Cung Sâm cẩn thận nhận lấy, mở ra nhìn, nhất thời ngây dại.
Mây mù lượn quanh, hai mắt sáng như đuốc, một thân vảy bạc, ngạo thị thiên hạ. Con rồng này được vẽ như thật, nhìn vào khiến người ta cảm giác nó sẽ bay ra ngoài từ trong tranh.
Thiên tử xuất thế.
“… Đây là do điện hạ vẽ?”
Đế Vô Cực chưa trả lời vội: “Mới đầu còn định đem nó khắc thành ngọc long, nhưng không kịp. Dù sao bức tranh này cũng là tâm ý của ta.”
“Điện hạ đích thân làm, tất nhiên là trọng lễ… Chỉ cần chúc mừng thôi?”
“Vị bệ hạ kia không cần nói sẽ tự biết.”
“Còn hai vị bệ hạ kia? Lại nói, ba vị bệ hạ và bốn vị quốc sư chắc chắn đến dự, điện hạ có quá nhiều ưu thế. Văn Tuyên đế Trì Dương, thái tử điện hạ và vị bệ hạ này đều nghiêng về điện hạ, Thuần Hi đế Hạo Quang có quan hệ với Lạc gia, cũng sẽ đứng về phía điện hạ.”
“Cho dù tam đế tứ sư đều nghiêng về ta, cũng chưa chắc là tốt. Ngươi cũng biết rõ, nghi thức đó hoàn toàn dựa theo thiên mệnh.”
“Như vậy, ý điện hạ là chuyến đi này rất đơn giản, hoàn toàn để chúc mừng à.”
Cảm thấy y hỏi quá thừa, Đế Vô Cực không trả lời.
“… Điện hạ, tứ công tử ở Khê Dự.”
“Ta không có gì nói với y, ngươi không cần đưa tin.”
Cung Sâm khẽ cười thành tiếng: “Điện hạ làm như vậy, khác gì nói người và tứ công tử đoạn tuyệt quan hệ. Thần hiểu, thần sẽ tự động đi bái kiến tứ công tử… Thần thực tò mò, tứ công tử là người như thế nào? Khiến người ta chú ý, muốn cùng y kết giao?”
“Gặp y rồi ngươi sẽ hiểu.”
“Vâng, thần lập tức khởi hành.”
Nhìn y đi ra, Đế Vô Cực nhắm mắt lại.
Cung Sâm không biết tình cảm giữa bọn họ nên không thể hiểu được. Y chỉ đơn thuần muốn cùng người đó kết giao, lĩnh giáo mà thôi.
Nhắc tới người đó, trước mắt liền hiện lên vẻ mặt buồn ngủ của y, hắn khẽ cười.
Năm năm, quá dài rồi.
Chưa từng gặp mặt, cũng không nghe tin tức gì về y —— vì hắn chưa từng hỏi, mà quốc sư cũng chưa từng nhắc đến.
Rất nhớ y.
Đã lâu lắm không chạm vào y.
Nhưng sẽ nhanh thôi.
Y sẽ đến đây. Hắn như có thể nghe được hơi thở và tiếng bước chân của y.
Đế Vô Cực nở nụ cười. Hiếm khi để lộ nụ cười ôn nhu như thế với người ngoài. Nếu để bọn thuộc hạ nhìn thấy, chắc chắn nói không nên lời.
Lần thứ hai mở mắt ra, Đế Vô Cực đã trở thành Vân vương lãnh tĩnh. Vân vương không cần quá nhiều biểu tình, cũng không có biểu tình.
Hắn đứng lên, mở cửa sổ hướng tây nam.
Bên ngoài cửa sổ ngàn dặm chắc rất náo nhiệt. Không lâu nữa thôi, ở nơi này cũng sẽ náo nhiệt như vậy.
Buổi chiều, Đế Vô Cực cùng vài người đến đại doanh ngoại ô phía nam Giác Ngâm.
Tiên đế quản lý binh lính nghiêm ngặt, tự mình huấn luyện một đội quân Hổ Lang. Năm đó, toàn quân chỉ hơn ba mươi vạn, có thể đánh bại hùng binh triệu người đoạt vị, đánh thẳng đến kinh thành. Sau khi y kế vị, khếch trương quân đội lên đến trăm vạn binh tướng, ai nấy đều thiện chiến, triệt tiêu hoàn toàn những hy vọng đoạt lại ngôi vị. Nhưng từ khi y băng hà, có không ít người làm phản, vẫn còn một nửa thuần phục tiên đế, tận trung với thái tử.
Lúc đầu thái tử bị nhốt, Nhữ vương, Cảnh vương muốn giết người đoạt vị, dẫn quân làm loạn. Các tướng sĩ ra sức phản kháng, gần như dùng toàn bộ binh lực chống trả. Vân vương Đế Vô Cực lúc đó chẳng có binh quyền gì trong tay, một mình xông vào thâm cung, cứu thoát thái tử điện hạ.
Dưới sự giàn xếp của quốc sư, chiến tranh tạm thời không xảy ra. Thái tử bỏ vị, được phong làm Linh vương, ra ngoài lập phủ. Vội vàng cử hành nghi lễ phong vị đơn giản, Linh vương dẫn theo thuộc hạ, thề thuần phục Vân vương.
Tiên đế và tiên vương mặc dù có ân oán, nhưng các cựu thần Vân vương không màng chuyện cũ, đồng ý tiếp nhận thần tử của tiên đế. Ngày đó kẻ thù trở thành đồng liêu. Vân vương đối xử bình đẳng với tất cả mọi người khiến nhiều người thấp thỏm phòng bị cũng dần bị thuần phục. Toàn quân trên dưới đều tin tưởng một câu “Kẻ mạnh là vua” —— mà Vân vương chính là người kế vị mạnh nhất không thể nghi ngờ.
Hôm nay, luận binh lực, Nhữ vương và Cảnh vương chiếm hơn sáu phần. Vân cương chỉ có hơn năm mươi vạn binh mã, nhưng không ở thế hạ phong. Vì do đích thân Vân vương thao luyện nên Hổ Lang quân càng trở nên hùng mạnh. Uy danh của tướng sĩ đã truyền khắp bốn nước.
Đại bộ phận binh lực của Vân vương tập trung ở phía nam kinh thành, Nhữ vương và Cảnh vương ở phía bắc. Hai đại doanh ngày ngày tuần tra và quan sát tình hình đối phương, tuỳ thời có thể khai chiến. Song phương đều hiểu, chỉ cần chiến sự nổ ra, Giác Ngâm chắc chắn hoá tro tàn. Vì kinh thành nằm trong phạm vi chiến loạn, nên hai phe đều lo lắng thận trọng, cố gắng đánh bại đối phương trước khi xảy ra chiến tranh để giảm bớt tổn thất.
Vài người cưỡi ngựa vào trong doanh trung, từ lâu đã có mấy vị tướng quân đứng chờ.
Người dẫn đầu lập tức xuống ngựa, chính là Vân vương Đế Vô Cực. Vị Vân vương này bình tĩnh không gì sánh được, lại còn tuấn mỹ vô song khiến các tướng sĩ vừa kính sợ vừa ái mộ.
“Điện hạ, mời.”
Các tướng quân từ lâu đã biết tính tình vị này, mấy lời thừa thãi xu nịnh đều tự động lượt bớt.
Đế Vô Cực khẽ gật đầu, đi tới thao trường.
Khi hắn vừa bước vào thao trường, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, trong mắt đều là hồi hộp và lo sợ. Hắn ngồi xuống điểm tướng đài, mọi người bên dưới như ngừng thở.
Đế Vô Cực nhìn thẳng thao trường, bên trong đôi mắt không một biểu tình khiến người khác không thể hiểu được suy nghĩ của hắn.
Thấy hắn cái gì cũng không muốn nói, các vị tướng quân ra lệnh tiếp tục. Vì vậy, giữa thao trường rộng lớn, các binh sĩ tiếp tục luyện tập.
Vốn dĩ, trong quân chưa chia thành nhiều loại khác nhau, chỉ phân thành kỵ quân và bộ binh. Nhưng Đế Vô Cực chia năm mươi vạn đại quân thành tiễn, thương, kiếm, đao bốn loại. Thường ngày vũ khí bọn họ dùng cũng không giống nhau. Trong đó cơ bản nhất vẫn là kỵ quân và bộ binh. Kỵ quân quan trọng nhất là linh lực và thuật cưỡi ngựa, bộ binh là linh lực và sức đấu. Ngoài ra còn có một số nhóm thông thạo binh pháp, thường ngày không xuất hiện. Bọn họ được huấn luyện một cách bí mật.
Đế Vô Cực ngồi thẳng nhìn bọn họ bắn tên, đáp xáp lá cà, ám sát.
Chiến trường với luận võ không giống nhau, chỉ cần có thể trong nháy mắt đánh địch nhân trọng thương, thậm chí một chiêu giết địch để bảo vệ mình. Bởi vậy võ công trong quân đội không cần màu mè, vô cùng tàn nhẫn.
Nhìn một lúc hắn xoay mặt sang một bên, thấy vậy một vị tướng quân ngồi cạnh hắn khẽ hỏi: “Điện hạ, người thấy thế nào?”
“Binh khí đều giao hết cho bọn họ?”
“Vâng, binh sĩ đều bắt đầu quen cách sử dụng. Vài ngày nữa toàn quân trên dưới đều có thể dùng thuần thục tất cả binh khí.”
“Dùng thép tinh luyện sao?”
“Thợ rèn đã chế tạo được loại tương tự, nhưng hơi khó khăn.”
“Ta biết. Không bắt bọn họ phải dùng loại thép kia, tương tự là được.”
“Điện hạ muốn đi xem binh khí mới không?”
“Cũng được.”
Đế Vô Cực đứng dậy, đi xuống điểm tướng đài, đột nhiên nói: “Những binh lính ở góc tây nam rèn luyện không tệ, sức chiến đấu cá nhân cũng tốt. Trọng thưởng.”
“Vâng.”
Các thao trường không xa là đại trướng. Đế Vô Cực đi vào trong, thuận tay đẩy án kỷ một cái, bên dưới lộ ra một đường hầm. Hắn nhảy xuống trước tiên.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là vô số khiên. Hắn cầm lấy một cái, vận công xem thử. Tốt hơn loại binh sĩ hay dùng của bốn nước, không những kiên cố hơn mà còn tốt hơn rất nhiều. Cung chính là loại liên phát nỏ ngày trước. Còn chế tạo thêm ‘ống ngắm’ đơn giản, một lần có thể bắn bốn mũi tên. Mũi tên và đao kiếm đều sắc bén hơn, mặc dù chưa đến mức chém sắt như chém bùn nhưng cũng không tệ.
Xem xét kho vũ khí một lát, Đế Vô Cực cảm thấy thoải mái.
Hắn đã từng nghĩ đến hoả dược. Nhưng ngẫm lại nếu dùng hoả dược làm vũ khí, dân chúng khó bề yên bình. Tuy biết hoả dược là thiên ý, có thể tránh được thì tránh. Không nên gây một trận gió tanh mưa máu, bằng không khó mà dừng lại.
Huống hồ trước đây hoàng cữu phụ dùng số binh lực ít ỏi đánh thắng đối thủ, hắn tin tưởng hắn cũng có thể làm được.
Đa số tướng quân đều ở bên trên, chưa ai xuống tới. Đế Vô Cực cũng không ở lâu.
Mọi người âm thầm nghĩ hình như điện hạ khá vừa ý, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chế tạo khá giống.” Đế Vô Cực ngồi xuống, bình tĩnh nói.
“Vâng, bọn thần bất tài, chỉ được như vậy…”
“Lương thảo còn bao nhiêu?”
“Đủ dùng trong bốn tháng.”
Nếu chia cho nạn dân, e chỉ còn ba tháng. Gần đây kẻ địch thu mua lương thực quá nhiều, giá cả tăng cao, bọn họ hiển nhiên muốn dựa vào lương thảo để thắng.
May là đã nghĩ đến việc này, có tích trữ một ít lương thực. Bằng không các tướng sĩ chỉ đành chịu đói.
Bất quá, đối phương có một trăm sáu mươi vạn người, dùng lương thảo tất nhiên nhiều hơn, chi phí cũng tăng cao… Trưng dụng tài sản? Đúng lúc phổ biến tân chính.
“Ngân lượng còn nhiều ít?”
“Chi cho binh khí quá lớn, còn được một tháng.”
Số trân bảo gửi ở chỗ bốn vị quốc sư lúc trước đã bán hết vẫn không thể bù vào quân lương. Đế Vô Cực khẽ nhíu mày: “Tìm cách kéo dài hai tháng.”
“Tuân lệnh, điện hạ.”
Nhữ vương Cảnh vương sở hữu nhân vật nào? Vốn chỉ cần giết mấy trăm người coi như giải quyết vấn đề, không nên khiến con số tăng lên nghìn vạn lần vậy? Nghĩ đến mối hiểm hoạ này, Đế Vô Cực đứng dậy.
Trận pháp ở doanh trại phía bắc, ngay cả hắn cũng không phá được. Từ trước đến nay chưa gặp phải trận hình kỳ dị như vậy, khiến hắn không có cách để ra tay. Đương nhiên trận pháp ở phía nam này cũng phi thường quái dị do chính tay hắn và Hoàng Tiển nghĩ ra, nếu như thế người kia chắc cũng không thể giải nên mới giằng co đến nay.
Thế ngoại cao nhân?
Nếu ngay cả sát thủ võ nghệ cao cường cũng có thể lôi kéo, thế ngoại cao nhân chắc cũng có thể tìm về.
Việc cấp bách lúc này chính là giải quyết chuyện ngân lượng và tìm ra thân phận người kia.
“Điện hạ, hồi phủ sao?”
“…”
“Mấy ngày nữa xin điện hạ quay lại chỉ điểm cách sử dụng vũ khí cho tướng sĩ.”
“Được.”
Tung người lên ngựa, nắm chặt dây cương, Đế Vô Cực đột nhiên cảm thấy không vui. Nếu hắn tạm gác lại chuyện cá nhân, chủ động nhờ Trọng Mộc đến hỗ trợ, có thể mọi chuyện sẽ bớt khó khăn. Mà cả một thời gian dài sau này, hắn vẫn cứ canh cánh chuyện này trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...