“Tiểu tứ! Không được chết! Không được!”
Ta biết ngươi sợ, một tứ đệ đã chết, có thể thêm một tứ đệ nữa. Tam ca, đừng lo, ta nhất định sẽ không chết.
“Ngươi không thể chết được!”
Ta cũng không muốn chết, thực sự không muốn.
“Không phải ngươi nói phải theo ta một trăm năm sao? Ngươi không thể cứ vậy mà chết!”
Đúng vậy, một trăm năm. Vô Cực, ngươi, thật sẽ bầu bạn cùng ta trăm năm? Thậm chí sau trăm tuổi, cũng sẽ cùng ta có phải không?
… Là tịch mịch sao?
Đã biết đắm chìm vào quan hệ người với người không phải chuyện tốt, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn không chịu được cô độc. Không nên như vậy, không nên như vậy, bọn họ đều sẽ rời đi.
Sớm muộn cũng có một ngày chỉ còn lại mình hắn, chỉ còn hắn cô độc mà thôi.
Một đứa bé bảy tuổi.
Không có khả năng chịu trách nhiệm lời nói của nó.
Loài người là sinh vật quần cư (là kiểu sống tụ tập), dù là ai đi nữa cũng không có khả năng chối bỏ loại bản năng này.
“Tứ công tử, có nghe ta nói không?”
Quốc sư? Không phải hắn đã đi rồi sao?
“Tứ công tử, đây cũng là kiếp số, chỉ cần vượt qua được mọi chuyện sẽ ổn. Tứ công tử đời này có ba tai kiếp, đây chính là kiếp thứ nhất, vì chính mình; kiếp thứ hai, vì bằng hữu; kiếp thứ ba là số kiếp mờ mịt không thể nhìn trước được. Liệu có phải là tình kiếp hay không.”
“Qua ba tai kiếp, tứ công tử sẽ nhận được những gì mong muốn, trọn đời vô lo.”
Chẳng phải là cô gia tinh suốt đời, tại sao là tình kiếp? Hắn cũng kiên quyết không cùng người khác có quá nhiều liên hệ, thêm một người là thêm nhiều hỗn loạn. Hiện tại là đủ rồi.
Từ trong mê man dần tỉnh lại, hắn cứ mơ hồ như mình vừa qua một giấc mơ.
Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, Lạc Tự Tuý phát giác mình đang ở trong phòng ngủ của Tử Dương điện. Mở to mắt nhìn, đúng là cái mạn giường màu xanh quen thuộc, ngón tay khẽ động, một bàn tay đầy mồ hôi đang nắm tay hắn. Lạc Tự Tuý nghiêng mắt nhìn, chính là vẻ mặt vui mừng xen lẫn mệt mỏi của Lạc Vô Cực.
“Ngươi tỉnh rồi.” Lạc Vô Cực cười nói, hai tay nắm chặt tay trái của hắn.
Lạc Tự Tuý gật đầu, vừa tỉnh lại, cảm giác có chút trì trệ. Ngoại trừ cánh tay bên phải và phía ngoài đùi phải âm ỷ đau, chân trái dường như không có vấn đề gì, cử động cũng tự nhiên.
Hai lần từ trong cõi chết tìm về, người đầu tiên nhìn thấy đều là hắn, đây quả là số mệnh sao?
“Vô Cực, ngươi đi ngủ đi.” Ngủ quá lâu, giọng nói trở nên khàn đặc, cổ họng cũng khô rát.
Lạc Vô Cực chớp chớp mắt, đứng lên, xoay người lấy một chén nước đưa đến bên miệng hắn. Lạc Tự Tuý uống xong, thoải mái hơn nhiều, chân mày cũng giãn ra, Lạc Vô Cực cất chén, lắc lắc tay: “Ngủ ở đây cũng được.” Nói xong liền nhắm mắt lại gục xuống.
Nếu mà ngủ như vậy khi tỉnh lại cả người đều sẽ đau nhức, Lạc Tự Tuý cười, nói: “Nếu không yên tâm ngươi cùng ta ngủ trên này đi, giường này cũng rộng.”
Lạc Vô Cực ý thức đã mơ hồ, nghe được lời của hắn, cởi áo ngoài, dè dặt bò lên giường, nằm cạnh Lạc Tự Tuý.
Không bao lâu sau Lạc Tự Tuý đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Thấy y ngủ ngon vậy, cơn buồn ngủ cũng kéo tới, Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại.
Đến khi tỉnh dậy, bên người đã không còn bóng dáng Lạc Vô Cực. Thử cử động rồi nhìn xung quanh, đã thấy Lạc Tự Trì dựa trên giường nhỏ, vừa giống như đang ngủ mà lại không, lông mày khẽ nhíu, cả người tạo ra một cái bóng lớn, chắc là nghe được âm thanh bên này, hắn mở mắt ra, vẫn là lạnh nhạt.
“Nhị ca.” Lạc Tự Tuý cười cười nói, xem như đã lâu không gặp hắn, nhìn như vậy lại cảm thấy có vài phần thân thiết.
Lạc Tự Trì ngồi xuống, cứ như vậy im lặng nhìn hắn, một lúc lâu, than nhỏ: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh. Hai ngày trước, Vô Cực nói thấy đệ đã tỉnh, ta còn tưởng là hắn mê man nhìn nhầm. Thế nào, thân thể ra sao?”
“Hơi đau.”
“Ta gọi đại tẩu đến xem.”
“Không vội. Nhị ca, những người khác sao rồi? Lê nhị ca không sao chứ? Còn bệ hạ? Trưởng công chúa điện hạ nữa?”
Lạc Tự Trì nhẹ nhàng nhíu mày: “Đệ còn thừa sức để hỏi người khác. Yên tâm, đều không có gì. Lê nhị trúng vài mũi tên, nhưng hắn trước giờ da dày thịt béo, sớm đã tỉnh, đang ở nhà dưỡng thương.”
“Nếu không có Lê nhị ca bảo vệ, đệ lúc này chắc đã thành bộ xương khô.” Sinh tử chi giao… Càng nghĩ càng ao ước. Đánh cược mệnh mình để bảo vệ bằng hữu, thậm chí là người thân của bằng hữu, cũng không chút đắn đo mà bảo vệ. Lạc Tự Tuý trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ. Bất quá, hắn không có khả năng có bằng hữu như vậy. Mặc dù đối phương cố duy trì, hắn cũng sẽ khiến họ thất vọng. Dù sao chấp niệm duy nhất của hắn, là tính mệnh, mạng của mình.
“Đệ không cần sinh lòng áy náy, ta cũng đã cám ơn hắn. Huống hồ, nếu ngày ấy có ta, đổi thành Lê ngũ, ta cũng sẽ làm vậy.”
“Bệ hạ sao?”
“Bệ hạ thân thể cường tráng, sau ít ngày đã tỉnh, đang dưỡng thương.”
“Thánh thượng chắc rất nôn nóng.”
“Từ lúc các ngươi trở về kinh thành, thánh thượng ngày ngày sắc mặt u ám. Đến giờ vẫn vậy. Chung Tức sơn trang đều bị tra xét mấy lần, toàn bộ đều bị giam vào tử lao, cũng không tra ra được nội tình. Mấu chốt ở chỗ, ngày ấy làm ngựa của đệ hoảng sợ cũng nằm trong kế hoạch chỉ là ngựa của ai thì không quan trọng.”
Lạc Tự Tuý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Lúc đó đệ cố quan sát con mồi, còn nhờ Lê Duy và Ninh Khương tìm giúp, phía sau có ai cũng không nhớ.”
“Ít nhiều đều do mấy người kia, chỉ là không có chứng cứ.” Lạc Tự Trì lạnh lùng nói, trong mắt loé lên một tia sát ý, “Nếu để ta tra ra là ai…”
“Nhị ca.” Lạc Tự Tuý bật cười. Nhìn vẻ mặt hắn lạnh như băng lại lộ ra cái bộ dáng có thù phải trả, không khỏi lạnh hết sống lưng. “Nhị ca, đệ ngủ bao lâu rồi?”
Lạc Tự Trì đứng lên, đến gần giường hắn, ngồi xuống, đuôi lông mày khẽ nhếch, “Ba tháng.”
“Ba tháng?” Hắn đứng hình.
“Không sai. Đệ không có nội công hộ thể, lại thêm trúng độc, độc tính nhanh chóng chạy toàn thân. Nếu không phải quốc sư tận lực cứu giúp, chắc đệ đã mất mạng.”
Hoá ra lúc đó quả thật quốc sư ở bên cạnh. Những lời trước đây nghe cũng là thật. Ba kiếp, kỷ kiếp (là kiếp vì chính mình, từ giờ mình sẽ sài hán việt), hữu kiếp (bằng hữu), tình kiếp. Hữu kiếp, sẽ là ai? Lê Duy sao? Chỉ hắn có khả năng. Nhưng bên người Lê Duy sẽ xảy ra chuyện gì?
“May mà lúc đó quốc sư vẫn còn ở trong sơn trang, bằng không độc mà đệ, Lê nhị, hoàng hậu bệ hạ trúng cũng không biết làm sao chữa. Trưởng công chúa mặc dù cũng trúng độc, chỉ qua một đêm đã có thuốc cứu. Mà độc các ngươi trúng, vô cùng cổ quái, đến cả nhà đại tẩu cũng chưa từng thấy qua, cấp bách đến độ không gì sánh được.”
“Nói đến.” Như vậy, chỉ có đợt tên đầu tiên mới có kịch độc hiếm thấy, đợt tên sau chỉ là chất độc bình thường. Cũng không phải chung một nhóm bắn, cho nên mới nghe có người kêu lên có kẻ phản bội. Lạc Tự Tuý liếc nhìn xung quanh, trong điện ngoài điện hình như hơi yên tĩnh, người đâu hết rồi? “Bây giờ đã quá giờ thăm viếng, nhị ca làm sao vào được Tử Dương điện?”
“Đại ca nghe tin đệ bị thương ngay ngày điểm tướng xuất chinh. Nghe nói thương thế của ngươi nặng, trong nhà không người trấn an, lộn xộn một phen. Phụ mẫu ở trong triều thỉnh cầu thánh thượng, bây giờ nhà chúng ta có thể tự do ra vào Phong Minh cung. Nhưng mà, mẫu thân đang mang thai, bộ dáng đệ bây giờ không thể để cho nàng thấy. Bởi vậy mấy ngày nay ta, phụ thân, Tự Tỉnh, Tự Ngộ thay phiên vào cung chăm sóc đệ.”
“Mẫu thân có thai?” Nói như vậy, Lạc gia rất nhanh sẽ thêm một người? Một mẹ có thể sinh được bảy người con, quả là kỳ tích trong kỳ tích. Lạc Tự Tuý nhịn không được cười đến rạng rỡ: “Đại tẩu nên chăm sóc mẫu thân thật tốt, đệ đã không sao. A, mấy tháng?”
“Hơn ba tháng.” Lạc Tự Trì sắc mặt có chút ôn nhu, nói: “Ta trở về sẽ để mẫu thân vào cung thăm đệ.”
“Nếu như đệ có thể xuất cung, vừa hợp mẫu thân có thể ở trong nhà an dưỡng thân thể.” Phụ nữ mang thai cần phải chú ý nhiều, kích động quá cũng không phải chuyện tốt. Lạc Tự Tuý suy nghĩ một chút, bồi thêm câu: “Nhị ca chỉ cần báo là đệ đã tỉnh, thân thể rất khoẻ mạnh. Có dịp đệ sẽ đi xin hoàng hậu cho xuất cung.”
Lạc Tự Trì nhẹ nhàng cười gật đầu.
Vừa rồi, hình như thiếu một người… “Tam ca đâu?”
“Hắn đang diện bích hối lỗi.” Trên mặt dù vẫn còn nụ cười nhưng thanh âm lại lạnh thấu xương.
Chỉ mới tháng năm thôi, thế nào bỗng lạnh như vậy. Lạc Tự Tuý nụ cười cứng đờ, nhíu mày: “Nhị ca, đệ bị thương, là nằm ngoài dự liệu của tam ca, không phải lỗi của y.”
“Làm sao không liên hệ. Thấy buổi sáng không có việc gì thì lơ là cảnh giác. Nếu hắn không ở xa vậy, đệ làm sao bị thương nặng như thế?
Thế nào tất cả tội lỗi đều đổ lên y? Lạc Tự Tuý thầm than thở, cũng không biết Lạc Tự Tiết thời gian này làm sao chịu đựng.
Thấy hắn có vẻ lo lắng, Lạc Tự Trì bớt giận, nói: “Đây là do y muốn phạt vậy, người nhà không trách y. Không cần lo, vài hôm y sẽ tới thăm ngươi, hôm nay y thấy xấu hổ và áy náy.”
Xấu hổ áy náy cái gì? Đâu có ai trách hắn. Lạc Tự Tuý gật đầu.
“Nếu đệ mệt thì ngủ đi.”
“Đã ngủ ba tháng rồi sao ngủ tiếp được?” Thật ra hắn cần phải nghỉ ngơi thêm.
“Tốt cho mắt.”
“Nhị ca, đệ đang nghĩ, những người bắn tên lúc đó là ai. Trên những mũi đều có linh lực cực mạnh, còn có thể phá phong trận của bệ hạ.”
“Việc này tạm thời đừng quan tâm, trước hết nên nghỉ ngơi cho khoẻ.”
“Đệ trúng tên bây giờ chỉ còn chút đau nhức, còn lại đều không có gì đáng ngại.”
“Miệng vết thương khép chậm, bây giờ còn đau cũng nằm trong dự liệu.”
Hai người đang nói thì thấy Lạc Vô Cực và Thường Diệc Huyền tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...