống này khó mà nói rõ… Bởi vì chính hắn cũng không hiểu.
Lê Duy thoáng chút kinh ngạc lập tức khôi phục lại vẻ bình thường.
Hai người yên lặng khá lâu, Lê Duy mới gật đầu nói: “Ta đối với y, có thể nói đã vượt qua tình bằng hữu. Nhưng mà như thế này cũng tốt, ta không muốn làm y khó xử.”
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, có chút không rõ nhưng cũng hiểu được đôi chút.
Sau đó Lê Duy nhàn nhạt cười rồi xoay người đi.
Vì sao chữ “tình” lại khó hiểu như vậy? Vốn dĩ tình thân, tình bằng hữu đột nhiên trở nên phức tạp, mà nam tử cùng nam tử giữa yêu và hận tựa như rất gần. Hắn không giải thích được, cái tình cảm này là “sinh tử tương hứa” so với “sinh tử chi giao” có gì khác biệt, hắn cũng không đoán ra được. Khi có tình cảm đó thì hành động của người này với người kia sẽ khác gì?!
Hậu Khí Diễm yêu Hoàng Hạo, đến Trì Dương làm hoàng hậu. Xử lý chính sự, quản lý hậu cung, lại làm người ghi hận, bị ám sát.
Hoàng Hạo yêu Hậu Khí Diễm, phong y làm hoàng hậu, yêu thương mình y, tin y, bảo vệ y, hao phí tâm tư.
Lê Duy yêu Phong Niệm Dật, lại không muốn để y biết. Không lấy vợ, tình nguyện nhập cung, chôn dấu tâm sự tận đáy lòng, tha thứ cho người ngoài.
Phong Niệm Dật yêu Lạc Tự Tuý, là tình yêu như thế nào? Sẽ vì Lạc Tự Tuý mà làm gì?
Lạc Tự Tuý như vướng vào gút mắt phức tạp không thể cởi bỏ trong một sớm một chiều, âu sầu trở về Tử Dương điện. Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực đã sớm trở về, đang ở trên mái đình cạnh hồ tranh đấu. Hắn nhìn một chút rồi trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Chạng vạng giờ dậu, yến tiệc bắt đầu.
Khắp ngự hoa viên và đình đài lầu các đều treo đèn lồng, trên ngọn cây, trên hòn non bộ, đều bày những loại đèn lồng khác nhau. Trời còn chưa tối hẳn, đèn cũng chưa đốt nhưng chỉ cần nghĩ cũng tưởng tượng được khi màn đêm buông xuống sẽ hình thành khung cảnh mỹ lệ đến cỡ nào.
Tiệc rượu được bày trong Nguyệt Phong đình, hàng trăm cái bàn dài đều đã được dọn sẵn. Bên cạnh Nguyệt Phong đình, mấy vị khuê nữ đài các quyền quý đang đứng, giấu nụ cười ngượng ngùng đằng sau tay áo; xung quanh các nàng là những đại gia thế tử ngọc thụ lâm phong, hoặc cùng các nàng tán gẫu, hoặc là vài ba câu ngập ngừng, nghĩ đến cảnh được các giai nhân xem trọng sẽ hãnh diện thế nào trước các đồng liêu. Chỗ này chỗ kia, tiếng nói chuyện thì thầm; những người thân trong gia đình thì khoan thai lộng lẫy, cười nói với người thân.
Lạc Tự Tuý theo đế hậu đến yến tiệc, nhìn thấy khung cảnh thế này, trong lòng cảm thán trước bức tranh thế gia quý tộc cùng nhau tham dự dạ yến.
Quần thần thấy đế hậu mang theo phi tần, hoàng tử công chúa đi tới, đều quỳ xuống dập đầu: “Thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Chư vị nương nương, công tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử điện hạ, trưởng công chúa, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tiểu công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Tất cả đứng dậy đi. Hôm nay chỉ là tiệc rượu, không cần phải giữ kẽ như vậy.” Hôm nay giọng nói của hoàng đế ôn hoà hơn một chút.
“Tạ ơn bệ hạ.”
Mọi người đứng dậy, đợi hoàng tộc an toạ, mọi người mới theo thứ tự ngồi xuống. Quan lại ngồi bên trong, thân thích và người không làm quan ngồi bên ngoài.
Đế hậu ngồi hướng về phía nam, cũng chính là vị trí trung tâm, trái phải hai bên theo thứ tự là nam phi và nữ phi, phía sau là hoàng tử công chúa, trước mặt là quan văn, quan võ. Người ngồi ở vị trí cao nhất bên quan văn là một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần nhanh nhẹn, mặt mũi lại hiền lành vô cùng dễ gần, tiếp đó là hai vị nam tử tuổi chừng trên dưới năm mươi, đều để râu dài, bộ dáng của bậc trưởng giả nho nhã. Lạc Tự Tuý đoán hai người này chắc là thừa tướng và đại học sĩ, chỉ là không biết lão nhân gia kia là Cảnh hậu hay là Tương hậu. Vị trí cao nhất bên quan võ cũng là một ông lão tóc hoa râm, vô cùng uy nghiêm, người ngồi thứ hai là Lạc Trình, vị thứ ba là một trung niên nam tử tươi cười vui vẻ, chắc là Ninh tả tướng quân, vị thứ tư là Lê Tuần, cách một nam tử, thứ sáu và thứ bảy là Lạc Tự Thanh và Phong Niệm Dật.
Lạc Tự Tuý vừa xuất hiện thì Phong Niệm Dật đã nhìn hắn.
Đôi mắt ấy gắt gao chân thực, làm cho hắn giống như bị cách ly với thế giới bên ngoài. Hắn cảm thấy cứ như mình đang bị nhốt vào một cái cũi vậy.
Loại cảm giác này quá mức quen thuộc —- một ô cửa sổ nho nhỏ, một mảnh bầu trời màu xám chật vật. Hắn muốn chận đứng cái cảm giác cô đơn tuyệt vọng này, gắng gượng ngồi xuống, ngay cả liếc mắt cũng không dám liếc về hướng kia.
Hoàng đế nói: “Tiệc rượu hôm nay là vì Lạc khanh gia và Phong khanh gia mà chuẩn bị, trước khi bắt đầu, trẫm muốn mời nhị vị khanh gia một chung rượu.” Dứt lời liền có người bước đến dâng hai chung rượu cho Lạc Tự Thanh và Phong Niệm Dật.
Hai người đứng lên ra khỏi hàng, quỳ xuống, hai tay tiếp nhận ngự tửu: “Tạ chủ long ân.” Uống một hơi cạn sạch.
“Tốt!” Hoàng đế thoải mái cười nói, “Các khanh không cần câu nệ, cứ thoả sức nâng ly.”
Yến hội chính thức bắt đầu.
Khu vực phía các phi tần thì cứ ngầm đấu đá với nhau, lén lút soi mói lẫn nhau, lời nói càng thêm cẩn trọng…
Lạc Tự Tuý tự nhiên ăn thử từng món cao sơn mỹ vị độc đáo trên bàn, thỉnh thoảng nghe vài câu nâng cốc chúc mừng từ các quan văn nho nhã, ngẫm nghĩ xem bên trong có ẩn ý gì không, cẩn thận ghi nhớ những câu nói hay để lúc về suy nghĩ cặn kẽ.
Đang lúc tiệc tùng no say, hoàng đế chợt nhìn về phía Phong Niệm Dật, cất cao giọng: “Phong khanh gia chưa thành hôn, trẫm hứa sẽ làm ông mai cho ngươi. Thế gia tiểu thư, hay nữ tử lễ giáo nhà nào, tuỳ khanh lựa chọn.”
Nghe thế, mấy cô thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng còn len lén nhìn Phong nhị công tử.
Phong Niệm Dật lặng im một hồi, cúi đầu nói: “Thần không muốn thú nữ thê.”
“Nam tử cũng có thể. Con em thế gia cũng không thiếu các công tử nho nhã, nhất định sẽ xứng đôi với khanh.”
“Thật sao, thánh thượng nói thật chứ?”
“Quân vô hí ngôn.”
“Vậy xin bệ hạ hãy ban Tê Phong quân cho thần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...