Khi độc trên người Thẩm Yên Thanh giải xong, chuyện Tôn Liên Vũ xem như triệt để chấm dứt. Chúng mỹ thiếu niên thành Dương Châu lại tiếp tục những ngày đêm hân hoan ca hát, thiên kim tiểu thư các nhà cũng không còn thấp thỏm lo âu nữa. Tuy rằng gã hái hoa tặc kia vẫn chưa qui án, nhưng Tô lâu chủ Quan Diệp Lâu bảo chứng hắn sẽ không xuất hiện làm hại giang hồ, quả thực khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Nhan những ngày này trôi qua lại càng tiêu dao tự tại. Nguyên bản, tâm tính y chính là của tiểu hài nhi, ham chơi hiếu động. Trừ thói quen vào buổi sáng cứ quấn mãi trong giường ra, thời gian còn lại thường thì biến thành mèo chuồn ra ngoài đi chơi, hoặc giả leo lên mái nhà nằm sưởi nắng. Thậm chí có một lần, Tô Mộ Tình phải túm y từ trong ao cá lôi lên.
Có một ái nhân bướng bỉnh hoạt bát như thế, Tô Mộ Tình không biết là nên cao hứng hay phát rầu. Vừa lau khô nước trên lông Mặc Nhan, vừa không hiểu được mà hỏi: “Mèo không phải là sợ nước ư? Sao ngươi còn dám tự mình nhảy xuống?”
Mặc Nhan rũ rũ lông, biến thành hình người, chui trở vào trong ổ chăn ấm áp, nói: “Nước nông như thế, không ngập chết ta đâu, đừng quên là ta có thể biến thành người.”
“Không được!” Tô Mộ Tình nắm lấy cằm y, sắc mặt trông rất không lành, ra lệnh: “Chỉ được phép biến thân trước mặt ta, nghe rõ không?”
Chưa kể nói đến trong phủ nếu có người thấy mèo đen biến thành người có thể bị dọa đến chết, hắn còn chưa quên tiểu yêu tinh kia khi biến thành người chính là không mảnh vải che thân.
Mặc Nhan ngoan ngoãn gật đầu, mặc y phục vào, kéo kéo tay áo Tô Mộ Tình, khẽ khàng năn nỉ: “Ta muốn ra phố thị dạo chơi, có được không?”
Đã sớm nghe đám Tiểu Song các nàng mặt mày rạng rỡ mà đàm luận chuyện phố thị náo nhiệt ra sao, y nghe mà lòng ngứa ngáy. Lúc trước đã đi tìm Thẩm Yên Thanh. Nhưng khi ấy, Thẩm Yên Thanh đang bị cả đống sự vụ cuốn vào, không có cách nào phân thân. Mặc Nhan không biết thẹn thùng mà đưa ra yêu cầu bảo hắn dẫn mình đi chơi, sau đó lòng buồn bực hết hai hày mới không ôm hy vọng gì mà hỏi Tô Mộ Tình.
Thủ đoạn đùa giỡn khiến y hiện nguyên hình lần trước Mặc Nhan hãy còn nhớ rõ thanh thanh sở sở, trong lòng đã chắc mẩm Tô Mộ Tình không muốn dẫn mình ra ngoài. Mặc dù có đôi phần khổ sở, nhưng nhanh chóng đã nhẹ nhàng tiêu biến đi trong các kiểu các loại nhu tình của đối phương. Tuy thế, chính miệng nói ra với hắn vẫn không tránh được thấp thỏm trong lòng.
Nhìn đôi ngươi tràn ngập mong chờ cùng bất an kia, ý xấu của Tô Mộ Tình bắt đầu khơi mào, từ từ thoát ra.
Không thể trách bản thân luôn khi dễ y được – này dáng dấp bé nhỏ cũng đủ để khơi dậy ý muốn ngược đãi của người ta, không khi dễ có thể còn phải chịu nội thương a.
Tư lự một chút, Tô Mộ Tình cũng không thèm khách khí, bừng lên một cái cười gian ác, ngoắc ngoắc tay về phía Mặc Nhan: “Qua đây.”
Tiểu tử dễ dụ lập tức đã quên đi tính tình xấu xa của kẻ kia, ngất ngây mừng rỡ mà tiến qua. Nhưng mệnh lệnh kế tiếp của Tô Mộ Tình ngay tức khắc khiến y thanh tỉnh—
“Cởi y phục của ta.”
Gương mặt Mặc Nhan thoắt trắng bệt, lại thoắt đỏ bừng, ấp úng nói: “Huynh…. huynh lại muốn…bây giờ, ban ngày?”
“Ban ngày thì làm sao?” Tô Mộ Tình không chút hảo ý áp sát vào tai y, khí tức nóng ấm từng đợt thổi qua vành tai, lỗ tai nguyên bản vốn chỉ chớm ửng thập tức đỏ rực như thiêu đốt. Mặc Nhan tay chân luống cuống ở trong lòng hắn, ngả đầu về sau, nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối hẵng làm… có được không?”
Tô Mộ Tình ôm ngang eo y, cánh tay không an phận mà vỗ vỗ lên tay y, cười nói: “Càu nhàu cái gì? Không muốn ta dẫn ngươi đi ư?”
Đôi mắt hạnh đào trong veo của Mặc Nhan tràn đầy ủ rũ, đối diện với cái gã đục nước béo cò này thực không thể nào thoát được. Y thở dài, với hai tay vào vạt áo đối phương.
Xem ra, chuyện dạo phố là không trông mong gì được nữa. Theo như lệ thường mà nói, trước bữa tối mà ngồi dậy rời giường được đã là gã họ Tô kia hạ thủ lưu tình.
Vừa âm thầm oán hận, vừa nhanh tay cởi ngoại bào của hắn ra, đương khi muốn cởi luôn trung y, tay đã bị Tô Mộ Tình ghìm chặt lại.
Ơ?
“Ngươi làm gì?” Cả hai đồng thanh hỏi, một kinh ngạc không biết mô tê gì, một lại sung sướng khi quỉ kế thành công.
“Huynh không phải là muốn…”, Mặc Nhan vô ý nói toạc ra, nào ngờ cái tên luôn giảo hoạt kia bắt đầu giả vờ ra vẻ ngu ngốc, truy hỏi: “Ta muốn gì cơ?”
Mặc Nhan đỏ bừng mặt, tiếng nhỏ như muỗi kêu, nói: “Huynh không phải là muốn… ôm ta?”
Mắt Tô Mộ Tình tràn đầy tiếu ý đáng ghét, trêu chọc: “Chỉ là bảo ngươi giúp ta đổi y phục mà xuất môn, tiểu Mặc Nhan nhà ta lại nghĩ đi đâu? Ham muốn không được thỏa mãn ư?”
Mặc Nhan chỉ biết đỉnh đầu mình sắp bốc hơi, hận không tìm được một cái lỗ mà chui vào. Tô Mộ Tình hết lần này đến lần khác, được một tấc lại dấn thêm một bước, ám muội nói: “Nếu Mặc Nhan muốn, vi phu thực sự không cớ gì chối từ. Vậy cùng ngươi trên giường tiêu phí một ngày đi vậy.”
Mặc Nhan trước là sửng sốt, sau lại từ tràng cười to không nhịn được của đối phương mà biết chính mình lại bị trêu đùa, lập tức giận đến dậm chân, một tay cấu xé vạt áo Tô Mộ Tình, xoay người hướng về bộ mặt đang đắc ý dạt dào kia mà đấm tới.
“Ai!” Tô Mộ Tình tiếp được một quyền hư trương thanh thế, thuận tay nhéo khẽ bờ môi của y, uy hiếp: “Nếu ngươi còn động thủ động cước, hôm nay đừng hòng bước chân ra khỏi cửa.”
Tiểu Yêu Tinh lập tức như bị mèo con bị bỏng đuôi mà vùng ra khỏi lòng hắn, “Ầm” một tiếng mở tủ y phục, lấy một kiện ném ra cho hắn. Tô Mộ Tình vốn định trêu y thêm lần nữa, nhưng vừa thấy bộ dạng Mặc Nhan quắc mắt trợn mày, hỏa khí trùng thiên, trong lòng biết đã đùa đến mức y giận dỗi. Nên, hắn xem cho thỏa thì thôi, y phục chỉnh tề, ôm tiểu yêu tinh còn đang tức tối không ngớt, ôn nhu bảo: “Đừng giận nữa, Tình ca ca của ngươi sẽ đau lòng.”
Mặc Nhan mặt sầm xuống lại tươi lên, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười khúc khích.
~
Phố chợ lớn nhất thành Dương Châu là trên đường cái Nghiễm Ninh, hai bên trái phải đều dày đặc hiệu buôn, hơn nữa ven đường còn có những quầy hàng nhỏ, trưng đủ đặc sản các nơi, lương thực cùng trà, quà vặt điểm tâm, xiêm y vải vóc, đồ cổ cùng tự họa, hàng mộc hàng rèn, cái gì cũng có. Mặc Nhan từ khi tu luyện thành người đến nay, lần đầu tiên đến một nơi náo nhiệt như vậy, hưng phấn không nói thành lời, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thế nào cũng không thỏa lòng. Hai người chậm rãi bước giữa dòng người đông như mắc cửi, Mặc Nhan cầm một cái bánh hạt dẻ, vừa đi vừa ăn, thi thoảng lại kéo Tô Mộ Tình hỏi đông hỏi tây, tâm tình cực tốt.
Lâu chủ Quan Diệp Lâu tài thế bức nhân xuất hiện trên phố thị đã đủ để kẻ khác kinh ngạc, huống chi bên cạnh hắn còn có một thanh niên tuấn mỹ vô song đi theo, mà trên tay hai người là nào quà vặt nào đồ chơi, hẳn nhiên đang dạo phố, càng khiến những kẻ nhận ra Tô Mộ Tình nhìn không chớp mắt.
Tô Mộ Tình cư nhiên cảm nhận được những ánh nhìn kinh ngạc cực kỳ ấy, bất quá hắn luôn là một kẻ da mặt rất dày, nhiều kẻ nhìn ngó cũng không nhột không đau, vẫn bày ra một nét cười vân đạm phong thanh, tư thế bình thản, chỉ khi đối diện với Mặc Nhan mới có thể tỏa ra thần sắc dịu dàng cùng chiều chuộng.
Còn về Mặc Nhan, trời sinh y ngốc nghếch, hơn nữa phố xá rực rỡ vô vàn đã cuốn sự chú ý của y đi mất, dẫu cho mọi người có nhìn y đến mắt cũng co rút, y cũng không thể nào biết được.
Cứ như thế, một cặp tuyệt phối cứ ung dung mà đi từ đầu đường đến cuối phố. Mặc Nhan ăn không ít mứt quả điểm tâm, khẩu vị rất tốt, thì thầm kêu đói. Tô Mộ Tình cũng chiều y, tìm một hàng ăn nhỏ ngồi xuống, nhìn lão bản đang trợn tròn mắt mà cười, cao giọng bảo: “Lão bản, dọn một mâm điểm tâm, hâm một bầu rượu, cùng hai bát mì gà kho.”
Lão bản nhận ra kẻ khí chất sang quí toàn thân kia là công tử nhà giàu có nhất Dương Châu, tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống, vội vã đáp một câu “Khách quan xin chờ” liền hối hả thái rau chần mì. Khách nhân nơi mấy bàn kế cận cũng ngồi không yên mà lén nhìn sang, nhìn đến nỗi Mặc Nhan cuối cùng cũng nhận ra, khẽ kéo tay áo Tô Mộ Tình mà nói nhỏ: “Huynh chưa bao giờ đến những nơi thế này ăn phải không? Sao họ lại nhìn huynh như nhìn yêu quái ấy.”
Tô Mộ Tình đan những ngón tay mình vào tay y mà ve vuốt, bảo: “Lúc trên núi học võ, cũng từng đi cùng các sư huynh trốn xuống núi dạo phố thị, ăn một bát mì, uống mấy chung rượu, hoặc giả đến quán mà nghe xướng khúc một chút, sau đó—”, thanh âm thấp xuống: “Trở về, bị sư phụ mắng cho một trận.”
Mặc Nhan không nhịn được, bật cười, lại cầm lấy tay hắn: “Khi ta còn tu luyện, cũng thường chạy vào làng mà trộm trứng gà cá khô nhà nông gia…”
Nói này nói kia rồi mặt lại ửng đỏ, xấu hổ mà cúi đầu. Tô Mộ Tình mỉm cười, vỗ vỗ vai y, bảo: “Ta mà đi hỏi xin, chắc chắn sẽ trực tiếp có ngay.”
Mặc Nhan ngẩng lên nhìn hắn, mắt hấp háy sáng đẹp đẽ đến nín lặng, mở miệng dường như muốn nói nhưng bụng đã ùng ục sôi lên. Tô Mộ Tình khanh khách cười to — nếu không phải đang ở chốn đông người, thực hận không thể ôm y vào lòng, cả đời hảo hảo thương yêu.
Rượu cùng thức ăn rất chóng đã dọn cả lên, hai bát mì gà nóng hổi đặt trước mặt, hương thơm nức mũi. Mặc Nhan đã nhanh chóng cầm đũa lên, cũng không quản gương mặt còn bừng hơi nóng, cứ đũa ngắn đũa dài mà ăn đến nỗi đầu cũng không thèm ngẩng lên. Tô Mộ Tình gắp thêm thức ăn cho y, lại rót cho mình một chung rượu, từ tốn thưởng thức.
“Tô lâu chủ…” Một giọng nữ từ sau cất lên nhã nhặn. Mặc Nhan quay đầu lại nhìn một cái, rụt rụt cổ tiếp tục ăn mì. Tô Mộ Tình mỉm cười đứng dậy, nói: “Thư Nhan, đã lâu không gặp.”
Thư Nhan, cô nương đầu bảng của Tiếu Trần Cư, vẫn xinh đẹp như hoa như cũ, dường như đang cùng thị nữ ra ngoài mua thêm son phấn. Nàng dịu dàng nhoẻn cười, hướng về Tô Mộ Tình hành lễ: “Thiếp nhìn đã lâu, thật không dám nhận ra! Tô lâu chủ người có được khỏe không? Sao lâu như thế vẫn không đến Tiếu Trần Cư?”
Tốc độ ăn của Mặc Nhan chậm lại, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Tô Mộ Tình biết y ghen, bèn cười: “Sự vụ trong phủ bận rộn, thực khó dứt ra được. Thư Nhan cô nương không nên trách cứ mới phải.”
Hừ! Sự vụ đều phân phó cho thủ hạ làm, đồ quỷ! Mặc Nhan tức giận khó lòng bình tĩnh, lại ăn một trận như lang như hổ.
Thư Nhan quay lại liếc nhìn kẻ đang ăn mì kia, trông thực là quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được đã gặp ở nơi nào, bèn chỉ mãi hàn huyên cùng Tô Mộ Tình, nét mặt cười mỉm ẩn tình e lệ, đang định liệu thời liệu thế mà vời Tô Mộ Tình trở về ôn lại chuyện xưa, thì Mặc Nhan đem cái bát không đập mạnh lên bàn một cái, quát lớn: “Lão bản, cho thêm một bát!”
Bốn phía cả kinh, bị đôi mắt bốc hỏa của Mặc Nhan nhìn quanh một lượt, tất cả đều tự mình cúi đầu đèn nhà ai nấy thắp. Lão bản đáng thương đem hết tốc độ bình sinh ra mà bỏ mì vào nồi, vớt mì chế nước dùng, vì để hạ lửa giận của khách mà cố ý cho thêm vào một quả trứng kho, cung kính đặt xuống trước mặt Mặc Nhan.
Hổ còn chưa gầm lớn, ngươi là mèo điên hay sao?!
Tô Mộ Tình không mảy may động đậy, chỉ có đôi ngươi thâm thúy trung dung phát sáng làm bại lộ sự cố gắng kềm lại thôi thúc cười to của hắn. Thư Nhan gương mặt trắng bệt, chỉ vào Mặc Nhan trước mặt nàng, thét lên: “Là ngươi!”
Xem như mắt ngươi còn chưa mù, Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng, ngoài cười mà lòng không cười: “Muốn chạm vào Tô Mộ Tình ư, phải qua cửa của ta trước.”
Thư Nhan nhìn y, rồi lại nhìn sang Tô Mộ Tình hiển nhiên không chút ý định can thiệp nào, xem ra hắn đối với y là một lòng dung túng. Nàng thấu hiểu mình không còn gì để cậy vào nữa, bèn lùi một bước, lạnh lùng nói: “Bất quá chỉ là một lão đầu thỏ, mặt mũi nào mà…”
[37: Nguyên văn “thỏ nhi gia” (兔儿爷): đồ chơi của trẻ em trong tết Trung Thu. Có thể đoán rằng Thư Nhan đang tỏ vẻ kinh thường Mặc Nhan bằng cách so y với một thứ đồ chơi không hơn không kém.]
“Thư Nhan!” Tô Mộ Tình quát lên ngăn lại, chỉ hai chữ đã khiến nữ tử xinh đẹp kia sắc mặt xám như tro tàn. Tô lâu chủ luôn thương hương tiếc ngọc lại dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế với nàng, chưa kể đến trong mắt hắn là tuyệt tình lạnh như băng giá.
Thư Nhan vội vã hành lễ, hối hả bỏ đi. Tô Mộ Tình nhìn sang Mặc Nhan đang giận đến không hé môi, ngồi lại ăn mì, nhớ đến những gì Thẩm Yên Thanh đương sơ cảnh báo, chân mày cau lại.
Nếu không phải đối phương là một nữ tử yếu mềm, trói gà không chặt, nếu không phải hắn tự chủ thực tốt, chỉ e vừa này đã một chưởng đưa Thư Nhan về Tây Thiên. Nàng nhục mạ Mặc Nhan như thế khiến hắn giận sôi như thể muốn giết người!
Mặc Nhan là một người thiện lương đơn thuần đến thế, không chịu nổi bất kỳ loại ác ý hay tổn thương nào. Mà hắn, Tô Mộ Tình, cũng tuyệt đối không cho phép.
Không phải là trò chơi chỉ một thời hưng phấn, cũng không phải là ham muốn một món đồ chơi mới thú vị, càng không phải là nam sủng để mình phát tiết dục vọng. Chỉ là mèo hoang bé nhỏ đối với hắn một mảnh tình sâu, đã ở trong lòng hắn mà ươm mầm bén rễ, đã bao dung trong cùng máu thịt, không thể chia lìa. Thế là đủ để hắn dùng cả trái tim này mà yêu thương, gắn kết một đời, bầu bạn cùng nhau.
“Mặc Nhan…” Tô Mộ Tình thì thầm. Mặc Nhan cắn đứt sợi mì, đôi ngươi trong veo không chút vết nhơ nhìn hắn. Trong lòng Tô Mộ Tình nóng lên, xoa hai gò má của y, bảo: “Mặc Nhan, đừng nghe nàng nói bậy, ngươi không phải là cái gì ông đầu thỏ, chưa bao giờ phải.”
Mặc Nhan nuốt ngụm mì, tiếu ý trong mắt lay động, nói: “Nàng ấy nói sai, ta rõ ràng là mèo con… Ô!”
Tô Mộ Tình gắp quả trứng kho kia chặn miệng y, thuận tay mà gõ lên đầu y một cái, tâm tình chỉ một chốc đã thoải mái trở lại.
Tiểu yêu tinh yêu dấu, thuần khiết trong veo như nước của hắn a…
~
Năm Tuyên Cảnh thứ Sáu, tháng Tư ngày Ba.
Tô Mộ Tình ở phía trước một quầy hàng đầy váng dầu váng mỡ mà thấu hiểu tình cảm của hắn đối với tiểu miêu yêu Mặc Nhan. Tuy nơi chốn có khiến người khác hơi sầu não, bất quá cũng cực kỳ hợp với một đôi tình lữ thần kinh không được bình thường.
Đi dạo mệt rồi, đương nhiên là để Tô Mộ Tình ôm y quay về, dĩ nhiên là trong thân mèo.
Bốn chân duỗi ra khoan khoái nằm trong lòng tình nhân, Mặc Nhan nghễnh bụng, mắt nheo nheo, từ cổ họng phát ra tiếng ư hừ nho nhỏ, hẳn nhiên là thoải mái vô cùng.
Tô Mộ Tình một tay ôm mèo, tay kia lại xấu xa mà đùa giỡn cái đuôi y, khiến tiểu hắc miêu đương buồn ngủ phải đạp đạp chân sau kháng nghị. Hắn cúi xuống, môi chạm khẽ lên vành tai nhọn rung rung của Mặc Nhan, bảo: “Không được ngủ, bằng không ta nhổ hết râu mèo nhà ngươi.”
Mặc Nhan tức khắc thanh tỉnh, đưa hai chân lên bảo vệ mặt, mắt mở tròn trừng lên, khiến Tô Mộ Tình cười ha ha. Tiểu yêu tinh biết mình bị đùa, meo meo kêu một tiếng, giương vuốt nhọn cào lên vạt áo hắn rách hai đường.
Tô đại công tử trêu đùa xong, vẫn là thấu hiểu rằng phải có chừng có mực, cũng biết đạo lý vừa đấm vừa xoa, nên tiện thể mua một xuyến hồ lô ngào đường múa may trước mặt Mặc Nhan, quả nhiên khiến cho mèo nhỏ ham ăn thích thú, duỗi móng ra kêu meo meo.
Tô Mộ Tình gỡ một viên hồng quả cho y. Mặc Nhan dùng chân trước ôm lấy, đưa qua đưa lại một vòng, vụn đường dinh dính bám đầy trên hai bàn chân, ngay cả trêu râu mép cũng vướng mấy mẩu băng đường. Dưới ráng chiều hây hây đằm thắm, thoạt trông có vẻ vài phần hoạt kê. Y buồn bực kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm đường bám trên bàn chân, phát hiện ra có liếm hết nước bọt cũng không sạch sẽ, tiểu hắc miêu khều một viên mứt to nhất xuống, không thể tránh được việc đường bết lại trên vài túm lông mèo, đau đến nỗi y rụt người lại, ngẩng đầu, trông đáng thương như thế mà nhìn lên Tô Mộ Tình.
Kẻ kia cong một ngón tay búng búng lên đầu y, ôm mèo ngồi xổm xuống bên bờ sông, vốc nước sông mát lành cẩn cẩn dực dực mà rửa sạch vụn đường trên cả mặt lẫn chân mèo nhỏ, tiện thay ném xuyến hồ lô đi, mua hạt dẻ rang bóc ra cho y. Mặc Nhan vui vẻ nheo nheo mắt, liếm liếm tay hắn bày tỏ lòng cảm kích, sau đó ôm hạt dẻ mà ăn hồn nhiên quên mình.
Trên đường cái, ôm mèo đi giữa sóng người cuồn cuộn tựa như không nhìn thấy ai, trên đường đi đã khơi dậy bao nhiêu là ánh mắt không nói nổi thành lời. Mấy tiểu cô nương bán hoa tốp năm tốp ba đi ngang qua, thích thú cười đùa to nhỏ. Có một tiểu nha đầu gan to, không phân trần gì đã mang một cành thược dược chỉ vừa hé nở nhét vào tay Tô Mộ Tình, đỏ mặt xoay người chạy mất.
Tô Mộ Tình trước khi gặp gỡ Mặc Nhan cũng xem như là công tử phong lưu nổi tiếng Dương Châu, dung mạo tuấn lãng, vóc người đĩnh đạc, cùng với khí chất ung dung khẳng khái khiến hắn rất được hoan nghênh nơi phường phong nguyệt. Nhưng mà, trên phố bị một tiểu cô nương thanh tú đơn thuần tặng hoa, này là kinh nghiệm mười phần mới mẻ.
“Cô nương chậm đã!”, Tô Mộ Tình cất mấy bước đuổi theo, móc một thỏi bạc đưa cho nàng, ôn nhu hỏi: “Giỏ hoa kia nếu không ai mua, có thể nào tặng cho tại hạ?”
Nàng kia mặt lại càng đỏ hơn, nhìn nén bạc trong tay hắn lắc lắc đầu, ấp úng nói: “Công tử có bạc lẻ không? Muội không thối được.”
“Không cần đâu.” Tô Mộ Tình bừng lên một cái cười ấm áp, tiếp nhận giỏ hoa kia, nói: “Đa tạ.”
Cô nương kia còn muốn nói điều gì, Tô Mộ Tình đã rút một chuối hoa nhài tặng cho nàng, nói một câu tạm biệt, liền cất bước đi không hề quay đầu lại.
Mặc Nhan bám trên bờ vai Tô Mộ Tình, nhìn chằm chằm cô nương bán hoa đang còn ngây ra, đuôi không nhịn được mà phẩy qua phẩy lại, ngoảnh lại cắn ngón tay Tô Mộ Tình, lông trên lưng dựng hết cả dậy.
Ghen ư? Tô Mộ Tình túm y lôi xuống, đem một chiếc khăn lụa ra lót dưới giỏ hoa, thả tiểu hắc miêu vào trong. Mặc Nhan cuộn tròn người lại, vùi vào giữa giỏ hoa tươi, nhảy mũi hai cái, rất nhanh dời chú ý vào đám hoa hoa cỏ cỏ, giương vuốt ra mà cào qua đùa lại, chơi mãi không thôi.
Thực là khiến người càng ngắm càng muốn khi dễ. Tô Mộ Tình thỏa mãn thở dài, cố nén lại ham muốn tung cả giỏ lẫn mèo lên trời, âm thầm tự nhủ mình hẵng còn nhiều thời gian, nếu mang tiểu yêu tinh ra đùa đến giận thực sự cũng không có lợi ích gì.
Trên khóe môi chứa chan ý cười, Tô đại công tử tâm tình sảng khoái vui vẻ không gì sánh được, mang theo một giỏ cả hoa lẫn mèo, sải bước nhanh hồi phủ.
~
Trở về trong phủ, vừa kịp đúng giờ ăn tối, Tiểu Song đứng ở đại môn đã chờ không biết bao lâu, lúc nàng thấy Tô Mộ Tình đã giậm chân một cái, sẵng giọng: “Công tử ngài đã đi đâu?”
Đã phái người đi tìm khắp mọi trà lâu tửu quán nổi tiếng khắp Dương Châu, cả kỹ viện đều tìm qua hết, nhưng không thể nghĩ được Tô Mộ Tình khi ấy lại rong chơi phường phố, quên cả đường về.
“Làm sao thế?” Tô Mộ Tình sải bước tiến qua bậc cửa, cau mày có ý phản đối: “Có chuyện gì khẩn cấp à?”
“Lão gia mời mấy vị bằng hữu, đang đợi công tử trở về.” Tiểu Song nhìn thấy chiếc giỏ trong tay hắn, sửng sốt nói: “Sao công tử lại mang về một giỏ toàn cuống hoa?”
Mèo nhỏ bám vào cánh tay mà nhảy phốc lên vai, mãn nguyện mà liếm liếm lông. Tô Mộ Tình cúi đầu nhìn xuống, cả giỏ đầy hoa tươi đã bị sớm gặm nát, đến một cánh hoa cũng không còn, chỉ để lại nhị hoa trơ trọi cùng cành lá. Hắn mặt không biến sắc, đem giỏ giao cho Tiểu Song, búng búng gáy Mặc Nhan, nói: “Ngưu tước mẫu đơn, lẽ ra phải thêm vào một câu “mèo ăn thược dược” mới phải.”
[38: Ngưu tước mẫu đơn: cùng ý nghĩa với lại “đàn gảy tai trâu”, ý nói làm chuyện hoa hòe mà vô ích. Này mèo gặm nát hoa, vừa chẳng có chút tao nhã, vừa rất buồn cười.]
Mặc Nhan không phục mà vểnh góc tai lên, răng nanh nhe ra mà trừng mắt nhìn hắn. Tô Mộ Tình đang muốn túm y về phòng hảo hảo mà tính toàn một phen, Tô lão cha lại từ phòng yến khách mà thong thả bước ra, quát to: “Nhi tử! Còn không mau thay y phục ra đây, đừng để trưởng bối của ngươi đợi lâu!”
Như thế này thì muốn len lén trốn đi cũng không được, Tô Mộ Tình thi triển khinh công vụt trở về phòng, đặt Mặc Nhan trên giường, bảo: “Ngươi theo ta cùng nhau sang đấy.”
Thay y phục xong, lại chỉnh trang tươm tất cho tiểu yêu tinh mới biến thành người, dẫn y cùng đi đến phòng yến khách.
Giữa bàn tiệc là ba vị thúc bá đã nhìn hắn trưởng thành, bên cạnh mỗi vị lại là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp. Hơn nữa nhìn thái độ đặc biệt ân của lão cha nhà mình, hẳn nhiên là tiệc trong nhà. Tô Mộ Tình thầm thở dài, vừa tỏ ra tiếu ý nhẹ nhàng mà hướng về các vị trưởng bối hàn huyên chào hỏi, vừa phải để tâm trông sắc mặt Mặc Nhan, may mà tiểu yêu tinh trời sinh ngu ngốc, hoàn toàn không biết gì về ý định mục đích của Tô lão cha.
Ba nàng nữ tử, mỗi nàng mỗi vẻ. Một nàng trầm tĩnh dịu dàng, một nàng đoan trang chín chắn, nàng kia lại hoạt bát xinh tươi, tất cả đều là giai nhân mi mục như họa. Tô Tề vừa cùng lão hữu phiếm chuyện, vừa nháy mắt liên hồi với con trai — Nếu thằng nhỏ không muốn lấy cô nương bên Lạc gia kia, vậy căn cứ vào tôn chỉ ta về ta tắm ao ta, kết duyên Tần-Tấn với nhi nữ của hảo hữu há chẳng phải rất lọt tai sao?
[39: Nguyên văn “phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”: nước phù sa không làm màu mỡ ruộng người ngoài, ở đây mượn ý câu ca dao “Ta về ta tắm ao ta” để diễn đạt.]
Tô lão cha trong lòng đã sẵn trù tính, lót dạ bằng mấy chén rượu lâu năm rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt khen thằng con nhà mình nức nở, bao gồm cả những chuyện Tô Mộ Tình khi còn nhỏ đã thất bại mất mặt ra làm sao, từng chuyện từng chuyện mà đem ra khoe khoang cùng gây sức hút. Nhiều đến mức Tô Mộ Tình dở khóc dở cười. Hắn không quan tâm khuê nữ nhà người ta nghe xong sẽ chê cười ra sao, chính yếu là tiểu miêu yêu bên người đang phổng tai lên nghe, một câu một chữ cũng không để thoát. Nhìn vẻ mặt đang nín cười đến đỏ bừng của y, chỉ biết hình tượng của bản thân đã bị hủy hoại không còn gì nữa.
“Cha à.” Tô Mộ Tình rốt cuộc không nhịn được nữa mà ngắt ngang, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo sự uy hiếp chỉ người trong nhà mới nghe ra được: “Có rượu mà không nhạc, chẳng phải buồn chán lắm ư, chi bằng phái người đến Diễm Hồng Lâu vời Phi Tuyết cô nương đến đánh đàn giúp vui?”
Cơ mặt Tô Tề co lại, lập tức câm như hến, gắp một đũa ngân ngư nhét vào mồm, hàm râu bạc vểnh lên.
Ông ấy giận! Mặc Nhan mở tròn đôi mắt, hiếu kỳ nhìn sang Tô Mộ Tình, không hiểu Phi Tuyết cô nương mà hắn nhắc đến cùng Tô Tề có quan hệ như thế nào, nhưng đối phương lại cho y một cái cười bí ẩn, bóc vỏ tôm đặt vào chén tương của y. Mặc Nhan không thể làm gì khác, đành đem nghi vấn biến thành thịt tôm mà nuốt vào bụng, ăn nhiều sẽ ít nói đi.
Dù sao, kẻ sáng suốt hẳn đã sớm nhìn ra ai hiện tại mới là đương gia nhà họ Tô. Trương lão bá phía đối diện vuốt vuốt râu mép, cười ha hả mà khen Tô Mộ Tình tuổi trẻ tiền đồ sán lạn các kiểu các loại một phen, hết cả buổi, mới nói đến đại sự chung thân của hắn—
“Hiền điệt thiếu niên anh tuấn, liệu đã có ý trung nhân?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn. Mặc Nhan lại càng ắng lặng dừng thở. Tô Mộ Tình buông chung rượu xuống, gật đầu cười nảo: “Vãn bối đã có người chung thân trọn kiếp.”
Không chỉ có ba vị trưởng bối kia lộ ra vẻ mặt thất vọng, cả Tô Tề ở cạnh bên cũng giương mắt lên, kinh hỉ mà nhìn nhi tử, cho rằng đã có hỵ vọng được bế cháu nội, nhất thời mừng rỡ mà khôi phục lại bản tính hào sảng nói nhiều, trong phòng yến khách lại bắt đầu náo nhiệt.
Khi cơn khiếp sợ ban sơ đã qua đi, đôi mắt hạnh đào của Mặc Nhan đã không còn sáng nữa, tách mình ra khỏi ánh nhìn vô tình hữu ý của Tô Mộ Tình, ảm đạm thương tâm, hô hấp trong ngực đều nghẹn lại hết cả. Giữa tiệc tùng chén đưa chén đẩy, nói nói cười cười, không khí đầy ứ hài hòa tường cát, duy chỉ có y thờ ơ, miễn cưỡng ngồi lại trong bầu náo nhiệt. Nhưng thật ra, đã buồn đến muốn khóc.
Tô Mộ Tình nghĩ rằng y mệt mỏi, tiệc tùng qua đi liền bỏ mặc khách khứa cho lão cha, viện ra một cớ mà mang Mặc Nhan về phòng.
Tắm rửa xong, Tô Mộ Tình ngồi bên giường mà duỗi tấm lưng, thuận tay kéo tiểu yêu tinh lại, nâng gương mặt y lên mà hỏi: “Ai khiến bảo bối của ta không vui? Nói cho Tình ca ca biết.”
Mặc Nhan cho hắn một nụ cười còn khó coi hơi là khóc, run rẩy trên chân hắn, thấp giọng bảo: “Ta muốn ngủ, đừng ôm ta.”
Tô Mộ Tình bị thái độ xa cách đến lạ lùng kia khiến cho mất hứng vô cùng, lập tức nghiêm mặt, giả vờ cả giận: “Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ, dám không nghe ta sao?”
Mặc Nhan sắc mặt trắng bệt, ngoan ngoãn ngồi co ro trong lòng hắn không nhúc nhích. Tô Mộ Tình ngắm dáng vẻ đáng thương như thế của y, lòng bỗng không đành, thanh âm đã nhu mềm trở lại, hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không được gạt ta, Mặc Nhan.”
Tiểu yêu tinh chi chi ngô ngô mà giãy dụa một hồi, nhỏ giọng nhỏ thanh mà hỏi: “Huynh nói… người chung thân trọn kiếp, là ai?
Thì ra, y canh cánh trong lòng vẫn là thế này đây! Tô Mộ Tình lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ — Hai người mặc dù đã thân đến mức còn ngọt hơn cả mật đường, nhưng hắn chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì rõ ràng với Mặc Nhan. Tiểu gia hỏa này trời sinh có chút ngốc nghếch, rất là chậm hiểu, chỉ biết tự mình nghĩ quẩn đâu đâu. Mỗi khi chui vào trong góc, Tô Mộ Tình phải hao tổn hết khí lực mới kéo được y ra ngoài.
Hắn nâng cằm Mặc Nhan lên, dùng ngón cái xoa đôi môi mỏng mềm của đối phương, không đáp mà lại hỏi: “Ngươi nghĩ đi?”
“Ta làm sao biết được?!” Mặc Nhan cố tránh né hắn, biến thành mèo. “Vụt” một tiếng đã chui vào ổ chăn, dỗ thế nào cũng khăng khăng không chịu chui ra. Tính tình ngoan cố của Tô Mộ Tình lại bị khơi mào, túm chặt lấy đuôi mà kéo y ra ngoài. Tiểu hắc miêu ủy khuất mà meo meo gào mãi, vuốt giương lên, nhìn vào mu bàn tay Tô Mộ Tình định cào, nhưng lại yếu ớt rụt trở về, ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy không thôi.
Tô Mộ Tình ôm y vào lòng, dịu dàng bảo: “Người ta muốn cùng bầu bạn cả đời ấy à, ngốc như đầu heo, bất luận ta làm ám chỉ kiểu gì cũng không hiểu tấm lòng ta đối với y, chỉ biết ngấm ngầm hờn dỗi, ngấm ngầm đau lòng. Mặc Nhan, ngươi nói xem phải làm sao mới được đây?”
Mặc Nhan quẫy vài lần, buồn bã mà nghiêng đầu sang bên. Tai nhỏ run run, vừa khả ái vừa đáng thương.
“Có đôi khi, ta thực muốn bắt y trói lại mà đét vào mông, nhưng sợ y kêu đau. Mà không đánh thì lại rất ngứa tay.”
Mặc Nhan vươn chi trước mà cào cào lên tay hắn,vừa nhột vừa tê khiến Tô Mộ Tình nhịn không được bật cười thành tiếng. Đột nhiên trên tay hơi ướt át, Mặc Nhan đã bắt đầu há mồm cắn cắn, nhưng không hề làm trầy da.
Tô Mộ Tình vỗ về bộ lông êm mềm như gấm của y, thanh âm trầm thấp đến nỗi có thể khiến từng khớp xương tê dại: “Bây giờ ngẫm lại, có thể ban sơ ấy ta lẽ ra sẽ không cứu y, cũng đỡ phải hôm nay để y đến làm rối hết cả lòng — Tô Mộ Tình có đức có tài gì lại xứng đáng với tình sâu không đổi như vậy? Nếu y bằng lòng, ta liền đem cả đời này tư thủ, báo đáp lại y đã trộm yêu ta suốt sáu năm.”
Thân thể Mặc Nhan trầm xuống, bắt đầu gấp gáp biến thành người. Tô Mộ Tình không nghĩ được phản ứng của y sẽ kịch liệt đến vậy, thân thể bị ngã bổ ra sau, gáy va “phịch” vào cột giường, đau đến miệng mồm méo mó.
Đôi ngươi sóng sánh thâm tình như mộng, Mặc Nhan si ngốc mà rưng rưng nhìn vào mắt hắn, không dám tin mà hỏi: “Huynh nói… là ta ư?”
Tô Mộ Tình dĩ nhiên là đỏ mặt, một ngón tay chỉ chỉ lên đầu y, mắng khẽ: “Ngoài ngươi ra, còn ai vào đây? Ngốc! Biến lại thành mèo ngay, không được ở đây làm ta giận!”
Mặc Nhan ôm chặt cổ hắn, gương mặt cọ cọ vào ***g ngực hắn, mừng rỡ vô vàn, thì thầm nói: “Mộ Tình, Mộ Tình, ta không phải đang nằm mơ ư?”
Một thời tình nguyện quấn quít say mê rốt cuộc đã được đáp đền, khiến y vui sướng đến độ không biết làm gì mới phải. Tô Mộ Tình cũng đã cười, đặt y ngồi lên chân mình, khẽ mân mê bờ môi của y mà hỏi: “Hết giận chưa nào?”
Mặc Nhan đã hạnh phúc đến sắp thăng thiên, đầu lắc như chiếc trống xoay: “Không giận nữa.”
Tô Mộ Tình không chút hảo ý mà xoa xoa mông y, khàn giọng nói: “Vậy, phải giải nhiệt hộ ta mới được…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...