Túy Khách Cư

Hôm nay hình như có chút lạnh
nha! Ta đứng ở hậu viện, đang cầm một đống quần áo chưa giặt. Quả nhiên là thời
tiết tháng chín a! Lại nói, vấn đề quần áo mùa đông của bọn lao công miễn phí
của ta... Có phải là nên làm luôn hay không?

Trong lúc ta đang nghĩ ngợi,
Khách Lộ vừa đi lại đây.

“Sớm a, Khách Lộ.” Ta cười chào
hỏi hắn.

“Ừ.” Hắn gật gật đầu. Hắn nhìn
nhìn quần áo trong tay ta, mở miệng nói: “Ta giúp cô múc nước.”

“Tốt.” Ta cầm quần áo bỏ vào bồn,
vui vẻ nói.

“Huynh thức dậy thực sớm a.” Ta
tiếp nhận thùng nước trong tay hắn, “Đám kia chắc còn đang ngủ nhỉ?”

“Ừ.” Hắn trả lời ngắn gọn, “Ta đi
xay sữa đậu nành.”

Ta không khỏi mừng thầm trong
lòng. Woa! Nhân sinh trên đời, ta làm sao lại có thể tìm được tiểu nhị chịu
khó, lại tự giác, có năng lực làm việc, lại không cần tiền công, diện mạo
thượng thừa, lại không nói nhiều! Chuyện tốt thật nhiều a!

“Đúng rồi...” Hắn xoay người,
“Rượu trong hầm...”

Ta lập tức nhảy dựng lên. “Nguy
rồi! Ta đã quên nhập hàng!” Aiz, chỉ trách việc buôn bán gần đây của Túy khách
cư thật sự là thật tốt quá. Rượu trước đây mười mấy năm cũng chưa bán xong, vậy
mà chỉ trong mấy tháng này bán đến không còn lại bao nhiêu, còn cung không đủ
cầu. Mà kẻ nhàn nhã như ta lại quên luôn chuyện nhập hàng!

“Bây giờ còn kịp!” Ta bỏ quần áo
trong tay xuống, chạy đi, nghĩ lại không đúng, lại quay đầu nói, “Khách Lộ,
huynh có rảnh không?”

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng
đuổi kịp.

Aiz, hy vọng còn kịp.

...

“Kì Phong gia gia.” Mặc dù có
chút ngượng ngùng, nhưng ta vẫn gõ cửa thật mạnh.

“Ai a? Mới sáng sớm.” Kì Phong gia gia vừa ngáp vừa mở cửa,
“Ồ, là Đinh nhi à.”

“Kì Phong gia gia.” Ta có chút áy náy nói, “Con đến chuyển
vài hũ rượu.”

“Rượu?” Ông cười cười, “Xem ra buôn bán không tệ nhỉ!” Ông mở
cửa rộng một chút, “Vào đi.” Ông lườm lườm Khách Lộ, “Tiểu tử này là ai a?”

“Hắn là tiểu nhị trong điếm ta.”
Ta đang vội a, đợi mở cửa tiệm mà không có rượu bán thì thảm, ta cũng không
rảnh nói chuyện phiếm.

Kì Phong gia gia cũng không hỏi
nhiều, ông xoay người vào nhà, mở cửa phòng trong. “Tự mình chuyển đi.”

Rượu của Kì Phong gia gia chỉ
cung cấp cho ta cùng Nguyệt di, cho nên kho trữ hàng này của ông có chút không
giống chỗ thường. “Khách Lộ, phiền huynh.” Ta lấy một vò Trúc Diệp Thanh, nói
với Khách Lộ, “Còn có ba vò ở bên kia...” Ta nói chưa xong, Khách Lộ đã nhấc vò
rượu trong tay ta.

“Để ta làm.” Hắn lại cầm lấy một
vò, đi ra phía ngoài.

Nhìn hắn nhanh nhẹn đem vò rượu
đặt vào xe đẩy tay ở ngoài cửa, ta không khỏi có cảm giác khác thường. Được
người chiếu cố như vậy, là chuyện bao lâu trước kia...

“Tiểu tử này rất chịu khó nha!”
Kì Phong gia gia vuốt râu cười nói, “Làm sao tìm được thế?”

Ta thở dài, “Tự mình tìm tới
cửa.”

“Thật không? Thú vị!” Kì Phong
gia gia đột nhiên cười gian.

Khách Lộ cũng không để ý, mà là
tiếp tục chuyển rượu.


Lúc này, Kì Phong gia gia đột
nhiên cầm một vò rượu ném về phía Khách Lộ. “Tiểu tử, lấy thêm một vò thế nào?”

Không, không, không thể nào? Rượu
của ta a...

Khách Lộ hai tay đều cầm vò rượu,
căn bản vô lực tiếp đón. Nhưng mà hắn không chút do dự, xoay lưng lại, nhấc
chân tiếp được vò rượu kia, lại đem đặt trên đất. Phản ứng cực nhanh, động tác
nhẹ nhàng, quả thực làm cho người ta không thể tin được.

Ta không khỏi thở ra. Thiếu chút
nữa đã quên Khách Lộ vốn là “thiếu hiệp”, sợ bóng sợ gió một hồi, sợ bóng sợ
gió một hồi.

“Ô, là người luyện võ sao?” Kì Phong gia gia càng hứng thú.

Không thể nào? Còn tiếp sao? Ta biết rõ tính tình của Kì
Phong gia gia, ông nếu đã muốn đùa, thì chưa xong chưa ngừng.

Còn chưa kịp ngăn cản người, Kì Phong gia gia đã tấn công.
“Thử xem hạ bàn (từ thắt lưng trở xuống) của ngươi.” Ông một cước đá vào thắt
lưng của Khách Lộ.

“...” Khách Lộ có chút khó xử, chỉ né tránh cũng không đánh
trả.

“Này, gia gia người...” Lời của ta Kì Phong gia gia hoàn toàn
không nghe lọt, nhìn hai người bọn họ ngươi công ta phòng, ngươi phòng ta công
hỗn loạn, ta không khỏi lo lắng cho rượu của ta. “Trăm ngàn lần đừng đánh nát...”
Ta nhỏ giọng nói thầm.

“Công phu không tệ!” Kì Phong gia gia hình như chơi rất vui,
“Học ở đâu thế?”

Khách Lộ nghiêm mặt, một câu cũng không đáp.

“Làm ta thật sốt ruột! Ngươi vẫn không chịu ra tay à?” Kì
Phong gia gia đột nhiên giơ chân, đá vào vò rượu trong tay Khách Lộ.

“Oa...” Không được! Rượu đáng thương của ta!

Khách Lộ đã không có đường lui, hắn đành phải chặn đánh. Hai
chân giao đá, kình lực mạnh mẽ, đẩy hai người lui vài bước.

“Hảo thân thủ, hảo thân thủ! Ha ha ha...” Kì Phong gia gia
vuốt râu cười vui vẻ, “Không thể tưởng được ngươi tuổi còn trẻ, lại có công lực
như thế...” Ông vốn muốn ca ngợi thêm vài câu, nhưng đã bị ta nửa đường cắt
đứt.

“Gia gia...” Ta nhìn chằm chằm Kì Phong gia gia, “Người sao
lại muốn gây khó dễ cho mấy vò rượu của con? Còn nữa, bắt nạt tiểu nhị của con
rất thú vị sao?”

“Aiz, gia gia không phải ý này. Chỉ là giúp con nhìn người mà
thôi.” Kì Phong gia gia đưa ra khuôn mặt tươi cười.

“Vậy con đây còn phải cám ơn ông rồi?” Ta nghiêng mắt nhìn
ông.

“Aiz, được rồi được rồi, đừng giận mà. Gia gia sai rồi có
được chưa?” Kì Phong gia gia cười nói, “Nói thực, Đinh nhi a, tiểu nhị này thân
thủ thật sự là... chậc chậc... thứ hạng trên giang hồ quyết không nằm ngoài ba
trăm hạng đầu, sao lại chạy tới chỗ con làm tiểu nhị?”

“Gia gia, người đã thật lâu thật lâu... không có đi ‘giang
hồ’ mà. Người làm sao biết võ công của hắn ở ba trăm thứ hạng đầu a?” Ta xem
thường, người giang hồ gì chứ, thực nhàm chán.

“Sao, không tin lời của ta hả?” Kì Phong gia gia có chút bất
mãn.

“Tin, tin.” Ta nói cho có lệ.

Khách Lộ đã sớm không để ý tới
chúng ta, tiếp tục làm việc của mình. Hắn chuyển xong vò rượu cuối cùng, ngẩng
đầu hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Ừm. Huynh vất vả rồi.” Ta cười
cười, “Chúng ta trở về đi.”

“Phải đi?” Kì Phong gia gia có
chút không đành lòng, ông nói với Khách Lộ, “Có rảnh lại đến giúp ta giãn gân
cốt nha.”

Khách Lộ nhếch cười, cũng không
trả lời.

Đang muốn đi, Kì Phong gia gia
lại bảo ở chúng ta. “Đợi chút, đợi chút, ai làm rơi thứ này?” Ông đuổi tới, lớn

tiếng nói.

Ta quay đầu. Bùa hộ mệnh? Ta cũng
không có thứ này a.

Khách Lộ đi lên, lấy cái bùa hộ
mệnh kia. “Của ta, cám ơn.”

Đại khái là vừa rồi đánh nhau
kịch liệt, cho nên rơi ra. — đợi chút, cái kia hình như là... khi ta cùng
Nguyệt di đi dâng hương cầu về, sau đó lấy chia cho tiểu nhị của ta mà. Hắn...
còn giữ sao?

...

“Kì Phong gia gia trước kia là
đại hiệp giang hồ... chính ông nói, cũng không biết ông vì sao làm đại hiệp
không làm, chạy tới trấn nhỏ vô danh này của chúng ta để ủ rượu.” Ta vừa đi vừa
giải thích cho Khách Lộ, “Quái nhân!”

Khách Lộ cười nhợt nhạt, cũng
không nói gì.

Ta nhìn gò má của hắn, không khỏi
lại nghĩ tới lời của Kì Phong gia gia, “Tiểu nhị này thân thủ thật sự là...
chậc chậc... thứ hạng trên giang hồ quyết không nằm ngoài ba trăm hạng đầu, sao
lại chạy tới chỗ con làm tiểu nhị?” Ta suy nghĩ trong chốc lát, quyết định hỏi
hắn, “Huynh thì sao? Huynh vì sao ở lại Túy khách cư?”

Khách Lộ sửng sốt một chút, cũng
giống như trước đây, hắn trầm mặc.

“Ta chỉ là tùy tiện hỏi,” Ta lập
tức cười nói, “Coi như ta chưa nói qua.” Kỳ quái, ta sao lại muốn biết nguyên
nhân hắn lưu lại a? Nói không chừng hắn chỉ đơn thuần là muốn rời khỏi giang hồ...
nhưng mà... ta thật sự rất muốn biết a...

Sáng sớm ngã tư đường không có
một bóng người, im lặng đến mức nghe thấy tiếng bước chân của ta cùng Khách Lộ.
Loại im lặng này không hiểu vì sao lại làm cho ta cảm thấy bất an.

“Khi đó, ta đã không còn sức lực
để tiếp tục đi...” Khách Lộ đột nhiên lặng yên mở miệng.

“Ách?” Có ý gì?

Hắn quay đầu nhìn ta, “... Khi ngẩng
đầu lên, liền phát hiện mình đứng ở cửa Túy khách cư...” Hắn dừng chân, “Ta
nghĩ... là nhà nghỉ...”

“Đáng tiếc không phải?” Ta nở nụ
cười, “Cũng khó trách, Túy khách cư trước kia là nhà nghỉ, chỉ là vài năm gần
đây đã không phải... thường xuyên có người nhận lầm...”

“Ngươi... Tại sao lại thu nhận ta
chứ?” Hắn đột nhiên hỏi như vậy, quả thật làm cho ta nghẹn họng.

“Việc đó...” Ta gãi gãi đầu. Bởi
vì ngươi áp đảo ta. Ta có thể trả lời như vậy sao?-- đương nhiên không thể! Ta
đây nên nói như thế nào? “Thiên ý.” Có vài thời điểm ông trời thật sự là cái cớ
không tồi.

Hắn nhợt nhạt nở nụ cười, tiếp
tục đẩy xe.

Cười cái gì? Nói đến cũng lạ, mỗi
lần nhìn hắn cười, ta đều đã có cảm giác yên tâm. Kỳ thật, ta rất muốn hỏi quá
khứ của hắn. Nhưng ta biết, chỉ cần ta mở miệng, nụ cười của hắn sẽ biến mất.
Tò mò thì tò mò, ta vẫn chưa đến mức thành cái dạng bất cận nhân tình.

...

...

Aiz! Còn chưa rời giường à! Ta
nhìn phòng khách của Túy khách cư vẫn yên ắng, cảm thán.

“Đinh tỷ tỷ, tỷ đã về rồi!” Khách
Ức từ trên lầu chạy xuống.

“Ngươi thức rồi à.” Thật sự là
ngạc nhiên a!

“Ừ.” Khách Ức cười, “Sáng sớm đã
thức.” Hắn thăm dò nhìn Khách Lộ, “Các ngươi đi chuyển rượu hả?”


“Đúng vậy.” Rõ ràng là vậy.

“Đúng rồi, Khách Tùy có việc đi
ra ngoài, Khách Hành mua thức ăn.” Khách Ức lấy ghế từ trên bàn xuống, “Ta đang
đợi các người trở về mở cửa buôn bán.”

Ô! Thì ra mọi người đều tự giác
như vậy sao? Ta sao không phát giác ra nhỉ? Ta không khỏi có chút cảm động.

“Ta đem rượu vào hầm.” Khách Lộ
chuyển rượu, đi về phía hầm.

Ta không phải là rất nhàn hạ sao?
Ta nhìn Khách Ức cùng Khách Lộ vội vàng mà có chút ngượng ngùng.

“Khách Lộ ca ca thân thủ tốt lắm
a.” Khách Ức đột nhiên nói một câu.

“A?” Ta nhìn hắn, “Vì sao lại nói
như vậy?”

Khách Ức nghiêng đầu, “Phụ đưa ba
mươi mấy vò rượu trở về, thở cũng không gấp. Vừa rồi cầm hai vò Nữ Nhi Hồng
nặng như vậy, cơ thể không suy suyễn, bước chân không nặng nề. Suy nghĩ một
chút cũng biết bản lĩnh cao cỡ nào.” Hắn nhàn nhã nói.

“Thật không?” Khách Ức người này
đầu óc thật sự là tốt! Trước kia đã làm gì nhỉ? Ta không khỏi cảm thấy mình tám
phần cũng bị tiểu tử này nghiên cứu qua.

Ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, cẩn
thận hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Ức, lần trước tặng cho ngươi bùa hộ mệnh, ngươi còn
giữ chứ?”

Khách Ức có chút kỳ quái, “Còn
giữ a, hỏi cái này làm gì?”

“Ha ha, ta nghe người ta nói cái
đó hình như rất linh nghiệm, cho nên nhắc nhở các ngươi không được đánh mất.”
Vớ vẩn!

Khách Ức gật gật đầu, cười nói:
“Không ngờ tỷ tỷ cũng tin chuyện quỷ thần vô căn cứ a.”

“Thà rằng tin này có, không thể
tin là không.” Ta giải thích, “Vậy ngươi để ở chỗ nào a?”

“Sao lại hỏi cái này?” Khách Ức
xem xét ta.

“Thứ này mà ném loạn, sẽ không có
hiệu lực!” Ta nghiêm trang nói.

“Dưới gối.” Khách Ức nhún nhún
vai, đáp, “Nhưng mà... Ta nhớ Khách Lộ ca ca hình như mang theo bên người.” Hắn
nghĩ đến cái gì, bổ sung.

“A... Thật không?” Đột nhiên
không lường trước được!

“Ừ.” Khách Ức tiếp tục chuyển
ghế, “Nói thật, đó cũng không phải vật đáng giá gì, xem bộ dáng của Khách Lộ ca
ca cũng không phải thiện nam tín nữ gì...”

Đúng vậy đúng vậy. Thật khẩn
trương a, tiểu tử này nói chuyện có thể lưu loát một chút hay không.

“Vì thế ta liền hỏi hắn.” Khách
Ức chuyển ghế xong, vỗ vỗ tay nói, “Đoán xem hắn nói gì?”

Ta sao có thể biết chứ? Ta lắc
đầu. Nói mau đi, đừng thừa nước đục thả câu!

Khách Ức cười cười, trong nụ cười
có vẻ bất đắc dĩ, “Hắn nói đó là lần đầu tiên có người tặng đồ vật cho hắn...”

Lần đầu tiên sao? Khách Lộ... hắn...

“Tỷ muốn biết, ta đều nói cho tỷ
a.” Khách Ức giảo hoạt cười cười.

“Cái gì?” Ta lập tức kinh hoàng.
Hắn sao lại biết ta cố ý hỏi hắn?

Khách Ức thở dài, “Không cần giả
ngu, tỷ tỷ,” Hắn khoanh hai tay trước ngực, không nhanh không chậm, “Bùa hộ
mệnh tỷ đã đưa một tháng trước, nếu lo lắng chúng ta ném bỏ, đã sớm nói, làm gì
đợi tới hôm nay, uổng công vô ích. Hơn nữa, hỏi ta để ở đâu, hiển nhiên là có ý
đồ. Ta chưa từng nhắc tới chuyện bùa hộ mệnh, đối tượng tỷ hỏi đương nhiên
không phải ta. Khách Hành tính cách tùy ý, muốn biết chuyện của hắn, tỷ sẽ trực
tiếp hỏi. Còn Khách Tùy, tỷ hỏi, hắn cũng sẽ trả lời chi tiết, không cần quanh
co lòng vòng. Như vậy cũng chỉ còn lại một người. Hơn nữa, thời điểm hỏi không
phải hôm qua, không phải đêm nay, mà là lúc tỷ cùng Khách Lộ ca ca vừa mới đi
ra ngoài trở về, như vậy thực rõ ràng là muốn biết chuyện Khách Lộ. Hơn nữa khi
ta nói đến Khách Lộ tỷ liền nghiêng tai lắng nghe, tám chín phần mười là vậy.
Ta đoán tỷ nhất định là vừa mới nhìn thấy bùa hộ mệnh Khách Lộ mang theo trên
người, cho nên hỏi.”

Chuẩn a! Thầy tướng số cũng không
như hắn! “Ta...” Ta nhất thời không thể phản bác được.

Khách Ức chớp chớp mắt, “Hình như
ta đoán không sai nhỉ. Nhưng mà tỷ tỷ cũng không cần phải lo lắng, ‘người nào
phải cỏ cây, có thể vô tình’, tỷ nếu đối với Khách Lộ ca ca có tâm, cũng không
phải chuyện không tốt. Ta sẽ không cười tỷ!”


Ngươi hiện tại đang cười đó! Ta
cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng rồi. “Không phải như ngươi
nghĩ đâu...” Ta sao phải vội vã giải thích như vậy a? Càng tô càng đen.

Khách Ức đột nhiên nghiêm chỉnh
lên, “Tỷ tỷ...” Hắn nhìn ta, trong giọng nói có chút tối tăm, “Ta cũng không
phải là nói chuyện giật gân, nhưng Khách Lộ ca ca lai lịch quyết không đơn giản...
hắn vào Túy khách cư trước ta, theo lý thuyết, tỷ tỷ hẳn là rất hiểu biết về
hắn, nhưng sự thật hình như không phải như thế...”

“Việc đó có quan hệ gì?” Ta nở nụ
cười. Ta đã sớm không lo lắng chuyện này, quái nhân thì nhiều lắm.

“Như vậy... ta thì sao?” Hắn cúi
đầu, nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì, Tiểu
Ức?” Ta phát hiện hắn có vẻ là lạ, dò hỏi.

“Ngày ta xuất hiện ở đây, ngõ nhỏ
phía sau Túy khách cư đã xảy ra án mạng.” Khi hắn nói, ta có chút chột dạ. Vì
sợ hắn lo lắng, chuyện này, ta cùng Khách Lộ đều không có nhắc tới.

“Đây chỉ là trùng hợp thôi.” Ta
cười.

“Thân thể ta có vết đao, còn có
nội thương... đây không phải cũng là trùng hợp chứ.”

“Nói không chừng ngươi là một
trong những người bị hại a?” Điều này cũng có khả năng mà.

“Không, không đúng.” Hắn chém
đinh chặt sắt nói, “Ta không phải người bị hại, mà là hung thủ.”

Ta ngẩn người, không thể nào?
“Trí nhớ của ngươi khôi phục?”

Khách Ức lắc đầu.

“Thì ra là đoán à.” Ta cười,
“Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ...”

“Những người đó chết do một loại
binh khí rộng một tấc, dày hai phân...” Khách Ức cắt ngang lời ta nói, từ trong
ngực lấy ra một vật gì đó, “Còn nhớ cái hộp ngươi trả lại cho ta không? Đây chính
là đồ trong hộp.” Trong tay hắn là một thanh tiểu đao hình dạng kỳ lạ, “Ta hỏi
qua ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi ngày xưa), binh khí kia chắc hẳn là có
dạng này... hơn nữa...” Hắn đi ra ngoài cửa, nhặt một viên đá nhỏ, nắm chặt
trong lòng bàn tay, thoáng dùng sức, khi buông tay ra, hòn đá đã biến thành
bột.

Hảo hảo... Hảo công phu a! Ta tuy rằng không phải hành gia
(người trong nghề), việc này ta cũng biết a.

“Bản lĩnh như vậy... ta không có khả năng là công tử nhà giàu
gặp nạn đâu...” Hắn cười khổ một chút.

“Việc này không quan trọng.” Ta hoàn toàn thất vọng, “Ngươi
trước kia là loại người nào, với ta mà nói, một chút ý nghĩa cũng không có. Ta
quen biết, là người luôn tự cho là đúng, còn rất thông minh Khách Ức. Ở Túy
khách cư, ngươi chính là, hơn nữa sẽ chỉ là ‘Khách Ức’.”

Hắn nhìn ta, loại ánh mắt bất lực này, làm cho ta nhớ lại lần
đầu tiên nhìn thấy hắn.

“Không nhớ ra cũng tốt, nhớ lại cũng tốt. Tóm lại, ngươi đã
không phải là ngươi trước kia.” Ta hai tay chống nạnh, cười gian nói, “Ngươi đã
định trước phải ở nơi này làm tiểu nhị của ta, nhận mệnh đi! Hiện tại đi ăn
điểm tâm, sau đó làm việc!”

Khách Ức đột nhiên bật cười.

“Cười cái gì?” Người ta đang an ủi ngươi đó... tuy rằng chọn
từ không hòa nhã lắm.

“Ta luôn luôn nghĩ, vì sao cao thủ như Khách Lộ ca ca, lại
chịu ở Túy khách cư làm tiểu nhị. Hiện tại ta đã hiểu...” Khách Ức cười.

“Hiểu được cái gì?” Ta nhìn chằm chằm hắn. Kỳ thật ta cũng
muốn biết tại sao a.

Khách Ức phủi sạch bột đá trong tay, nói: “Bởi vì hắn đã
không phải là hắn của quá khứ, hắn đã định trước là phải ở nơi này làm tiểu nhị
của tỷ, hắn nhận mệnh!”

Hứ, cái gì chứ! Cũng như chưa nói!

“Cám ơn tỷ...” Hắn đột nhiên nhẹ giọng nói.

“Ách?” Ta nhìn hắn, cảm tạ cái gì hả?

Khách Ức cười, “Khách Lộ, nhất định cũng muốn nói như vậy...”

Ta biết mình rất vĩ đại, nhưng mà ngươi nói như vậy ta vẫn
cảm thấy ngại nha.

“Ta sẽ nhớ rõ lời tỷ tỷ nói... Cho dù có một ngày ta biết
được mình là ai...” Hắn thở ra, “Được rồi, ta đi ăn điểm tâm!” Hắn vui vẻ bỏ
đi.

Hôm nay là ngày gì vậy? Tự dưng phát sinh một ít chuyện cổ
quái! Còn có, ta lại nói những lời buồn nôn muốn người khác cảm động, vì sao,
ngược lại là ta bị cảm động?... Nhân sinh a...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận