Buổi tối kia cũng không có lưu lại trong lòng Khanh Trần ấn tượng sâu sắc, bởi vì đối với một người hiện đại, cái gọi là hoàng tộc tôn quý, cái gọi là đế vương uy nghiêm, cũng không phải chuyện quá khó tin, mặc dù chính mắt thấy, cũng chỉ như trong một giấc mộng bình thường.
Đang ở trong mộng, chính làý tưởng của Khanh Trần nhiều ngày nay. Nàng luôn cảm thấy mình hẳn nên tìm cách trở về đúng thời không, dù sao một ngày nào đó cũng trở về, đối với những người ở nơi này, đều bày một bộ dáng bàng quang xem diễn..
Nhân sinh như giấc mộng, mộng như nhân sinh, giống như Trang Sinh hiểu mộng, không biết mình là con bướm, hay chỉ là mơ thấy con bướm.
Dù sao màn che đỏ trên đài diễn vén ra, cần gì để ý mình sẽ sắm vai nhân vật gì, chỉ cần tay áo như lưu vân thủy giơ lên, xướng rõ ràng có nề nếp kêu, đó là mộng tốt, huống chi màn che đã nhấc lên, chẳng lẽ lại tùy ngươi xướng hay không xướng?
Người xem diễn đương nhiên quan tâm đến diễn sẽ không bỏ qua, không bằng diễn cho không khí phấn khởi tưng bừng lên.
Ngày hôm sau, vẫn là ở trong phủ Thất hoàng tử, không có giống như Khanh Trần hy ngủ ngon một lúc, một lúc sau đã tỉnh mộng trên giường. Đối với những người trước đó, lưu lại ấn tượng duy nhất đó là ánh mắt Dạ Thiên Minh sầu thiết bi thương, làm cho thời điểm nàng nhớ tới đều cảm thấy trong lòng nặng nề, cảm thấy có chút phiền muộn không xua đi được.
Trời đầy mây, không khí có chút oi bức, Dạ Thiên Trạm được hoàng đế chiêu tiến cung đi bồi vương tộc thánh tây Đột Quyết vào kinh diện kiến, không ở trong phủ. Khanh Trần xuất ra mấy bài thơ tuyết đào tiên, chọn một cây bút lông sói, mài mực, tâm bình khí hòa ngồi ở trước bàn luyện chữ. Tựa như Cận phi các nàng mỗi ngày nhàn tĩnh như nước làm chút châm tuyến nữ hồng, cuộc sống của nữ tử nơi này luôn như thế, vĩnh viễn ảm đạm không màu sắc.
Ti la không những sinh trưởng mạnh, thân cây cao to, ta chỉ có thể nhìn cây rậm rạp che trời, lại vĩnh viễn tỏa hơi ấm, như việc hẳn phải làm, như một người bảo vệ. (???????chả hiểu ti la là cái cây quái quỷ gì nhưng đây có thể hiểu ý là đang ví người phụ nữ cổ đại)
Bất quá mặc dù trong lòng Khanh Trần biết rõ ràng, nàng cũng sẽ không cam tâm sống cuộc sống như thế, chỉ là tâm nàng có chút yên lặng mà thôi, không đến mức bị chút cảm xúc lo lắng uể oải xâm chiếm, nếu trở lại thế giới kia, nàng có thể cam đoan Ninh Văn Thanh vẫn là Ninh Văn Thanh.
Viết vẫn là vài câu trước kia “Sinh không thể vì tướng tế thế, cũng làm vì y cứu người”, ngừng bút nhìn, mặc dù viết không tốt bằng hắn, nhưng chung quy đã có chút phong cách riêng của bản thân. Chữ như người, người không có khả năng hoàn toàn giống nhau, chữ đương nhiên cũng sẽ không giống, chính là nhìn kỹ lại, thần cốt trung quy có cái gì đó không mưu mà hợp, không khỏi cười.
Nhất thời hưng phấn, đem mấy bài thơ tuyết đào tiên sắp xếp lại, huy bút hành thư, nhất bút tiêu sái từng chữ tưng chữ nhẹ nhàng phóng ra, ngay lập túc bị một người từ ngoài cửa tiến vào bắt lấy tay:“Làm gì vậy?” Đúng là Dạ Thiên Li.
Khanh Trần cười nói:“Nhàm chán luyện chữ.”
Dạ Thiên Li tiến lên nhìn nhìn:“Cả ngày ở đây chắc rất buồn, không bằng theo ta đi bãi săn cưỡi ngựa, thế nào?”
Khanh Trần hạ bút:“Đang không có việc gì để làm cả, đã lâu không cưỡi ngựa rồi.” Vốn tự cao năm đó ở mã tràng cũng coi như cao thủ, ở trên lưng ngựa rong ruổi thập phần hứng thú, nhất thời liền bị Dạ Thiên Li khơi mào.
Khu vực săn bắn của Hoàng tộc cùng tràng cưỡi ngựa hiện đại không giống nhau lắm, Khanh Trần khi đến nơi này cơ hồ nghĩ đến đến thảo nguyên mênh mông vô bờ . Thời tiết có một chút âm u, ngẫu nhiên như có như không có chút mưa bụi mênh mông, nhè nhẹ từng đợt từng đợt vẽ loạn trên đại địa, nơi xa có thể bát gặp cây cối sơn dã, như họa bàn phập phồng trải ra, tựa hồ cùng chân trời xa xôi tiếp làm một tuyến.
Khanh Trần mặc ra một thân kỵ trang màu tím Dạ Thiên Li vừa mới đưa cho nàng, tóc dài buộc gọn ở sau đầu có vẻ oai hùng hiên ngang, chính là đi rồi một vòng lại một vòng nhưng lại không tìm được con ngựa vừa ý, Dạ Thiên Li cười nói:“Thấy thế nào cũng giống như ngươi đang tuyển Phò mã?”
Khanh Trần liếc mắt trừng hắn một cái:“Chọn ngựa giống như chọn phu quân, phải hợp ý.”(Ngựa của Tứ ca lên sàn (^^)/) Lời nói chưa dứt, trên đồng cỏ xanh mướt bị phủ một lớp mưa bụi lại thấy được một bạch mã, toàn thân trắng như tuyết, thon dài mạnh mẽ, thần khí ngạo nghễ đứng ở phía trước cách đó không xa, cặp mắt kia sáng láng hữu thần mang theo kiệt ngạo bất tuân, linh quang bắn ra bốn phía, Khanh Trần nhất kiến chung tình, khen:“Hảo mã!”
Dạ Thiên Li theo phương hướng nàng chỉ vừa thấy, cười nói:“Ngươi chọn mãi, bất quá vẫn là hết hy vọng đi, thất ‘Vân Sính’ này không ai dám cưỡi.”
“Vì sao?” Khanh Trần một bên hỏi, người đã muốn đi đến chỗ con ngựa kia .
Dạ Thiên Li đành phải cùng nàng đi qua, nói:“Ngoài Vân Sính, còn có một Phong Trì là hai thất bảo mã năm kia tây Đột Quyết tiến cống đến, hảo mã tính liệt kén chọn chủ nhân, làm bị thương không ít người đâu, cho nên chỉ có nuôi thả bên trong khu vực săn bắn, ngươi đừng trêu chọc nó.”
Lúc này đi đến cạnh con ngựa, Vân Sính nhìn thấy có người lại đây, khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mình thon chân dài thong thả xoay người rời đi. (vãi cả ngựa)
Thật đúng là ngạo khí mười phần, Khanh Trần trong lòng biết gặp phải liệt mã, liền giống như đối đãi người phi thường, thập phần không dễ thuần hóa, nhưng một khi thần phục cho mình, lại cực kỳ trung thành với chủ nhân, cũng không đuổi theo Vân Sính, chỉ đứng ở đó nhẹ nhàng kêu lên:“Vân Sính......” Trên mặt mỉm cười vô hại, đẹp không sao tả xiết. (mỹ nhân kế 0rz)
Vân Sính dừng lại nhìn nhìn Khanh Trần, trong mắt toát ra vẻ cảnh giác nhưng cũng có thần sắc thú vị .
Dạ Thiên Li thấy Khanh Trần đứng cách Vân Sính không xa, nghiêm trang giống như cùng ngựa nói chuyện. Không khỏi cười lắc đầu, dù sao chỉ cần nàng không muốn chọn con ngựa tốt hơn, như thế nào cũng đều đâu có, bồi nàng ngoạn là được. Khó có được hôm nào có tính nhẫn nại hơn hôm nay, liền đứng ở bên dưới một tàng cây chờ. Ai ngờ bất quá một hồi thần công phu, Khanh Trần đột nhiên quay đầu cười với hắn, đắc ý trừng mắt nhìn, nhưng lại rất nhanh xoay người lên ngựa.
Dạ Thiên Li chấn động, hô:“Khanh Trần!” Vân Sính có vẻ thực không hài lòng hí dài một tiếng, tiếp theo liền giống như một đạo ngân quang bình thường phóng về phía trước.
Dạ Thiên Li vội vàng hô lên một tiếng, một hắc mã cách đó không xa lao ra, nháy mắt đến trước mặt hắn, cả thân mình đen thùi sáng bóng, xem ra cũng không phải vật phàm. Hắn phi thân lên ngựa, cầm chắc dây cương nhanh chóng theo phương hướng Vân Sính đi đuổi theo, nhưng Vân Sính thần tuấn vô cùng, lúc này sớm chỉ có thể nhìn đến xa xa một điểm trắng nhỏ, Dạ Thiên Li biết liệt mã lợi hại, một thân mồ hôi lạnh, quất mạnh điên cuồng đuổi theo, đã thấy một người một con ngựa càng ngày càng xa, làm sao truy đến được.
Khanh Trần bị Vân Sính mang theo mạnh mẽ lao đi, lúc đầu hoảng sợ, bất quá dù sao đã cưỡi qua nhiều ngựa tốt, liền nhanh chóng ổn định lại, an ổn ở trên ngựa. May mà Vân Sính chỉ phóng chạy như điên, cũng không có loạn bãi muốn hất người trên lưng xuống. Khanh Trần lập tức thu liễm tâm thần, điều chỉnh tư thế, vai mở ra hơi hơi cúi người, tận lực cùng Vân Sính bảo trì vận luật.
Bên người tật phong lạnh thấu xương, quất lên da thịt sinh đau, cảnh sắc ven đường nhanh chóng lui về phía sau. Khanh Trần gan lớn, lạt mềm buộc chặt, đơn giản buông tay thả nhẹ dây cương, chẳng những không ước thúc Vân Sính, ngược lại dung túng nó chạy gấp, cùng Vân Sính càng chạy càng hưng trí, thanh thúy cười nói:“Vân Sính, chạy tốt lắm!” Không biết chạy bao lâu, hơi ghìm dây cương, Vân Sính dần dần thu lại dã tính, nghe nàng chỉ huy.
Phía sau xa xa truyền đến tiếng la lo lắng của Dạ Thiên Li, Khanh Trần thật cẩn thận lôi kéo dây cương, nói với Vân Sính:“Vân Sính, ngươi chạy nhanh như vậy, chắc hù chết bọn họ.” Coi Vân Sính như người mà đối đãi.
Ngựa có linh tính, Vân Sính tuy rằng tính tình hoang dã, nhưng tựa hồ cùng Khanh Trần có duyên, như là có thể nghe hiểu lời nói của Khanh Trần, tốc độ chậm lại. Trong nháy mắt, Dạ Thiên Li rất nhanh đuổi đến, kéo theo không ít thị vệ.
Khanh Trần ở trên lưng ngựa nhìn lại, thấy thị vệ của Dạ Thiên Li có mấy người cầm dây thuần ngựa, có vẻ muốn cứng rắn quật ngã Vân Sính. Đột nhiên hứng trí, mị nhãn trong suốt lộ ra điềm báo có trò đùa dai, ý cười giảo hoạt đáng yêu, cúi người nói:“Vân Sính, chúng ta cùng nhau trêu chọc bọn họ, so với chính mình tự chơi đùa thích hơn nhiều.”
Vân Sính tuy rằng không thể trả lời, nhưng Khanh Trần lại có thể cảm giác nó đồng ý phối hợp, cố ý thả chậm tốc độ làm cho bọn Dạ Thiên Li vượt qua, Khanh Trần liền cũng chủ động hô lớn:“Cứu mạng!”
Dạ Thiên Li lúc này đã muốn đến bên người nàng, vội la lên:“Ngươi phủ xuống lưng ngựa ổn định thân mình!” Tay định kéo dây cương, bị Vân Sính né qua, đương nhiên, đó là do Khanh Trần một bên kéo “Thực không cẩn thận ” Âm thanh yếu ớt run lên.
Thị vệ ở phía sau thấy Khanh Trần ở trên ngựa nhìn như cực kỳ nguy hiểm, Dạ Thiên Li gấp đến độ lửa xém lông mày, lập tức tiến đến, dây thuần ngựa liền đưa lại đây.
Vân Sính bị Khanh Trần chỉ huy, vốn hăng hái tiến về phía trước, lại mạnh mẽ dừng lại, chẳng những đem nhân mã đuổi theo vọt về trước vài bước, dây thuần ngựa bay tới cũng đều thất bại, tiếp đó như thần long bái vĩ xoay người, quay đầu về phía sau chạy đi.
Khanh Trần cưỡi ngựa vốn rất tốt, hơn nữa Vân Sính là lương câu chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, người ngựa tâm linh tương thông, cùng bọn thị vệ chơi đùa. Vân Sính đùa đến phóng tính, có khi không cần Khanh Trần chỉ huy, tự nhiên cũng đem bọn họ đùa giỡn xoay quanh.
Dạ Thiên Li đi theo Khanh Trần cùng Vân Sính vòng vo vài vòng, đột nhiên tỉnh ngộ thấy không đúng. Lưu tâm lại, Khanh Trần trên mặt quả thực đang cười xấu xa giống như tiểu hồ ly vô tâm vô phế, làm sao có nửa phần bóng dáng sợ hãi, trong lòng vừa cười vừa tức, đúng là mất công lo lắng một hồi.
Khanh Trần liếc mắt một cái thoáng nhìn Dạ Thiên Li lắc cương dừng ngựa, biết bị hắn nhìn thấu, nói nhỏ với Vân Sính:“Làm lộ rồi, chúng ta cùng hắn chạy đua thôi” Vừa nói ra liền ghìm cương lại, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với Dạ Thiên Li, thực vô tội, thực thiện lương, thực động lòng người:“Chúng ta so cước trình, nhìn xem ai cưỡi mau, như thế nào?”
Dạ Thiên Li dở khóc dở cười:“Ngươi định hù chết ta? Thất ca muốn ta chăm sóc ngươi, ngươi nếu làm sao, ta không bị hắn mắng chết mới là lạ!”
Khanh Trần không nghĩ trong lời nói Dạ Thiên Li có ý khác, hé miệng cười:“Ngươi không phải ngày hôm qua nói thích hoa hồng lộ sao? Thắng ta liền phối chế đưa cho ngươi.”
Dạ Thiên Li hung hăng liếc mắt trừng nàng một cái, lại bị nàng dùng ánh mắt thanh minh vô tội đến cực điểm nhìn lại, phóng ngựa tiến lên, trong đó lại có chút ý cười giảo hoạt.
Khanh Trần lắc dây cương:“Bắt đầu!” Vừa dứt lơi, Vân Sính đã muốn giống tên muốn rời cung bắn ra.
Dạ Thiên Li kẹp chặt bụng ngựa, không cam lòng yếu thế, theo sát sau đó.
Thiếu niên tư thế oai hùng, kỵ mã như rồng, hai người một trước một sau bên trong khu vực săn bắn, đùa giỡn hăng hái nhẹ nhàng vui vẻ. Vân Sính quả thật là lương câu trăm năm khó gặp, hắc mã của Dạ Thiên Li dù cũng là cực phẩm, vẫn không sánh bằng.
Chính lúc đang cao hứng, xa xa một đám người nghênh diện lại đây , Khanh Trần lập tức ngưng thần nhìn lại, vừa thấy, đúng là thái tử Dạ Thiên Hạo dẫn theo một đội thị vệ chạy như bay đến. Nhìn hắn bộ dáng thanh tú nhã nhặn, ai ngờ mặc một thân trang phục võ sĩ , ở trên ngựa cũng mang bộ dáng hào sảng, không chút thua kém người khác.
Khanh Trần vỗ vỗ Vân Sính muốn nó dừng lại, Vân Sính nói dừng là dừng, vững vàng đứng lại, Dạ Thiên Li theo sát mà đến, không kém là mấy.
Khanh Trần thu cương xuống ngựa hành lễ với thái tử, chân vừa chạm xuống đất, chỉ cảm thấy hai chân vừa mỏi rã, suýt nữa không đứng lên được, Dạ Thiên Li vội đỡ lấy nàng:“Làm sao vậy?”
Vân Sính chậm rãi thản nhiên đi đến một bên người nàng, không thèm nhìn người khác. Khanh Trần nắm tay Dạ Thiên Li đưa ra giúp đỡ: “Mệt chết.” Cưỡi ngựa tuy rằng đối với thể lực yêu cầu không cao, nhưng dù sao lâu rồi chưa cưỡi lại đụng phải Vân Sính ngựa khó thuần, đúng là vẫn còn có chút ăn không tiêu.
Dạ Thiên Li nhìn Khanh Trần cau mày đi đứng, nói:“Ai bảo ngươi đi trêu chọc Vân Sính, không ngã đã là mệnh lớn.”
Khanh Trần thần thái bay lên:“Ngươi còn nói Vân Sính tính dã, nó nghe lời ta nói đó.”
Dạ Thiên Hạo vẫn nhìn Vân Sính, lúc này đem ánh mắt từ trên người Vân Sính thu hồi, không thể tin nói:“Nhưng lại là Vân Sính!”
Khanh Trần cười nói:“Quả thực là ngựa tốt.” Dứt lời bấm tay tách một cái, ngẩng đầu nhìn Vân Sính.
Vân Sính hiển nhiên còn không tiếp đón thập phần tình nguyện như vậy, ngạo khí mười phần hí lên một tiếng, mới lại gần bên người Khanh Trần. Khanh Trần đưa tay sờ sờ bờm nó, ánh mắt lộ ra vẻ thân mật, lấy ra một khối hạt thông đường, Vân Sính không chút khách khí ăn, thuận tiện còn dùng cái mũi cọ cọ bàn tay Khanh Trần, rốt cục tỏ vẻ thân thiết, mặc kệ Khanh Trần đem bờm nó vo loạn.
Thái tử nói với Dạ Thiên Li:“Phụ hoàng cùng tây Đột Quyết A Sử Vương kia đến mã tràng, chính là muốn tìm Vân Sính.”
Dạ Thiên Li hướng bên kia nhìn tới, vừa nhìn, mơ hồ có thể thấy cấm vệ quân cầm đại kỳ màu vàng, biết là hoàng đế đích thân tới, nói:“A Sử Vương kia muốn tìm Vân Sính, là muốn đem Thiên triều ta chê cười?”
Lại nói bộ tộc Đột Quyết chiếm cứ Mạc Bắc, mặc dù do phân tranh Vương vị phân liệt thành hai bộ tộc, nhưng từ khi Thiên triều lập quốc tới nay thủy chung cùng Trung Nguyên chiến hỏa không ngừng. Năm kia Tây Đột Quyết binh phạm Kế Châu đại bại, A Sử Vương sai sứ thần đến Thiên triều cống hai thất bảo mã Phong Trì Vân Sính, mĩ kỳ danh là cống phẩm, trên thực tế là muốn chê cười. Liệt mã thảo nguyên khó thuần, bình thường người chạm vào đều không thể, trước mặt sứ thần tây Đột Quyết tiến đến “Cầu hòa”, nếu là triều đình cao thấp không có người thuần phục Phong Trì Vân Sính, dù trên chiến trương thắng vô số trận cũng không bù nổi mất mặt này.
Tây Đột Quyết thật không ngờ là, năm rồi hai quân chinh chiến, cơ hồ mỗi một trận đều thua dưới tay thủ hạ Tứ hoàng tử, lần này mang đến Phong Trì Vân Sính, Tứ hoàng tử mắt thấy liệt mã làm ngã bị thương vài thuần mã sư, liền hướng hoàng đế chờ lệnh.
Tuy rằng Đột Quyết sứ thần hận không thể để Tứ hoàng tử ngã chết ở trên lưng ngựa, lại trơ mắt nhìn hai con ngựa trung liệt Phong Trì sau vài hiệp ngoan ngoãn hướng hắn cúi đầu xưng thần.
Vẻ mặt hờ hững yhanh lãnh, Tứ hoàng tử khống chế Phong Trì, giống như là một khối ngàn năm hàn băng, khiến sú thần Đột Quyết sợ hãi quay về. Cặp con ngươi thâm tịch như bầu trời đêm rộng lớn, cái loại ánh mắt lạnh lùng thản nhiên khinh thường nhất cố, tựa như lợi kiếm một phen họa xuất hàn quang, đem hai vạn thiết kỵ Đột Quyết chặn giết nơi ngoại cảnh. Nhiều lần chiến bại thảm hại, trong quân Đột Quyết hiện tại là nghe thấy tên Tứ hoàng tử liền biến sắc, đem coi như quỷ thần, gặp phải là đi đường vòng.
Nhưng hiện nay Tứ hoàng tử không ở Thiên trều, Phong Trì cũng theo hắn ở chiến trường tiền phương, A Sử Vương tuy là vì muốn biểu hiện mình không cùng Đông Đột Quyết có thành ý hợp tác mà đến triều kiến, nhưng cố ý muốn tìm Vân Sính, hiển nhiên tâm tư khó lường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...