Tùy Tiện Phóng Hỏa

Trên đời này có hai loại người luôn khiến con gái
không nỡ cự tuyệt. Một là người yêu, một người khác…đương nhiên là thần tượng.

Toàn bộ thời gian dùng cơm tối, bởi vì khó có thể từ
chối thần tượng tận tình chăm sóc, Giai Hòa gắng ăn hơn nửa đĩa bánh bao nhân
thịt. Từ một trận chiến thành danh trong chốn giang hồ, bắt đầu cho việc ba
tháng “được chăm sóc”, mỗi ngày đều ăn bánh bao nhân thịt. Đương nhiên cũng bởi
vì một câu “Tôi cảm thấy cũng rất ổn” của Dịch Văn Trạch mà Giai Hòa không dám
nói gì nữa.

Buổi tối, cô ngồi nhìn kịch bản mình viết ra, lại bắt
đầu phỉ nhổ chính mình sao lại viết ra một nhân vật nữ ác độc u oán đến thế.

Kỳ thật rất đơn giản, tổng cộng chỉ có hai phân đoạn.

Cảnh đầu, là chỉ diễn cảnh nhìn nam chính nữ chính một
cách chăm chăm đầy oán hận từ phía xa.

Cảnh thứ hai là hạ độc đứa con bảo bối của nữ chính,
bị nam chính phát hiện, nước mắt lập tức “lê hoa đái vũ” tuôn rơi.

Rõ ràng lúc viết rất chi là high, đến phiên mình ra
quân lại thành một chuyện khác.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Giai Hòa bị chuyên viên
trang điểm trét mascara trong phòng hóa trang, đầu cứ gục lên gục xuống. Chuyên
viên trang điểm không ngừng đánh giá khuôn mặt Giai Hòa rồi mới kết luận rằng
cô rất có nét. Nói xong bắt đầu cầm mấy loại cọ mềm, từ trên xuống dưới, từ
phải sang trái hóa trang.

“Em còn rất biết lo cho chính mình,” Kiều Kiều
ngồi ở bên cạnh, lật kịch bản, “Hai phân đoạn diễn chỉ trong một cảnh, hôm nay
chắc xong luôn.”

Giai Hòa không thể quay đầu, oán hận nói: “Lúc viết em
không biết chính mình sẽ dây vào đấy.”

“Nên biết chừng mực mà.” Kiều Kiều vờ an ủi, “Mấy kiểu
nhân vật xen ngang chảy nước như thế này dễ khiến cho người xem nhớ lâu. Nói
không chừng em từ một bước này nổi tiếng luôn. Lúc đó nhớ tìm chị, để chị làm
người đại diện cho. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà.”

Giai Hòa im im, trầm mặc không nhìn.

Chuyên viên hóa trang cười hơ hớ an ủi cô: “Em đừng
căng thẳng như vậy, diễn viên khách mời cũng bình thường lắm. Lúc trước chị làm
hóa trang của ‘Thần thoại’ còn làm khách đóng vai cung nữ, đứng phía sau Kim
Hee Seon đó.”

Giai Hòa lễ phép cười, tiếp tục nội thương.

“Vì em mà chị phải ở Hoành Điếm thêm mấy ngày.” Kiều
Kiều quơ quơ di động, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Ngay cả anh Đài Loan cũng
không để ý, chỉ sợ em căng thẳng đó.”


“Hắn cho chị leo cây mấy chục lần rồi còn chưa tởn à?”

Kiều Kiều bấm một hàng chữ trên điện thoại di động,
đưa cho Giai Hòa coi: Ngày hôm qua anh ấy viết ‘một mình cô đơn’ trên Weibo,
rất có ý tứ đó. Chính là nhớ chị.

Giai Hòa cầm di động, xóa xóa bấm bấm thêm một hàng
chữ khác: Chị cần bổ sung dinh dưỡng cho não đi.

Kiều Kiều nhún vai, bấm trả lời: Nếu chị có thể gặp
được trai vừa đẹp vừa chung thủy lại, chị tình nguyện xin chết.

Giai Hòa nháy mắt mấy cái, dùng khẩu hình nói ba chữ.

Dịch Văn Trạch.

Kiều Kiều cười ha ha, “Em cứ xông lên đi. Chị là người
rất nguyên tắc, không thể phỗng tay trên của chị em mình được.”

Giai Hòa định bụng liếc mắt coi thường, suýt chút nữa
khiến keo dán mi chưa khô dính luôn lên mí mắt.

Phân đoạn này cô diễn cùng hai nhân vật chính, Liêu
Tĩnh vừa thấy cô bước lên xe, lập tức nức nở khen ngợi một phen. Giai Hòa nhìn
cô diễn viên số một kia, nghĩ tới cảnh hôm nay mình vừa phải nhìn chòng chọc
đầy oán hận, vừa muốn giết hại “con” của cô nàng, tự nhiên phát run, không khỏi
càng khâm phục sự nhà nghề của cô diễn viên này, nhập vai xuất vai cực tự
nhiên, mới phút trước ngồi trước máy giám sát uống trà sữa, phút sau đã thổ lộ
tình cảm sâu nặng trước ống kính, người bình thường thiệt không có nổi khả năng
như vầy.

Dịch Văn Trạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Kiều Kiều vẫn
tiếp tục nhắn tin, cập nhật weibo.

Nhìn Kiều Kiều, Giai Hòa cũng sực nhớ, cầm di động
lên, bắt đầu lên mạng coi tin tức, thuận tiện im lặng vào trang weibo của Dịch
Văn Trạch. Trang weibo của anh vẫn như trước. Từ khi scandal với Thiên Sở nổ
ra, weibo của Dịch Văn Trạch vẫn không có tin tức gì mới, nhưng tin nhắn bình
luận để lại bên dưới tăng lên không biết bao nhiêu lần, tất cả đều là của fan
để lại. Mấy ngày trước cơn tức của Giai Hòa đã xẹp xuống, nhưng từ ngữ của mấy
ngàn chị em cùng chung mối thù kích thích lên, lại bắt đầu cảm thán Dịch Văn
Trạch rằng anh không phải chịu đựng như vậy.

Ma xui quỷ khiến, cô nhanh chóng đăng ký tài khoản
mới, để lại một câu: Thần tượng, tôi nhớ anh!

Viết xong, lại chột dạ nhìn Dịch Văn Trạch, bị Kiều
Kiều bắt gặp. Một lát sau, tin nhắn Kiều Kiều được gửi tới: Rình coi vô tội!

Giai Hòa trừng mắt nhìn chị một cái, mặt không đổi sắc
đóng tin nhắn lại.

Bỗng chợt nổi tò mò, gõ tên Thiên Sở, vào Weibo của cô
ta.


Không như Weibo của Dịch Văn Trạch phủ đầy bụi, trang
này náo nhiệt vô cùng, có status của Thiên Sở yêu ca hát này nọ, có chửi bới
của fan Dịch Văn Trạch, có cả mấy câu hỏi của vài ca sĩ nổi tiếng ở Đài Loan.

Mà Thiên Sở hình như cũng chẳng thèm để tâm, vẫn như
cũ, hoặc nói mình đang chuyên tâm luyện tập, hoặc đăng vài bức hình cá nhân mới
chụp, thi thoảng còn mờ ám than thở chuyện cô đơn lạnh lẽo gì đó. Giai Hòa vừa
nhìn đã không khỏi thở dài, Sina đúng thật là chỗ thuận lợi để lăng xê tên tuổi
nha [2], mà nhóm Thiên Sở cũng lợi dụng rất tốt scandal này.

Nhưng thật ra Dịch Văn Trạch vẫn luôn ở thế bị động,
rất đàn ông, không làm khó Thiên Sở.

“Đồ không biết xấu hổ.” A Thanh vừa nói chuyện
với Kiều Kiều, lúc quay đầu lại nhìn thấy di động của Giai Hòa, thấp giọng
mắng.

Dịch Văn Trạch nhướng mắt nhìn, A Thanh hừ một tiếng:
“Em đang nói tới cái cô ca sĩ mới nổi kia, còn ồn ào trên weibo nữa.” Vừa nói
vừa chỉ chỉ di động của Giai Hòa.

Ông trời ơi, giết con đi…

Giai Hòa trấn tĩnh đóng di động lại, nhắm mắt, nghiêng
đầu, giả bộ ngủ.

Đến phim trường, phó đạo diễn vô cùng có trách nhiệm
hướng dẫn diễn xuất cho Giai Hòa. Vừa nói được vài câu đã phản ứng lại: “Ấy ấy?
Quên mất, em là biên kịch mà. Được được, không cần tôi phải nói nữa.” Nói xong,
lập tức đi về chỗ màn hình giám sát, dĩ nhiên cho rằng Giai Hòa không thành vấn
đề.

Giai Hòa cũng khó mà nói rằng đây là hai chuyện khác
nhau, chỉ có thể đứng ở bên mép bình phong bê khay trà, bắt đầu hậm hực luyện
tập ánh mắt u oán.

Dịch Văn Trạch cùng Liêu Tĩnh chỉ đơn giản ngồi xuống,
nhìn cô một cái.

Cái nhìn này, khiến ánh mắt u oán Giai Hòa vừa luyện
tập đổ vỡ…

Tiếp tục tiếp tục, vùi đầu khổ luyện.

Cũng may là trong phân cảnh này cô chỉ là bê một cái
khay, lộ nửa mặt, phần lớn đất diễn đều là của nam chính nữ chính, thế nên so
với lúc cô tưởng tượng thì dễ hơn nhiều. Lúc đạo diễn vừa hô OK, Giai Hòa thở
phào một hơi, đặt cái khay kia sang một bên, nhìn trừng trừng Giai Hòa. Kiều
Kiều tất nhiên không buông tha cho cơ hội trêu chọc: “Được đó được đó, tình yêu
càng sâu đậm thì ghen ghét càng lớn, diễn rất có hồn.”


Giai Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Cám ơn.”

Phân đoạn tiếp theo, thực khiến cho cô buồn bã không
thôi.

Dịch Văn Trạch nhìn cô căng thẳng cầm điểm tâm, hạ độc
đứa bé đến lần thứ tư thì vẫy vẫy tay với trợ lý của mình, ý bảo muốn uống
nước. Kỳ thật ai nấy cũng thấy được anh đang muốn giúp cho xúc cảm của Giai Hòa
dịu xuống một chút. Đạo diễn hiểu ý, quay đầu nói chuyện với Liêu Tĩnh. Kiều
Kiều cũng vô cùng phối hợp, bảo là đã gọi trà sữa [3] đến rồi, mọi
người cùng nghỉ ngơi một chút.

Giai Hòa áy náy nhìn, cũng không biết hôm nay phải làm
việc tới khi nào.

Dịch Văn Trạch vừa uống nước vừa ra hiệu bảo trợ lý
lấy thêm một chiếc ly giấy, rót cho Giai Hòa một ly nước ấm: “Uống nước đi,
không vội.”

Giai Hòa vô cùng áy náy, cầm ly nước: “Cảm ơn anh.”

Nước có màu nâu nhạt âm ấm, uống có vị ngọt thanh, có
mùi vị của hạt lười ươi.[4]

“Đây là lần đầu tiên em làm khách mời?” Dịch Văn Trạch
uống rất chậm.

Giai Hòa gật mạnh đầu, thật là lần đầu tiên.

Dịch Văn Trạch không hề cảm thấy ngạc nhiên. Anh bắt
đầu chầm chậm hướng dẫn cô, mỗi chi tiết nhỏ cũng nhắc tới. Giai Hòa nghe anh
nói xong, bởi vì hai người đều mặc trang phục thời xưa, trong nhất thời cô lại
hoảng hốt. Dường như Giai Hòa đang quay về thời trước, không hiểu sao cảm giác
được mình đang dần nhập vai.

Nhận ra cảm xúc mình đang thay đổi, cô lại lần nữa cảm
thán. Quả không hổ là thần tượng của mình, so với mình còn hiểu kịch bản hơn…

Ước chừng nghỉ ngơi một lát, Kiều Kiều thấy Dịch Văn
Trạch đứng dậy mới đi tới, nhỏ giọng cười: “Em ngốc kinh, bình thường chỉ có
biên kịch hướng dẫn diễn viên diễn, đến lúc em lại phá lệ. Đây là lần đầu chị
gặp chuyện diễn viên hướng dẫn diễn xuất cho biên kịch.”

Một câu, hoàn toàn đem tình cảm ngưỡng mộ vô bờ kia
thành khinh bỉ chính mình.

“Kỳ thực cảnh quay này của em rất dễ đó.” Kiều Kiều
bỗng nhiên nói.

Giai Hòa cười nhạt: “Nói dễ thì chị thay em?”

Kiều Kiều nhìn Liêu Tĩnh, thấp giọng nói: “Em cứ tưởng
tượng Liêu Tĩnh là Thiên Sở, đảm bảo nhập vai luôn.”

Giai Hòa hoàn toàn chấp nhận rằng, Kiều Kiều đến chỉ
để xem mình thành trò cười, tranh thủ đâm thọc mấy cái. [5]

Vừa được Dịch Văn Trạch giúp đỡ hướng dẫn, khi diễn
lại, Giai Hòa diễn tốt hơn lần trước nhiều hơn.

Cô thuận lợi hạ độc cho đứa bé, cười vô cùng hiền
lương thục đức, bị Dịch Văn Trạch đi vào phát hiện thì hoảng hốt sợ hãi, sau đó
đối với sự lạnh lùng của anh…mà kẹt một cái, không thể khóc như ‘lê hoa đái vũ’

được.

Dùng thuốc nhỏ mắt rất giả tạo. Vì chính mình diễn, cô
thế nào cũng kiên trì ép chính mình diễn sao cho chân thật. Nhưng mà cô chỉ là
một kẻ ngày ngày nhả chữ trên máy tính, không phải là một diễn viên xuất thân
chính quy, làm sao có thể nói khóc liền khóc được?

Vì thế, Kiều Kiều lại mời mọi người uống trà sữa.

Dịch Văn Trạch cũng không có gì vội vàng, ngược lại
trò chuyện với khách mời “con.” Chỉ có Liêu Tĩnh dường như không kiên nhẫn lắm,
rút điện thoại ra nói chuyện. Giai Hòa loáng thoáng nghe được người ở đầu dây
bên kia là ai. Kỳ thật, Liêu Tĩnh đã rất cẩn thận, nhưng cô cùng Cố Vũ ở bên
nhau cũng là một thời gian không ngắn, đối với cách nói chuyện của hắn ta coi
như rất quen thuộc. Cho nên Liêu Tĩnh vừa nói lại vài ba câu, cô có thể đoán ra
người kia là ai.

Cô chợt nhớ tới một chuyện, lúc trước Cố Vũ đi công
tác, vì ngại tiền điện thoại liên tỉnh, cô chỉ có thể làm bộ tăng ca, đợi cho
nhân viên trong văn phòng về hết mới dùng điện thoại công ty gọi cho anh. Sau
này chia tay mới biết được, kỳ thực Cố Vũ thường xuyên đi công tác chung với
chủ biên của mình. Nói không chừng mình gọi điện cho hắn trễ như vậy, phá đám
chuyện tốt của hai người.

Trong lòng chợt ê ẩm, Giai Hòa bỗng nhiên nói: “Tôi ổn
rồi, đạo diễn.”

Mau diễn mau diễn, không thì cảm xúc trôi qua mất.

Tuy mọi người không hiểu lắm nhưng vẫn tiến hành.

Lần này diễn thực sự rất thuận lợi. Vừa mới bị phát
hiện mình hạ độc cho đứa trẻ kia, quay đầu nhìn thấy Dịch Văn Trạch, lập tức
tủi thân khóc. Nước mắt không ngừng chảy xuống, muốn dừng cũng không dừng được,
lại trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Văn Trạch, hóa thành thảm thiết.

Bóng dáng cao cao của Dịch Văn Trạch vẫn đứng đó, yên
lặng nhìn cô một hồi lâu. Bỗng nhiên anh vươn tay, lau nước mắt cho cô.

[1]: 微薄 – Weibo
là phiên bản Trung Quốc của Twitter.

[2]: 新浪 – Sina.
Sina Weibo là một dạng “tiểu blog” tương tự như Twitter và được ra mắt từ hồi
tháng 8/2009. Ngay từ giai đoạn thử nghiệm, trang mạng xã hội này đã thu hút
được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia, trong đó “góp mặt” nhiều ngôi
sao trong làng thể thao, giải trí và cả giới quan khách.

[3]: 奶茶 – tea
with milk, trà sữa. Là thức uống được chế biến từ trà xanh được các cửa hàng đồ
uống tại Đài Trung, Đài Loan phát triển từ những năm 1980.

[4]: 胖大海 – hạt
lười ươi. Vị ngọt, tính hàn, có tác dụng thanh nhiệt.

[5]: 吐槽 [tǔ
cáo] là một tiếng lóng của Trung Quốc. Nguồn gốc: “吐槽” là
từ “突っ込み” trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng phổ thông
tương đương nghĩa “diễn viên phụ” trong kịch tấu nói. Là từ phương ngữ
phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt
thành 黜臭 [loại
bỏ mùi hôi], sau đó người Đại lục bắt đầu dùng, từ gần nghĩa nhất
là “chọc gậy bánh xe”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui