Túy Trường Sinh




Day ấn huyệt thái dương, nâng cánh tay đau mỏi lên, Lạc Tự Tuý cảm thấy mình đã ra một quyết định không sáng suốt.

Hắn đã tránh được những ngày bận rộn này đã lâu, quen sống thanh nhàn, quen sống theo ý mình. Lần thứ hai đối mặt với chồng chiết tử và văn thư như núi này, công việc bề bộn mới thấy lực bất tòng tâm. Hơn nữa, ở Trì Dương hắn chỉ phải xử lý chuyện Lại bộ, bây giờ đa phần đều là công văn xa lạ. Để không mắc sai lầm, hắn cứ phải thỉnh giáo này nọ, hỏi nhiều quá làm lãng phí thời gian.

Buông bút chu sa ra, hắn lườm Lạc Tự Tỉnh bên cạnh.

Y thản nhiên tự tại, gác chân lật sách tiêu khiển, đối với sự bận rộn của huynh trưởng chẳng thấy chẳng hay.

“Tự Tỉnh, hôm nay không ra ngoài à?”

“Mọi chuyện đều chuẩn bị xong rồi.”

“Có tin tức gì?”

“Tứ ca, thời gian để ám hành sử truyền tin không lâu lắm.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo. Lạc Tự Tuý im lặng lườm y.

Sau một ly trà nhỏ, Lạc Tự Tỉnh nghiêng người.

Một khắc sau, y đóng sách rất mạnh.

Sau gần nửa canh giờ, y nhướn mắt.

Một nén nhang sau ──

“Tứ ca, huynh muốn đệ làm gì, nói thẳng đi.” Đầu hàng rồi.

“Sớm đừng ngó lơ huynh trưởng, sẽ không lãng phí nhiều thời gian vậy.” Lạc Tự Tuý trong mắt mỉm cười, khoé môi hơi nâng lên, chỉ chiến báo (tin tức chiến sự), “Mấy cái này ta xem rồi, chắc đệ cũng biết. Giải thích cụ thể, nhân tiện bổ túc thêm chút được không?”

“Huynh có thật một chữ cũng không biết…”

“Lý thuyết không khó, khó là đem áp dụng lên toàn cục. Muốn thắng trận này, bắt đầu từng bước ép sát địch nhân, đến bây giờ đã hoàn toàn cắt đường lui của địch, quả thật khiến người hăng hái. Nhưng tổn thất phía sau không được rõ ràng lắm.”

“Tứ ca, hai quân đối chiến, lấy thắng bại luận anh hùng, lấy thắng bại định sinh tử. Suy nghĩ của huynh khác người thường quá.”

“Tổn hao quá lớn, thương vong quá nhiều, không thể tiếp tục thế này. Hao ít lực lượng mà thu hoạch lớn, đấy mới là thượng sách, không đúng sao?”

“Đệ biết.” Lạc Tự Tỉnh nâng mi mắt, khoát tay, “Huynh yên tâm, hổ lang quân này đâu có dễ chết vậy.”

Hắn cũng rõ, những chiến sĩ này có thể lấy một địch mười, đúng là niềm kiêu ngạo của Đế Vô Cực. Nguyên nhân chính là như vậy, hắn mới muốn biết có bao nhiêu người hi sinh, trên chiến trường tắm máu tươi của bao nhiêu người, bao nhiêu người vô tội bị cuốn vào, vinh quang của Hiến Thần cần bao lâu mới trở lại. Lạc Tự Tuý mở ra một cuộn gấm trắng, chấm mực. Tổn thất chiến tranh, ngoại trừ tính mạng con người còn rất nhiều thứ ── ví dụ như thành trì, đất đai, lương thực, ngân lượng, lòng người…

Lạc Tự Tỉnh nhấp một ngụm trà cho thấm giọng, mới thong thả nhắm mắt lại, trong giọng nói không chứa bất kỳ tình cảm gì: “Trận đầu, hai bên chiến đấu. Tương Châu phía tây, hao tổn hai ngàn bốn trăm năm mươi mốt binh lính, giết hơn chín ngàn quân địch, phu khuân vác chết hơn một ngàn người, thường dân bách tính chết bốn ngàn hai trăm năm mươi bảy người. Thiêu huỷ ba nghìn một trăm năm mươi vạn đảm lương thực (đảm = đơn vị đo lường của TQ = 50kg), vì tìm kiếm mật đạo, san bằng nửa thành Tương Châu. Dân chạy nạn ngoài thành Tương Châu bị quân địch giết hoặc đuổi chạy, chết hơn vạn người. Rặng núi trước Tề Châu phía đông, đánh nghi binh, tổn hại bốn ngàn bảy trăm chín mươi tám binh sĩ, giết hơn một vạn năm ngàn kẻ địch…”

Vẻ mặt Lạc Tự Tuý rất bình tĩnh, như những cái đang viết chẳng can hệ đến sinh tử tồn vong, từng chữ cẩn thận ngay thẳng theo lối chữ Lệ.

Lạc Tự Tỉnh nói một hồi, đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú vào y.

“Sao vậy? Không nhớ hết hả?” Trong điện im lặng, Lạc Tự Tuý ngước mắt.

“Tứ ca, từ nhỏ đệ đã muốn nhờ chiến công thăng quan phong tước, như phụ thân và đại ca tam ca, trở thành một đại tướng quân. Lúc đó chưa từng nghĩ dụng ý câu ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’, cũng chưa từng nghĩ máu lệ bao nhiêu người đổi lấy chức tước cho đệ.”

“Khác nhau. Đây là chiến tranh vô vị, đó là chinh phạt.” Hoá ra là nổi lên thông cảm, nghe khẩu khí y lạnh lùng vậy còn tưởng không đếm xỉa gì. Lạc Tự Tuý khẽ nói: “Thân là tướng lĩnh, đã định trước phải đạp lên thi thể người mà đi. Phụ thân cũng là như vậy, không phải sao?”

Lạc Tự Tỉnh cong khoé miệng: “Kỳ thực đệ cũng rất rõ ràng, chữ ‘chiến’ quen thuộc trong dĩ vãng chúng ta, còn cách rất xa chiến tranh. Nếu không phải thỏ khôn có ba hang, những kẻ phản bội này căn bản không thể trốn khỏi thiên la địa võng. Nhưng lần này không giống vậy tứ ca. Nhìn hơn trăm vạn người chém giết tàn sát, nghĩ đến những binh sĩ phổ thông chưa phạm phải tội trạng nào, cũng phải liều cả tính mệnh, nghĩ mà cảm thương.”

“Ta hiểu ý đệ. Bọn họ chẳng qua hi sinh vì dục vọng thôi. Thật ra, đại đa số phản tặc chẳng phải cũng vậy sao? Đều do người ta hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp.”

“Trận chiến hai năm trước ấy đã đủ chấn động, trận chiến này còn tàn khốc hơn. Lấy ít địch nhiều, tử thương vô số… …Đệ thật không tưởng tượng nỗi nếu bốn nước hỗn chiến, sẽ chết bao nhiêu người. Không, chỉ mới nghĩ đã cảm thấy như rơi xuống địa ngục.”

“Hơn mười vạn người mất mạng vì chiến tranh, cảnh tượng ghê người đến thế nào. Lại thêm yêu ma ẩn núp, dịch bệnh tràn lan, e rằng thế giới này sẽ bị huỷ diệt mất. Thái phó, tuy rằng ta cảm thấy mình chẳng bận tâm khi giết chết ngàn vạn thích khách, phản tặc, lại không thể dễ dàng chấp nhận cảnh máu tanh khắp trời, chiến tranh vô nghĩa.”

“Cho nên mới không thể can thiệp nội chính qua lại. Nhưng nếu một quốc gia bị huỷ, nước khác há có thể yên ổn? Chiến tranh là tình huống xấu nhất, cũng là thủ đoạn cuối cùng.”

Trong giây lát nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt ngưng trọng của hai đứa trẻ dường như xuất hiện trước mắt. Lạc Tự Tuý thở dài một tiếng.

Đây là cuộc chiến mà Vô Cực đã biết rõ không cách nào tránh khỏi, nhưng vẫn tham gia nghi thức phượng hoàng huyết. Y đã cố sức vẫn không thể ngăn cản chiến tranh xảy ra. Trận huyết chiến này chính là thiên mệnh.

Lạc Tự Tỉnh ném cuốn sách, đứng dậy: “Tứ ca, với đệ mà nói, không làm tướng quân cũng tốt. Tính tình thất thường như đệ, e không chịu trách nhiệm được máu của nhiều người như vậy.”

Cuối cùng đã biết bản thân mình sao. Cũng tốt, ngoan ngoãn chấp nhận số phận hoàng hậu, sẽ không gây thêm thị phi nữa. Lạc Tự Tuý mím môi đáp: “Tự Tỉnh, đệ với y bây giờ chịu trách nhiệm cả một quốc gia, là tính mạng của tất cả mọi người trong quốc gia này. Trọng trách còn nặng hơn tướng quân.”

“Chịu trách nhiệm sự sống, chứ không phải cái chết.” Lạc Tự Tỉnh vỗ ngực một cái, cười nói, “Chí ít lương tâm nhẹ nhõm.”

“Sao thế, còn có việc chưa làm xong?”

“Tứ ca, khi viết mấy cái này có cảm giác gì?”

“Hầu như không có cảm giác. Chuyện phải xảy ra đã xảy ra, nhiều người đã chết như vậy. Việc người sống có thể làm là khiến quốc gia này khôi phục vinh quang ngày xưa. Vừa nghĩ đến Vô Cực phải gánh vác sinh mệnh nghìn vạn con người này, trong lòng không khỏi nặng nề.”

“Huynh sẽ không để y một mình gánh chịu, không phải sao?”

Lạc Tự Tuý quyến rũ khoé môi: “Đúng vậy.”

Đi tới cạnh cửa, Lạc Tự Tỉnh vươn vai: “Mặc dù đang ở chiến trường, Vô Gian quốc sư vẫn cẩn thận duy trì đại trận ở kinh thành. Dù sao truyền thuyết có nói, muốn huỷ diệt một quốc gia, trước hết phải huỷ kinh thành.”

“Nghe đệ nói thế, nghĩ tới chuyện trước đây Diêu Duệ từng theo Vô Gian quốc sư, ta cảm thấy Giác Ngâm này vô cùng nguy hiểm.”

Lạc Tự Tỉnh lặng yên một hồi, muốn nói lại thôi. Một lúc lâu, y hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Lạc Tự Tuý thu lại nụ cười, trầm tĩnh nhìn y.

“Tứ ca, huynh tốt nhất cứ ở hành cung, sáng ngày mốt đệ sẽ trở lại.”

“Ta sẽ cố.”

“Cái đệ muốn nghe không phải câu nói này.”


“Ta chỉ có thể cam đoan vậy.”

“Mà thôi… … Có Trọng Mộc với Lê ngũ ca ở đây, chắc không có gì. Huống chi Mẫn Diễn quốc sư cũng sắp hồi kinh.”

“Thật sao? Ta đang định hỏi Mẫn Diễn quốc sư vài chuyện.”

“Hỏi y? Ngân hồ ly thành tinh? Cái huynh muốn hỏi, chính là gút mắc trong lòng y đó.” Lạc Tự Tỉnh hừ nhẹ mở cửa. Một trận gió đột nhiên thổi tới, thu vào trong ống tay áo y làm vạt áo tung bay. Nháy mắt, người đã đi, cửa cũng đã đóng.

‘Ngân hồ ly’ sao? Cái tên này rất hợp với ‘Bạch mao hồ ly’ của Trọng Mộc. Thảo nào Mẫn Diễn quốc sư chả cần tốn sức đã thu phục được Trọng Mộc, hoá ra là đồng loại… …

Nói như thế, năm đó việc Dương Á phản bội chứa nhiều sự tình không ai biết.

Lạc Tự Tuý chậm chậm mở một chiết tử, ngón tay nhẹ gõ trên lạc khoản. Nếu hắn là Diêu Duệ, chắc chắn sẽ hành sự trước khi Mẫn Diễn trở về thánh cung. Hơn nữa, thắng bại trên chiến trường đã rõ, không cho phép nàng kéo dài.

Một ngày nàng có được tin tức xác thật, một ngày nàng cho rằng đã không có thành công như mong muốn, nàng sẽ phản kích thôi. Hôm nay phải đến thánh cung trước, đợi nàng xuất hiện.

Suy nghĩ đang ngổn ngang, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên.

Lạc Tự Tuý ngẩng đầu, thấy Hoàng Tiển đang muốn khép cửa lại.

“Thái tử điện hạ qua cổng không vào, vội vội vàng vàng muốn đi đâu?” Tới đúng lúc lắm, sao có thể buông tha y?

Hoàng Tiển cười nói: “Ta đến tìm Thuần Hi hoàng hậu bệ hạ thương lượng vài việc. Nếu bệ hạ đã di giá chỗ khác, ta cũng không tiện ở lâu, vẫn nên đi dò hỏi hành tung của y quan trọng hơn.”

“Gấp như vậy? Có chuyện gì quan trọng?”

“Cũng không gấp lắm.” Thái tử điện hạ cười đến cực kỳ xán lạn, “Thái phó có chuyện gì à?”

“Muốn mời điện hạ giúp một chuyện mà thôi.”

“Chỉ cần ta có thể làm được, thái phó cứ việc nói.”

Lạc Tự Tuý cười tủm tỉm đẩy một đống chiết tử đã phê qua: “Phiền điện hạ nói cho ta biết, tình hình các đệ tử thượng đẳng của thánh cung.” Đoán rằng y đến tìm Tự Tỉnh cũng vì chuyện này.

Hoàng Tiển nhíu nhíu mày, than thở: “Xem ra phải thương lượng với thái phó trước vài chuyện rồi.”

“Không được sao? Bất tiện?”

“Không, không, đúng lúc nghe ý kiến của thái phó một chút.”

Quả nhiên đã tử thương quá nửa, hơn nữa đa số đều chết bởi tập trung linh lực trừ yêu.

Chắc là ám toán nhưng không thể tìm ra hung thủ. Đây là tất nhiên, hung thủ đều là người trong thánh cung, không ai biết ai là kẻ phản bội, ai thật lòng đến để tương trợ.

Lạc Tự Tuý hai tay đỡ trán, nhắm mắt lại.

Mấy ngày nay nhồi nhét không biết bao nhiêu tin tức vào đầu, như một mớ bòng bong mà chính hắn cũng hiểu không nổi. Duy chỉ một chuyện có thể xác định, Diêu Duệ vì phục thù có thể huỷ diệt cả thánh cung Hiến Thần ── thậm chí quốc gia này.

Nóng.

Luồng khí nóng cuồn cuộn đánh vào mặt, như đang trong một cái lồng hấp, khiến người ta nghĩ đến sức nóng lúc tam phục. (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)

Nóng quá làm mồ hôi chảy như nước. Hơi nước cả người như bị hong khô, không thể động đậy, như cá mắc cạn yếu đuối vô lực.

Rõ ràng đã là cuối thu, vì sao ──

Bỗng nhiên hai mắt mở ra, đập vào mắt là ngọn lửa vọt lên thiêu cháy cả điện.

Lạc Tự Tuý giật mình, điểm nhẹ mũi chân, vội vàng lui về sau. Nhưng lúc này, cửa sổ đột nhiên đồng loạt mở rộng, từng đợt gió lạnh gào thét cuốn vào, thổi tung công văn và chiết tử. Trước mắt bừa bộn, lửa cháy rất lớn.

Ngọn lửa dần dần biến thành một hình người, nhào về phía hắn.

“Tuý… …”

Người lửa mở miệng, nhẹ giọng gọi.

Hắn ngây ngẩn cả người, đã quên mất phải chạy trốn, mặc cho lửa bao vây khắp người.

“Tứ công tử!”

“Tứ công tử, xảy ra chuyện gì?”

Bên cạnh có ai gọi hắn. Lạc Tự Tuý hồi phục tinh thần, thấy Trọng Mộc đang ở bên lo lắng. Nhìn đến án thư, công văn chiết tử đều chồng ngay ngắn, không có gì lạ.

Lạc Tự Tuý thở phào nhẹ nhõm. Không thích hợp, hắn nên lập tức đến thánh cung: “Trọng Mộc, đến thánh cung thôi.”

“Vừa rồi vẫn ổn mà? Ta mới từ thánh cung ra, không phát hiện Diêu Duệ.”

“Có thể giờ đến rồi.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của y, biểu tình của Trọng Mộc hơi thay đổi, gật đầu nói: “Được, vậy thì đi. Vừa rồi định nói cho tứ công tử biết mấy hôm nay ta không nhận được tin tức của Thập Nguyệt quân, Diêu Duệ dường như cũng mất tích.”

Như vậy mới nguy hiểm.

Phủ thêm áo khoác, Lạc Tự Tuý bước nhanh ra ngoài. Trọng Mộc nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt lướt qua chồng công văn kia, rồi mới theo sau.

Hai người đang đi vội vã, ở cuối hành lang trước mặt nhìn thấy đội ngũ nghi trượng. Hậu Khí Diễm hình như đang gấp, đem lỗ bộ ném lại ở sau hết. (Lỗ bộ: các nghi vệ hầu hạ)

Đến gần rồi, trên mặt ba người cũng không có biểu tình gì.

Mình với Trọng Mộc còn giải thích được, Hậu Khí Diễm cũng thế đúng là lạ. Không phát hiện ra hai tay của mình khẽ run trong ống tay áo, Lạc Tự Tuý hỏi nhỏ: “Có chuyện gì sao?”

Hậu Khí Diễm mắt nhìn phía trước, thâm trầm nói: “Chiến báo mới gửi đến, Cảnh vương Đế Nghiệp trong lúc loạn lạc bị giết chết.”

Hy vọng cuối cùng của Diêu Duệ tan biến! Chiến tranh cuối cùng sắp kết thúc! Mấy ngày liên tiếp hắn cứ thấp thỏm bất an cũng sắp đến rồi! Lạc Tự Tuý rủ mắt: “Không tìm thấy Dương Á?”

“Theo suy đoán của quốc sư Sơ Ngôn và Vô Gian, thân thể gã mục nát từ lâu. Hơn vạn năm qua, gã toàn dựa vào việc chiếm thân thể người để sống sót. Người bên cạnh Cảnh vương đa số tử trận, những người bị bắt không có dị trạng. Các quốc sư cho rằng có khả năng y chiếm thân thể Cảnh vương, hiện tại chưa có thêm manh mối.”

“Người Đế Quân nói, không phải Cảnh vương… Cuối cùng là ai?”

“Hai vị quốc sư vẫn đang tìm, trên chiến trường còn sót lại khí tức tàn dư của Dương Á. Ta vốn định giúp bọn họ một tay, nhưng Dương Á thừa dịp phóng ra yêu ma và độc vật trên các chiến trường ── xác chết biến thành ma quỷ, đang di chuyển về phía nam, ta phải thay Linh vương đi toạ trấn.”


Muốn càn quét Hiến Thần và Khê Dự? Không, nhất định muốn ép cho Hậu Khí Diễm rời khỏi Giác Ngâm mà thôi. “Phiền ngươi.”

“Ngươi với Trọng Mộc muốn đến thánh cung?”

“Ừ, ta không an tâm.”

“Cẩn thận chút. Trọng Mộc, an nguy của Lạc tứ giao cho ngươi.”

“Tuân lệnh, bệ hạ.”

Dứt lời, Thanh Ninh bệ hạ bước nhanh đi.

Lạc Tự Tuý và Trọng Mộc nhìn nhau. Trong nháy mắt hai người đã xác nhận chuyến này chắc chắn hung hiểm khó lường.

Trên quảng trường trống trải, có hai người chậm rãi đi.

Trừ tiếng bước chân nhè nhẹ của họ, toàn bộ thánh cung im lìm như sa mạc hoang vu, chẳng có âm thanh hay bóng dáng ai. Loại tĩnh lặng khác thường này khiến người ta nghĩ đến sự yên lặng trước giông bão.

Là hắn quá nhạy cảm? Người trong thánh cung hình như càng lúc càng ít đi. Lạc Tự Tuý nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy phía cung điện xa xa có mấy điểm trắng di chuyển, hơi nhíu mày lại.

Trọng Mộc theo sát hắn như hình với bóng nghi ngờ nói: “Lúc ta mới tới, ở đây còn có người ra vào. Bây giờ chẳng thấy ai, đâu phải ngày cúng tế gì… … Diêu Duệ, đã trở về sao?”

Không cảm nhận được khí tức của nàng, nên y mới kinh ngạc. Bây giờ nàng xuất hiện lúc nào cũng không lạ nữa. Lạc Tự Tuý mỉm cười, lúc nhìn thấy thiền điện, tạm ngừng bước chân.

Trọng Mộc cũng dừng lại, im lặng đứng cạnh.

“Điện hạ.”

Đúng lúc này, đằng sau hai người có tiếng gọi. Giọng nói vui tươi, mang theo vài phần nhã nhặn đặc trưng của tu hành giả, đồng thời cũng hàm chứa sung sướng và phấn khởi.

Cái câu điện hạ này, chỉ có thể là nàng. Dù sao Hoàng Tiển và Đế Quân vẫn còn trong hành cung. Lạc Tự Tuý mặt mày cong cong, lúm đồng tiền hiện rõ, xoay người.

Sa bào tuyết trắng nhẹ lay, từng sợi tóc màu bạc phất phới, khuôn mặt thanh lệ dịu dàng cười, một đôi mắt lương thiện tràn đầy tiếu ý, không phải Diêu Duệ còn ai vào đây?




Được thanks
Xem thông tin cá nhân YIM 



    

   


Rất Cần Giúp BETA!!! Cần Giúp BETA!!!
Có bài mới 19.07.2016, 22:31
Hình đại diện của thành viên

TH_Lotus

Keikan•Hiên Viên Gia

Lớp phó kỷ luật
 
Ngày tham gia: 22.05.2007, 17:53

Tuổi: 27 Nữ

Bài viết: 475

Được thanks: 500 lần

Điểm: 9.4


Tài sản riêng:

   


Có bài mới Re: [Xuyên không - Đam mỹ] Tuý trường sinh - Diệp Phi Bạch - Điểm: 10



Chương 48: Tình kiếp ứng mệnh

Hạ


Editor: Keikan

“Diêu Duệ tôn giả, đã lâu không gặp. Gần đây vẫn khoẻ chứ?”

Diêu Duệ uyển chuyển cất bước như đang bay, trả lời: “Vẫn khoẻ, còn Hoàn vương điện hạ?”

“Cũng không tệ.”

“Nghe nói điện hạ thay Linh vương điện hạ xử lý chính sự, chắc cực khổ lắm.”

“Trong lúc rảnh rỗi mới vượt quá chức phận mà thôi, khổ cực một chút cũng không sao. Nhưng có nhiều chuyện không rõ, có lẽ ta đúng là không biết tự lượng sức mình.”

“Làm gì có, điện hạ quá khiêm tốn rồi. Loại việc tốt này e chẳng ai dám lên tiếng can gián.”


Lạc Tự Túy khẽ nâng mi, thần sắc vẫn tự nhiên như cũ. Không ngờ nàng châm chọc hắn nhiều chuyện, bất quá ──

“Linh vương điện hạ tuy bị thương, nhưng không tĩnh dưỡng cứ bận tâm chính sự, ta thực không đành lòng nhìn ngài ấy hành hạ thân thể. Nếu bị chỉ trích, ta cũng không còn lời nào. Nếu có người can giáng, sau này cứ nói, đến lúc đó ta sẽ tự xin khiển trách.”

Diêu Duệ cười đến cực kỳ nhu hoà, trên gương mặt xinh đẹp dần nổi lên một chút kỳ quái và cảm xúc xa lạ: “Đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi. Có trợ thủ đắc lực như Lạc tứ công tử đây giúp xử lý quốc sự, ai dám nửa câu oán hận? Huống chi, Hiến Thần sớm muộn cũng là đồ của điện hạ mà.”

“Đây là ý gì? Diêu Duệ tôn giả chê cười rồi.” Làm bộ không hiểu, Lạc Tự Tuý vẫn cười tự nhiên. Toàn những câu đá xoáy. Không nghĩ tới trước khi chấm dứt triệt để, nàng còn có tâm tình phát động đấu võ mồm. Không, có thể nàng đang trù tính gì đó khiến hắn dao động thôi.

“Thật sao?” Diêu Duệ chậm rãi giơ tay lên, vén lại mái tóc dài bị gió thổi tung, khép mi, vẻ mặt nhu thuận như các tiểu thư khuê các bình thường, “Ta không thích mấy lời nói ranh mãnh, cũng không ưa diễn kịch. Lời ta nói, đều là sự thật ── điện hạ hẳn phải biết rõ chứ. Lúc nào cũng đè nén chính mình, vừa mệt vừa khó chịu, thực sự không dễ chịu.”

Lạc Tự Túy lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sống thật với mình mới thoải mái.”

Nàng như không nghe thấy câu trả lời của hắn, nhíu đôi mày thanh tú: “Chẳng qua, nếu nói không thích nhất, e là cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm. Thập Nguyệt quân, mời lộ diện. Cho dù ngươi có thực lực thứ năm trong thánh cung Trì Dương, cũng đừng quá coi thường hai trăm năm tu hành của ta.”

“Sư tỷ nói quá lời, Duy chưa từng nghĩ tới chút tài mọn này có thể giấu giếm được ánh mắt lợi hại của sư tỷ.” Lê Duy từ giữa không trung nhẹ đáp xuống.

Diêu Duệ hơi suy nghĩ nhìn y, nói: “Ngươi chắc chắn các sư bá đều biết hành tung của ngươi, nên ta sẽ không hành động dại dột? Lá gan thật không nhỏ. Nếu ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay.”

“Sư tỷ bỏ qua cho.” Lê Duy nở nụ cười bình thản, lúc này xem ra có thêm vài phần khiêu khích, “Hiểu rõ tình hình, đây là sở trường duy nhất của sư đệ đó.”

Mặt nạ tươi cười của Diêu Duệ chợt mất, thay vào đó là bình tĩnh đến quỷ dị. Đột nhiên nàng thấp giọng cười nói: “Tính tình của ngươi không khiến người ta yêu mến. ‘Lê gia ngũ công tử, thiên phú dị bẩm. Cho dù xuất thân quyền thế, lại sinh ra cá tính không oán không giận, thích hợp tu hành đúng là hiếm có. Cặp mắt của y không phải để nhìn thế gian muôn màu, mà là lòng người.’ ── Liễu Thì… Sư phụ từng đánh giá ngươi vậy. Chúng ta tu thân dưỡng tánh thế nào cũng không bằng sự thản nhiên vốn có của ngươi, thật sự thấy hâm mộ.”

“Đa tạ sư tỷ khen ngợi.” Lê Duy cúi đầu đáp lễ.

Y bình tĩnh đáp lời như thế tất nhiên cô phụ kỳ vọng của ai đó. Diêu Duệ hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu lườm về phía Trọng Mộc vóc người như đứa con nít ba tuổi kia: “Ngươi cũng khiến người ta phát ghét.”

Trọng Mộc mở to đôi mắt xinh đẹp, ngẹo đầu bĩu môi, như một đứa trẻ khả ái làm nũng. “Sư tỷ sao lại nói vậy?”

Trong mắt Diêu Duệ tràn đầy khinh miệt và căm hận, lạnh lùng mở miệng: “Trong quá trình sinh trưởng biến thành ngân phát thánh nhân ── cho dù như vậy cũng giấu không được cái thân tà khí của ngươi. Nhìn cặp mắt kia xem, à không, là hai đôi tròng mắt, không phải yêu nghiệt là cái giống gì? Yêu ma với thần thánh trong một thân thể, ngươi cho là ai cũng như Mẫn Diễn nhìn ngươi bằng ánh mắt coi trọng à? Y cũng chẳng biết phí bao nhiêu lâu mới có ngày hôm nay.”

Gương mặt tròn vo, mở to hai mắt, tuy lửa giận bừng bừng mà không khiến người ta bị uy hiếp. Trọng Mộc phồng má, chán nản nói: “Chuyện đó liên quan gì sư tỷ. Hơn nữa, sư tỷ, ta với ngươi cũng không thân lắm, mấy lời nhận xét này thật không có khí độ người trên.” (Phồng má đáng yêu >.<)

“Ta chỉ nói cảm giác trong lòng.”

“Sư tỷ quả nhiên nghĩ, trước đây ta nên an phận chết ở Bình Dư nhỉ. Tiếc quá, ta còn sống rất khoẻ. Giờ nghĩ lại, sư tỷ lòng dạ hẹp hòi như vậy, lúc phản bội cũng không ai ngạc nhiên.”

Diêu Duệ không thèm để ý ‘tiểu hài tử’ đang giương nanh múa vuốt, quay qua nhìn Lạc Tự Tuý. Nàng hơi nheo mắt, như đang quan sát đối thủ lại như nổi lên hứng thú.

Đến phiên hắn, ba người bọn họ đúng là người sau càng hận hơn người trước rồi. Lạc Tự Túy nghĩ thầm, mặc kệ nàng nhìn sao, cứ bình thản ung dung.

“Xét cho cùng, ngươi mới là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.”

Lần đả kích này đúng là gọn gàng dứt khoát, ngay từ đầu đã nhắm vào hồng tâm. “Tôn giả là ý gì?”

“Dị thế sứ giả, nếu ngươi không tới đời này, , Đế Vô Cực ── Lạc Vô Cực sẽ không đến Hiến Thần kế thừa vương vị. Hắn vĩnh viễn là người của Lạc gia, thân thế bí ẩn, chỉ có thể mai danh ẩn tích suốt đời. Nếu không có ngươi, lúc này Trì Dương còn chưa thể gượng dậy sau nội loạn.”

Lạc Tự Tuý nhướn mắt, trả lời: “Cho dù không có ta, dị thế sứ giả khác sẽ đến, người này vẫn sẽ giúp đỡ Vô Cực. Vả lại… Tôn giả đánh giá hai vị bệ hạ quá thấp rồi.”

“Chỉ có tứ công tử có thể giáo dưỡng ra Vân vương điện hạ của hôm nay.”

“Đa tạ tôn giả khích lệ. Ta không có dạy y cái gì cả. Y có được ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào chính y.”

“Ngươi cản trở con đường của chúng ta. Ngươi và Đế Vô Cực huỷ đi cơ nghiệp chúng ta khổ sở thiết lập.”

Tuy là chỉ trích, trong lời nói không quá quyết liệt, thậm chí chẳng có chút gợn sóng nào. Lạc Tự Tuý cười rộ lên, hừ lạnh một tiếng, trả lời: “Vốn dĩ không có cơ nghiệp gì, nói chi đến huỷ diệt?”

