Sở Lâm Lang nói có lẽ nàng nhớ nhầm rồi liền lảng sang chuyện khác.
Nhưng khi ra khỏi phòng Hồ tiểu nương, gương mặt Sở Lâm Lang như phủ một lớp sương lạnh - Xem ra sự phong lưu của Chu lang vẫn không giảm, đến Kinh thành lại có một kỳ ngộ khác!
Nếu là hồi ở Liên Châu, nàng chỉ sợ sẽ không đợi được mà trực tiếp vạch trần mọi chuyện rồi cãi nhau phân rõ trắng đen với Chu Tùy An.
Nhưng giờ, chưa đầy một năm, trải qua sóng gió nạp thiếp, nàng lại xa cách Chu Tùy An mấy tháng, gặp lại người nằm cạnh chợt có cảm giác xa lạ.
Nàng thậm chí còn nghĩ, cần gì phải làm ồn ào để hiểu rõ trắng đen? Nàng chỉ cần lo tốt chuyện trước mắt của mình là được.
Người ta đều nói hài tử lớn không nghe lời mẫu thân, huống chi Chu Tùy An đâu phải nhi tử ngoan của nàng! Nàng cần gì phải truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt rồi tự chuốc lấy phiền phức?
Nữ quyến Chu phủ vào Kinh, đây là nơi đât khách quê người, tất nhiên phải có người dẫn dắt để hòa nhập, Chu Tùy An là người của Lục điện hạ, Lục vương phi tự nhiên phải gánh lấy nhiệm vụ này.
Nên nhân lúc hoa thu cúc nở rộ trong vườn, Lục vương phi liền tổ chức hội hoa du viên, mời các nữ quyến của nhà có chức vị ở trong Kinh, còn có nữ quyến Chu gia đến thưởng cúc.
Triệu thị dẫn theo nữ nhi Chu Tú Linh ngồi trong đám phu nhân lớn tuổi, cùng họ hàn huyên, tiện thể giới thiệu trong nhà còn có nữ nhi nhỏ tuổi, qua một hai năm nữa, Tú Linh cũng nên phải nghị thân rồi.
Vốn theo ý định của Triệu thị, Tú Linh gả cho nhà thư hương bình thường đã là rất tốt rồi. Nhưng giờ thấy cảnh phồn hoa rực rỡ Kinh thành, ngay cả lòng dạ của Triệu thị cũng cao lên, cảm thấy nhất định phải tìm rồng phượng trong loài người mới xứng với muội muội của Lang trung.
Tiếc là hoài bão này nhanh chóng bị tan vỡ, tuy bà ám chỉ uyển chuyển chuyện tuổi nữ nhi cũng không còn nhỏ nhưng các phu nhân xung quanh cũng chỉ cười cười, không tiếp tục câu chuyện này, dường như không mấy nhiệt tình mà làm mối cho Triệu phu nhân.
Phải biết đây là Kinh thành phồn thịnh mà! Ném một hòn đá cũng có thể trúng một đống quan viên ngũ phẩm! Như Chu Tùy An Lang trung lục phẩm này cũng không có gì đặc biệt, huống chi nhà họ Chu còn là người ngoài đến, trên người còn chưa hết mùi đất, cũng không biết sâu cạn, ai cũng không muốn tới gần.
Qua lại vài lần, lòng tự trọng Triệu thị bị tổn thương rồi cũng mất hứng, nói chuyện với người cũng chỉ hờ hững.
May mà ở yến hội cũng có người quen cũ Tịch Châu, một lúc sau, Tạ nhị tiểu thư liền theo sau tỷ tỷ đi đến phòng khách.
Có lẽ phong thủy ở Kinh thành nuôi người, Tạ nhị tiểu thư trông có vẻ hòa nhã hơn lúc ở Tịch Châu nhiều, chốc lát đã ngồi bên cạnh nữ quyến nhà họ Chu, cười cười, nói chuyện với Triệu phu nhân.
Sở Lâm Lang và Tạ nhị tiểu thư vốn không hợp nhau, nàng liền ngồi bên cạnh Lục vương phi, đúng lúc bưng trà rót nước, nói ít nghe nhiều một chút.
Trong lời qua tiếng lại của các vị phu nhân, nàng cũng thưởng thức được không ít tin tức mới mẻ.
Ví như sau khi Thái Vương bị bệ hạ tước quyền, bị giam lỏng ở Linh Tuyền tự, cả ngày ăn chay gõ mõ. Tứ hoàng tử sau khi bị bệ hạ quở trách, đóng cửa tự suy nghĩ mấy tháng, hiện giờ lại được trọng dụng, chỉ là thanh thế không còn được như trước, càng không dám đứng ngang hàng với Thái tử như xưa nữa.
Nhưng xem ý của bệ hạ có lẽ vẫn còn chưa thỏa mãn, gần đây bệ hạ liên tục gửi chiếu thư đến Đại Lý Tự, ra lệnh thanh lý tàn dư phe Thái Vương. Mà những vụ án này phần lớn đều qua tay Tư Đồ Thịnh.
Chỉ là người bị bắt vào làm gì dễ dàng khai ra như vậy?
Vị thiếu sư của hoàng tử ngày xưa nay thay đổi thân phận, lại có tư chất của một quản ngục tàn nhẫn, hỏi cung vụ án mà không từ bất kì thủ đoạn đẫm máu nào, người bị hỏi cung không ai là không khai.
Làm như vậy, tuy hắn được ý vua, là một lưỡi dao sắc bén có thể dùng nhưng lại khiến danh tiếng Tư Đồ Thịnh dần xấu đi.
Đặc biệt là trước đó không lâu hắn ta có thẩm vấn một vị lão thần, vị lão thần này có môn hạ đệ tử đông đảo, có mấy người thậm chí còn là đại nho đương thời.
Nghe tin sư phụ phải chịu nhục, họ liền nổi giận đùng đùng, dâng sớ can gián bệ hạ, nói thẳng triều đại này vốn không áp dụng hình phạt lên đại phu, nhưng Tư Đồ Thịnh làm như vậy, thực sự là làm nhục nho lâm.
Bệ hạ cảm thấy có lý, liền hạ chỉ trách hỏi Đại Lý Tự Thiếu khanh, vì sao lại làm nhục lão thần như vậy?
Tư Đồ Thịnh này cũng rất tàn nhẫn, nghe bệ hạ trách phạt liền không nói hai lời mà sai người khiêng lão thần đã chịu hình phạt lên đường rồi nói hình phạt lão thần đã chịu sẽ được áp dụng y nguyên lên người Tư Đồ Thịnh hắn ta một lần nữa.
Theo lời Tư Đồ Thịnh lúc đó nói, bệ hạ trách phạt nên hắn ta phải cáo lỗi với vị lão thần kia.
Nhưng đã cáo lỗi rồi, chỉ cần vụ án này vẫn do hắn ta phụ trách, hắn ta sẽ vẫn tiếp tục thẩm vấn.
Nếu vị lão thần này cảm thấy người khác không thể động đến ông ta, cứng lòng không khai, vậy thì hắn ta Tư Đồ Thịnh sẽ bồi đến cùng, bồi lão thần tử trải qua hết các dụng cụ tra tấn của Hình Bộ!
Đoạn thẩm vấn đẫm máu đối đánh giữa hai người này rõ ràng đã ngầm trở thành đề tài nóng hổi ở Kinh thành, theo lời người trong cuộc nói, Tư Đồ Thịnh đều là trước tiên chịu một đoạn hình phạt trước mặt lão thần láu cá kia rồi mới áp dụng y nguyên lên người mình một lần nữa.
Điều này còn tra tấn hơn cả trực tiếp dùng hình, cả mắt và thân xác đều liên tiếp phải chịu đựng hai lần.
Hơn nữa Tư Đồ Thịnh kia thật sự có thể chịu đau, roi đánh lên người cũng không hề kêu lấy một tiếng.
Nhưng lão thần kia làm sao có thể chịu nổi? Ông ta vốn tưởng học trò mình bên ngoài kích động rồi đến cầu tình với bệ hạ là có thể vượt qua kiếp nạn này.
Không ngờ Tư Đồ Thịnh lại một phen "bồi quân chịu phạt", một vẻ muốn cùng ông ta kéo dài đến lưỡng bại câu thương, điều này trực tiếp khiến tinh thần phòng bị của lão cáo già sụp đổ, không còn tia hy vọng nào, cuối cùng vẫn phải khai ra. (*)
(*Lưỡng bại câu thương: hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, không thu được lợi ích gì.)
Đợi học trò đến thăm ngục thấy sư phụ đã thịt nát máu me, lại là một trận khóc lóc chạy đến chỗ bệ hạ náo loạn, cũng không nói tội lão thần là tham ô nhận hối lộ, làm chậm trễ quốc kế, chỉ hỏi hình phạt không áp dụng lên đại phu, quy củ không làm nhục nho lâm của tổ tông đi đâu rồi!
(*Quốc kế: Kế hoạch của quốc gia)
Bệ hạ bất đắc dĩ nói: "Tư Đồ đại nhân người ta còn chịu hình phạt trước, cáo lỗi trước, thành ý đã làm đến tận, sao có thể tính là làm nhục nho lâm? Các ngươi phải biết, hắn ta đâu có lừa vua dối trên, vốn không nên bồi theo mà chịu tội này. Các ngươi lại còn thay phản thần đòi hỏi nho lâm? Nếu không thì cứ dứt khoát kéo trẫm xuống long ỷ đi, rồi cũng đánh một trận roi để bồi đắp cho nho lâm đi?"
Một phen lời này cuối cùng cũng đẩy lui được một đám thư sinh oán giận đến chua thối kia. Từ đó về sau, cái danh "ngục quan tàn bạo" của Tư Đồ Thịnh coi như không gỡ xuống được nữa.
Từ xưa đã nói, đắc tội văn nhân thì sẽ có nguy cơ danh tiếng bị hủy hoại, để lại tiếng xấu muôn đời, Tư Đồ Thịnh lại trực tiếp đụng phải đại kỵ này, danh tiếng sau này của hắn làm sao mà tốt đẹp được?
Theo lý mà nói, loại thần tử trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng này phải được bệ hạ coi trọng, nếu chưa thú thê thì phải là mục tiêu được săn đón.
Tiếc là giờ nữ quyến Kinh thành nghe nhắc đến ba chữ "Tư Đồ Thịnh" liền cảm thấy mưa máu, gió tanh phủ đầy mặt, hoảng sợ đến mức tránh còn không kịp.
Ngươi nói xem, nam nhân ngâm mình trong dụng cụ tra tấn, tự tay hạ xuống được với chính bản thân thì tâm địa phải cứng rắn biết bao nhiêu!
Nếu gả cho hắn ta làm thê mà không có một thân thể có thể chịu đòn, e là cũng không thể sống đến bạc đầu!
Nữ nhi yếu ớt của các vị phu nhân không thể gả cho một người tàn nhẫn như vậy làm thê!
Sở Lâm Lang nghe một hồi như vậy cũng không thấy có gì là bất ngờ, Tư Đồ Thịnh vốn là người như vậy.
Dù sao trong số nhiều người như vậy, chắc cũng chỉ có nàng chứng kiến được sức mạnh tàn nhẫn hồi còn thiếu niên của Tư Đồ Thịnh tự tay lấy đá ném người.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Ngay khi các vị nữ quyến đang nói hăng say, Lục điện hạ dẫn theo mấy vị thần tử về vương phủ, trong đó một người chính là vị Tư Đồ Thịnh thủ đoạn tàn bạo kia.
Có lẽ sợ là khi hỏi cung, bị vết máu bắn lên mặt, hắn vẫn không mặc áo trắng mà chỉ mặc một thân áo đen trang nghiêm, khoác lên chiếc áo choàng dài cùng màu, nhìn qua toát lên vài phần áp bách.
Khi hắn sải bước ung dung đi qua hành lang, cho dù trong lòng nhiều người khinh thường, chê bai hắn ta, cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn vị Thiếu Khanh tuấn tú đến mức bức người này.
Sở Lâm Lang cũng nhìn một lúc, nhưng người nàng nhìn không phải Tư Đồ Thịnh mà là vị phu quân Chu Tùy An đi theo ngay sau lưng Lục điện hạ.
Nàng chú ý thấy Chu Tùy An treo hầu bao lụa mơ đó ở chỗ dễ thấy phía bên hông, theo động tác đi lại của hắn, hầu bao cũng đung đưa qua lại...
Cho đến khi bóng dáng Lục điện hạ và đám nam nhân biến mất ở hành lang, sân vườn lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Lần này chủ đề bàn luận lại là sau khi bệ hạ tước quyền Thái Vương, người rất coi trọng Lục điện hạ, liên tục khen thưởng, xem ra là có ý bồi dưỡng Lục điện hạ, rồi lại giao phó trọng trách...
Đợi sau yến hội này, Sở Lâm Lang mới biết, nguyên nhân Tư Đồ Thịnh xuất hiện ở phủ Lục điện hạ kỳ thực là vì điều tra án.
Nghe nói là vì quản sự nông trang dưới danh nghĩa Lục hoàng tử khinh nam hiếp nữ, gây ra một án kiện tụng, Tư Đồ Thịnh dẫn người đến bắt quản sự đó, đánh hắn bằng ván, nhưng lại vừa khéo quản sự đó là họ hàng của biểu thân di của Tạ gia, nhạc mẫu nhờ vả chuyển lời nên Lục điện hạ mới mời Tư Đồ Thịnh đến, nói vài lời biện hộ thay. (*)
(*Biểu thân di ở đây là em gái của bà nhà họ Tạ, người được nhắc đến ở đây có quan hệ họ hàng với bên gia đình nhà em gái của bà chủ mẫu nhà họ Tạ, nên bà ấy mơi chuyển lời nhờ và Lục điện hạ.)
Để làm không khí sôi nổi, hắn còn tìm mấy thuộc hạ từng làm quan ở Tịch Châu cùng uống rượu.
Tiếc là Tư Đồ Thịnh hoàn toàn không hiểu tình hình, sau khi lạnh lùng từ chối xong lại không chút nể mặt mũi, lưu tình mà quở trách Lục điện hạ là người yếu đuối, mặc cho người bên gối sai khiến.
Lục điện hạ bị mắng đến mức mặt đỏ tai hồng, nhất thời xuống không nổi đài, nhưng lại không dám cãi lại vị thiếu sư ngày xưa.
Mãi đến khi Tư Đồ Thịnh đứng dậy cáo từ, Lục điện hạ uống một bình rượu rồi đột nhiên đập vỡ chén rượu, lớn tiếng gọi Tạ vương phi cùng đi Đại Lý Tự với hắn, đối chất với vị Đại Lý Tự Thiếu khanh đường đường chính chính kia xem hắn có nghe lời phụ nhân sai khiến hay không!
Chu Tùy An và những người khác phải ngăn trái ngăn phải mới không để tình thế bùng nổ. Nhưng chuyện Lục điện hạ say rượu mắng ân sư sau đó vẫn truyền đến tai Tư Đồ Thịnh.
Tình sư đồ từng có dường như cũng theo hai người mà càng đi càng xa, càng ngày càng mỏng manh.
Chuyện này cũng không tính là bí mật gì, rất nhanh mọi người đều biết Lục điện hạ và Tư Đồ Thịnh cạn tình thầy trò, mối quan hệ hoàn toàn đổ vỡ.
Xem ra Tư Đồ Thịnh này lợi dụng Lục điện hạ làm bậc thang thăng chức xong liền bám lên cành cao hơn, muốn đi con đường cô thần, chỉ trung thành với bệ hạ mà thôi!
Đối với điều này, Chu Tùy An rất lấy làm khinh thường, về nhà hắn mắng Tư Đồ Thịnh là đồ bạc tình, hẹp hòi.
Nhưng Sở Lâm Lang lại cảm thấy đã là chuyện sư đồ người ta, Chu Tùy An không cần nhúng tay vào, trước mặt Tư Đồ Thịnh càng không thể lạnh lùng mỉa mai.
Nhưng nàng vừa mở miệng nói vài câu liền bị Chu Tùy An đang rất bực bội bác bỏ.
Một phụ nhân mới từ Tịch Châu đến thì hiểu cái gì! Chu Tùy An nhắc nhở Sở thị sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ở địa bàn Kinh thành, một nữ tử hậu trạch ít nên tham dự chuyện chính vụ của nam nhân!
Sở Lâm Lang kỳ thực cũng không muốn quản cho lắm, nàng mới đến Kinh thành, hai mắt mờ mịt có thể giúp đỡ Chu Tùy An cái gì?
Kỳ thực, nàng không chỉ nhìn không thấu thế cục, ngay cả người nằm cạnh nàng cũng nhìn không thấu. Chỉ là phu thê xa cách ngắn ngủi có vài tháng, Chu Tùy An dường như từ đầu đến chân đều thay đổi.
Trà hoa lê thơm hắn quen uống đã đổi thành Động Đình Bích Loa quý giá, trước khi ra cửa sẽ đốt hương đàn giá hai lạng bạc một cân vào lư hương, hông đeo chiếc hầu bao không biết từ đâu mà có. Hắn thậm chí còn lười giải thích với nàng.
Khi Sở Lâm Lang thăm dò nói Hồ tiểu nương không có khâu hầu bao cho hắn, Chu Tùy An cũng chỉ hơi sững người, mặt không đổi sắc nói hắn chắc là nhớ nhầm, hẳn là Mãn Phúc đã mua ở tiệm thêu về cho hắn phối quần áo.
Sở Lâm Lang không nói gì nữa, sắc mặt âm u nhìn hắn, hắn cũng không thấy hoảng hốt, một bộ dáng trấn định ung dung khuyên giải nàng, bảo nàng rảnh rỗi thì đọc sách nhiều hơn, đừng cứ nhìn chằm chằm vào mấy chuyện vặt vãnh như khăn tay, hầu bao của nam nhân làm gì.
Làm phu thê bao nhiêu năm, Chu Tùy An vốn không giỏi nói dối. Sở Lâm Lang thấy hắn trấn định như vậy, hoàn toàn không có vẻ luống cuống khi bị vạch trần như trước kia liền nghĩ, hay là mình nghĩ nhiều thật?
Nhưng từ khi nữ quyến nhà họ Chu về kinh thành, Chu Tùy An hoàn toàn không về nhà ngủ, dù là nàng hay Hồ tiểu nương, gần như đều không nhìn thấy bóng dáng Chu Tùy An. Đôi khi về muộn, hắn cũng không đến phòng ai, chỉ tự mình ngủ ở thư phòng.
Ngay cả Triệu thị cũng than phiền sao nhi tử vào Kinh giống như thỏ vào rừng, không thấy tăm hơi đâu cả.
Sở Lâm Lang cũng bắt đầu sớm đi tối về. Nàng vốn có quan bài bán muối, nhưng vì ủy thác cho huynh trưởng của Hạ Hà thay nàng làm ăn, nên mỗi năm nàng chỉ lấy một ít tiền cho thuê quan bài buôn muối, mà số tiền này, nàng không nộp vào công trung, coi như một ít tiền riêng của chính mình.
Lúc chưa vào Kinh, đại tỷ Sở gia bị phụ thân ép đến gần như là hoà ly, nàng viết thư cho Lâm Lang, ngôn từ mập mờ ý muốn mượn tiền từ tam muội muội thứ xuất này.
Nếu lấy không ra tiền nữa, việc làm ăn của đại tỷ phu có lẽ sẽ cứu không nổi, phụ thân Sở Hoài Thắng chắc sẽ đến kinh thành ép nàng hoà ly rồi về nhà.
Đại tỷ cái gì cũng chịu bỏ, chỉ không nỡ bỏ một đôi nhi tử, nữ nhi của mình, nàng bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ có thể dày mặt mở miệng hỏi mượn tiền Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang rất kính trọng đại tỷ mình. Tuy không phải một mẫu thân sinh ra nhưng đại tỷ tính tình ôn hòa, hoàn toàn không giống đích mẫu và phụ thân.
Bộ quần áo mới đầu tiên trong đời Lâm Lang là của đại tỷ trước khi thành thân dành vải may cho nàng - Cái váy đó cực kỳ đẹp! Hồng rực như hoa mai, Lâm Lang nhỏ ngủ cũng không nhịn được mà ôm lấy nó, tiếc là cuối cùng nó lại bị tên Ôn sinh chết tiệt kia làm bẩn!
Sở Lâm Lang rất cảm kích đại tỷ, chuyện bên này ổn định xong, nàng liền hẹn đại tỷ Sở Kim Ngân gặp mặt uống trà ở trà lâu.
Sở Kim Ngân trước đó về nhà ngoại vay tiền bị từ chối, mà khi mở miệng với nhị muội của mình, cũng bị nhị muội mỉa mai, chê cười, nàng bị mất mặt không ít.
Trăm sự vất vả, không ngờ thứ muội muội này bình thường đều xa cách này lại không chút do dự cho nàng mượn tiền.
Nhìn mấy tờ ngân phiếu Sở Lâm Lang đưa cho mình, nhất thời, Sở Kim Ngân thấy cảm động không biết phải làm sao, đặc biệt là khi nghe Sở Lâm Lang nhắc đến chuyện mình từng may váy cho nàng, nàng làm đại tỷ cũng có hơi đỏ mặt.
Lúc đầu nàng chỉ vì vải đó đó quá rực rỡ, nhìn tục khí cực kì nên nàng không thích. Thêm vào đó, nàng thấy quần áo của tam muội rách rưới, sợ lúc hôn lễ nàng ấy mặc thì mất mặt nên mới cắt vải đó ra may cho Sở Lâm Lang một bộ.
Không ngờ, một chuyện nhỏ nàng đã quên, tam muội lại khắc ghi trong lòng như vậy...
Tam muội này của nàng, nhìn thì làm người thông minh, lanh lợi, kỳ thực là người khác đối tốt với nàng một chút là sẽ chịu liều mạng báo đáp như một đứa ngốc...
Sở Kim Ngân trăm mối cảm xúc, nàng nắm chặt ngân phiếu, mắt cũng phiếm ướt từ bao giờ.
Nhưng Sở Lâm Lang lại bảo đại tỷ trước tiên đừng vội cảm động, tiền của nàng, nàng muốn đại tỷ nắm chặt trước đã. Đại tỷ phu nếu muốn dùng tiền còn phải đưa sổ sách việc làm ăn tới lui của hắn ta cho nàng xem, không vì gì khác, nàng không muốn tiền của nàng lại đổ sông đổ biển.
Sở Kim Ngân cảm thấy rất có lý nên tất nhiên cũng gật đầu đồng ý. Chỉ là có một chuyện, trước đó nàng do dự không biết có nên nói với Sở Lâm Lang không, bây giờ lại hạ quyết tâm: "Lâm Lang, tỷ muốn nói với muội một chuyện... Chỉ mong muội để tâm, nhưng tuyệt đối đừng làm loạn trận tuyến, chạy về làm ầm ĩ lên..."
Nói đến đây, nàng ngừng lại: "Chuyện là là tể phu của muội, tháng trước đi giao thiệp... Có vô tình ở quán rượu Vọng Hồ phía tây thành, thấy tam muội phu cùng một nữ tử diễm lệ bao phòng trong một phòng riêng ở trên lầu..."
Sở Lâm Lang im lặng một lúc rồi hỏi: "Có phải đó là ca nữ mà đồng liêu chàng dẫn đi hay không? Tùy An vốn không từ chối mấy cuộc xã giao như này."
Sở Kim Ngân lắc đầu nói nhỏ: "Tỷ cũng hỏi tể phu muội như vậy. Nhưng chàng ấy làm ăn buôn bán nên thấy nhiều rồi, chỉ nói nữ tử kia ăn mặc không có vẻ phong trần, ngược lại... trông giống như tiểu thư nhà quyền quý."
Sở Lâm Lang một hồi lâu không nói gì, cuối cùng lại hỏi chiều cao và cách ăn mặc của nữ tử kia, cùng với kiểu xe ngựa nàng ta lên sau đó rồi không hỏi nữa.
Sở Kim Ngân trước đó do dự có nên nói hay không chính là sợ làm hỏng tình cảm phu thê của muội muội, nhưng nếu không nói, nàng lại sợ muội muội một mình phải chịu ấm ức ở nhà họ Chu.
Giờ nhìn phản ứng của Sở Lâm Lang, nàng lại có hơi hối hận.
Sở Lâm Lang là loại tính hầu tôn dám gây sự, chọc giận cả phụ thân, nếu nàng về rồi lại đánh nhau với muội phu, chẳng phải mình sẽ trở thành cầm gậy quấy phân heo? (*)
(*Hầu tôn ở đây là kiểu tính như Tôn Ngộ Không ấy. Cầm gậy quấy phân heo ở đây ý là thành kẻ quấy rối, phá đám chuyện người khác.)
Nên nàng vội khuyên Sở Lâm Lang chớ nên kích động. Muội phu nay đã khác xưa, từ địa phương có thể vào kinh thành không phải chuyện dễ dàng. nam nhân mà, hoa nguyệt chút cũng là điều rất bình thường, tuyệt đối không thể vì nhỏ mà mất lớn, làm hỏng tình cảm phu thê.
Nhưng Sở Lâm Lang lại cười, nhẹ nhàng hỏi tỷ tỷ: "Đại tỷ phu tầm thường vô năng, thua sạch tiền bạc, sao tỷ tỷ không chịu nghe lời phụ thân, hoà ly với hắn ta?"
Sở Kim Ngân thở dài cay đắng: "Chàng ấy quả thật có hơi đần độn, không đụng phải tường nam thì không quay đầu. Nhưng từ khi thành thân đến giờ, chàng ấy đối xử với ta rất tốt, trong nhà cũng yên ổn, không có chuyện thị nữ, tiểu thiếp gì hết. Hơn nữa chúng ta còn có một đôi nhi tử, nữ nhi, sao có thể nói chia tay là chia tay?". Ngôn Tình Xuyên Không
Sở Lâm Lang chỉ bảo tỷ tỷ đừng lo lắng rồi cáo từ với nàng.
Khi Sở Lâm Lang ngồi lên xe ngựa, nụ cười trên mặt lại dần dần nhạt đi.
Không muốn hoà ly, tổng là vì trong duyên phận có những điều khó buông bỏ.
Nhưng giữa nàng và Chu Tùy An, giờ còn lại gì?
Mấy ngày như vậy, Sở Lâm Lang ra vào tiệm vàng, bán đi vài món trang sức không dùng đến rồi lại chạy đến chỗ nhà môi giới ở kinh thành, càng là đi một chuyến đến quán rượu Vọng Hồ phía tây thành.
Hôm đó, nàng ở quán rượu Vọng Hồ ngồi nguyên một ngày, cuối cùng vào gần trưa, nàng thấy một nam tử cưỡi ngựa chờ đợi ở cửa tiệm rồi từ xe ngựa dìu một nữ tử đi xuống...
Sở Lâm Lang nhìn qua khe cửa sổ, không dám tin mà từ từ trợn tròn mắt, tay nắm khung cửa sổ dùng lực quá độ, thậm chí còn bẻ gãy một mảnh nan gỗ trên khung cửa sổ.
Nhưng đôi nam nữ kia không vào quán rượu mà tay trong tay cùng nhau đi ngắm hoa thu bên hồ.
Sở Lâm Lang đóng cửa sổ, ngồi một mình trong phòng riêng uống một bình rượu.
Khi nàng từ quán rượu ra về đến nhà, mặt trời đã dần lặn về tây.
Đi qua cổng nhà, Sở Lâm Lang dặn dò người gác cổng, khi đại quan nhân về, dù muộn thế nào cũng bảo hắn ta đến phòng nàng một chuyến trước.
Chu Tùy An về nhà hơi muộn như thường lệ, hắn vào phòng, rất bực bội nói: "Có chuyện gì, một lát ta còn có công vụ phải đến thư phòng làm..."
Sở Lâm Lang nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nói đi, nàng ta là ai?"
Chu Tùy An vội vàng ngẩng đầu lên, khó khăn nói: "Nàng đang nói gì vậy?"
Sở Lâm Lang trong lòng đã hiểu rõ, chỉ bình tĩnh hỏi: "Người tặng chàng hầu bao, hẹn chàng ở quán rượu Vọng Hồ là tiểu thư nhà nào?"
Chu Tùy An như bị chó cắn, đứng bật dậy lên, định thần lại đáp: "Nàng cũng biết ở kinh thành ta giao tế nhiều, ta chỉ là cùng đồng liêu giao tế ở quán rượu, quen biết mấy vị đứng đầu, chỉ là uống chút rượu thôi, còn cái hầu bao, ta không phải đã nói là Mãn Phúc..."
Chưa đợi hắn nói xong, Sở Lâm Lang đã không nhịn được nữa mà cầm cái rổ trên bàn ném mạnh qua: "Chàng coi ta là đồ ngốc mà lừa gạt ta như vậy sao?"
Lâm Lang gả vào nhà họ Chu lâu như vậy, trước mặt phu quân đầy bụng thơ văn đều luôn cố gắng giữ dáng vẻ nhu mì đoan trang.
Nên cho dù Chu Tùy An nghe người hầu già nhà họ Sở nói Lâm Lang hồi nhỏ ngang ngược đến mức có thể đánh nhau với nhi tử, hắn vẫn hơi khó tưởng tượng đến dáng vẻ làm loạn của Sở Lâm Lang.
Nhưng giờ, hắn bị cái rổ đánh trúng đầu, liên tục lùi lại hai bước, nhất thời có chút choáng váng, rồi sau đó là gầm lên: "Sở Lâm Lang, nàng điên rồi!"
Nhưng Sở Lâm Lang lại bước đến trước mặt hắn, giật lấy cổ áo hắn: "Chàng không nói? Vậy để ta nói, người tặng chàng hầu bao, là muội muội ruột của Tạ vương phi, tiểu thư phủ Tạ - Tạ Du Nhiên!"
Chu Tùy An không ngờ Sở Lâm Lang biết.
Hắn như con mèo bị bóp cổ, trợn tròn mắt, không nói nên lời, chỉ khàn giọng phản bác: "Nàng... nàng nói bậy gì vậy!"
Sở Lâm Lang dùng sức đẩy hắn thật mạnh vào bàn bên cạnh, tiếp tục lạnh lùng nói: "Các người thật sự cho rằng đã giấu kín như bưng? Ta chỉ cho tiểu nhị quán rượu kia hai lạng bạc, các người ước hẹn mấy lần, mỗi lần uống bao nhiêu rượu, cửa phòng lại đóng chặt bao lâu, hắn liền nói hết! Muốn ta bảo hắn viết ra mấy bài thơ các người ngâm không?"
Chu Tùy An cũng biết chuyện đã không giấu nổi nữa, hơn nữa mấy ngày nay hắn đã bí bách đến không chịu nổi, cũng thực sự không muốn giấu nữa, hắn ôm đầu khóc thành tiếng, rồi nắm lấy Sở Lâm Lang nói: "Lâm Lang, nàng nghĩ cách, cứu ta đi..."
Hóa ra lúc đầu hắn vào Kinh, tiện ngồi thuyền của nhà họ Tạ, qua lại vài lần, hắn cũng hơi thân thiết với vị Tạ nhị tiểu thư kia.
Ban đầu, Chu Tùy An ghi nhớ kỹ thân phận của mình, luôn tránh hiềm nghi với tiểu cô của Lục điện hạ kia.
Nhưng anh nghĩ đến nữ tử này từng chê bai kỹ thuật đàn của anh, cũng tức giận đến mức thiếu cung kính khi nói chuyện.
Không ngờ cách làm này của hắn vào mắt Tạ nhị tiểu thư, nàng ta lại cảm thấy hắn giống Tư Đồ Thịnh lạnh lùng kia, là người thanh cao không giỏi nịnh nọt, có sức hấp dẫn hơn mấy công tử nhà quyền quý.
Sau đó liền như trong lời kịch ngâm xướng, vốn là hai người không hợp nhau, nhìn nhau không vừa mắt, lại trong qua vài cuộc đấu trí đấu dũng qua lại mà nếm trải được mùi vị tranh đấu từ nam nữ khác biệt.
Tính tình Tạ nhị tiểu thư khác hẳn với những nữ tử Chu Tùy An từng tiếp xúc trước kia, nàng vừa có sự gan dạ sáng sủa của Sở Lâm Lang hồi thiếu nữ, lại có tài thơ văn không tầm thường, càng có dung mạo xinh đẹp, mang chút vẻ ngang ngược cùng tính tình phóng khoáng.
Chu Tùy An cũng không biết từ khi nào đã sa vào trong đó, đến khi chân lún bùn sâu mới phát hiện tai ương ngập đầu cũng cách đó không xa.
Sở Lâm Lang lười nghe hắn nói mấy chuyện tình yêu chua thối của văn nhân, nàng đi thẳng vào vấn đề: "Chàng có làm chuyện tằng tịu gì với nàng ta không?"
Chu Tùy An lại lần nữa trợn tròn mắt không dám tin, hắn không tin rằng Sở Lâm Lang lại dám dùng từ bẩn thỉu như vậy.
Sở Lâm Lang không kiên nhẫn nhìn hắn trợn mắt không nói gì, nàng lại hỏi lại: "Chàng! Ngủ với nàng ta rồi phải không?"
______Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...