Sau khi trở lại Biện Kinh, Phương nhị thiếu gia khôi phục cảnh nhàn hạ như trước đây, uống chút rượu, nghe tiểu khúc, đương nhiên không thể thiếu việc đi Ỷ Hương Các ấp ấp tiểu mỹ nhân.
Mỹ nhân trước mặt, rực rỡ như ánh mặt trời, tiếng đàn cầm triền miên quyến luyến, Phương Kính Tai ngồi bên cửa sổ một tay chống cằm một tay nghịch chén rượu chán muốn chết, ánh mắt rơi xuống hồ tâm đình; dưới hành lang, một nam tử mặc bạch y yên lặng đánh đàn, thản nhiên phóng khoáng, phảng phất bốn phía mỹ tửu đều hóa thành phù vân hư ảnh.
“Nhị gia nhìn gì mà say mê như thế?”
Nữ tử thấy Phương Kính Tai không chú ý đến mình, liền ngừng lại, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, “Khó trách tiếng đàn của Như Họa không lọt vào tai nhị gia, hóa ra hồn cũng bị người nọ câu đi rồi.”
Phương Kính Tai quay đầu, trong giọng nói có chút không vui:
“Ngươi vừa rồi nói như thế, nhất định là không muốn hầu hạ ta, vậy ta đây để Hồng ma ma đổi Mạch Ngọc đến.”
Nghe hắn nói như thế, nghĩ mình nhất thời đã mạo phạm vị kim chủ này, Như Họa vội vàng châm một chén trà bưng đến trước mặt Phương Kính Tai, mặt mày tươi cười xinh đẹp mà bồi tội:
“Nhị gia ngài đừng tức giận, chính là Như Họa nói sai. Nhưng đã lâu không thấy gia đến đây, còn tưởng rằng ngài phải lòng ai đó quên mất Như Họa…” Nói, đưa tay áo lên che mặt, nhẹ giọng sụt sùi khóc.
Phương Kính Tai hừ một tiếng lấy chén rượu đặt trên bàn, đưa tay kéo Như Họa vào trong lòng, để cho nàng ngồi trên đùi mình, giúp nàng lau nước mắt:
“Được rồi được rồi, ta đùa ngươi, nhìn mặt toàn nước mắt, cười cho ta xem một cái, nếu không phải là ta Hồng ma ma thật sự đổi người rồi.”
Như Họa lau nước mặt nhẹ nhàng cười, thấy nàng như vậy, ngực Phương Kính Tai đông lại, nhớ đêm ấy Mạch Ngọc nói, cũng không lên tiếng nữa.
Thấy hắn lại ngây người nhìn ra bên ngoài, Như Họa có chút không hài lòng, quơ tay một cái, đem mặt Phương Kính Tai lật lại.
“Nhị gia thật sự vừa ý Mạch Ngọc?”
Phương Kính Tai không đáp, nhấc chén rượu trên bàn uống một ngụm, sau đó khóe miệng cong lên.
“Đúng vậy, ta vừa ý hắn, ngươi ghen?”
“Nhị gia, ngài lại đùa Như Họa rồi.”
Như Họa nhận cái chén giúp hắn rót đầy, “Người nào lại không biết, Ỷ Hương Các trên dưới đầy các cô nương tiểu quan, duy chỉ có Vô song công tử là có tiền cũng không chạm được.”
“Nghĩa là?”
Phương Kính Tai không khỏi hiếu kỳ, Vô song công tử quả thực giá thân xa xỉ, nhưng y cũng không phải đầu bài một đêm, ai có tiền cũng không đụng được?
“Nhị gia, ngài không biết thật hay giả vậy?”
“Không biết.”
“Bởi vì Mạch Ngọc là người của Nhược Trần công tử.”
“Thế thì sao?”
Phương Kính Tai cười nhạo nói:
“Họ Phong kia bảo buông tha y sao lại nói là mua? Nếu ta nhớ không lầm, nơi này là Ỷ Hương Các chứ không phải thiện đường. Hồng ma ma nuôi một nam quan không tiếp khách. Cấp ăn cấp mặc cấp ở nàng cũng không đồng ý.”
Lời nói tuy thế, nhưng cùng Mạch Ngọc qua lại một lần, Phương Kính Tai cũng cảm giác được, trên người y quả thực không nhiễm khí tức phong trần.
“Giá Mạch Ngọc cao, nhưng chừng hai mươi năm sau sợ rằng không ai có dư bạc để mua một lão nam quan sắc tàn. Thế nhưng ta lén nghe Hồng ma ma nói, số khách nhân Mạch Ngọc tiếp qua, bất quá…”
Như Họa xòe ra hai ngón tay trước mặt Phương Kính Tai:
“Từ sau khi Nhược Trần công tử cùng Mạch Ngọc tiến vào khách phòng, Mạch Ngọc căn bản không nhận khách nhân khác, sau này có người hâm mộ danh tiếng là mấy vị lão gia đến chọn y, không những bị mặt lạnh đối đãi, mà sau đấy cũng gặp chuyện không may, không phải trong nhà có biến cố thì phương diện làm ăn cũng có vấn đề… Mấy đại gia kia đều hiểu sau lưng Mạch Ngọc có Nhược Trần công tử thao túng, ai bảo người nào đó có Hoài Vương làm chỗ dựa chứ.”
Phương Kính Tai nghe xong trong lòng trùng xuống, người có tiền khiến mặt lạnh nổi giận không phải chỉ hắn đi? Nhưng nghĩ lại cảm thấy buồn cười:
“Theo ngươi nói thì Nhược Trần công tử rất thích Mạch Ngọc, vì sao không mua y, Phong gia không phải không có tiền, để ở nhà so với sống ở đây vẫn hơn. Nếu là thật lòng yêu thích, cũng sẽ không để ý lúc y biến thành một lão đầu u ám.”
Nguyên tưởng rằng Như Họa còn có thể cùng hắn tranh luận, không nghĩ tới nàng chỉ thở dài một tiếng, từ trên người Phương Kính Tai đứng lên, đi trở lại bên cạnh bàn, mười ngón trỏ mơn trớn cầm huyền, gẩy một tiếng:
“Ta ngươi bất quá gặp dịp thì chơi, một hồi vui vẻ chuyện phụ bạc, có bao nhiêu người là có thể thật tâm, còn có mấy ai nhớ được mấy lời hứa hẹn lúc say rượu nâng ly?”
Lời này, lại giống như lời Mạch Ngọc từng nói.
Như Họa khẽ lau lệ nơi khóe mắt, xoay người mỉm cười:
“Như Họa nhất thời xúc động, xin Phương nhị gia thứ lỗi, nhị gia đối với ta rất tốt… Chỉ là trong lòng chúng ta đề hiểu, lưu lạc phong trần là không còn tương lai, dù cho rời khỏi nơi này cũng không được người đối đãi, chi bằng cứ đợi, già rồi không có tư sắc liền làm nhạc công dạy người mới tới.”
Bầu không khí tốt đẹp trước đó bao nhiêu giờ vắng lặng bấy nhiêu, hứng thú của Phương Kính Tai cũng vơi đi phân nửa, Như Họa nói trong các mới có mấy vũ nương người Ba Tư, tóc nâu mắt xanh, dị vực phong tình, hắn cũng không có hứng thú, ngồi nghe Như Họa đàn hai khúc liền đứng dậy rời khỏi.
Đi tới hành lang, tiểu quan hầu hạ Mạch Ngọc bưng nước trà đi sát qua, đi chưa được mấy bước phía sau truyền đến ‘Ôi’ một tiếng, Phương Kính Tai xoay người nhìn lại, hóa ra có người đi gấp lại không chú ý phía trước, đụng phải.
“Đi đứng kiểu gì thế? Không có mắt sao?”
Ỷ vào chủ tử nhà mình mặt lạnh đối đãi người, ngay cả người hầu hạ y cũng nóng tính như thế, trong lòng Phương Kính Tai cười lạnh một tiếng,
“Gấp một chút, nhưng không phải chỉ là một ly trà sao, ta còn chưa nhắc ngươi làm bỏng ta đâu!”
“Ngươi biết cái gì? Đây là ‘Trà búp Minh Tiền’ Nhược Trần công tử phái người từ Hàng Châu mang đến, một vạn hai nghìn lượng mười người như ngươi cũng không đền được đâu.”
Tiểu quan bị giội một thân nước trà le lưỡi, lập tức lộ ra gương mặt ước ao, “Nhược Trần công tử đối Mạch Ngọc tướng công thật tốt, nếu như ngày nào đó cũng có người đối với ta như thế, dù ta chết cũng đáng.”
“Sướng chết ngươi, còn không mau đi thay quần áo.”
Mạch Y nhìn chén trà đổ hít một tiếng:
“Chỉ tiếc trà này…”
“Yên tâm đi, tướng công các ngươi sẽ không tiếc mấy lượng bạc…’’
“Ngươi không biết, trà hàng năm đưa đến đều là công tử đích thân sao, nếu công tử ở nơi này hắn sẽ tự mình pha, tướng công tất nhiên là không tiếc bạc, chỉ là mảnh tâm ý của công tử đổ lên y phục ngươi rồi…”
“Nếu không thì ta đem y phục cho tướng công các ngươi là được…”
“Ai muốn quần áo rách của ngươi.”
“Uớt cũng đã ướt rồi, ngươi nói ta phải làm sao?”
Hai tiếng nói chuyện càng ngàng càng xa, thẳng đến khi biến mất ở cuối hành lang.
Phương Kính Tai đứng yên ở chỗ cũ nhìn một hồi, nhớ lại vết chai mỏng trên tay Phong Nhược Trần, nghĩ tới lời đêm đó y chưa nói, trong lòng dấy lên cảm giác không thoải mái, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi này.
Mới vừa ra đến đường lớn, bị người phía sau gọi lại.
“Ô, đây không phải là Phương nhị thiếu gia sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...