Diêu Duệ cau mày, lạnh lùng nói: “Đến nước này, tứ công tử muốn cùng ta đối chọi gay gắt, khoe tài miệng lưỡi nhanh nhẹn, thật không lo lắng chút nào sao. Nếu ta càng oán hận, sẽ trả thù gấp bội, cái kết cục tứ công tử mong muốn, càng không có khả năng xuất hiện.”

“Nếu ta nói vài lời khuyên nhủ, ngươi sẽ ngừng tay? Đã như vậy, cần gì phải tự biên tự diễn?” Lạc Tự Tuý nghiêng người, nhìn về thiền điện, nói tiếp, “Hận ý của tôn giả, ta đã biết từ lâu. Thủ đoạn trả thù của ngươi, ta cũng biết.”

Nghe vậy, Diêu Duệ hơi nhếch khoé môi, lộ ra một nụ cười bí hiểm.

“Ngươi muốn ta nếm thử đau khổ giống ngươi.”

“Không sai, để ngươi tự mình cảm thụ… Mắt thấy người trong lòng biến mất.”

Ngữ khí lên xuống ngắt quãng, đem ý đồ của nàng bày ra. Trọng Mộc hung hăng liếc nàng, đứng sát Lạc Tự Tuý. Lê Duy cũng chậm rãi di động, chiếm chỗ công kích tốt nhất.

Lạc Tự Tuý sắc mặt hơi trầm, liếc mắt trở về: “Không nói đến chuyện ta và Vô Cực, lẽ nào ngươi chưa từng bận tâm đến tình cảm sư đổ hai trăm năm với Liễu Thì quốc sư?”

“Tình cảm sư đồ?” Diêu Duệ cúi đầu cười thành tiếng, như đang nghe một chuyện tiếu lâm khôi hài. Cười xong rồi, ánh mắt nàng càng thêm tươi đẹp: “Ta và hắn làm gì có tình cảm sư đồ gì? Có chăng chỉ là thù hận thôi.”

Lạc Tự Tuý, Trọng Mộc và Lê Duy hơi bất ngờ, sau đó nghĩ đến Dương Á. Xem ra, quan hệ giữa Diêu Duệ và Dương Á không bình thường. Thậm chí, có khả năng từ đầu đến cuối Diêu Duệ không hề phản bội ── bởi vì nàng chưa bao giờ chân chính là người của thánh cung, hay tu hành giả.

“Các ngươi hình như muốn biết lắm. Được thôi, để cho các ngươi chết được rõ ràng. Mối thù của ta và bọn họ, bắt đầu từ khi bốn người họ đuổi giết phụ thân ta vạn năm trước. Càng không nói đến, bọn họ tự ý mang ta cách xa phụ mẫu, cách ly với thế giới. Hai trăm năm qua, mỗi phút mỗi giây ta đều cố sức kìm chế thù hận.”

Dương Á lại là phụ thân của nàng? Sao có thể? Thân thể gã không phải đã sớm mục nát sao? Lạc Tự Tuý trầm ngâm một lát, thận trọng hỏi: “Ngươi sinh ra không lâu đã rời xa phụ mẫu, có người tuỳ tiện xưng là phụ thân của ngươi, ngươi cũng tin?”

Diêu Duệ lườm hắn, mỉm cười: “Điện hạ cho rằng ta không nhận ra cha mình sao? Sức mạnh của người thế nào? Khi ta còn trong bụng mẹ, người luôn ở cạnh ta, chưa bao giờ rời xa.”

Thì ra là thế, trong quá trình Dương Á không ngừng hoán đổi thân xác, ngẫu nhiên trở thành phụ thân của nàng. Còn định tự mình bồi dưỡng một thứ vũ khí đối địch, không ngờ Liễu Thì quốc sư tìm đến. Vậy mà gã vẫn không từ bỏ. Để triệt để khống chế nàng, gã vẫn ẩn núp cạnh nàng để lung lay. “Cho nên hôm nay ngươi muốn cùng hắn hợp sức phá huỷ quốc gia này?”

“Phá huỷ?” Diêu Duệ mở to hai mắt, trên mặt lộ ra chút mê muội, ấm áp nói, “Ta chỉ muốn đem nó dâng cho người nên có thôi.”

“Thực đáng tiếc.” Lạc Tự Tuý khẽ cười, nhãn thần nghiêm túc, “Cái ‘người nên có’ này, cái gì cũng lấy không được.”

Diêu Duệ cứng đờ, tựa hồ bị đâm trúng chỗ đau, quay lại hiện thực. “Đều tại ngươi. Đều do ngươi và Đế Vô Cực… … Cái người nên có, đều bị bọn ngươi cướp đi. Đế Vô Cực không biết cái tư vị đau khổ, mệt mỏi, cả ngày lẫn đêm đều sợ hãi, dựa vào cái gì… … Dựa vào cái gì?” Nàng gần như tự mình lẩm bẩm, khuôn mặt thanh lệ dần dần vặn vẹo.

Lạc Tự Túy lạnh nhạt nói: “Y chưa từng chịu khổ, bao nhiêu dằn vặt, ngươi đoán được sao? Hơn nữa, người sống trên đời, có ai không từng gặp qua khó khăn sinh tử? Chẳng lẽ những người đó đều có tư cách nhòm ngó vị trí này, lấy được thứ không thuộc về bọn họ?”

Trọng Mộc mỉa mai tiếp lời: “Muốn lấy thứ không phải của mình, tất hại mình hại người. Với hai trăm năm từng trải của sư tỷ, cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu sao?”

Lê duy vẫn duy trì yên lặng, tay đè mạnh chuôi kiếm ở thắt lưng, không chớp mắt quan sát hành động của Diêu Duệ.

“Cái gì được, cái gì không thể được? Thiên mệnh thì không thể trái sao?” Diêu Duệ ngước mắt nhìn bọn họ, bỗng cười ha hả, “Hơn nữa, ta chính là đại diện cho thần. Ta nghĩ người sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta ủng hộ người, giúp đỡ người, cái này không phải làm theo ý nguyện của thần à? Giả sử thần không muốn chuyện này xảy ra, hà tất phải truyền xuống quyển trục tà thuật gì đó, thiên hạ sẽ không đại loạn. Nhưng một khi đã có tà thuật, phụ thân ta phản, ta phản, đều là việc nên làm! Phản nghịch là chuyện nên có!”

“Toàn những kẻ ngu ngốc, nào là tin vào số phận, nào là tin tưởng thần linh, nói cho cùng đều vì tư lợi hèn kém của các ngươi thôi.”

Lạc Tự Tuý trong lòng căng thẳng. Tất nhiên hắn biết bản tính mình, bình thường cũng đâu hèn kém đến mức đó. Bây giờ nghe nàng chỉ trích vậy, cảm thấy không vừa lòng. “Lẽ nào ngươi phò trợ Nhữ vương đoạt vị không hề có tư tâm gì? Không phải ngươi muốn tiếp tục ý nguyện của phụ thân người, trở thành người thiên hạ đệ nhất sao? Không phải ngươi muốn vĩnh viễn khống chế Nhữ Vương? Dã tâm của ngươi không dừng lại ở vị trí quốc sư, ngươi muốn trở thành thần linh trong loài người mà?”

Diêu Duệ hơi biến sắc, trả lời: “Nhất thống bốn nước là chí khí hùng tâm của người. Chưa có ai có chí nguyện to lớn như vậy, người mới thật sự là vương giả! Trên đời này chỉ có người mới có thể hoàn thành đại nhất thống, ta toàn lực giúp người thực hiện! Ta trở thành người mạnh nhất, ta trở thành thần, người có thể làm hoàng đế duy nhất thì có gì sai?”

“Tổn hại vô số sinh linh, để bồi đắp cho dã tâm nhiều năm? Nực cười, mạng người rẻ đến vậy?”

“Vì người, cả tính mạng ta cũng bỏ được, những người khác là cái thá gì?”

Lạc Tự Tuý cắn chặt khoé môi, nhất thời không biết đáp sao.

Diêu Duệ gắt gao nhìn hắn, cười quỷ dị nói: “Mà ngươi, cả mạng còn tiếc thì nói tình cái gì, nói yêu làm chi? Đế Vô Cực quá đáng thương rồi.”

Sắc mặt Lạc Tự Tuý càng thêm khó coi, nhưng không nói được lời nào.

Một tia sáng loé lên trong mắt Diêu Duệ, đột nhiên nói: “… Điện hạ, có muốn thử giao dịch một lần không?”

“Giao dịch cái gì?” Mặc dù biết không có cơ hội xoay chuyển, Lạc Tự Tuý vẫn đáp lại. Dù đây chỉ là trêu đùa ác ý, hắn cũng không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nhỏ nào.


“Nếu ngươi tự vận tại đây, ta sẽ tha cho hắn một mạng, thế nào?”

“Tứ công tử đừng nghe nàng nói nhảm! Lời của nàng sao có thể tin?” Trọng Mộc vội vàng kéo vạt áo Lạc Tự Tuý, kêu lớn.

Sắc mặt Lạc Tự Tuý trắng bệch. Sinh mạng, Vô Cực lần thứ hai lằng nhằng. Diêu Duệ nói tất nhiên hắn không tin. Nhưng nếu sau này thật xảy ra việc lựa chọn thế này, hắn… … Nói vậy hắn…

Trong lòng rối rắm, bỏ cái nào, cái nào phải bỏ, chẳng lẽ không thể vĩnh viễn song toàn? Nghĩ vậy, hắn không khỏi quay đầu lại. Cửa thiền điện vẫn đóng chặt như cũ, nhưng nhìn thế này hắn như vẫn thấy được dáng vẻ say ngủ của Đế Vô Cực. Bình tĩnh, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Nếu không có kiếp nạn này, hắn chẳng cần lo lắng chọn lựa. Cho dù lần này số kiếp đã định, hắn cũng… … Hắn cũng tin y nhất định sẽ trở về. Thế nhưng, hắn có thể nào trơ mắt nhìn Vô Cực biến mất? Có thể nào trơ mắt nhìn y chịu đau đớn trong biển lửa?

Thấy vẻ khác thường trên mặt Lạc Tự Tuý, Lê Duy và Trọng Mộc hơi lo lắng, chậm rãi di di động vài bước, che giữa hắn và Diêu Duệ.

Diêu Duệ dung mạo đẹp đẽ, che miệng cười: “Ngươi đã không thể chết vì hắn, vậy cứ nhìn hắn chết đi, thấy sao?”

Dừng tay! Lời còn chưa ra khỏi miệng, thân thể chưa kịp phản ứng, Lạc Tự Tuý cảm thấy hai bên gò má nóng lên. Hai mũi tên màu lam sượt qua mặt hắn, hướng thẳng về thiền điện. Lửa! Trong nháy mắt cảm giác nóng rát và cảm giác đau khiến hắn nhớ lại, đề khí muốn nhảy tới.

Không thể được, không thể để tình kiếp ứng nghiệm!

“Tứ công tử!”

“Lạc tứ đệ!”

Còn chưa bay được mấy trượng, Lạc Tự Tuý đã bị Lê Duy ở phía sau chế trụ.

“Chớ đi chịu chết.”

Giọng nói Lê Duy nhè nhẹ truyền vào trong đầu óc trống rỗng của hắn.

Thân thể bị kiềm hãm, chợt hồi phục tinh thần. Lúc này, vô số mũi tên có lửa từ bốn phía quảng trường bay đến, lướt qua bọn họ bay thẳng đến thiền điện. Khắp trời như có mưa sao băng màu xanh của lửa rơi xuống xung quanh thiền điện, hoá thành ngọn lửa, nhanh chóng cháy bùng lên.

“Đây là u minh hoả, chỉ cần thời gian nửa tuần trà, ngay cả yêu ma cũng hoá thành tro đừng nói chi người.” Trọng Mộc giải thích, hung dữ trừng Diêu Duệ, “Nữ nhân này đã sớm bày trận ở đây, muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận.”

Diêu Duệ cúi người cười như điên. Giễu cợt, trào phúng, hưng phấn, oán hận đủ loại tình cảm hỗn loạn một chỗ, càng khiến ngọn lửa xanh kia cháy mạnh hơn. Nháy mắt, cả thiền điện đều bị u minh hoả bao vây.

Điện phủ lớn như vậy bị phủ trong biển lửa xanh lam, ngọn lửa cứ bốc cao như muốn đốt đến chân trời. Tên lửa không ngừng bắn tới, thiền điện dần dần như một cái ao, bắn ra những con rồng lửa thật dài đốt cả chính điện. Ngọn lửa không ngừng vươn xa, chẳng bao lâu đã bao trùm cả thánh cung.

Lạc Tự Tuý tay chân lạnh ngắt, khoé môi run rẩy, không nói thành lời, cả người cũng cứng ngắc.

So với trong mộng còn tệ hơn.

Hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, không phát ra âm thanh nào, ngay cả cử động ngón tay cũng không.

Hắn không thể bước đến gần, không thể nhảy vào trong điện, không thể gọi tên y.

Hắn… … Không có dũng khí đi cứu y.

Đau khổ, rất đau khổ. Nhưng hắn vẫn không thể cứu y.

Đã sớm mơ thấy, đã biết trước, hắn không làm được gì. Người ích kỷ như hắn, thật không nên, yêu bất kỳ ai.

Nhiệt độ quá cao, ngay cả máu trong cơ thể cũng muốn bốc hơi, da thịt đều muốn nấu chảy.

Không phải thả hắn về sao? Còn khảo nghiệm gì nữa? Hay là bây giờ đang xảy ra biến cố? Hay là ── tình kiếp… ư?

Cảm giác đau đớn kịch liệt từ trán truyền đến, cảm giác bỏng rát chạy thẳng vào xương. Đế Vô Cực mở to hai mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là màu xanh lam phía trước. Ngọn lửa màu lam tựa như sóng lớn ập đến, từng đợt từng đợt bổ tới, đều bị ngăn cách bởi một cái lá chắn vô hình. Hắn nheo mắt lại, cảm thấy cổ hơi cứng. Ngủ lâu như vậy, thân thể chẳng còn là của mình, xem ra cần thời gian để thích ứng.

“Bệ hạ đã tỉnh?” Bên cạnh truyền đến một âm thanh yếu ớt.

Là Liễu Thì canh giữ bên cạnh hắn. Đế Vô Cực nhìn sang, thấy Liễu Thì đang thở hồng hộc một tay chống giường đá, một tay không ngừng kết ấn. Mà lửa xanh như thuỷ triều đánh tới, trận sau mạnh hơn trận trước, bức tường y tạo ra bị tấn công đến lung lay sắp vỡ. Khoảng cách sát bức tường ấy, có vô số tơ lửa nhỏ xông vào được, đốt cháy tế bào của y, còn lưu vài lại vết thương cháy đen trên người.

Chưa từng thấy y chật vật vậy. Linh lực của y yếu dần, chắc là bị ám toán. Đế Vô Cực nhớ lại những chuyện nghe thấy trong một tháng qua, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Âm thầm vận khí một vòng tiểu chu thiên, thân thể đã khôi phục bình thường. Đế Vô Cực ngồi dậy, trước mắt xuất hiện hai mũi tên lửa lam bay đến.

Nhịp thở Liễu Thì càng lúc càng nặng, cười khổ nói: “Bệ hạ, đều do ta dạy dỗ không chu đáo…”

“Không liên can đến quốc sư.” Đế Vô Cực bình tĩnh cắt lời, “Tình hình bây giờ thế nào? Thương thế quốc sư ra sao? Vì sao bị thương?”

Liễu Thì đang định trả lời, liền nghe ầm ầm một tiếng, xà ngang trên điện gãy xuống, nóc nhà bị sụp, mảnh ngói với gỗ đều rớt xuống bọn họ.

Lá chắn chịu đòn nghiêm trọng, lộ ra càng nhiều khe hở. Vài đạo ánh sáng lam len vào, hướng tới Đế Vô Cực.

Liễu Thì kinh hãi kêu một tiếng: “Bệ hạ!”

“Ta không sao.” Đế Vô Cực nhanh nhẹn tránh thoát, trở lại song chưởng, năm loại linh lực từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi bay ra, tiếp vào lá chắn, “Vết thương quốc sư sao rồi?”

“Bây giờ còn ổn, nhưng ──”  Liễu Thì cúi đầu, mái tóc màu bạc chảy xuống, che khuất gương mặt y.

“Diêu Duệ đã làm gì? Ngay cả quốc sư cũng không có cách?” Đế Vô Cực nhìn hướng lửa bên ngoài, vừa rồi do bụi bặm che khuất tầm mắt hắn.

Liễu Thì than nhẹ, ngừng một chút mới nói: “Nàng muốn huỷ diệt quốc gia này.”

Đế Vô Cực lạnh lùng nhìn chăm chú vào ngọn lửa hừng hực cháy, ánh mắt khẽ động, toả ra hàn khí vô tận.

Bụi mù dần tản ra, lửa xanh gần như bao phủ tất cả, hình thành một quả cầu lửa rất lớn. Bên trong cầu lửa mơ hồ lộ ra bóng dáng hai người.

Hai tròng mắt Lạc Tự Tuý mở to.

Người ở giữa hoả cầu thân hình khẽ động, nghiêng mặt sang một bên.

Tầm nhìn giao nhau.

Chỉ một cái chớp mắt đã như ngàn năm.

Hắn, tỉnh rồi. “Vô Cực… Tỉnh rồi.”

“Đúng là đã tỉnh, chẳng qua sống không được lâu.”

Lê Duy vội vàng buông Lạc Tự Tuý, rút trường kiếm ra, nhìn nữ tử đang cười đến khoái trá.

Lạc Tự Tuý chậm rãi xoay người, không nói gì nhưng trong mắt tràn đầy bi ai.

Diêu Duệ phủi phủi một ống tay áo, dịu dàng nói: “Điện hạ nhớ nhìn kỹ đấy.”

“Nhìn hắn bị lửa đốt ra sao, bị cháy đến biến dạng, sau cùng hoá thành tro. Nếu ngươi không nhìn kỹ, bỏ lỡ di ngôn gì đó của hắn làm sao mà sống tốt được?”

Dường như âm thầm chấp nhận kết cục nàng nói, Lạc Tự Tuý lại nhìn về hướng hoả cầu màu lam.

Nhưng chẳng nhìn thấy gì nữa ── ánh mắt đã mờ mịt.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui