Túy Trường Sinh

Không tổn hại chút gì, đúng như lời hẹn.

Lạc Tự Tuý nhìn người gần trong gang tấc, nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt y đã tắt, thật lâu không nói nên lời.

Rõ ràng phải cười đáp lại y, nhưng ngay cả nữa chữ cũng nói không được.

Xa cách quá lâu rồi. Làm hắn nhất thời cảm thấy lo ngại.

Đế Vô Cực bước đến, đến gần hắn mới dừng lại, nhìn chăm chú hai mắt hắn, cười hỏi: “Cảm thấy ta khác quá sao, nên thấy xa cách?”

“Không.” Lạc Tự Tuý lắc đầu, cong khoé môi.

Đế Vô Cực khẽ nhướn mắt, thì thầm: “Cái thay đổi chỉ có vẻ ngoài thôi.”

Nghe y nhắc đến vẻ ngoài, Lạc Tự Tuý mới phát hiện vóc người của y so với mình cao hơn chút. Hắn phải hơi ngẩng mặt lên mới có thể đối diện với ánh mắt y: “Ngươi lại cao thêm rồi.”

Ánh mắt Đế Vô Cực chứa đầy tiếu ý: “Lúc này ta mới có cảm giác ưu việt. Trong trí nhớ luôn luôn là ngươi nhìn xuống ta, hôm nay ta cũng phải ép mình nhìn xuống ngươi thôi. Không phải ngươi vẫn cho rằng ta là một hài tử không đáng tin cậy chứ.”

Lạc Tự Tuý há miệng, đành cam chịu. Tuy rằng biết y đã không phải hài tử, nhưng dấu vết trong ký ức chưa thể hoàn toàn xoá sạch. Đây cũng vì hắn không tin năng lực của y mà ra. Nói đi phải nói lại, tin hay không đâu phải do cao hơn. Hắn nheo mắt cười.

Hai người dạo bước trong rừng, mắt nhìn thẳng phía trước không nói gì, nhưng bên môi đều ẩn chứa nụ cười.

Xa xa trong thấy ánh đèn đuốc cung điện sáng trưng, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng lại.

Lạc Tự Tuý nghiêng mặt sang một bên, nhìn thấy Đế Vô Cực đang nhíu mày. Suy nghĩ gì vậy?

Mặt y bỗng nhiên tiến gần lại. Hô hấp tương giao, hơi thở ấm nóng của hai người phả vào mặt đối phương.

Lạc Tự Tuý không kịp đề phòng, tầm nhìn không tự chủ mà hướng về cặp mắt đen như mực của y.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Trên người ngươi có mùi son phấn rất nồng. Xem ra ngọ yến hôm nay bọn họ chắc lấy lòng ngươi nhiều lắm.” Giọng nói vô cùng bình thường.

Hoá ra y đều biết. Chắc đã bố trí trinh thám gần đây. Vả lại cũng không phải chuyện bí mật gì. Lạc Tự Tuý kéo tay áo lên ngửi ngửi, quả thật mùi thơm nức mũi.

“Hai phần lễ vật kia ngươi định xử lý thế nào?”

Ngay cả chuyện này cũng biết, vậy trong hành cung không thiếu người của Vân vương điện hạ rồi. Lạc Tự Tuý cười cười, giả vờ do dự, bày vẻ không nỡ bỏ: “… Tặng cho ngươi nha?”

Đế Vô Cực nhìn bộ dạng nén cười của hắn, nhịn không được mỉm cười: “Ta không cần. Ngươi cứ đưa cho vị bệ hạ kia, chắc hắn sẽ thích.”

“Tặng bên này đắc tội bên kia, ta cũng không muốn thành người chịu tội thay.” Hơn nữa, hắn sớm đã đắc tội vị bệ hạ kia, không biết bao giờ y thanh toán thôi.


“A.” Đế Vô Cực hiểu được nỗi khổ của hắn, hơi suy nghĩ rồi cười, “Chuyện này dễ thôi, ngươi giúp hắn một tay đoạt lại vị kia, hắn sẽ không tính toán nữa.”

Nói thì dễ. Với tính cách vị này đâu có dễ dao động? Huống chi, đây đâu phải chuyện người khác có thể nhúng tay vào.

“Hỗ trợ công khai tất nhiên không thể. Ngầm nói gần nói xa không phải sở trường của ngươi sao. Năm đó không phải tại ngươi ủng hộ, vị đó sẽ quyết định rời khỏi Trì Dương à?”

“…” Đập gương dễ, chứ dán lại thì khó nha. Lạc Tự Tuý than thở.

“Trên người ngươi còn có mùi rượu. Biết tửu lượng kém, đến Hồng Môn yến còn dám uống rượu?”

“Tửu lượng kém, ta tất nhiên biết.”

“Nhất định say rồi. Bằng không sao chẳng tắm rửa, giữ một thân đầy mùi son phấn với rượu đi ra ngoài?” Đế Vô Cực nhíu mày, lại nói, “Còn nữa, ngươi tập thành thói quen rồi?” Tuy rất cảm kích Hậu Khí Diễm bảo vệ người mình yêu, thế nhưng loại thời điểm này rồi mới thấy hơi hối hận. Thường nói “Gần mực thì đen”, vì sao luôn là vị bệ hạ kia ảnh hưởng người khác? Y không thể thay đổi vì bằng hữu tốt sao?

Lạc Tự Tuý tránh né bớt câu hỏi: “Hơi thấy mệt. Muốn ngủ mà ngủ không được.”

Nghe vậy, tâm tình Đế Vô Cực thay đổi, thì thầm: “Đi theo ta.” Dứt lời, không nói gì liền kéo tay áo hắn, thả người nhảy lên. Lát sau hai người biến mất trong rừng cây u ám.

Theo Đế Vô Cực đi về phía trước, Lạc Tự Tuý đánh giá toà cung điện này.

Theo phương hướng, đại khái là tẩm điện phía tây bắc, khá vắng vẻ. Nhưng đình viện rất sạch sẽ. Hai bên đường đều trồng hoa, nhiều loại hoa không biết tên đang nở rộ, sức sống hoang dã mãnh liệt, làm hắn nhớ lại biển hoa năm đó trong hoa viên Phượng Nghi cung.

Bên trong cung điện bài trí đơn giản, nhưng ngăn nắp sạch sẽ, giống như vẫn có người ở.

“Trong khi Vân vương phủ sửa chữa, ta ở đây. Cho tới nay cũng thường xuyên đến, nên luôn có người dọn dẹp.” Đế Vô Cực nói, dẫn Lạc Tự Tuý vào nội điện, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Lạc Tự Tuý nhìn theo hướng y chỉ, ở trong hậu viện có một dục trì hơi lộ thiên. Nói là dục trì, tất nhiên không bằng loại tinh xảo trong hoàng cung, dường như chỉ xây bằng đá mà thành. Nước nóng từ khe đá chảy vào khiến trong ao có một tầng hơi nước mỏng.

Nhất thời nghĩ đến gần đây gấp rút lên đường, mỗi ngày đều tắm qua loa nước suối lạnh ngắt, lâu rồi chưa được tắm rửa kỹ lưỡng. Mà lúc sáng còn mang người đi dự tiệc, nếu Hậu Khí Diễm ở đây nhất định sẽ lắc đầu trách hắn thiếu phép tắc. Lạc Tự Tuý khẽ cười, ở trong cung lâu quá, cảm giác an nhàn hưởng thụ gần như thành thói quen. Với hắn mà nói, tuy không phải yêu thích gì, nhưng sẽ không từ chối.

“Nước ấm vừa phải, ngươi tắm trước đi.” Hơi thở ấm áp của Đế Vô Cực phả qua tai hắn.

Lạc Tự Tuý không biết, da mặt với da cổ mình đều ửng hồng. Khoé miệng Đế Vô Cực càng cong hơn, chỉ chỉ về phía trước, xoay người đi ra ngoài.

Lạc Tự Tuý quay đầu lại nhìn y một cái, nhảy qua cửa sổ.

Đế Vô Cực cầm theo y phục đến bên cạnh ao.

Hơi nước tràn ngập, bóng người trong ao mơ hồ cử động.

Hình ảnh trong mộng năm nào đột nhiên tìm về. Mỗi một giây một khắc, hắn vẫn nhớ rất rõ.


Máu trong người như nóng lên. Không phải, thật ra vẫn luôn nóng như vậy.

Từ xa xa nhìn thấy bóng lưng người này, hoài niệm áp chế dưới đáy lòng bắt đầu kêu gào thức tỉnh, không thể ức chế lại. Hắn muốn hung hăng ôm người này vào lòng, lại sợ mình không cách nào khống chế lực đạo.

Đến bây giờ, hắn có thể xác định một chuyện khiến hắn an tâm. Tuy hắn biết rõ, cho dù hắn khiến người này đau đớn, y cũng sẽ không phật ý. Khó khăn lắm mới gặp lại lần hai, hắn không muốn để y nhìn thấy dáng vẻ không thể kìm chế của mình. Không phải, từ đầu đến cuối hắn rời bỏ y để đến chỗ này chính là sai lầm.

Nhưng sẽ không còn phải cách xa nữa.

Hắn cởi bỏ quần áo, chậm rãi bước xuống nước, tựa vào một thành ao, nhìn hình ảnh người kia giữa hơi nước mông lung.

Trong đôi mắt kia là tình ý nồng đậm, không hề che giấu.

Lạc Tự Tuý cảm giác được, xoay người nhìn lại, đại khái chỉ nhìn thấy thân hình y. Hắn không nghĩ nhiều, xoay người bước qua phía y.

“Cái ao này không phải thợ thủ công làm.”

“Ta làm.”

Lạc Tự Túy bật cười, quan sát dục trì một phen, lắc đầu nói: “Vô Cực, ngươi rất có thiên phú dựng nhà. Nhưng đá không giống như cây tre, muốn đánh bóng phải tốn không ít sức.”

“Như vậy không được à? Ta thấy cũng hay mà.” Đế Vô Cực cười trả lời, đưa tay nắm một một lọn tóc đen nhánh rối tung trong nước của người bên cạnh.

Tim Lạc Tự Tuý theo động tác của y mà đập nhanh, hai mắt vất vả lắm mới dời lên gương mặt tươi cười của y.

Đế Vô Cực nhìn mặt hắn, nghĩ đến giấc mộng lâu rồi, tiếu ý càng đậm, cúi đầu hôn lọn tóc trong tay. Đôi môi dần trượt lên, từ chân tóc chuyển đến khuôn mặt.

Lạc Tự Tuý mắt nhắm mắt mở, tuỳ ý y ôn nhu liếm nhẹ trán hay cắn chóp mũi hắn.

Chiếc lưỡi ấm nóng lưu luyến thật lâu trên mặt hắn, như châm ngòi cho tình cảm chôn dấu sâu tận trong lòng. Một chút gì đó trong lòng trỗi dậy, càng lúc càng nhiều không thể khống chế.

Trong thoáng chốc, Lạc Tự Tuý nghe thấy tiếng than vãn tự lòng mình. Tiếng than thở ấy vừa dứt, hắn đột nhiên nắm lấy cằm Đế Vô Cực, vừa cắn vừa hôn.

Người bị hôn lúc đầu còn cứng ngắc, sau đó thuận theo ý hắn, mở miệng để hắn đánh thẳng một mạch.

Sóng tình lay động, hai người không muốn lảng tránh, vươn tay đón nhận dục vọng của đối phương.

Sau nụ hôn dài khiến hít thở khó khăn, Đế Vô Cực không nói gì, chỉ biểu hiện sự thích thú bằng cách nhẹ nhàng vuốt ve môi người yêu.

Tiếp đó, hắn cúi đầu khẽ cắn một bên cổ Lạc Tự Tuý. Nghe được một tiếng thở dốc, hắn sung sướng mỉm cười, típ tục công thành đoạt đất.


Nụ hôn dần dần trượt xuống, Lạc Tự Tuý ngửa mặt chênh vênh, cả người dán sát vào người kia. Lửa nóng từ đầu lưỡi kia mạnh mẽ thiêu đốt, làm cháy rụi hết những nhút nhát e ngại. Hắn thả lỏng người, hai khuỷa tay tựa vào thành dục trì, cả người hơi run rẩy.

Đế Vô Cực đứng lên, cúi đầu thầm thì gì đó vào tai hắn.

Lạc Tự Tuý chẳng thể tập trung, không hiểu được câu y nói, trong mắt hơi mờ mịt.

“Quả nhiên hơi say rồi.” Đế Vô Cực mỉm cười, khẽ xoa mặt hắn.

Lần thứ hai tiếp tục hôn, sau đó hắn lặn xuống nước.

Lạc Tự Tuý càng thở dốc hơn, lông mày nhíu chặt, như đang nhẫn nhị sự thống khổ và sung sướng vô tận.

Lát sau, hắn ngửa đầu, nhẹ nhàng rên rỉ.

Đế Vô Cực trồi lên mặt nước, vén mái tóc ướt đẫm lên, từ chỗ y phục trên bờ lấy ra một cái bình ngọc.

Lạc Tự Tuý liếc xéo y, cảm thấy bình sứ này rất quen mắt. Còn chưa kịp nghĩ ra, Đế Vô Cực đã nhẹ giọng: “Xoay lưng lại.” Hắn xoay người, lúc này mới nhớ ra cái bình kia có tác dụng gì, trên mặt nhất thời đỏ ửng.

Không đau đớn như dự đoán, cơ thể căng thẳng dần thả lỏng hơn.

Hai thân thể dán vào nhau lay động, mới đầu nhỏ nhẹ, càng về sau càng kịch liệt.

Tiếng thở dốc cũng hoà vào làm một, khi phóng túng khi kìm nén.

Đế Vô Cực ôm chặt người dưới thân, gặm cắn cổ y. Nhiệt độ da thịt do ma sát mà trở nên nóng rực, khí huyết giống như sôi trào đến mức muốn đốt cháy cả người.

“Nhìn ta.” Thanh âm của hắn rất nhỏ, mang theo chút khàn khàn.

Không bao giờ để người này rời khỏi tầm mắt mình. Năm năm, thời gian dài đằng đẵng.

Lạc Tự Tuý nghiêng đầu, trong ánh mắt mù mịt muốn tìm lại chút lý trí còn sót. Nhìn ánh mắt nóng rực của Đế Vô Cực chẳng khác gì nhiệt độ trên người hắn, không ý thức mà nở nụ cười. Sau đó, cả linh hồn và thể xác đều đắm chìm trong lửa tình cuồn cuộn.

Lúc mơ màng, Lạc Tự Tuý vẫn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng kia cứ dán vào người mình. Mở mắt ra rồi, thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt ôn nhu của Đế Vô Cực.

Hình như y nhìn hắn như vậy đã lâu rồi.

Thời gian lúc trước cứ như trở lại, thời gian bọn họ cùng nhau bầu bạn. Có điều, trong quá khứ, chưa bao giờ vừa mở mắt đã cảm nhận được tình ý của y như vậy.

Cảm thấy yên tâm, cơn buồn ngủ kéo tới, Lạc Tự Tuý chậm rãi khép mắt.

“Các ngươi lên đường ngày đêm, mệt lắm phải không, ngủ tiếp đi.”

“Giờ là giờ nào?”

“Cuối giờ mẹo, còn sớm.”

“Ngươi…” Ngươi không cần quay về Vân vương phủ sao? Lời nói chưa thốt ra, Lạc Tự Tuý đã cảm giác được hạ thân mát lạnh, cơn buồn ngủ tiêu đi không ít. Lạc Tự Tuý nhỏm người định thần nhìn lại, Đế Vô Cực đang ngồi giữa hai chân hắn, vẻ mặt vô tội giơ giơ bình thuốc trong tay.


“Vừa rồi thấy bên trong chân ngươi có vết bầm, chắc là bị cọ sát với yên ngựa.”

Lạc Tự Tuý liếc nhìn vết xanh tím ở giữa hai chân, nằm xuống lại: “Sao ngươi không thoa thuốc sớm hơn cho ta?”

“Ngươi ngủ ngon như vậy, ta sao nỡ đánh thức? Khó khăn lắm mới tỉnh, hay là bôi thuốc trước đi.”

“Ưm…”

Trong lúc ngủ mê lần hai, làm thế nào cũng không thể lơ đi chỗ mẫn cảm có mấy ngón tay nhẹ nhàng di chuyển. Mấy ngón tay thì không nói, thỉnh thoảng còn đổi thành đầu lưỡi.

Lạc Tự Tuý nắm lấy tóc dài của ai đó, kéo mạnh.

Cái người bị dục hoả công tâm chẳng mảy may để ý đến chút đau đớn này, còn cắn mút táo tợn hơn.

Lạc Tự Tuý miễn cưỡng mở mắt ra, bất mãn trách: “Không phải ngươi nói để ta ngủ thêm sao?”

Đế Vô Cực cười một tiếng, dùng đầu lưỡi đánh thức dục vọng của hắn.

Lạc Tự Tuý hít một ngụm, nhíu nhíu mày.

Mắt thấy da thịt trắng nõn kia dần nổi lên mấy dấu vết hồng nhạt, Đế Vô Cực cười hài lòng. Trong đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu hình ảnh nơi nào đó hơi chuyển động, khó khăn lắm mới nghiêng người được, im lặng biểu hiện kháng nghị.

“Tuý…”

Tiếng gọi trầm thấp đầy mê hoặc.

Lạc Tự Tuý thầm than, tám phần say mê hai phần bất mãn chậm rãi buông lỏng thân thể.

Động tác Đế Vô Cực phi thường dịu dàng, về sau, luật động dần nhanh hơn.

Theo động tác của y hơi thở Lạc Tự Tuý cũng dần hỗn loạn.

Lúc đạt đến cao trào, hắn ôm chặt tấm lưng Đế Vô Cực, im lặng bày tỏ tình ý.

Đế Vô Cực trở mình ôm hắn kéo vào trong ngực, mặt mày sung sướng.

“Bây giờ… Ngủ được chưa?”

“Ừm, nếu ngươi không muốn ngủ, ta có thể bồi ngươi đến trưa.”

“Không cần.”

Từ chối nhanh thật. Đế Vô Cực cười cọ cọ trán người trong lòng: “Ngủ thôi, ngươi cũng không có công việc gì.”

Thật là ấm áp. Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, khoé môi mỉm cười.

Nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Hắn thật rất mệt mỏi. Nhưng giờ an tâm rồi, tất cả mệt mỏi đều qua. Cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi, đúng như Đế Vô Cực nói, hắn ở Hiến Thần chẳng có gì phải bận tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui