Canh hai vừa qua, kinh đô ban ngày huyên náo an tĩnh lại, phồn hoa chìm xuống.
Thượng cửu phường trước Lăng vương phủ treo hai ngọn đèn lồng chiếu rõ hai con sư tử bằng đá trước cổng, ánh lên tuyết đọng ven đường một mảnh đỏ rực.
Trên con đường đá dài, bầu trời đêm hiện ra vài phần sáng sủa khó có được, xuất hiện mấy điểm tinh quang, giống như muốn cùng tuyết ảnh tôn nhau lên, thêm chút thanh lãnh.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng ở cửa sau Lăng vương phủ, màn xe vừa động, một người bước xuống, cả người khóa lại trong áo choàng màu xanh, thấy không rõ dung nhan. Tề sớm chờ ở cửa sau, đem người nọ nghênh vào trong phủ, quẹo vào hướng thư phòng Lăng vương.
Rảo bước tiến vào phòng khách, người nọ đem mũ trùm áo choàng kéo xuống, lộ ra tố dung nhẹ nhàng, người đến đúng là Khanh Trần. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu vén màn vào trong phòng.
Trong thư phòng, có vài giá sách cổ kính, chứa đầy thư cuốn văn sách, một thư sinh đầu trẻ đội khăn trùm đầu đang lật xem mấy cuốn sách, Dạ Thiên Lăng đang cùng mấy người khác ngồi nói chuyện.
Khanh Trần nhìn thoáng qua, trừ bỏ Mạc Vẫn Bình, còn nhận ra trong đó có một người nay là cung phụng Hàn Lâm viện Chử Nguyên Kính, tuổi còn trẻ đã có hai năm làm quan bên ngoài, vừa được triệu hồi kinh thăng chức nhập Hàn Lâm viện, là người mới nổi bật trong chốn quan trường, cũng là rể hiền của tướng quân Phùng Tị. Lúc này Mạc Vẫn Bình cùng Chử Nguyên Kính thấy nàng, đứng dậy nói: “Gặp qua quận chúa.”
Thư sinh trẻ tuổi nghe vậy đem sách đặt xuống, thấy áo choàng xanh hạ xuống lại lộ ra tố nhan trong trẻo, diễm lệ, làm lòng người nở hoa, một cặp ánh mắt minh duệ tiềm định nhợt nhạt làm người không dám nhìn gần, giống như ánh mặt trời chiếu xuống, cả người kinh ngạc, ngẩn ngơ định tiến lên chào: “Vị này là Thanh Bình quận chúa?”
Khanh Trần mỉm cười, vén vạt áo cùng bọn họ hoàn lễ, hào phóng nói: “Mạc tiên sinh cùng Chử đại nhân đã gặp qua, xin hỏi hai vị này là......”
Hai tròng mắt thanh tuấn của Dạ Thiên Lăng lưu luyến ở trên mặt Khanh Trần một khắc, ra vẻ không có gì: “Sớm nói qua có vài vị tài tử muốn giới thiệu cho nàng.” Liền chỉ thư sinh trẻ tuổi: “Giang Nam Lục Thiên.”
Khanh Trần ngẩn ra:“Đây là người năm tuổi đã đi thi nổi danh Giang Nam, thiên hạ nhân nghĩa đệ nhất tài tử Lục Thiên?”
Lục Thiên lạy dài cười nói:“Quận chúa nói giỡn, đều là khi nhỏ ngoạn nháo, đang ngồi có Chử huynh Đỗ huynh, Lục Thiên không dám xưng tài tử?”
Khanh Trần mắt cười sáng ngời, nhìn về phía một người bên cạnh Chử Nguyên Kính: “Nói như thế, vị này chẳng lẽ là ‘Điên Trạng Nguyên’ Đỗ Quân Thuật?”
Đỗ Quân Thuật ha ha cười, ý thái không kềm chế được, thật có vài phần điên cuồng: “Đỗ Quân Thuật nay chỉ là một phụ tá nho nhỏ trong phủ Tứ gia, làm sao dám xưng Trạng Nguyên?”
Đỗ Quân Thuật này vào năm Thánh Võ thứ mười lăm, hoàng đế ngự bút khâm điểm kim khoa Trạng Nguyên, văn tài cao tuyệt, chỉ là làm người tính tình phóng túng, năm đó từng cùng đương triều Ngự Sử tham biện, bác bỏ lễ pháp, sau đó bị hoàng đế răn dạy, hắn lại phất áo mà đi, thề nói cuộc đời này không thèm làm quan.
Khanh Trần cười nhìn nhìn Dạ Thiên Lăng, không biết hắn làm thế nào đem nhân vật phóng đãng như thế thu vào dưới trướng. Hai người này ở Giang Nam đều là văn sĩ đứng đầu thiên hạ, giống như Chử Nguyên Kính đều là nhân vật tuấn kiệt lệ tân cải cách, hợp ý Dạ Thiên Lăng liền thu, tương lai tất có chỗ dùng.
Khanh Trần nói:“Lâu nay nghe thấy đại danh hai vị, hôm nay rốt cục may mắn được gặp.”
Ai ngờ Đỗ Quân Thuật đứng lên, cúi đầu vái chào Khanh Trần: “Đỗ mỗ dù chưa từng có duyên sớm cùng quận chúa kết bạn, lại nghe Tứ gia thường thường nhắc tới, đối với quận chúa phi thường khâm phục, xin nhận của Đỗ mỗ một cái cúi đầu.”
Khanh Trần lắp bắp kinh hãi, vội nghiêng người nói:“Khanh Trần sao nhận nổi.” Nghe nói Dạ Thiên Lăng thường cùng Đỗ Quân Thuật nhắc tới mình, liền biết người này là mưu sĩ tâm phúc của hắn, không khỏi đối với Đỗ Quân Thuật nhiều hơn vài phần đánh giá. Nhưng thấy hắn mặc dù hành vi vô trạng, bố y áo dài nhìn như điên, lại khó che giấu nhiều thứ khác, cùng Mạc Vẫn Bình thâm ổn chu lo so sánh, càng nhiều hơn lỗi lạc ngông cuồng. Mà Giang Nam Lục Thiên kia, bụng đầy tài hoa, tuy còn trẻ tuổi, đôi chỗ lộ ra minh quang nhiếp nhân, cũng là người trí mưu, quay đầu mỉm cười với Dạ Thiên Lăng.
Dạ Thiên Lăng cùng ánh mắt nàng tiếp xúc, nhíu mày: “Điên Trạng Nguyên không phải không có kỳ danh, lâu ngày nàng sẽ biết, không cần để ý đến hắn.”
Đỗ Quân Thuật bên này cố ý bái nói: “Năm trước xảy ra đại dịch, quận chúa cứu mấy vạn dân chúng, Mục Nguyên đường ngày ngày làm việc thiện, Đỗ mỗ cúi đầu là thay dân chúng tạ ơn quận chúa.”
Khanh Trần cười nói:“Nếu muốn tạ, tạ Tứ gia mới đúng, Mục Nguyên đường này là của Tứ gia mở ra, người cũng là Tứ gia chiêu tiến, như lão thần y Trương Định Thủy, ta làm sao thỉnh được?”
Đỗ Quân Thuật nói:“Đỗ mỗ đối với Tứ gia sớm trung thành một mực. Hiện nay cũng có Mạc tiên sinh cùng quận chúa giúp đỡ, sầu gì thiên hạ không về?”
Mạc Vẫn Bình vuốt vuốt chòm râu: “Triều đình có hiểm lộ a, quận chúa, hiện nay hoàng đế phế đi thái tử, có tính toán gì?”
Ánh đèn chiếu rọi ngọc nhan tĩnh như nước, Khanh Trần thản nhiên nói: “Hoàng đế dù phế đi thái tử, nhưng trong lòng vẫn chỉ có một thái tử. Thân mình già đi, ở vị trí này khó tránh khỏi có lúc không tỉnh ngủ, lấy thành hiếu, hữu ái huynh đệ, mới là chính đạo.”
Lục Thiên nói: “Như thế là lấy tịnh chế động. Hôm nay Tứ gia vì đại hoàng tử cầu tình, đã từng bước đi đúng đường.”
Khanh Trần liếc mắt nhìn Dạ Thiên Lăng một cái, khuôn mặt ẩn nghịch chúc quang, thản nhiên cúi hạ lãnh ngạo, duy khóe môi như đao phong, rõ ràng có thể thấy được. Hiện nay thân thế của Dạ Thiên Lăng chỉ có nàng cùng Mạc Vẫn Bình biết được, thành hiếu phụ hoàng, hữu ái huynh đệ, người khác làm dễ dàng như nhấc tay, với hắn là vực sâu, trong đó hơn mười năm cốt nhục cừu hận, từng bước có thể qua. Mấy ngày nay trên triều đình, hắn đem bản thân che giấu sâu như vậy, mỗi tiếng nói, cử động dường như không có việc gì, nhẫn xuống dưới, đến tột cùng có bao nhiêu bi hận ức ở đáy lòng hắn, quỳ gối ngoài Trí Xa điện dưới đại tuyết, hắn lại suy nghĩ cái gì?
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Dạ Thiên Lăng hơi hơi lay động, đôi mắt thâm thúy giống như đêm khuya nhập làm một, lạnh lùng nói: “Tứ phiên sớm hay muộn cũng sinh loạn, ta há có thể dung đại hoàng huynh xa phó Trác châu xem sắc mặt Bắc yến hầu, hoang phế một thân văn hoa của hắn.”
Chử Nguyên Kính nhíu mày nói: “Chính là Trạm vương làm việc luôn khiến người khác khó lường.”
Đỗ Quân Thuật nói:“Trạm vương trong giới văn sĩ gian sớm nổi danh chiêu hiền đãi sĩ, nay lại có Ân hoàng hậu ở bên, thêm đám hỏi Cận gia, thế khó át a.”
Lục Thiên lại đột nhiên cười nói: “Nhưng thật ra leo lên cao, làm việc càng minh, đi càng xa, càng dễ trêu chọc thị phi,” Khanh Trần nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, một câu nói ra, đúng là nhìn thấu lòng người.
Mạc Vẫn Bình gật đầu nói:“Trạm vương ở sáng, Cửu Vương gia trái lại thâm sâu, việc thái tử lần này chúng ta âm thầm làm khó dễ, sợ sau cũng có một phen so đo tính toán. Còn có Tế vương, hắn cùng với Cửu Vương gia đều là Mẫn Thành hoàng hậu sinh ra, ấn dài ấu luận, đứng đầu chư Vương gia.”
Chử Nguyên Kính nói: “Tế vương hữu dũng vô mưu, tính tình vội vàng xao động, Hoàng Thượng từng nói hắn khó thành đại sự, theo như phán đoán suy luận này, há có thể giao xã tắc cho hắn?”
Đỗ Quân Thuật nói tiếp:“Cửu Vương gia kinh doanh nhiều mặt, nhưng lợi thế lớn nhất trong tay vẫn là Phượng gia.” Dứt lời, nhìn về phía Khanh Trần.
Khanh Trần nguyên bản chỉ nghe bọn họ thương luận, thấy Đỗ Quân Thuật nhìn mình, mỉm cười: “Là minh là ám, bất quá là một tầng ngăn cách, hắn muốn ám, không đề phòng đưa hắn tới chỗ cao thôi, tự nhiên liền sáng tỏ.”
“Nguyện nghe rõ ràng.” Đỗ Quân Thuật nói.
Khanh Trần mắt Phượng xẹt qua quang hoa:“Thái tử vị sao lại để trống lâu dài, qua chút thời gian, hoàng đế tất nhiên tướng tuân chúng thần một lần nữa lập trữ, đến lúc đó cùng nhau đề cử cửu Vương gia, không sợ người nhiều. Cửu Vương gia bên kia cũng sẽ không buông tha cơ hội bực này, đến đây không rõ cũng sáng tỏ.”
“Kể từ đó, nếu thật lập hắn?” Lục Thiên hỏi.
Ngọc dung trầm liễm, môi anh đào Khanh Trần khẽ mở: “Trạm vương dễ dàng buông tha? Cửu Vương gia bên này thêm nét bút, cũng không thể chống đỡ các thế lực khác. Huống chi, lập, không lập, lập người nào, chung quy chính là ở trong lòng hoàng đế, mỗi người một suy nghĩ, hoàng đế lại suy nghĩ thế nào?”
Mấy người lặng im, Dạ Thiên Lăng vẫn không nói, nhìn có chút đăm chiêu. Ngẫu nhiên giương mắt, lại thấy Khanh Trần cũng hướng hắn nhìn lại, đáy mắt tinh tế mật mật dẫn theo làn nước trong vắt, làm đáy lòng hắn nhẹ nhàng động, lại có loại mềm mại tận xương. Đáy mắt liền cũng mang theo trong sáng, vài phần tự nhiên ôn nhu, mày kiếm nhếch lên, chỉ nhìn hồng nhan ý cười đạm tuấn.
Đỗ Quân Thuật cùng Lục Thiên liếc nhau, nói: “Khá lắm, trai cò tranh chấp, dĩ nhiên, mấu chốt vẫn là ở Phượng gia. Phượng gia từ khai quốc tới nay nhiều thế hệ cùng hoàng tộc làm đám hỏi, đứng đầu tứ đaih gia tộc, năm đó hoàng đế đăng cơ, đó là Phượng cũng ra lực, nếu tại đây thêm một nét bút, sợ là hoàng đế cũng khó ức thế. Tả tướng một lời vừa động liên quan đến việc trọng đại, Mẫn Thành hoàng hậu là biểu muội tả tướng, Cửu Vương gia là con trai Mẫn Thành hoàng hậu, cũng là con rể Tả tướng. Quận chúa có thể cho Đỗ mỗ một câu trả lời?”
Khanh Trần nâng mắt, trong mắt ánh đèn nhoáng lên một cái, vô luận nói như thế nào, nàng cũng vẫn là người Phượng gia.
Nhưng mà Phượng gia, giống như một cái đầm nước sâu không đáy, nàng cùng Phượng Diễn này “Cha và con gái”, thử suy đoán lẫn nhau, ai cũng đoán không ra ai. Những lời này, bảo nàng trả lời thế nào?
Bất đắc dĩ nhíu mày, chính không biết trả lời Đỗ Quân Thuật như thế nào, nghe Dạ Thiên Lăng nói: “Tả tướng nơi đó ta đều có tính toán, ngươi không cần nghĩ nhiều.” Nhưng thật ra đem nàng đặt ngoài Phượng gia, bớt khó xử.
Khanh Trần cười:“Cũng là vô phương, Phượng gia từ xưa đến nay dựa vào là đều là đám hỏi, Tiêm Vũ đã vong, Loan Phi cũng đi, nếu ta sở liệu không sai, Phượng gia cũng sẽ án binh bất động. Dù sao nhìn Phượng Diễn mà nói, trong tay hắn chỉ còn một quân cờ.”
Đỗ Quân Thuật cùng Lục Thiên đối với việc Khanh Trần hô thẳng tên Tả tướng rất ngoài ý muốn, nhưng mà ý tứ của Khanh Trần cũng đã sáng tỏ.
Lời này làm Dạ Thiên Lăng trong lòng hơi động, hắn lại đột nhiên không thích nghe nàng cùng Phượng gia có đủ loại quan hệ, tổng cảm thấy không được tự nhiên. Đem cảm xúc này thu liễm, nâng tay nói:“Gia tộc quyền quý mặc dù quyền khuynh nhất thời, nhưng là có thịnh cực tất suy, nay việc thái tử không cần nói nhiều, ngược lại nhất định phải cảnh giới tứ phiên ở trong mắt. Đầu mối vừa động, tứ phiên tất có cơ hội dò xét mà loạn, lại đúng là cơ hội tốt để triệt phiên. Tước tứ phiên, Trung Nguyên nhất thống không lo, từ đó mới có thể buông tay sửa trị ngoại xâm, giảm đi mấy năm liên tục binh hoạn.”
Buổi nói chuyện này, đúng là đem ánh mắt phóng tới lâu dài, vẽ phác thảo cơ nghiệp bách thế ở trước mắt, lúc này đối với mỗi người ngắm nhìn trữ vị khinh thường mà luận. Ánh mắt kia có một chút thâm tuyển tự tin, giống như lúc đó tiến thối đều ở trong bàn tay, chỉ điểm giang sơn vạn dặm.
Mạc Vẫn Bình gật đầu nói:“Tứ gia nói phải, tứ phiên không trừ, hoạn không dứt, trữ vị này sớm muộn gì cũng giống như vô thực.”
Chử Nguyên Kính âm thầm cân nhắc, một phen này nói cũng là sáng tỏ đường suy đám quý tộc, triều đại văn thần nhiều ra mấy nhà quý tộc, thậm chí thay nhau thừa kế, võ tướng phần nhiều là đẫm máu chinh chiến đi ra, thân chúc hàn môn. Hơn nữa từ khi Lăng vương chấp chưởng bộ binh, một mực chỉ luận quân công, bất luận gia thế, đề bạt một số lượng lớn hàn môn tướng sĩ. Quân giới mang binh đại tướng đã dần dần hình thành hàn môn nhất phái, cùng đám quý tộc chống đỡ. Quý tộc tá chính đã lâu, sớm muộn cũng không khác tứ phiên, lấy Lăng vương vừa lãnh minh duệ, có thể để bọn họ phát triển an toàn? Điều này cũng khiến cho hắn cùng mấy văn thần tân tiến tình nguyện tùy tùng phía sau, chủ tử trước mắt này cùng hoàng tử khác không giống nhau, bễ nghễ giang sơn, khí độ mênh mông, cách tân đồ trị khát vọng cao xa, hết thảy đều khiến cho hắn thần phục.
Đồng hồ nước thanh thanh nhỏ giọt, bóng đêm càng thâm trầm, Dạ Thiên Lăng nhìn nhìn ngoài cửa sổ tối đen, nói: “Chuyện đó dựa theo quận chúa nói mà làm đi.”
Mấy người hiểu ý, Mạc Vẫn Bình nói: “Tứ gia, đã là canh ba, ta cũng nên đi trở về.” Đối với Lục Thiên ba người vừa nháy mắt, cáo từ đi ra.
Đỗ Quân Thuật trước khi đi liếc mắt nhìn Khanh Trần thật sâu một cái, nhớ tới mấy năm trước rượu vào phóng đãng cùng Lăng vương bình luận nữ tử thiên hạ, nhưng lại không có một người có thể vào trong mắt. Ngày đó có từng nghĩ trên đời có một nữ tử như vậy, thật đáng quý, Lăng vương nay tình đã đâm sâu, duyên phận vi diệu, tuyệt không thể tả. Nghĩ đến đây, tâm tình thư sướng, vỗ đầu vai Lục Thiên nói:“Lục lão đệ, nhân sinh thống khoái, tối nay không say không về!”
Lục Thiên đối với hắn tùy tính đã sớm thành thói quen, ha ha cười: “Tiểu đệ phụng bồi.” Theo hắn sóng vai mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...