Phương Kính Tai hạ mê dược trong đồ ăn của Phong Nhược Trần.
Không có mục đích nào khác ngoài việc dự định thừa dịp Phong Nhược Trần ngủ mê mệt mà đem “Khế ước bán thân” lén lút trộm lại, nếu như thuận tiện có thể đánh y hai cái đạp y hai phát để hả giận.
“Cốc, cốc!”
Tiếng đập cửa kéo hồn Phương Kính Tai đang bay cao bay xa trở về.
“Ai thế?”
“Gia, ngài hôm nay chưa ăn gì, có đói bụng không? Tiểu nhân mang cơm nước đến cho ngài.”
Không nhắc đến thì cũng không thấy đói, nhắc rồi trong bụng lại khó chịu, liền nói với người bên ngoài: “Bưng vào đi.”
Tiểu nhị mang cơm nước vào rồi lui ra ngoài, Phương Kính Tai thong thả bước đến bên cạnh bàn, một bên bưng bát cơm một bên tính toán, đoán chừng lúc này họ Phong kia cũng chết ngất rồi…
Càng nghĩ càng thấy sướng, mà bụng cũng đói đến cuống cuồng, thế là một hồi quét sạch thức ăn, để đũa xuống thoải mái vỗ bụng mấy cái. Phương nhị thiếu gia xỉa răng, sờ sờ cái bụng phình to của mình, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện…
Hóa ra bữa tối khách điếm mang đến đều giống nhau…
Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó… ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự…
“Nói! Tối hôm qua ngươi bỏ cái gì vào trong cơm?”
Sáng sớm hôm sau, Phương Kính Tai tỉnh lại, đầu tiên là buồn bực sao mình lại ngủ trên đất, sau đó ý thức cũng từ từ sáng tỏ, lăn một vòng trên đất ngồi dậy, việc đầu tiên là chạy một đường đi tìm tên khỏa kế đưa cơm cho hắn.
“Gia… Gia, ngài nói, ngài nói cái gì cơ…?”
Khỏa kế bị khí thế của hắn dọa cho đứng im, nói một câu mà còn run run.
“Ta, hỏi, ngươi…”
Phương Kính Tai nói từng chữ, “Tối hôm qua không phải ngươi hạ mê dược trên đồ ăn của ta sao? Các ngươi ở đây chính là hắc điếm, muốn ta bất tỉnh sau đó giết người đúng không?”
Người xung quanh thấy xôn xao, có khách vừa bước chân vào cửa, mới nghe hai chữ ‘hắc điếm’, lại nghe đến ‘tính kế cướp của giết người..’
‘Két!’ gắng gượng đem chân phanh giữa không trung, sau đó xoay người y như chạy trốn.
Chưởng quỹ vừa thấy tình cảnh này tất nhiên sẽ lo lắng, vội vã đi tới trước mặt Phương Kính Tai, “Ôi Gia của ta, ngài không thể nói lung tung nha, uy tính của tiểu điếm cũng mấy chục năm, chắc chắn không có ai đen tối!”
Nói xong với Phương Kính Tai liền nhéo nhẹ tay khỏa kế, vén lên cánh tay hắn trước đó mình vừa động tay lên:
“Tiểu tử ngươi, ngày thường chỉ thấy ngươi lấm lét, sau lưng động tay động chân cái gì hả? Còn không nói mau? Không nói ta đem ngươi tống cho quan phủ!”
Vừa nói hết câu, khỏa kế ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, “Gia, tiểu nhân nói hết, tiểu nhân nói hết, đồ ăn kia vốn là cho vị khách sát vách, thế nhưng vị ấy nói không đói bụng, tiểu nhân nghĩ quá lãng phí nên đem đến cho ngài… Tiểu nhân căn bản không hạ mê dược… Oa! Ngài còn nói rau nhìn không tươi, tiểu nhân còn đi đổi một đĩa mà… Lời tiểu nhân nói là thật, tiểu nhân không gạt ngài…’’
Kế hoạch quá hoàn hảo, tự nhiên lại bị quấy rối, trước tiên còn đem mình chết ngất, Phương Kính Tai nghe xong vô cùng khao khát muốn quất chết tiểu nhị.
Con mẹ nó!
Họ Phong không ăn liền chuyển cho lão tử, xem lão tử thành người gì hả?!
Hiện tại không có chỗ xả khí, nâng chân một phát đá lên bàn. Trước mắt có lẽ họ Phong kia trở về thuyền rồi… Phương Kính Tai vừa tức vừa bực, đầu rũ xuống đi lên lầu.
“Chưởng quỹ, sao không thấy ‘Tuyết Lý Bạch’ trong chuồng ngựa?”
“À, ngươi nói con ngựa kia hả, sáng nay có vị muốn đi đóng xe . Chính là Phong lão gia ở lầu hai phòng đông..”
Phương Kính Tai sửng sốt, xoay người đi xuống thang lầu chạy đến trước mặt chưởng quỹ.
“Ngươi nói họ Phong mua ngựa đóng xe? Hắn không phải đi đường thủy sao?”
Chưởng quỹ nói, “Đúng thế, Phong lão gia vốn là phải đi đường thủy, cũng không biết tại sao đến lúc này lại chuyển sang đường bộ, ta cũng nhắc nhở hắn, đường bộ khó đi, gần đây có sơn tặc quấy rối, hắn không nghe.”
Phương Kính Tai ghé vào trên quầy suy nghĩ một chút, sau đó hỏi chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, tìm cho ta con ngựa nào cước trình có khả năng đuổi được ‘Tuyết Lý Bạch’.
Chưởng quỹ nở nụ cười, “Cái này cũng không khó, Tiểu Tuyết lúc còn trẻ có thể ngày đi nghìn dặm, hiện tại lớn tuổi, sẽ không nhanh như thế đâu.”
Phương Kính Tai nghĩ mãi không thông Phong Nhược Trần muốn làm cái gì mà mua một lão Mã đóng xe , đoạn đường về kinh y muốn đến tận ngày tháng năm nào?
Chẳng lẽ ngắm cảnh quá tốt, dự định một mạch du sơn ngoạn thủy?
Không khả thi… Sắp tới chính là lúc nhận trà xuân, cống trà hàng năm đều là lấy từ vườn trà nhà Phong gia, họ Phong kia sao còn có tâm tình đi chơi?
Không quan tâm được nhiều như thế!
Phương Kính Tai thu thập hành trang, nghe lão bản nói mấy nơi sơn tặc thường lui tới, lền trực tiếp cưỡi ngựa đuổi theo.
Kế đầu tiên không thành thì làm lần hai, lão tử không đem tên kia tóm lại, quyết không bỏ qua!
Vừa ra khỏi thành Giang Ninh, Phương Kính Tai tách quan đạo giục ngựa quẹo vào đường nhỏ, một đường ra roi thúc ngựa đến nơi chường quỹ nói có đạo tặc mới dừng lại.
Nơi này là ở giữa sườn núi được đục ra nối thẳng quan đạo, độ rộng chỉ vẻn vẹn bằng một cỗ xe ngựa, một bên dựa núi, sườn bên là huyền nhai, địa thế hiểm trở, bốn phía nhìn không thấy người ở, quả thực hoang vắng.
Trên đường lớn ngoại trừ vết chân ngựa, còn không có vết tích bánh xe ngựa nào mới đi qua, Phương Kính Tai nghĩ hẳn là nên chặn Phong Nhược Trần ở đằng trước, bèn tung người xuống ngựa, gỡ bao quần áo, hung hăng vỗ mông ngựa, con ngựa giơ móng chạy, còn bản thân hắn thì trốn sau tảng nham thạch.
Mở bao quần áo mang theo tùy thân, bên trong là vải thô lúc rời khỏi khách điếm thì hỏi khỏa kế, còn có thanh đao nhỏ loang lổ vết rỉ sét.
Phương Kính Tai lôi ra một cái khăn bịt kín mặt, chỉ là chưa kịp thay quần áo, chợt nghe thấy xa xa tiếng ‘leng keng leng keng’ giống tiếng chuông mắc trên cổ ngựa.
Y tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...