Lạc Tự Tuý lẳng lặng nhìn, không lâu sau, cảm thấy đâu đó dường như có ánh mắt nhìn mình, cảm thấy không ổn, có người sớm đã ở đây.
Khẩn trương nhìn xung quanh, lập tức cả người toàn mồ hôi lạnh —–
Đối diện với hòn giả sơn không xa là đình ngắm cảnh, mà ngồi trong đó chính là hoàng hậu đã bốn tháng không gặp. Hắn đang dạt dào hứng thú xem cảnh bên này, phe phẩy quạt thưởng trà, không biết đã nhìn được bao lâu.
Nguy rồi! Lạc Vô Cực! Ngươi làm chuyện tốt rồi! Lạc Tự Tuý mắng thầm, vòng qua hòn giả sơn, lên một cái dốc ngắn, đi tới trước mặt hoàng hậu, hành lễ: “Lạc Tự Tuý tham kiến bệ hạ.”
“Tê Phong quân bệnh nặng mới khỏi, không cần đa lễ, đứng lên đi. Nào, qua đây ngồi.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Lạc Tự Tuý ngồi xuống, người hầu lập tức rót trà cho hắn.
Hắn nhìn phía giả sơn —– từ góc độ này mà nhìn, thật sự rất rõ a! Lạc Vô Cực, ngươi nhất định phải chết!
“Thương thế của bệ hạ như thế nào? Thần vốn muốn hai ngày sau đến Phượng Nghi cung bái kiến. Không ngờ ở đây lại gặp được bệ hạ.”
“Đã khỏi. Không còn gì đáng ngại.”
“Đều là lỗi của vi thần. Nếu không…” Lúc đó nếu hoàng hậu không bận tâm chuyện hắn bị thương, sau đó lại lo lắng cho hắn. Có thể sử dụng loại đại quang, trong nháy mắt tiêu diệt sạch đám thích khách.
“Tê Phong quân, việc này không phải lỗi của ngươi.” Hoàng hậu cắt lời hắn, nhìn hắn cười ấm áp.
Lạc Tự Tuý suy nghĩ, cúi đầu nói: “Bệ hạ nếu có gì sai bảo, vi thần nhất định tận lực báo đáp ân đức của bệ hạ.”
“Ta với ngươi, không có ân huệ gì.” Hoàng hậu lắc lắc cây quạt, ánh mắt nhẹ nhàng mà sắc bén, “Nhưng mà, ngươi có rất nhiều chỗ có thể dùng.”
“Xin bệ hạ cứ nói.”
“Bây giờ không phải lúc. Ta còn không biết cho đến cùng ngươi là người như thế nào. Nói đúng hơn, ngươi rốt cuộc là người phương nào.” Từng câu từng chữ lạnh lùng, không có nửa điểm tình cảm.
Lạc Tự Tuý rùng mình lạnh hết sống lưng, giương mắt nhìn hoàng hậu.
Lúc này hoàng hậu đã trở về vẻ mặt thân thiết, cười cười nghiêng người ghé sát tai hắn: “Lạc Tự Tuý, không ngờ quốc sư lại nhìn trúng ngươi. Bất quá… Nếu như là yêu thích Lạc tứ công tử, vậy sao mười hai mươi năm trước không tìm đến công tử? Hết lần này tới lần khác, từ khi Lạc tứ công tử lành bệnh nhập cung, mất võ nghệ, mất ký ức, quốc sư lại tới. Ta thật sự hiếu kỳ.”
“Bệ hạ nếu muốn biết, thần sẽ nói rõ.” Dù hắn không nói, người này cũng có nhiều thủ đoạn để điều tra rõ ràng.
“Ta không muốn ép ngươi.”
“Bệ hạ, là vi thần tự nguyện.”
Hoàng hậu xua tay cười: “Ngươi rất thú vị. Ta không nghĩ sẽ bức bách ngươi.”
Lạc Tự Tuý nghe hắn nói mình thú vị, không thể hiểu rõ được dụng ý của hắn, chỉ có thể im lặng.
Chợt nghe hoàng hậu nói tiếp: “Ta muốn chính ngươi nói với ta, ta muốn kết bạn với ngươi. Lạc tứ công tử, sau này nếu có chuyện gì cứ tới tìm ta.”
Dứt lời hắn đứng lên, phủi phủi vạt áo không vướng bụi: “Hồi cung.”
“Cung tiễn bệ hạ.”
Đi được hai ba bước, hắn ngoái đầu lại cười.
Lạc Tự Tuý chỉ cảm thấy đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng, sự dịu dàng mà tàn khốc vừa rồi đã được giấu sau lớp ánh sáng kia, không khỏi giật mình.
“Lời vừa rồi của ta là thật lòng, tứ công tử nhất định có thể nghe ra. Trước đây ta đã nói, nửa câu cũng không sai. Lúc Lạc tứ công tử danh chấn thiên hạ, ta đã có lòng muốn kết giao, đến bây giờ vẫn vậy. Có thể nói, càng muốn kết giao hơn.”
“Ý của bệ hạ thần đã hiểu.”
“Khi nào ngươi đồng ý thì báo cho ta biết, bất cứ lúc nào ta cũng ở Phương Nghi cung chờ.” Hoàng hậu chậm rãi rời khỏi đình, Lạc Tự Tuý theo sau lưng hắn, hai người đi tới bên giả sơn thạch.
Hoàng hậu phe phẩy cây quạt, nhàn nhạt cười nói: “Chưa đủ sao? Tiển nhi.”
“Chưa! Còn chưa đủ! Nếu không phải tại hắn! Con vốn cũng có thể đi săn! Nếu con đi! Phụ hậu sẽ không bị thương!” Thái tử một bên kêu gào, một bên trừng mắt, tăng nhanh tốc độ ra quyền cước.
“Hừ! Dù ngươi đi thì đã sao?” Lạc Vô Cực nhanh nhẹn né tránh, hừ lạnh nói.
Lạc Tự Tuý biết hắn nghĩ tới y không thể bảo vệ hắn, trong lòng còn đang buồn bực, nhưng giờ không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này! Nếu không nắm lấy thời cơ bảo vệ y —
Vì vậy hắn lạnh lùng nói: “Vô Cực, nhận lỗi với điện hạ!”
“Hắn đánh ta trước.” Lạc Vô Cực xoay mặt, tức tối nói.
Thái tử bị lời vừa rồi của hắn làm nghẹn lại, giơ tay đánh tiếp.
Lạc Vô Cực nhảy tránh ra, lạnh nhạt nói: “Ngươi ngoại trừ biết khi dễ người khác, còn có thể làm gì? Lớn hơn ta hai tuổi, công phu lại không bằng ta. Ngươi ở đó, có khả năng bảo vệ được bệ hạ sao?”
Thái tử giận đến mặt trắng bệch, cắn răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng ta không dám giết ngươi!”
“Có bản lĩnh thì dùng công phu quyền cước đến giết ta.”
Lạc Tự Tuý gần như sụp đổ. Khoé mắt nhìn thấy hai hàng lông mày hoàng hậu khẽ động, hiển nhiên đối với Vô Cực đã nổi lên hứng thú. Hận không thể che miệng người nào đó đánh hắn bất tỉnh, lôi đi, từ nay về sau không cho hắn bước ra khỏi Tử Dương điện một bước.
Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt hắn biến hoá cực nhanh, nhịn không được cười lên một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đồng nói không sai. Tiển nhi, dù ngươi đi cũng chưa chắc có thể làm gì. Huống hồ, lúc đầu vốn dĩ là lỗi của ngươi, sao có thể đổ hết lên người hắn? Phụ hậu biết ngươi không cam lòng, cũng đừng giận cá chém thớt, đây không phải là hành vi mà thái tử nên có.”
Thái tử nhảy xuống giả sơn thạch, oán giận: “Con thấy hắn liền muốn đánh.”
“…” Lạc Vô Cực định nói gì đó, trông thấy ánh mắt Lạc Tự Tuý hận không thể trói hắn lại, chỉ có thể nhịn xuống, nhảy khỏi hòn giả sơn đứng sau lưng Lạc Tự Tuý.
“Bệ hạ…”
“Tê Phong quân không cần lo lắng. Đây bất quá chỉ là chuyện vui đùa ồn ào của nam nhi mà thôi. Tiển nhi ở trong cung cô đơn, không có người bên cạnh, hắn cũng không biết làm sao lui tới với người khác. Vô Cực không sợ hắn, lại là chuyện tốt, coi như rèn luyện nhân cách hắn.”
“Đa tạ bệ hạ.”
“Tiển nhi, theo ta hồi cung.”
“Tuân lệnh, phụ hậu.”
Lạc Tự Tuý một mặt nghĩ hoàng hậu trí nhớ thật tốt, một mặt quay đầu trừng Lạc Vô Cực.
Hoàng hậu và thái tử cùng hơn mười tuỳ tùng chậm rãi rời đi. Chỉ thấy đột nhiên thái tử quay trở lại trước mặt bọn họ, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ hung dữ, giơ nắm tay hung hăng nói: “Ngươi đừng để ta gặp ngươi, gặp một lần đánh một lần.”
“Hừ, ta sợ ngươi sao.”
Lạc Tự Tuý siết chặt nắm tay, trong lòng ép buộc phải nhẫn nhịn. Câu nói này vô cùng quen tai, giống như là… Là kiểu nói chuyện giữa học sinh hư và học sinh ngỗ nghịch.
Thái tử hừ lạnh, nhanh chóng đuổi theo hoàng hậu.
Lạc Tự Tuý cũng không để ý đến Vô Cực, tuỳ ý đi một con đường nhỏ bỏ đi.
Không biết đã đi bao lâu, chỉ thấy mặt trời chiếu trên đỉnh đầu càng gay gắt, cảm thấy hoa mắt chóng mặt mới nhìn thấy Phong Minh cung. Quay đầu lại thấy Lạc Vô Cực rụt vai, tựa hồ biết lỗi, không nói không rằng chỉ theo sát phía sau, Nguyên nhi còn cách xa hơn, dường như sợ hắn nổi giận.
Hắn là người hung dữ vậy sao! Càng nghĩ càng thấy giận hơn, lại đi lung tung thêm một lát để cho đầu óc thông suốt.
Mãi đến chiều giờ mùi, ba người mới trở về Tử Dương điện.
Đường Tam gấp đến mức cứ đi tới đi lui, thấy bọn họ trở về mới thở phào. Lạc Tự Tuý chỉ nói một câu đơn giản là thấy mệt, liền trở về phòng ngủ, cơm trưa cũng không dùng.
Ngủ hồi lâu, khi tỉnh lại trời cũng đã tối.
Một bóng đen ngồi trước giường hắn.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Lạc Tự Tuý than nhẹ, vén chăn lên đứng dậy.
“Lúc trước ai còn nói phải bảo vệ ta, đây là cách bảo vệ sao?”
“Chuyện này… Xin lỗi. Nhưng… Hắn khinh người quá đáng.”
“Đại trượng phu co được dãn được. Hôm nay nhẫn nhịn một lúc, ngày còn dài lo gì không có củi đốt. Ngươi tính tình quật cường như vậy, rất dễ đắc tội người khác, khó mà giữ mạng được. Nếu ngày hôm nay người nhìn thấy không phải là hoàng hậu bệ hạ mà là người khác, ngươi nghĩ rằng ta có khả năng bảo vệ ngươi? Ngươi chết, ta cũng không thể sống. Ngươi nếu sau này còn kích động như vậy, suy nghĩ cho ta một chút, ta không muốn chết.”
“Sẽ không có lần sau.”
“Nếu thái tử khiêu khích cũng đừng để ý.”
“Được.”
“Quên đi, ngươi tốt nhất đừng rời Tử Dương điện.”
“Được.”
“Sớm hay muộn thái tử cũng sẽ chán thôi. Vô Cực, ngươi không thích hắn sao?”
“Rất ghét.”
“Vì hắn giễu cợt ngươi sao?”
Lạc Vô Cực không trả lời.
“Hắn… Có thể làm hoàng đế sao?” Nếu chỉ đơn giản được đế hậu sủng ái, nhưng bản thân không có năng lực, tương lai lên ngôi hoàng đế cũng không ổn. Vị thái tử điện hạ này, rốt cuộc có khả năng làm hoàng đế không? Nhìn hắn hôm nay đánh nhau với Vô Cực, nhìn không ra hắn có khí chất đế vương gì cả, nhưng mà, khí chất đế vương là cái gì? Đế vương phải như thế nào?
“Không biết. Người nào làm hoàng đế đối với chúng ta không ảnh hưởng.”
“Ảnh hưởng không nhỏ đâu. Nếu là trưởng công chúa…” Lần này, phải chịu khổ đây.
“Trưởng công chúa không thể làm hoàng đế.”
“Vì sao?”
“Không biết. Thế nhưng thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ đều không ủng hộ nàng, nàng có thể làm gì? Hơn nữa, đợt ám sát lần này khẳng định trưởng công chúa thoát không khỏi liên can. Tuy rằng nhị bá phụ nói chưa tìm ra chứng cứ, nhưng mà thánh thượng chắn chắn không bỏ qua bọn họ, cả Lạc gia ta và Lê gia cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.”
Lê gia… Được rồi, về tình về lý cũng phải đi thăm Lê Tuần. Ngày mai đi hỏi Lê Duy xem thử tình trạng của Lê Tuần.
Bụng Lạc Tự Tuý bỗng phát tiếng kêu, là đói bụng. Lạc Tự Tuý quay đầu lại nhìn thấy Lạc Vô Cực đang đốt đèn. Nhìn thấy mặt hắn toàn vết xanh tím đã thoa thuốc còn lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đường trung ti đã chuẩn bị bữa tối.”
Aiii, vì sao càng nghĩ hắn càng không quản được đứa bé này?
Thật không biết ngày mai còn phát sinh chuyện gì không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...