Tùy Ngộ Nan An


Khi Kiều An tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên giường.
Cổ họng thì khô khốc như thể bị lửa đốt.

Cả người cứ như thịt muối bị phơi khô, lơ lửng bay bay trên trời.
Kiều An nhũn người nằm trên giường không nhúc nhích được, anh bị nhét vào trong chăn bông, quấn chặt như kén tằm.
Bộ đồ ngủ trên người đã ướt đẫm, mồ hôi làm quần áo dính vào lưng khiến Kiều An cảm thấy cực kì khó chịu.
Anh cố gắng gượng dậy, nhưng không còn sức lực.
Trong lòng anh còn đang rối rắm, làm sao mình lên giường được nhỉ?
Kiều An chỉ nhớ rằng có ai đó đến gõ cửa, nhưng những gì xảy ra sau đó như bị xóa mờ.

Anh nhắm chặt mắt, tự động xem việc thấy Lê Thư Dương thành ảo giác của bản thân.
Anh cảm thấy nằm quá khó chịu nên cố gắng đứng dậy.

Mà lúc này trong tay còn không có điện thoại nên trong lòng luôn cảm thấy bất an.
- Đừng động!
Âm thanh bất ngờ làm Kiều An giật mình, cả người run lên trong chăn.

Lúc hoàn hồn lại nhìn kỹ xung quanh mới nhận ra có người đang ngồi cạnh giường.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng hắt vào từ đèn đường ngoài cửa sổ.

Kiều An thấy người đàn ông này còn chưa mở mắt, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ mệt mỏi.
- Thư...!Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?

Kiều An miễn cưỡng vận hành khối não mơ màng của mình đổi xưng hô xong lại cố gắng vùng vẫy ngồi dậy, nhưng phát hiện tay trái đang bị người khác nắm chặt.
- Đừng động, để anh xem em còn sốt không.

Giọng nói của Lê Thư Dương có chút mệt mỏi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm.

Lê Thư Dương vẫn không mở mắt, hắn cúi đầu chạm mi mắt lên trán Kiều An đang ướt đẫm mồ hôi.

Mí mắt chạm vào trán thoải mái không ngờ, cuối cùng Kiều An cũng không còn sốt bừng bừng nữa.

Trong lòng Lê Thư Dương thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra.

Hắn không quan tâm đến Kiều An kinh ngạc trợn tròn mắt mà buông tay đang nắm tay Kiều An ra, sờ lưng áo ướt đẫm mồ hôi của anh sau đó thản nhiên cởi quần áo ướt sũng của người ta ra.
- Anh đang làm gì đấy...!Ơ...
Kiều An vẫn còn bàng hoàng thì Lê Thư Dương đã tròng chiếc áo ngủ sạch sẽ lên đầu anh.
Lê Thư Dương kiên nhẫn như dỗ trẻ:
- Ngoan nào.

Đưa tay ra! Đừng nghịch, em có biết là em sốt suốt đêm không? Bây giờ không phải lúc nói chuyện, giờ phải nghỉ ngơi.

Ngoan ngoãn nằm đây, anh đi xem cháo, nhé!
Lê Thư Dương nói chuyện bình thản như thể chăm sóc Kiều An là chuyện bình thường của hắn.

Kiều An chỉ biết ngây người nhìn hắn đắp lại chăn cho mình rồi bước vào bếp.

Cảm giác này thật quá xa lạ.
Kiều An cau mày, nhắm mắt lại vẫn còn cảm thấy như mình đang mơ.
.
Đến khi cháo đút tận miệng Kiều An mới không thể lừa dối bản thân được nữa.

Người kia đang dịu dàng cẩn thận chăm sóc mình.

Lê Thư Dương thật sự tìm đến anh, lại còn cẩn thận chăm sóc anh nữa.

Đột nhiên Kiều An nảy lòng tham, anh không muốn hỏi, cũng không muốn điều tra ngọn ngành gì cả, anh chỉ muốn vô liêm sỉ để người kia đút mình một bữa như vậy.

Thậm chí anh còn thầm cầu nguyện cho lần đổ bệnh đột ngột này đừng mau khỏi quá.

Kiều An đã gần như không còn biết phải làm nũng thế nào.


Lúc trước anh một hai đòi Lê Thư Dương đút mới chịu ăn, cứ như không được người kia đút cho ăn thì không cảm nhận được tình yêu vậy.
Rõ ràng Kiều An vẫn còn sốt và không có cảm giác thèm ăn nhưng anh vẫn ngơ ngác ăn xong một bát cháo.

Chiếc thìa trong tay Lê Thư Dương đưa vào miệng anh là Kiều An lại ngây ngốc nuốt luôn.

Vậy nên Lê Thư Dương phải thổi kĩ, không thì Kiều An lại bị phỏng.

Cháo nóng ​​mềm dẻo nuốt vào bụng, như mang theo sức lực cho cả cơ thể.
Kiều An cũng không cảm thấy khó chịu như lúc trước nữa.

Anh dựa vào gối nhìn đối phương dọn dẹp bát đũa của mình, cuối cùng do dự hỏi một câu.
- Sao anh lại ở đây?
Lê Thư Dương mỉm cười, như là không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Kiều An.

Sau khi rửa bát xong trở về phòng ngủ, hắn kiểm tra nhiệt độ cho anh thêm lần nữa, cuối cùng Lê Thư Dương mới ngồi vào chỗ bên cạnh hoàng tử bé.
Hắn mở miệng.
- Năm nay anh ba mươi lăm tuổi, công việc khá ổn định, thu nhập tạm ổn.

Hiện anh có hai căn nhà đứng tên mình, một căn đã trả góp xong, một căn thế chấp, ở trong thành phố.

Anh có xe bảy chỗ chưa có ý định đổi.

Thành thật mà nói, anh cũng không có tham vọng gì cả.

Công việc của anh khả năng thăng chức không lớn lắm, nhưng cũng kiếm được một ít, xem như tiền dưỡng già.

- Anh nói mấy chuyện đó làm gì?
Kiều An bối rối chớp chớp mắt, anh còn chưa kịp hiểu vì sao Lê Thư Dương lại kê khai tài sản đã nghe người này tiếp tục nói:

- Em thấy tình trạng của anh thế nào?
- Rất tốt!
Những gì Kiều An nói đều là sự thật, trong mắt anh 35 tuổi là một độ tuổi tốt.

Lê Thư Dương tự phấn đấu lên được vị trí hôm nay thực sự đáng ngưỡng mộ.
Kiều An bệnh ngốc người cũng muốn cười, anh cảm thấy Lê Thư Dương rất lợi hại, là người tài giỏi nhất trong lòng Kiều An.

- Trước đây anh đã từng kết hôn một lần nhưng không gìn giữ được.

Cả hai đều chưa trưởng thành, không đủ lí trí, lại còn mẫn cảm, tự ti nên sau này mâu thuẫn ngày càng gay gắt, cuối cùng chỉ có thể chia tay trong tiếc nuối.

Sau khi chia tay anh chỉ một lòng dốc sức cho công việc, không quan tâm đến các vấn đề cá nhân.

Nhưng...!
- Hở?
- Lần này anh có ấn tượng rất tốt với một người trong công ty mình.

Anh và người đó cũng là người quen cũ.

Theo em thấy, nếu anh tỏ tình với người đó thì có thể thành công không?
Anh có thể thành công không, tiểu An?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui