Túy Nhan Hồng

Lấy khối dụ hương đã cháy đến gần hết ra, làn hương vấn vít quyện đầy không khí đã nhạt đi bớt, ngược lại, tiếng mưa rơi róc rách ngoài cửa sổ nghe càng thêm sắc sảo.

Mái tóc đen nhánh của Mặc Nhan phủ rối giữa đôi tai nhỏ nhọn hoắt của y, mặt sau tai phủ một lớp lông tơ mỏng, khi vuốt cực kỳ thoải mái.

Tô Mộ Tình tay cứ đùa mãi chỗ hai tai y, lại đưa tay kia xoa nắn cái đuôi, tiếu ý tràn dâng. Mặc Nhan nghĩ mình tương tư đã lâu, lòng đầy mong chờ mà tìm đến đây, cuối cùng lại bị “ăn hiếp” đến rối bời như thế, nhẵn nhụi nằm yên trên giường mặc người xâm chiếm, không khỏi dấy lên bi thương, gương mặt ôn nhuận như ngọc dúm dó cả lại, thút thít mấy hơi, lệ ướt trong ứa tràn nơi khóe mắt. Tiểu yêu tinh thương cảm ủy khuất vạn phần nức nở: “Huynh thả ta đi, về sau ta không bao giờ đến trêu huynh nữa…”

Tô Mộ Tình mỉm cười như một quân tử khiêm nhường, nhưng động tác trên tay lại thập phần tiểu nhân đê tiện, ngón tay hắn vuốt giữa hai đùi y tìm kiếm, dính một chút tàn dịch, nghiêm mặt nói: “Ngươi đã trêu, đã chiếm tiện nghi của ta, rồi lại nghĩ bỏ đi ư?”

Xem ra thần phật trên trời thực sự đã thương hắn tịch mịch u sầu mà ban thưởng một cháu dở hơi xuống cho hắn mà, làm sao mà buông tay cơ chứ!

Mặc Nhan cứng họng, lắp bắp: “Cái gì… chiếm tiện nghi của huynh… Rõ ràng huynh …. mang ta ra…”

Tô Mộ Tình cố kềm lại tràng cười ha hả, đem ngón tay còn dính dịch đục đến trước mặt y, hỏi: “Phía trên này là gì của ai?”

Mặc Nhan đỏ mặt, lánh mắt đi nơi khác, không tự nhiên mà đáp: “Của huynh.”

“Gì đó của ta đã ở trong nơi nào đó của ngươi, tất nhiên là ngươi được tiện nghi rồi.” Tô Mộ Tình muốn cười đến co giật mất, nhưng trên mặt vẫn biểu cảm nghiêm nghị. Mặc Nhan trừng mắt: “Huynh không nói lý lẽ!”

“Còn nói ra được?” Tô Mộ Tình biến sắc, đáng sợ đến mức Mặt Nhan nhắm mắt nín thinh, hắn bắt đầu xạo: “Vật ấy là tinh hoa của nam tử, nếu đem cho nữ tử ở đủ tuổi vừa thì, mười tháng sau sẽ có thể sinh ra con nối dõi của Tô Mộ Tình. Vậy nhưng lại cho ngươi, thực là lãng phí.” Đôi môi áp sát gương mặt ướt át của y, hạ giọng: “Với ta mà nói, là mối thù giết con a.”

Mặc Nhan vừa nghe hắn nói gì mà nữ tử đủ tuổi vừa thì, chỉ cảm thấy ngực xót xa không chịu được, y nhắm mắt lại, nước mắt đã không dừng được mà lã chã rơi, ngượng ngùng bối rối mà nói: “Huynh thả ta đi, ta thích huynh nhiều năm như thế… là ta bất hạnh…”

Tô Mộ Tình giật mình, đưa tay lau đi nước mắt của y, mãi đến khi ngừng mới thôi. Giờ mà khi dễ quá mức, y phát hỏa thì sau này không đùa được nữa. Hắn phải tính toán kỹ hơn mới phải.

“Đừng khóc mà, Mặc Nhan.” Giải khai huyệt đạo của y, lập tức đem thân thể đang run rẩy kia ôm chặt vào lòng. Tiểu yêu tinh kia đạo hạnh còn kém, hơn nữa thiên tính lại dịu dàng khiết lương, còn có hơi ngốc nữa, Tô Mộ Tình cũng thương tiếc chân y bị thương, vỗ về đầu tóc của y, nói: “Ngươi thích ta ư?”

“Ưm…”, Mặc Nhan đem cả người ôm lấy hắn, gương mặt ướt lệ vùi vào lòng hắn, Tô Mộ Tình nâng cằm y dậy: “Vì sao?”

Đôi mắt trong veo kia giờ lấm nước mắt càng thêm trong suốt, Mặc Nhan xấu hổ nhìn hắn một chút, nói: “Vì huynh đã cứu mạng ta.”

Thì ra là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân xưa cũ, Tô Mộ Tình không khỏi có chút thất vọng, hạ giọng hỏi: “Ngươi hiến thân cho ta, là vì báo ân cứu mạng sao?”

Mặc Nhan lắc đầu, mặt đỏ đến mức gần như xuất huyết, thanh âm bé như muỗi, “Là vì ta thích huynh.”

Trong tim dường như đã bị một cái gì đó mềm mại vuốt ve, khiến dâng lên một cỗ mãn nguyện đến nao lòng, Tô Mộ Tình càng ôm y thật chặt, mặt mày rạng rỡ hỏi: “Thực sao?”

Mặc Nhan gật đầu, lại đem mặt cọ cọ vào ngực hắn, thần tình động tác kia thực là giống….

“Ngươi là miêu yêu?”


Mặc Nhan thân thể cứng đờ, lại nhìn hắn sợ sệt, Tô Mộ Tình xoa vuốt gáy y: “Sợ cái gì? Ta đã muốn thu ngươi, sao lại chờ đến tận lúc này?”

Tiểu yêu tinh cuộn trong lòng hắn, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lại si mê mà cọ vào người hắn, có chút bất tri bất giác rằng đã nhen nhóm lên lửa nóng nơi bụng dưới của nam nhân. Tô Mộ Tình hít sâu một hơi ổn định tâm thần, kềm lại thân thể cứ luôn cọ quậy của y, hỏi: “Ta đã cứu ngươi lúc nào?”

Mặc Nhan chớp mắt cười, e lệ hôn lên cằm hắn: “Sáu năm trước, tại Đoạn Nguyệt sơn cốc, huynh đã cứu một con mèo hoang bị vướng trong bẫy thú.”

Tô Mộ Tình trầm tư trong chốc lát, nhớ lại năm kia thành nghệ hạ sơn, đã gây ra một khối cừu hận mà bị liên thủ truy sát, phải trốn tại Đoạn Nguyệt sơn cốc. Vì lương khô ăn đã cạn, hắn phải cùng thợ săn trong vùng tìm một chiếc bẫy, đặt giữa rừng sâu mong tìm được thỏ con, hoẵng con chi đó. Kết quả sau nửa ngày, bẫy kia lại bắt được một chú mèo hoang bé nhỏ đen nhánh. Mèo điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, mà hắn không chắc rằng thịt mèo ăn có được hay không, thế nên Tô Mộ Tình vẻ mặt xui xẻo đem con mèo ngốc nghếch kia phóng sinh, lúc đó bẫy phập vào, hình như là….

“Chân sau… là ở đây?”, Tô Mộ Tình cầm lấy cổ chân y, nhẹ nhàng xoa vuốt. Chân trần của Mặc Nhan bị hắn kéo ra, hai chân mở rộng, hạ thể lại vì lộ ra trong không khí sắc lạnh mà run rẩy, càng thêm nép thật sát thật chặt vào người Tô Mộ Tình.

“Lạnh ư?”, Tô Mộ Tình xoay người ngăn y lại, trong phút chốc đã bị dục vọng vốn đang tận lực áp chế chiếm thượng phong, bàn tay hắn vuốt dọc lưng đối phương đi xuống, tiến nhập bí sở nóng ấm nơi sâu thẳm giữa hai gò mông. Mặc Nhan ưỡn cong người, vươn tay ôm lấy cổ hắn, khí tức ngọt ngào mà khát cháy.

Ô, tuy rằng không phải là loại ân nhân cứu mạng mà mèo nhỏ tưởng, nhưng dù sao hắn cũng đã tha cho y một mạng, coi như cũng là ân nhân rồi. Tô Mộ Tình mỉm cười, không định huỵch tọet rằng đã hai lần bị hắn bắt được, không ăn thì thực là có lỗi với chính mình. Tô Mộ Tình câu dẫn cái eo nhỏ gầy của y, bắt đầu thỏa thích hưởng dụng mỹ vị giai hào, tươi non mềm mượt.

Mưa xuân tuôn mãi, đêm hẵng còn dài.

~

Tinh mơ, khi Tiểu Song đến hầu hạ chủ nhân thay y phục, lại thấy Tô Mộ Tình khoác trung y đang cuộn lại trên giường, trong lòng ôm một chú mèo con ủ rũ thẫn thờ, toàn thân lông đen mượt, cũng đắp một chiếc chăn lụa như chủ. Mắt hạnh của nàng mở tròn, đặt chiếc chậu đồng đựng nước lên giá, hiếu kỳ hỏi: “Lâu chủ, mèo con kia ở đâu mà đến thế?”

“Nhặt đấy”, Tô Mộ Tình một mực đùa bỡn tiểu hắc miêu đang buồn ngủ, thuận miệng mà ngáp một cái. Mặc Nhan hiện trong miêu thân cực kỳ mệt mỏi. Ác nhân kia hết lần này đến lần khác phiền nhiễu, khiến y không thể nào ngon giấc. Phát cáu, y hé miệng, meo meo kêu rồi cắn một phát vào cổ tay nam nhân, lưu lại dấu răng nhỏ mà sắc bén.

“Ấy! Thực là dữ mà, xem ra đêm qua dạy dỗ còn chưa đủ sao?”, Tô Mộ Tình liếm liếm dấu răng còn vương chút tơ máu, biếng nhác túm lấy lỗ tai của y. Mặc Nhan duỗi cả người ra, hai mắt híp lại, ngúc ngoắc cái đầu nhỏ ra vẻ “Huynh ăn hiếp ta”. Hai bên trừng nhau một hồi, Tô Mộ Tình cũng bắt đầu buồn chán, đem y đặt trên đống chăn, đứng dậy rửa mặt thay y phục.

Vóc người cao lớn rắn rỏi kia y nhìn không sót một chút gì, da dẻ màu mật trơn láng khỏe mạnh bao lấy cơ thể hoàn mỹ, rắn chắc mà đàn hồi, không một khiếm khuyết, mỗi lần vươn tay động chân đều mang theo khí phách bẩm sinh. Trong khí thế lại có vẻ đạm nhiên như tiếu khán phong vân, nhìn bên ngoài tưởng như rất khoan dung rộng lượng, kỳ thực lại là thủ đoạn đê tiện.

Mặc Nhan nhìn ngắm Tô Mộ Tình lõa thể từ trên xuống dưới, lòng oán hận không thôi. Y nhớ đến đêm qua hắn ở trên người mình đại triển hùng phong, thì bản thể cùng thần tình lại sôi sục hưng phấn. Cơ thể của mèo hoang bé nhỏ vừa bị khai phá xong lại chảy xuống hai dòng máu mũi, thẹn thùng mà vùi đầu vào chăn, cự tuyệt thừa nhận đã bị cái gã ác ôn kia khiến cho say đắm không biết đường về.

“Mộ Tình, thành Dương Châu đêm qua lại có hái hoa…Gì thế? Trên giường huynh từ lúc nào lại có mèo vậy?” Giọng nam sang sảng liên tiếp ập vào. Mặc Nhan vừa mới tám phần chớm ngủ, sau gáy lại bị một bàn tay to lớn túm lên, y nhìn lên trên đối diện với một gã mặt trắng không thôi kinh ngạc. Y giãy vài cái, rồi vươn thẳng vuốt ra trảo xuống gương mặt nọ. Kẻ kia kinh hãi thét lên quẳng y qua một bên, “Ối, nó trảo ta?!”

[4: Nguyên văn “Tiểu bạch kiểm”. Đây là các gọi cho những nam tử văn nhã, tuy có hơi thiên về hướng nhu nhược. Trong Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, nhân vật Trịnh Khắc Sảng cũng bị gọi là “gã mặt trắng”.]

Còn chưa trảo trúng, kêu la cái gì? Mặc Nhan cong lưng lên, trong mắt lộ ra hung quang. Một người một mèo cứ thế mà trừng nhau, mãi đến khi Tô Mộ Tình y phục chỉnh tề, tiến đến ôm lấy Mặc Nhan, vuốt vuốt lông y, nhìn qua Nam Cung Ngưng đang si ngốc hiềm nghi, nói: “Đừng đụng vào nó, nó là của ta.”

Mặc Nhan ở trong lòng Tô Mộ Tình cọ cọ, thư thái kêu meo meo liên hồi. Cơn buồn ngủ lại vừa chớm bắt đầu, lại thình lình bị nhéo tai một cái. Tô Mộ Tình nửa dỗ nửa răn nói:  “Dùng bữa sáng đã rồi ngủ.”

Nam Cung Ngưng ở phía sau thiếu chút nữa mắt đã lọt tròng. Tiểu Song nhìn hình dạng ngu ngốc của y, che miệng mím chi. Nam Cung thiếu chủ vốn huyên náo tự giác mất mặt, bước nhanh qua Tô Mộ Tình, cười nói: “Mộ Tình, huynh nuôi mèo hay nuôi hài tử thế?”. Nhìn dáng điệu cẩn cẩn dực dực của hắn, không nhịn được mà trêu.


Tô Mộ Tình lờ y, đi thẳng vào bàn ăn, ôm Mặc Nhan ngồi ở ngay chỗ của mình, cúi đầu hỏi: “Ngươi muốn ăn gì?”

Thoáng chốc, Mặc Nhan đã tỉnh táo tinh thần, nhìn lướt qua một bàn điểm tâm sáng tinh xảo kia, đôi ngươi trong veo xoay tới xoay lui, quay đầu nhìn Tô Mộ Tình meo ô mấy tiếng. Kẻ kia liền hiểu, gắp một miếng cá mềm mại đút cho y.

Bọn nha hoàn cùng tiểu tư ở một bên hầu hạ ánh mắt liền nhìn chăm chăm, liều mạng nhịn cười. Tiểu Song lớn gan ho một chút, nhắc nhở: “Nam Cung thiếu chủ, nước miếng ngài chảy kìa.”

Một người một mèo không hẹn mà cùng ngước nhìn. Mặc Nhan thử nhe răng giương vuốt ra bảo vệ món ngon trước mắt. Tô Mộ Tình nắm chân trước của y, gọi nha đầu đến phân phó: “Bảo trù phòng làm thêm một phần nữa.”

“Ta không phải là muốn ăn món đó.” Nam Cung Ngưng vốn không định đoái hoài giờ đã không nhịn được nữa. Đường đường Nam Cung thiếu chủ mà bị người hiểu lầm là tranh ăn với mèo sao? Chuyện này mà truyền ra, y còn chôn mặt mũi vào đâu? “Mộ Tình à, nói chuyện nghiêm chỉnh nào, nghe nói đêm qua gã hái hoa đạo tặc Tôn Liên Vũ đã hiện thân tại thành Dương Châu đấy. Quan phủ đang dán cáo thị truy nã.”

“Sao cơ?”, Tô Mộ Tình đút hết chỗ cá, tiếp nhận khăn thị nữ đưa lên mà lau tay, gọi Tiểu Song lên bảo: “Gọi Lưu quản gia, gác đêm trong phủ tăng lên sáu toán, không có lệnh bài bất cứ ai cũng không được xuất nhập, bày sẵn Thập diệp trận pháp, sau giờ Hợi, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần Đồng Diệp Lâu.”

Quan Diệp Lâu mặc dù xưng là lâu, kỳ thực toàn bộ chính là Tô phủ, các lâu phân biệt với nhau bằng tên các loại cây lá, trong đó Đồng Diệp Lâu chính là nơi ở của Tô Mộ Tình.

Tiểu Song vâng lời rồi lui ra. Nam Cung Ngưng buông bát cháo, cau mày: “Chỉ vì một tên hái hoa tặc mà phải đại động can qua như vậy  sao? Hơn nữa, cho dù Tôn Liên Vũ nam nữ đều không ngại, nhưng Mộ Tình à, ta tin huynh sẽ không thành mục tiêu của hắn….”

Ánh mắt lạnh lùng của Tô Mộ Tình khiến Nam Cung Ngưng lập tức im bặt, cúi đầu gặm bánh bao. Trong khóe mắt còn thấy kẻ đối diện kia lại đang toàn tâm toàn ý mà đút mèo ăn, không hứng thú là không hứng thú. Y cắn bánh bao, bắt đầu lẩm bẩm: “Dương Châu đệ nhất mỹ nhân a, chính là Hồng Nhan tiểu thư nhà họ Lý đúng không? Hay Thư Nhan của Tiếu Trần Cư mới là đầu bảng? Hay là tiểu quan Tố Nhan của Túy Hoan Quán… Ai da, Mộ Tình, huynh nghĩ ai mới xứng là đệ nhất?”

Tô Mộ Tình chỉ cười mà không nói, dịu dàng vỗ về chiếc gáy của mèo con trong lòng – tiểu gia hỏa kia đang dùng móng mà gãi gãi cổ tay hắn – ghen tuông không nói cũng tỏ tường.

Ai xứng là đệ nhất? Đương nhiên là mèo hoang nhỏ bé đang ở trong lòng, ngốc nghếch tự dâng tận miệng cho hắn ăn – Mặc Nhan.

[5: Chỗ này, Kết Kết có chơi chữ một chút: Hồng Nhan: kẻ má hồng, Thư Nhan: dung nhan thư thái, Tố Nhan: gương mặt trắng ngần. Đều dùng chữ “Nhan” làm tên, cho thấy ba người kia đều là dung mạo xinh đẹp bất phàm. Nhưng theo Tộ Mộ Tình, chỉ có “Mặc Nhan” (mặt đen như mực – chỉ màu lông của mèo) là xinh nhất, dẫu cho có là kẻ má hồng, thần tình thư thái hay mặt mày trắng noãn kia đều không bằng con mèo nhỏ đen nhánh trong lòng hắn. Ở đây không chỉ nói về nhan sắc, mà còn là tấm lòng hắn hướng về ai, nghĩ đi nghĩ lại, thực là một câu văn gợi cảm]

~

Mặt người dạ thú! Thực là mặt người dạ thú mà!

Ở bên kia tấm bình phong bằng gấm Tô Châu màu hoa rực rỡ, Mặc Nhan hai mắt bốc hỏa, hung dữ trừng mắt nhìn đám khách khứa cả nam lẫn nữ đang nói cười hân hoan ngoài kia.

Ăn sáng xong, y được Tô Mộ Tình dỗ cho ngủ ngoan, cũng ưng thuận ngủ cùng hắn. Kết quả, chớm mở mắt ra lại thấy người kia đã sớm đi đâu mất tiêu. Mặc Nhan chờ đông chờ tây, mãi cũng chỉ có Tiểu Song đến đút cho y ăn. Y lười biếng nhón vài miếng, ăn chẳng thấy vị gì, rồi bỏ đi thẳng sang một bên không thèm để ý đển ai. Tiểu Song thấy y cáu, không muốn nói chuyện, đành ôm y mang ra hậu hoa viên hít thở khí trời, thuận tiện để một đám nha đầu vây quanh trêu đùa xoa  vuốt, thay nhau mà ẵm khắp một vòng. Mặc Nhan cảm thấy lông trên người đều lộn xộn hết cả, nhưng lại không thể trước mắt nhiều người mà biến thân, rối trí đến độ meo meo gào thét. Sau lại, lắng nghe các nàng trò chuyện về lâu chủ mới yên ắng được một lúc.

Lâu chủ đã đến Tiếu Trần Cư, Nam Cung thiếu gia cũng đi cùng gặp gỡ Thư Nhan cô nương.

Có phải vì chuyện hái hoa tặc kia không?

Phải thế không? Nam Cung thiếu gia bình thường thích bình luận ai là Dương Châu đệ nhất mỹ nhân cơ mà.


Ta xem, ngài ấy chính là ý Túy ông không tại tửu nha.

[6: Ý Túy ông bất tại tửu: chiết tự mà xét thì là ý của người say không ở trong rượu. Trong trường hợp này, hiểu nôm na là ý không như lời nói ra, nói một đằng mà muốn một nẻo. Đám nha đầu trêu Nam Cung Ngưng đến Tiếu Trần Cư không vì việc đạo tặc hái hoa, mà vì thăm viếng mĩ nhân]

Hì, toàn bộ thành Dương Châu không ai không biết, rằng Thư Nhan cô nương từ lâu đã ưng lâu chủ nhà ta, còn có thể đặt nam nhân khác trong mắt sao?

Cười đùa một lúc, Tiểu Song sợ hãi thốt lên: “Ơ? Mèo nhỏ đi đâu mất rồi?”

Bọn thị nữ lúc này mới phát hiện rằng tiểu hắc miêu vốn đang nằm trên bàn đá đã không còn nữa, họ cuống hết cả lên, chia nhau tìm kiếm. Lúc này, Mặc Nhan miệng ngậm một túi y phục, bốn chân như bay chạy đến Đồng Diệp Lâu, trong tiếng thét sợ hãi của bọn nha đầu, trèo tường đi mất.

Nương theo mùi còn vương mà chạy đến Tiếu Trần Cư, y im lặng từ cửa đi vào, tránh được hai con lang khuyển mặt mày dữ tợn, rồi tìm một gian phòng vắng vẻ mà đổi thành hình người. Mặc xong y phục, Mặc Nhan liền hướng ngay đến hoa sảnh nơi Tô Mộ Tình đang ngụ, gương mặt lộ ra vẻ âm u đến dị thường, thẳng một đường mà đi, không ai dám ngăn lại.

Nhìn nam nhân ung dung bình thản kia bị vây chặt giữa một đám mỹ nhân, lòng y như dấm chua sủi bọt, chua cay cùng nhau xuất hiện.

Ác nhân! Vô lại háo sắc! Ngụy quân tử! Mặt người dạ thú!

Mặc Nhan ghen đến hăng say, mắt hoe đỏ cả lên, từ bên ngoài phòng khách từ tốn tiến vào. Nhưng dĩ nhiên cho dù có bị hỏa diệm sơn đốt trụi hết cả đuôi cũng không được nôn nóng như thế – phải mau nghĩ cách gì đó mới được. Há có thể tròn mắt mà nhìn cái ả đầu bảng nào đó câu dẫn Tô Mộ Tình ư?

Mặc Nhan vừa đảo mắt, đã đổi ý chạy đến khuê phòng của Thư Nhan thăm dò. Ta nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Trinh sát một phen rồi hạ thủ mới được.

Tiếu Trần Cư chính là đầu bảng trong tứ đại tên tuổi chốn phong nguyệt của thành Dương Châu, người đẹp ở đây so với hoa còn kiều diễm, tài hoa hơn người, tự nhiên tầm mắt cũng cao hơn kẻ khác. Ngàn vàng khó mua được một nét cười, này loại người tự mơ tự tưởng, loại người chỉ biết ăn chơi trác táng từ xưa đến nay không thể nào lọt vào nổi mắt mỹ nhân. Mà hạng đọc thi đọc ca, xuất khẩu thành chương nhưng xấu hổ không một xu dính túi lại không lọt nổi vào mắt tú bà. Vì vậy mà Tiếu Trần Cư tiền tài dư dả, nhưng nhân tài cũng có mùa mà thôi. Thư Nhan mỗi ngày phải đối diện với những kẻ háo sắc đáng ghét lại đối đáp vô vị kia đã sớm phiền lòng phật ý. Nàng mong ngóng trời cao có mắt, ban cho nàng một hảo nam nhi hữu tình lại biết được thời thế, dẫu cho nhân duyên mỏng manh còn hơn một đời tàn lụi, cành vươn ra mà không ai phan chiết.

[7: Phan chiết: vịn tay bẻ cành. Cành vươn ra không người nắm lấy, ý nói như hoa vô chủ, như chân tình không ai thấu, như sinh mệnh không chỗ tựa nhờ. Ý “phan chiết” này hẳn đã được lấy từ bài thơ Ức Giang Liễu của Bạch Cư Dị ]

Còn về phần gã nam nhân có thể chiếm được lòng mỹ nhân, ngoại trừ Quan Diệp Lâu Lâu chủ Tô Mộ Tình, chừng như không còn ai khác.

Ngày ấy, Thư Nhan chịu đựng một gã đăng đồ tử mượn rượu giả điên mà náo loạn, nàng trở mình vứt đàn, phẩy tay áo bỏ đi, trên đường lại chạm phải Tô Mộ Tình. Không chờ nàng nhận lỗi, tú bà đã nổi giận mà mắng nàng dữ dội. Thư Nhan từ trước đến nay đều là tú bà cưng chiều, có bao giờ chịu uất ức như thế đâu, hơn nữa trong lòng đã có ủy khuất, lập tức lệ ứa tràn mi, như là hạt mưa đọng trên hoa lê mùa xuân, nghẹn ngào không nói nên lời. Tô Mộ Tình cũng thương hương tiếc ngọc, thiên tính hắn là không để mỹ nhân rơi lệ, nên đã tiến đến mà ôn tồn trấn an một phen, rồi lại đứng ra giải quyết tên phương khách dây dưa đeo bám kia. Lời nói cử chỉ mang theo khí phách nhưng không mất đi nhã nhặn, bên trong trầm ổn, lại có một tia bướng bỉnh lơ đãng. Hơn nữa dung mạo hắn tuấn lãng, thân hình lại cao lớn, chính là lang quân như ý trong mộng đẹp của thiếu nữ xuân thì. Thư Nhan lập tức lòng đã nhộn nhạo không yên, nàng vội vàng lau đi nước mắt, để ý mặt mũi của mình, vô cùng đoan trang hướng Tô Mộ Tình hành lễ, cứ luôn miệng gọi ân công một cách ngọt ngào. Tú bà vốn đã muốn nịnh bợ Tô Mộ Tình, giờ thấy họ mắt đi mày lại, có cầu cũng không được, lập tức rút bọn người đương oanh oanh yến yến vờn quanh đi, lệnh Thư Nhan đơn độc hầu hắn. Thư Nhan thông minh thanh khiết, không đợi tú bà dặn cũng rõ đây là khách quí, tự nhiên phải thi triển toàn bộ công phu mà hầu hạ Tô Mộ tình cho thực thỏa nguyện mới về. Chỉ là lúc từ biệt, hư vô như gió thổi trên mặt nước, không một dấu vết, khiến lòng người sầu bi, ngày đêm mong nhớ.

[8: Nguyên văn “Lê hoa đái vũ”, tích từ thơ của Lý Bạch diễn tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quí Phi.]

Thật vất vả mới đợi được ngày hắn trở lại Tiếu Trần Cư, còn chỉ đích danh mình ra tiếp, Thư Nhan hoan hỉ vô cùng, nhưng lòng không biết sao có chút ủy khuất. Thư Nhan ở Tiếu Trần Cư đã danh mãn Dương Châu, con cháu thế gia theo đuổi theo như bầy như đàn, chính mình lại hờ hững, hết lần này đến lần khác vì Tô Mộ Tình mà  bỏ xuống tôn nghiêm, mắt xanh trông ngóng không thôi, nhưng chỉ đổi lại những ngày hiu quạnh. Chỉ e hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, nàng lòng bắt đầu buồn thương, muốn để hắn đợi một chút, để nàng soi gương trang điểm, phục sức thật tỉ mỉ.

Nàng vừa giận vừa vui, vội vàng vẽ đôi chân mày, vô tư không hay có kẻ đang rình ngoài cửa sổ. Chờ khi sự tình phát giác thì đã bị người che kín miệng, kéo đến bên giường. Kẻ kia mặt như ngà như ngọc, thân hình phong lưu, giữa trán lộ ra nét cáu gắt, vài động tác đã đem gương mặt chưa kịp hồi phục tinh thần kia quấn lại như cái bánh ú. Thỏa mãn nhìn thành quả của mình một chút, Mặc Nhan cúi người xuống, nhón một ngón tay nâng cằm nàng lên, cố sức mà phỏng theo thần tình hiếp đáp đêm qua của Tô Mộ Tình, trầm gọng uy hiếp: “Ngươi còn dám đụng đến Tô Mộ Tình, coi chừng ta bắt một trăm con chuột thả vào giường ngươi!”

~

Tô Mộ Tình vừa thưởng thức bánh quế hoa thơm ngọt, tai lại vừa nghe một tiểu cô nương của Tiếu Trần Cư gảy đàn xướng khúc, thản nhiên đắc ý. Nam Cung Ngưng nhìn ra ngoài cửa hơn mười lần, rốt cuộc đã không nhịn được nữa: “Mộ Tình, cô nương đầu bảng kia sao lại lâu đến như thế? Nàng thực muốn chúng ta đợi mãi nơi này hay sao?”

Tú Bà bồi ở bên cạnh đã sớm đổ mồ hôi lạnh khắp lòng bàn tay, rồi phái một nha đầu trở về thúc giục, lại thêm một tiếng hướng về hai người nhận lỗi. Tô Mộ Mình khoát khoát tay, không thích nói nhiều. Hắn nguyên bản là khách quen nơi phường trăng gió, lần này đến đây đã không còn hăng hái tầm hoa vấn liễu nữa rồi. Nếu như không phải Nam Cung Ngưng cứ to nhỏ nói muốn chọn được mỹ nhân đệ nhất Dương Châu, hắn sẽ không đến Tiếu Trần Cư gặp cô nương đầu bảng nọ. Tô Mộ Tình tự nguyện ngồi tại lầu này, đùa bỡn một ả mới đến, xem biểu diển, nhưng cũng đã ngồi đến chán chết đi được.

Cũng không biết, khi y tỉnh dậy không thấy mình sẽ phản ứng thế nào nữa, trên nhảy tót dưới ghẹo chó trêu gà không yên hay là trở mình ngủ tiếp? Tô Mộ Tình đem chén rượu đặt bên môi, nở ra một chút nét cười, nhớ đến tiểu yêu tinh kia cùng mọi kiểu loại biểu cảm ngây thơ thú vị của y, lại cả dáng dấp ý loạn tình mê khi ở dưới thân hắn, ***g ngực tựa như bị vuốt mèo cào, nhột nhạt không chịu nổi.

Đương lúc đang suy tính có nên để Nam Cung Ngưng ở đây, chính mình về trước thì có tiếng chân từ xa tiến đến, tiểu đồng đứng hầu ngoài cửa vén bức châu liêm, giòn tan thông báo: “Đến rồi”


Mùi đàn hương thoang thoảng, lại như lẫn chút hương tùng, phảng vào trong mũi, cực kỳ giống với hương liệu thường đốt ở Đồng Diệp Lâu. Tô Mộ Tình đang suy nghĩ mông lung chợt hoàn hồn lại, chăm chú nhìn ra, cơn giận không khỏi bùng lên, hai mắt nheo lại, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, nâng chén cười nói: “Nhân sinh hà xử bất tương phùng? Mặc Công Tử quả nhiên có lòng.” Cả gan chạy đến lầu Tần quán Sở tìm vui, mèo hoang nhỏ kia thực là gan cóc tía mà.

[9: Nhân sinh hà xử bất tương phùng: Người nếu đã sống thì ở nơi nào cũng có thể gặp nhau.][10: Lầu Tần quán Sở: cũng như “phường phong nguyệt”, là chỉ nơi trăng gió không đứng đắn.]

Mặc Nhan đứng bên cửa, mỉm cười như có như không, đôi mắt hạnh đào hấp háy đong đưa, trong sự tinh khiết vương theo vẻ yêu mị sâu sắc, khiến người hồn xiêu phách lạc.

Sơ khởi, Nam Cung Ngưng là ngắm đến ngẩn ngơ, khi kinh diễm qua đi thì phát hiện mỹ nhân ấy thân thể thon dài, chiếc cổ như ẩn như hiện, khuôn mặt tuy phong thần tuấn mỹ nhưng không hề có vẻ đẹp âm nhu của nữ tử, mà là vẻ hoa mỹ tĩnh lặng không thể nào đụng chạm đến, thần thái nhàn nhã, bản thân có một loại thanh tao mê hoặc, nhưng lại không nhiễm phong trần, tựa như nước mà khiết trong vô cùng.

Thấy y đang ngốc lăng ra, Tô Mộ Tình khó chịu trầm giọng khụ một tiếng, vươn tay về phía Mặc Nhan, ôn nhu nói: “Lại đây.”

Mặc Nhan không nhanh cũng không chậm, run rẩy mà tiến đến, mỗi bước đi là mỗi lần khiến tính nhẫn nại của Tô Mộ Tình  tiêu tán đi mất. Trong phòng khách lặng lẽ như tờ, đến tú bà cũng ngây người, đám hoa hoa thảo thảo đang vây quanh họ cũng biết điều mà thoái lui ra một bên. Mặc Nhan mãn nguyện nhìn khắp chung quanh, dấm chua đã rút hết xuống. Tô Mộ Tình vươn một tay đem y đặt trên gối mình, nắm lấy cằm y, nói vào tai y: “Tiểu yêu tinh, lá gan quả không nhỏ.”

Khí tức ấm áp mang theo mùi rượu thoang thoảng, đã xông gương mặt y đến đỏ ửng. Mặc Nhan liếc ngang hắn, nhịn không được mà ngả vào lòng hắn, nói: “Là huynh đi tìm rượu hoa trước mà.”

[11: Rượu hoa, nguyên văn “Hoa tửu”: ý nói đi đến chốn trăng gió.]

Âm thanh uể oải, lại mang theo chút làm nũng cùng trách móc, Tô Mộ Tình đã rót một chung rượu đưa cho y, không cho là đúng: “Ngươi quản hết được sao, ta đi đâu cũng phải báo với ngươi ư?”

Thân thể Mặc Nhan cứng đờ, sắc mặt trắng bệt nói: “Tô Mộ Tình, huynh muốn trêu ta đến chết mới cam lòng phải không?”

“Ta sẽ luyến tiếc.”, Tô Mộ Tình siết chặt cái ôm, để cằm y đặt trên vai mình, cười hỏi: “Ghen đấy à?”

Mặc Nhan thảng thốt gật đầu, rồi sau lại lắc đầu lia lịa, tự nhủ một mảnh tình thâm của bản thân lại bị người đem ra đùa giống như một món đồ chơi, không khỏi đau lòng khổ sở, đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Huynh không được cùng người khác, được không.”

Tô Mộ Tình nhoẻn một nụ cười nhàn nhạt, không nói không rằng, chỉ say mê xoa vỗ gương mặt của y. Lúc này, Nam Cung Ngưng bị bỏ rơi ở bên cạnh, nhìn rõ hết thảy, cất cao giọng hỏi: “Mộ Tình, vị này chính là?”

Mặc dù chưa từng gặp gỡ, nhưng nhãn thần kia lại đặc biệt quen thuộc, đặc biệt khi mang theo tức giận mà trừng mắt nhìn qua khiến lòng y có hơi hồi hộp.

“Tên hắn là Mặc Nhan.” Tô Mộ Tình khoát tay bảo bọn kẻ hầu lui hết đi, hướng về gã Nam Cung Ngưng đang trì độn đằng kia bảo thẳng: “Nam Cung, ngươi tránh đi một chút.”

Nam Cung Ngưng há môi định nói lại thôi, nửa ngờ nửa thật rời khỏi sảnh, còn quan tâm mà đóng cửa phòng lại.

Nghe tiếng cửa phòng đã khép, Mặc Nhan suy sụp đổ xuống, hờn dỗi hiện hết trên mặt. Tô Mộ Tình vỗ về gương mặt ủ rũ của y, ấm áp dỗ dành: “Đừng giận nữa. Giận đến đổ bệnh thì ta sẽ đau lòng.”

Mặc Nhan tránh được vài lần, nhưng không tránh mãi, chỉ giản dị mà tiến vào lòng hắn, chun mũi vài cái, vùi mặt vào chỗ hõm nơi cổ hắn, khẽ hỏi: “Huynh thích Thư Nhan có phải không?”

Đối phương im lặng một lúc. Mặc Nhan nhắm mắt lại, trong lòng đau như bị kim châm, chính mình không biết làm sao cho phải. Tô Mộ Tình khẽ hôn lên khuôn mặt y, nụ hôn dịu dàng như tơ lại đầu độc tâm trí y mất rồi. Mặc Nhan khẽ ưm, ư mấy tiếng, lặng lẽ mà ôm lấy lưng nam nhân kia. Trong cơn mê mải, nghe thấy tiếng người kia thủ thỉ bên tai: “Người thích Thư Nhan đứng chật cả đường cái, nàng chọn ai thì chọn, mà tiểu Mặc Nhan chỉ có mỗi Tình ca ca của y, ngươi nói xem nào, ta sẽ thích ai?”

Mặc Nhan đã ngồi dậy, nơi chót mày hiện nét vui mừng, sợ hãi hỏi: “Ta ư?”

Tô Mộ Tình chấm chấm lên đỉnh mũi y: “Trừ ngươi ra, còn ai vào đây?”

Thốt nhiên vui sướng tràn đầy vào ***g ngực. Mặc Nhan khúc khích cười vòng tay ôm lấy cổ Tô Mộ Tình, nhu thuận mà hồi đáp những chiếc hôn triền miên của hắn, hơi thở dần trở nên gấp gáp rồi thở dốc. Tô Mộ Tình gặm gặm vành tay mềm mại của y: “Nhưng mà, chuyện ngươi trốn đi kỹ viện, không trốn nổi nghiêm phạt đâu nhé.”

Thanh âm khàn khàn nhuốm một trận kinh hãi, Mặc Nhan nhuyễn mềm và vùi vào lòng nam nhân, trong đầu chỉ toàn là hỗn loạn, chỉ còn chờ người giải khai hạ phúc mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui