Khi Hứa Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng, một con d.a.o găm nhỏ đã trượt ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình của ta, đ.â.m mạnh vào vai hắn.
"Lục Chiêu Ý!! ——"
Hắn như một con sư tử nổi cơn thịnh nộ nhảy dựng lên, đưa tay bóp cổ ta, nhưng chưa kịp dùng sức đã bị ta túm lấy vạt áo, dùng hết sức đẩy vào đầu giường, nghiến răng quát: "Hứa Trí Viễn, ngươi đã từng thua dưới tay ta một lần, sao còn dám xem thường ta?"
"Ngươi khinh miệt nữ nhân như vậy, cuối cùng lại c.h.ế.t dưới tay một nữ nhân, có phải là quả báo hay không?"
Trong mắt hắn, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, sát khí bừng bừng, ta biết đó là linh hồn của Hoàng thượng đang cố gắng hết sức để thoát ra, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, giang sơn Đại Sở không thể thiếu người!"
Ngay lập tức, ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói xa lạ, lạnh lùng: "Người dùng số 682 của Cục Quản lý Thời Không Hứa Trí Viễn, đã dùng tuổi thọ của mình để xuyên không lần thứ hai, hiện tại đã kết thúc quá trình xuyên không, tuổi thọ sẽ được thu hồi."
"Người đồng hành, người dùng số 681 Kim Uyển Uyển, cũng sẽ được thu hồi."
"Phát hiện dị thường trong tiểu thế giới, đường truyền sẽ bị đóng."
Ta kinh ngạc nhìn quanh, nhưng đại điện trống không, là Thái hậu đã ra tay, tìm cách đuổi những người canh gác ở đây đi, tạo cho ta cơ hội duy nhất.
Một lát sau, trên giường, Hoàng thượng lặng lẽ mở mắt.
Ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm lướt qua, ta lập tức nhận ra, đây không phải là Hứa Trí Viễn, mà là Hoàng thượng thật sự.
Ta vội vàng dùng bàn tay nhuốm m.á.u kéo tà váy, quỳ xuống: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng."
Giọng nói của hắn từ trên đỉnh đầu ta truyền xuống, cảm xúc khó đoán: "Lục Chiêu Ý, ngươi có biết tội g.i.ế.c vua là gì không?"
Ta lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Thần nữ không có ý g.i.ế.c vua, mà là vì nghĩ cho giang sơn Đại Sở, chỉ muốn đuổi con quỷ cô hồn chiếm cứ long thể Hoàng thượng kia ra ngoài."
Im lặng một lát, hắn lại hỏi ta: "Ngày đó ngươi nói, thân xác của Tạ Trọng Lâu cũng từng bị kẻ đó chiếm cứ?"
Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, ta đã đánh cược đúng.
"Vâng...!trước đây những lời nói và hành động thất lễ của Tạ Trọng Lâu, đều là do linh hồn kia gây ra." Ta cẩn thận lựa lời, "Không biết linh hồn đó từ đâu đến, dường như rất căm ghét giang sơn Đại Sở, đã làm nhiều việc bất lợi cho quốc gia và bách tính.
Tạ Trọng Lâu vì muốn đẩy lui hắn, đã không tiếc làm tổn thương chính mình.
Thần nữ cả gan suy đoán, có lẽ thương tích và đau đớn sẽ khiến linh hồn đó phải lùi bước..."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đá tung, tiếp đó Tạ Trọng Lâu toàn thân đẫm máu, tay cầm kiếm bước vào, mũi kiếm chỉ thẳng vào Hoàng thượng: "Hứa Trí Viễn, ngươi chỉ là một hồn ma vất vưởng, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ mình có thể làm loạn hay sao?"
Ta giật mình, vội vàng quát lớn: "Tạ Trọng Lâu, chàng thật vô lễ!"
Giữa hai hàng lông mày của hắn là sát khí sắc bén và vẻ mệt mỏi mơ hồ, có lẽ hắn đã c.h.é.m g.i.ế.c một con đường m.á.u từ Bạch Hạc Đình, rồi phi ngựa không ngừng nghỉ về kinh thành.
Chỉ để gặp ta.
Lần cuối cùng hắn đến gặp ta trước khi rời kinh, từng lời từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chiêu Chiêu, nàng hãy ở lại kinh thành, đợi ta trở về cưới nàng.
Lòng ta chua xót dâng trào, gần như không nói nên lời, nhưng vẫn nghiến răng nói: "Chàng đã trở về rồi, sao không vào bái kiến Hoàng thượng?"
Tạ Trọng Lâu gần như ngay lập tức hiểu ra.
Hắn chống mũi kiếm xuống đất, quỳ xuống: "Là thần quá lo lắng nên mới hồ đồ, đã thất lễ, mong Hoàng thượng giáng tội."
"Không cần giáng tội.”
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm ấm của Hoàng thượng như cười như không vang lên, "Lòng trung quân ái quốc của Tạ khanh, trẫm đã rõ.
Thánh chỉ kia là trẫm say rượu mới viết, không thể xem là thật, khanh hãy cùng Lục cô nương trở về, ngày mai Thái hậu sẽ hạ chỉ ban hôn."
"Thần tuân chỉ, tạ ơn Hoàng thượng."
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nhớ đến Thẩm Tú.
Giờ đây Kim Uyển Uyển đã rời khỏi thân xác nàng, hẳn là người tỉnh lại chính là Thẩm Tú thật sự rồi chứ?
"Hoàng thượng, Thẩm cô nương của Tuyên Bình hầu phủ..."
Hoàng thượng nhìn ta thật sâu: "Trẫm sẽ hạ chỉ, lệnh cho Tuyên Bình hầu dạy dỗ con gái cho tốt, đợi nàng ta học được quy củ rồi sẽ ban hôn khác."
......
"Tuy hoàng thượng không chịu tin những chuyện ma quái này, nhưng nay đã đích thân trải qua một lần, cũng không thể không tin." Trên xe ngựa trở về phủ, Tạ Trọng Lâu nhẹ nhàng giải thích với ta.
Ngừng một lát, hắn đột nhiên ôm ta vào lòng, cúi đầu hôn lên trán ta.
"Chiêu Chiêu, cô nương tốt của ta, nàng thật dũng cảm, thật tuyệt vời."
Trên người hắn vẫn còn mang thương tích, tay ta cũng dính máu, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ mệt mỏi.
Mùa hè oi ả, đêm xuống vẫn còn nóng bức, trong xe ngựa mờ tối, mùi hương không thể nói là dễ chịu.
Nhưng từ trong mùi m.á.u tanh thoang thoảng này, ta lại tìm thấy một chút bình yên sau cơn bão tố, nhẹ nhàng nhắm mắt lại trong vòng tay Tạ Trọng Lâu.
Ta thật sự quá mệt mỏi rồi.
Dù trong lòng còn nhiều thắc mắc, chẳng hạn như Kim Uyển Uyển và Hứa Trí Viễn đã đi đâu, hay tại sao Tạ Trọng Lâu kiếp trước không thể thoát khỏi nhà tù như kiếp này.
Nhưng lúc này, ta không muốn nghĩ thêm nữa.
Ta và Tạ Trọng Lâu, thật sự rất cần khoảnh khắc bình yên này.
Tạ Trọng Lâu đưa ta về phủ Thái phó, từ biệt cha mẹ và huynh trưởng ta, nhìn ta thật sâu một cái, rồi thúc ngựa trở về phủ Tướng quân.
Ngày hôm sau, thánh chỉ ban hôn từ trong cung đã đến.
Nghe nói trên triều đình, Tạ bá phụ và cha ta đã tranh cãi một hồi như thật, nhưng sau khi tan triều, cả hai lại bị Hoàng thượng triệu vào ngự thư phòng.
"Đừng diễn nữa." Hoàng thượng thản nhiên nói, "Trẫm không phải kẻ ngốc, nếu ngay cả thật giả cũng không phân biệt được, thì ngôi vị hoàng đế này cũng chẳng cần ngồi làm gì."
Cha ta vội vàng quỳ xuống: "Lão thần đã phạm tội khi quân, xin Hoàng thượng trị tội."
"Lục khanh là bề ta trụ cột, lại là Thái phó, trẫm làm sao có thể trị tội khanh được?"
Cha ta nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoàng thượng, vội vàng ho khan hai tiếng, yếu ớt nói: "Thần tuổi đã cao, không thể tiếp tục chia sẻ gánh nặng với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng cho thần cáo lão hồi hương, không can dự vào triều chính nữa."
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hoàng thượng cũng thốt ra một chữ nhạt nhòa: "Chuẩn."
Ta nghe được chuyện này, nước mắt chực trào, bèn cố ý tìm đến thư phòng, quỳ xuống trước cha từ xa: "Là Chiêu Ý không tốt, đã liên lụy đến nhà họ Lục."
"Chiêu Chiêu à, chuyện này không liên quan gì đến con." Cha ta vội vàng xua tay, ra hiệu cho huynh trưởng đỡ ta dậy,
"Công cao lấn chủ, từ khi vào triều làm quan, ta đã hiểu được chân tướng này.
Cho dù con có không thành thân với Trọng Lâu đi chăng nữa, thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra.
Cha đã già rồi, tương lai nhà họ Lục để lại cho Chiêu Huyền vậy”
"Sẽ thật tốt nếu sau này ta và mẹ con có thể ngày ngày trồng hoa, cùng nhau đi du ngoạn."
Trong ánh nến mờ ảo, Huynh trưởng ta lau nước mắt cho ta:
"Chiêu Ý, nếu sau này Tạ Trọng Lâu dám ức h.i.ế.p muội, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn yên."
Ta nắm lấy tay huynh ấy, nũng nịu thì thầm: “Huynh luôn là người đối xử tốt nhất với muội.”
Sau khi chọn ngày tốt để cử hành hôn lễ, Tạ Trọng Lâu đã chuẩn bị rất lâu.
Hắn còn không quản ngại, chuyển đến Lục phủ mấy rương gấm vóc lụa là thượng hạng, từ trâm cài, vòng ngọc cho đến giá y, đều một tay lo liệu chu toàn.
"Ta không nỡ để Chiêu Chiêu phải nhọc lòng thêm nữa."
Dưới ánh trăng thanh dịu, nụ cười của hắn lại còn rực rỡ hơn cả nắng mai.
"Chiêu Chiêu, nàng đã vất vả nhiều rồi.
Từ nay về sau, chẳng cần bận tâm điều chi, chỉ an yên mà đợi, rồi xinh đẹp bước lên kiệu hoa về nhà ta."
Ngày đại hỷ, ta dậy từ tinh mơ chỉnh trang, làm lễ bái thiên địa, tiếp đón quan khách, mãi đến canh ba mới được nghỉ ngơi.
Tạ Trọng Lâu nhẹ nhàng vén khăn voan, cùng ta uống rượu hợp cẩn, rồi sai người lui ra hết.
Màn trướng buông xuống, hắn đưa tay, cởi dây áo nhỏ của ta, để lộ một vùng núi tuyết trắng xóa, điểm xuyết những đóa hồng mai mới nở.
Tạ Trọng Lâu cúi xuống, khẽ thì thầm bên môi ta: "Chiêu Chiêu."
"Những ngày sau khi thành thân với Tạ Trọng Lâu, là như thế này."
"Ta sẽ không bao giờ để nàng đau đớn."
Ta nhắm chặt mắt, cắn môi, cố gắng thoát khỏi những ký ức như cơn ác mộng.
Tạ Trọng Lâu nâng má ta, dịu dàng mà nồng nhiệt hôn lên môi ta: "Chiêu Chiêu, mở mắt ra, nhìn ta."
Ta run rẩy mở mắt, tầm nhìn dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, và Tạ Trọng Lâu trước mắt ta, gần trong gang tấc, vẫn là chàng thiếu niên dịu dàng và nồng nhiệt trong ký ức của ta.
Nỗi đau trong ký ức dần tan biến vào khoảnh khắc này, cuối cùng ta cũng vòng tay ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn.
Sau một hồi ái ân mặn nồng, mãi đến sau nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Ta lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, có một màn sương trắng mờ ảo, như thể là từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, ta nhìn thấy chính mình kiếp trước, một thân áo đỏ đứng trước biển lửa của phủ Tướng quân, khàn giọng gọi tên Tạ Trọng Lâu, rồi mỉm cười rơi lệ.
Và người ngoài cuộc này, khi nhìn thấy ta như vậy, lại cảm thấy một nỗi đau thấu tận tâm can.
"Chiêu Chiêu."
Trong khoảnh khắc giọng nói quen thuộc này vang lên, ta chợt nhận ra, đó là Tạ Trọng Lâu.
Đây là kiếp trước, hắn bị giam cầm trong thân xác, không thể thoát ra.
Và điều hắn nhìn thấy, là một Lục Chiêu Ý mù quáng vì yêu, không đ.â.m đầu vào tường thì không quay đầu lại.
Giữa màn sương và biển lửa đan xen, ta nghe thấy giọng nói khàn đặc, trang nghiêm, như thể khóc ra m.á.u của hắn:
"Nếu trên đời này thật sự có thần phật...!Tạ Trọng Lâu nguyện không luân hồi, dâng hiến tất cả, để cầu xin một lần làm lại."
"Cầu cho cha mẹ ta và Lục Chiêu Ý bình an một đời, không bị tổn thương chân tình, không gặp kẻ ác."
"Còn Tạ Trọng Lâu ta, sống c.h.ế.t có trời."
(Hết).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...