Túy Khách Cư

Hai trăm năm mươi sáu lượng hai mươi bảy tiền ba phân?! Ta
dụi dụi mắt, nhìn tiền trên bàn. Không thể nào! Ta buôn bán năm ngày lời hai
trăm năm mươi sáu lượng hai mươi bảy tiền ba phân bạc trắng... Hình như... phát
tài. Đây chính là số mà trước kia ta thu vào trong ba năm a!

Mời tiểu nhị thật sự là sáng suốt. Không biết như thế nào,
“Túy khách cư” luôn có rất nhiều nữ tử. Nếu nữ tử đều đến đây, nam tử tự nhiên
cũng đến đây. Nữ tử, nam tử đều đến đây, những người còn lại tự nhiên cũng theo
chúng đến đây... Cái này đại khái chính là phản ứng dây chuyền đây.

Chẳng qua... cũng có không ít nam tử túm cổ áo tiểu nhị của
ta, nói: “Xú tiểu tử! Ngươi cho là có khuôn mặt tiểu bạch kiểm là có thể câu
dẫn nữ tử sao?...”

Ta cũng tổng kết được không ít kinh nghiệm...

Trầm mặc lại trầm mặc, sau đó phớt lờ người kia, tự mình bỏ
đi là Khách Lộ.

Mở to đôi mắt vô tội, hỏi cái gì là “câu dẫn” là Khách Ức.

Cuồng tiếu ba tiếng, kêu người nọ cố gắng, tranh thủ vượt qua
chính mình là Khách Hành.

Dịu dàng kiên nhẫn khuyên răn, giảng giải, an ủi, giảng đạo
lý là Khách Tùy.

Aiz, trách không được người ta nói “hồng nhan họa thủy”, thật
sự là có lý nha!

“Đinh Đinh! Đinh Đinh a!” Một giọng nói kiều mỵ từ cửa truyền
đến, là một tiếng kêu tổng hợp từ yêu chiều cùng quan ái (quan tâm, yêu mến).

Ta lập tức từ sau quầy ngẩng đầu, “Nguyệt di!”

Nguyệt di lập tức đi tới, “Đinh Đinh a.” Nàng cười, “Buôn bán
rất tốt nha, hại Nguyệt di tưởng là đi nhầm nhà chứ!”

“Ha ha, đúng vậy, con cũng không thể tin được!” Ta từ
sau quầy đi ra.

“Nghe nói con có bốn tiểu nhị
‘quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành’ a! Ta đặc biệt tới mở mang
kiến thức một chút đây!” Nguyệt di cười vô cùng ái muội, nàng ghé sát vào ta
nhẹ giọng nói, “Ta vừa rồi đã nhìn kỹ qua. Quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Nguyệt di, người thích sao, con
tặng cho người cũng được đó.” Ta cũng cười gian.

“Ngươi nha đầu này, dám lấy ta ra
để nói đùa nữa.” Nguyệt di đấm nhẹ ta một cái, “Được rồi, không náo loạn nữa.”
Nàng quay đầu nhìn hai tạp dịch phía sau nói, “Đem mấy món đó lại đây.”

Nhìn những bao lớn bao nhỏ kia,
ta có chút khó hiểu, “Nguyệt di, đây là...”

“Ta vì chuyện của hoa khôi phải
đi Lâm An, ngay cả sinh nhật của con cũng bỏ lỡ. Vì thế, ta liền mua vài thứ
này cho con.” Nguyệt di đem đồ đạc đặt trước mặt ta, “Xem này, đây chính là tơ
lụa ‘Kì tú phường’ đó.”

Ta có chút kinh ngạc, nhưng không
cự tuyệt. Tính tình Nguyệt di ta rất rõ, nếu cự tuyệt, nàng sẽ cho rằng ta coi
thường những lễ vật này, hơn nữa sẽ tức giận.

“Cám ơn Nguyệt di,” Ta làm nũng
nói, “Nguyệt di, chúng ta lên lầu đi thôi.” Ta phát hiện mọi người đều đang
nhìn chúng ta.

Nguyệt di nở nụ cười, “Con xem ta
này, vừa gặp con ngay cả nơi đông người cũng không để ý.”

Ta biết, Nguyệt di là cố ý. Nàng
so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ bản thân đang làm gì. Nàng sở dĩ ở “nơi đông
người” đưa ta lễ vật hoàn toàn là vì thỏa mãn lòng hư vinh của ta. Ta là một
hài tử không cha không mẹ, được người khác quan tâm cùng chiếu cố đã làm cho ta
thật vui vẻ, nhưng Nguyệt di lại hiểu được một nữ tử muốn cái gì: được người ta
coi trọng, được người ta nâng trong lòng bàn tay, nhận ánh mắt kinh ngạc cùng
hâm mộ của người khác. Ta cũng chỉ là một cô gái nông cạn làm buôn bán mà thôi...

...

“Đinh Đinh, con... hình như mập
hơn nha.” Nguyệt di cười, đưa tay vuốt tóc ta.

“Thật sao, có lẽ là do những tiểu
nhị này đều rất chịu khó a!” Ta cười nhìn Nguyệt di.


Thành thật mà nói, Nguyệt di đã
ba mươi lăm tuổi, nhưng mà... dáng người của nàng so với ta còn hoàn hảo hơn.
Hơn nữa, nàng chẳng những không già, ngược lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ cùng
thành thục. Nói thật, ta thật ghen tị với Nguyệt di, bởi vì nàng rất đẹp, mà
ta, miễn cưỡng xem như thanh tú đi. Ta nghĩ, mỗi một nữ tử đều hy vọng bản thân
là mỹ nhân!

“Đám tiểu nhị này của con thật sự
là ‘tài mạo song toàn’, sao ta lại không có may mắn này nhỉ?” Nguyệt di cố ý
thở dài. “Aiz, nhưng mà, nhiều nam tử như vậy ở cùng con sẽ không có chuyện gì
chứ.”

“Làm sao có thể.” Ta chột dạ cười
cười, nếu Nguyệt di biết quá trình bọn họ gia nhập, ta cam đoan nàng nhất định
sẽ làm cho những người này không thể xuất hiện ở bên người ta nữa. A, không
biết từ khi nào, Nguyệt di ở bên người ta sắm vai nhân vật mẫu thân.

“Sẽ không sao?” Nguyệt di phong
tình vạn chủng vuốt vuốt tóc, “Việc khác ta không dám nói, nhưng đám tiểu nhị
này đối với con tuyệt đối là có ý đồ. Nam nhân, ta thấy nhiều rồi.”

“Cái gì chứ, Nguyệt di, đáng
ghét!” Ta bất mãn.

Nguyệt di cười hết sức vui vẻ,
“Dáng vẻ của bọn họ cũng không tệ nha! Con cũng không cần thẹn thùng đâu!”
Nguyệt di bỗng nhiên im lặng, nàng dùng giọng điệu dịu dàng mà ngọt ngào nói,
“Nhưng mà, so với cha con, bọn họ kém xa...”

“Nguyệt di, người đối với cha con
tình vẫn sâu đậm như vậy a.” Ta cười trêu chọc.

Nguyệt di chút không có e lệ, theo
nàng, thích một người là quang minh chính đại. “Đó là đương nhiên, lúc cha con
còn trẻ a, ừm, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa văn võ song toàn,
cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nhân phẩm lại tốt, quả thực là con người
hoàn mỹ. Khi đó, trấn này có bao nhiêu cô nương tranh nhau muốn gả cho cha con.
Chỉ tiếc... aiz...” Nguyệt di nhẹ nhàng vuốt mặt ta, “Con cùng nương con là
người hạnh phúc nhất trên thế giới... Hắn đã đem mọi yêu chiều của hắn dành cho
các người... Nếu ta là nương con thì thật tốt.”

“Nguyệt di, người không hận cha
con sao?”

Nguyệt di nở nụ cười, “Hận? Ta
cũng muốn hận. Nhưng mà, cha con người kia a, làm cho người ta không hận nổi
đâu. Hắn... nói như thế nào đây. Dù sao, cha con cũng không nhận tình ý của cô
nương nào, nhưng vẫn có thể làm cho nữ tử khăng khăng một mực, không oán không
hối hận. Ta không phải là ví dụ sao!” Nàng thở dài, “Còn nương con, có tri thức
hiểu lễ nghĩa, văn tĩnh nhàn nhã, thật sự là làm cho người ta không biết nên
làm sao với nhà con bây giờ!”

Kỳ thật, những lời này, ta đã
nghe Nguyệt di nói không dưới một trăm lần, nhưng mỗi lần ta nghe đều cảm thấy
thực kiêu ngạo, ta nghĩ mọi đứa con đều hy vọng nghe được người khác ca ngợi
cha mẹ mình. Huống chi, ta có được cha mẹ vĩ đại như thế?

“Aiz, sao con lại không giống cha
con nhỉ?” Ta nghiêng đầu nhìn gương đồng ở một bên, nếu cha ta là “con người
hoàn mỹ”, ta dù sao cũng phải được kế thừa một chút chứ. Đáng tiếc ta không chỉ
có diện mạo thường thường, văn thơ cũng kém, cầm kỳ thư họa càng đừng nói nữa,
có đôi khi ta thực hoài nghi ta không phải con ruột của cha ta.

“Làm sao không giống? Ta thấy
cũng rất giống a!” Nguyệt di cười, “Đinh Đinh a, lúc con cười lên quả thực cùng
cha con giống nhau như đúc! Phải biết rằng, cha con hấp dẫn người khác nhất
không phải là diện mạo hay tài văn chương của hắn, mà là nụ cười dịu dàng, chân
thành của hắn làm cho người ta,... làm cho người ta cảm thấy thật an tâm, giống
như cảm giác được ánh mặt trời chiếu vào người vậy. Mà con, cũng khiến cho
người ta có cảm giác này.”

“Thật ư?” Ta thực vui vẻ.

“Ừ.” Nguyệt di gật đầu.

Ta lập tức nhào vào lòng Nguyệt
di, “Vẫn là Nguyệt di tốt nhất!”

“Ha ha, đó là tự nhiên. Ta là
‘Nguyệt di’ của con a!” Nguyệt di vỗ về tóc của ta, “Ngày mai... cùng Nguyệt di
đi miếu dâng hương được không?”

“Dạ.”

...

...


“Bùa hộ mệnh, mỗi người một cái.”
Ta thả bốn miếng bùa hộ mệnh trên bàn cơm.

“Bùa hộ mệnh?” Khách Ức cầm lấy
một cái, “Vì sao phải phát bùa hộ mệnh a?”

“Hôm nay lúc cùng Nguyệt di đi
dâng hương thuận tiện cầu.” Ta ngồi xuống ăn cơm, “Dù sao cũng không có gì xấu
mà.”

“Nguyệt di?” Khách Hành nâng cằm,
“Là mỹ nhân ngày hôm qua sao?”

“Ừ.” Thật là, chỉ biết mỹ nhân!

“Nàng là ai a?” Khách Tùy hỏi.

“À, bà chủ của ‘Hoa Nguyệt Xuân
Phong lâu’ cách vách.”

Khách Hành bị sặc cơm tại chỗ,
“‘Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu’ là thanh lâu mà.”

“Đúng vậy.” Có gì phải kinh ngạc
chứ?

“Nàng hình như đối với cô tốt
lắm.” Khách Tùy cười.

“Ha ha.” Ta buông chén, “Nàng
nhìn ta lớn lên, có thể coi như là nửa thân nhân ta.” Ta đột nhiên nhớ tới cha
ta, không biết tại sao, ta rất muốn cho bọn họ biết chuyện của cha ta, “Hơn
nữa, nàng thích cha ta.”

Quả nhiên, tất cả mọi người đều
nhìn ta.

“Thật không?” Khách Tùy cười vô
cùng kỳ quái.

Ta có chút đắc ý, “Đương nhiên
rồi. Phải biết rằng, trước kia nữ tử thích cha ta có thể xếp hàng từ cửa thành
đến cửa nhà ta đó!”

“Sao có thể có người như vậy.”
Khách Ức hình như không phục lắm, “Trừ phi... hắn có của phẩm tính Khách Lộ,
thân thủ của Khách Hành, tài văn chương của Khách Tùy, trí tuệ của ta!”

“Thật ngại quá, gia phụ vừa vặn
có đủ.” Ta phải ý cười cười.

“Không thể nào?” Khách Hành cắn
chiếc đũa.

“Ha ha, không phải ta khoe
khoang, cha ta quả thực là con người hoàn mỹ a!” Ta thật sự rất thích cha ta,
có cha như vậy thật tốt.

“Con người hoàn mỹ...” Khách Tùy
yên lặng lập lại một lần.

“Như thế nào? Không tin a?” Ta không bịa đặt nha! “Được rồi,
ta lấy chứng cứ ra đây. Các người biết vì sao thanh lâu cách vách lại lấy tên
là ‘Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu’ không?”

“Không biết.” Khách Ức cùng Khách Hành đồng thanh nói.

“Vào hai mươi năm trước, thành nhỏ này có ba vị danh kỹ: ‘hồi
mâu nhất tiếu bách hoa tàm’ Tích Hoa cô nương, ‘xuân phong nhất khúc tẫn tương
tư’ Vãn Xuân cô nương, ‘vũ phá phù vân kiến nguyệt hoa’ Lưu Nguyệt cô nương. Có
vị văn nhân nói ba vị cô nương này chính ứng một câu thơ: hoa nguyệt chính xuân
phong. Cho nên thanh lâu cách vách liền đổi tên gọi là ‘Hoa Nguyệt Xuân Phong
lâu’. ba vị cô nương này không chỉ xinh đẹp hơn nữa tài hoa cũng dào dạt. Nhưng
mà, sau này Tích Hoa cô nương buồn bực mà chết, Vãn Xuân cô nương xuất gia, Lưu
Nguyệt cô nương vốn bị tuyển vào cung, nhưng nàng lại cố ý ở lại. Nguyên nhân
do cùng một người... cha ta. Mà Lưu Nguyệt cô nương chính là Nguyệt di. Aiz, có
thể lọt vào mắt xanh của ba vị cô nương xuất chúng như thế, cha ta rất lợi hại
đó!” Ta cao hứng phấn chấn nói.

“Cha cô thật đúng là hại người. Những cô nương tốt như vậy,
không phải chết cũng xuất gia.” Khách Hành thở dài.

“Nói bậy!” Đáng ghét, dám nói cha ta hại người! “Nói cho

huynh biết, cha ta chết trận ở sa trường, cho nên Tích Hoa cô nương mới tự tử,
Vãn Xuân cô nương mới luận phật. Nguyệt di cũng là vì chiếu cố ta mới lưu lại,
chứ không phải cha ta hại người đâu!”

Mọi người đột nhiên lặng im.

Như thế nào, ta nói sai cái gì sao?

“Làm sao vậy?” Ta khó hiểu, “A, không có gì, cha ta qua đời
đã lâu, nói một chút cũng không sao!” Ta bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ là không
muốn nhắc đến chuyện thương tâm của ta.

“Đúng rồi, vậy nương của Đinh tỷ tỷ là người như thế nào?”
Khách Ức đánh vỡ trầm mặc.

“Ách, à, nương ta a. Người là tiểu thư khuê các, có tri thức
hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, chỉ là thân thể rất yếu, không thể chịu gió
thổi hay phơi nắng.” Trong trí nhớ nương vĩnh viễn mang theo nụ cười dịu dàng
tao nhã, trên người có hương thơm ngọt ngào, giọng nói mềm mại tinh tế, rất
thích nha. Ta không tự chủ được nở nụ cười, “Nương ta cùng cha ta thật sự rất
xứng đôi, hơn nữa tương kính như tân, quả thực là thần tiên quyến lữ a!”

“Woa, thật sự tốt như vậy?” Khách Ức cười.

“Đương nhiên, nhớ năm đó...”

...

Ta sớm trở về phòng, nhưng không thể ngủ được. Có quá nhiều
chuyện làm cho ta cảm thấy vui sướng. Giờ mà trang điểm một chút chắc cũng
được! Ta cười, lấy những thứ Nguyệt di cho ra.

Quần áo của “Kì tú phường”, đồ trang sức của “Bích Ngọc
trai”, son của “ Hoa Dung các”... Thành thật mà nói mấy thứ này đối với bình dân
nữ tử như ta căn bản chính là xa xỉ như trong mộng, Nguyệt di thật đúng là bỏ
đủ tiền vốn! Ta đã mười tám tuổi, nếu là con gái nhà khác chắc đã sớm giúp
chồng dạy con. Ta thật sự là rất kỳ quái, Nguyệt di cũng là hy vọng ta sớm một
chút có nơi trở về mới muốn ta trang điểm xinh đẹp một chút. Nhưng mà... ta như
vậy...

Ta nhìn trong gương thấy không giống ta chút nào, nói thật,
cô gái như ta vậy... Ai lại muốn a! Thật sự là bi kịch nhân gian... Ta cũng có
vài phần tư sắc mà! Hơn nữa lại chịu khó, giặt quần áo nấu cơm không gì không
giỏi, sao lại không có người đến cầu hôn nhỉ? Quả thực là... bi kịch nhân gian
a! Ta nở nụ cười, thật sự là nhàm chán a, ta!

Đi một chút thôi.

...

Kéo váy dài từ thang lầu xuống, cảm giác thật là tốt nha! Ta
tự mình say mê.

A, tiếng đàn từ nơi nào truyền đến?

Ta chậm rãi tản bộ, đi tới hậu viện.

Khách Tùy ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng gảy đàn. Ta chần chờ, có
nên gọi hắn hay không?

Hình như hắn cảm giác được có người, ngừng lại, quay đầu nhìn
ta.

“Còn chưa ngủ a?” Ta cười chào
hỏi.

Hắn rõ ràng sửng sốt một chút.

Như thế nào? Rất khó coi phải
không? Ta theo bản năng nhìn nhìn trang phục của mình. “Làm sao vậy, có gì kỳ
quái sao?” Ta sợ hãi nói.

“Không, không có.” Hắn cười lắc
đầu, “Rất đẹp.”

Ta lập tức nở nụ cười, “Đâu có,
đâu có.” Phải khiêm tốn nha, nhưng mà trong lòng cũng vui vẻ đến nở hoa. Quả
nhiên, nữ tử đều thích được người ta khen ngợi. “Quấy rầy nhã hứng của huynh,
thực ngại quá.”

“Không đâu.” Hắn vỗ vỗ cổ cầm lại
nhìn ta, “Tiểu Đinh, cô muốn thử một chút không?”

“Không cần!” Ta vội vàng nói, “Ta
đối với việc này không biết gì cả.”

Hắn nở nụ cười, “Không ngại, ta
có thể dạy cô.”

A, như vậy. “Cái này, không tốt
lắm đâu!” Tình ngay lý gian, ta cũng phải tránh tị hiềm chứ.

Hắn đặt đàn xuống, “Không sao,
thử một chút đi.”

Hắn đã nói như vậy, như thế ta
liền... ta vừa định đi qua, một giọng nói xông ra.

“Ô, đã trễ thế này, mọi người
đang làm gì thế?”


Khách Ức... rất sát phong cảnh
đó!

“Ô, Đinh tỷ tỷ sao lại mặc trang
phục như vậy? Sinh bệnh hả?” Khách Ức đi tới, “Ô, Khách Tùy ngươi đang gảy đàn
à. Thật tốt quá, dạy ta đi!” Hắn không nói gì mà ngồi xuống. Rất cố ý tách ta
cùng Khách Tùy ra.

“Tiểu Ức, tiểu hài tử nên đi ngủ
sớm một chút!” Ta hai tay chống nạnh nói.

“Ô, tỷ tỷ, bộ dạng ngươi như vậy
cùng quần áo này thật không hợp nha. Phải thục nữ một chút.” Khách Ức cười
gian.

Ngươi...

“Ai nha, không thể nào. Bữa khuya ta nấu thơm như vậy sao?
Mọi người đều thức dậy?” Khách Hành không biết từ chỗ nào đi ra, trên tay còn
bưng một nồi gì đó.

Ta liền suy nghĩ vì sao gần đây đồ ăn tại trù phòng ít đi,
thì ra là tiểu tử này!

“Một khi đã như vậy, mọi người cùng nhau ăn là được.” Hắn
cười đến vẻ mặt không biết sống chết. “Hả, bà chủ thay quần áo! Không tệ, không
tệ.”

Ngươi...

“Khách Lộ, ngươi tới vừa đúng lúc, ăn bữa khuya!” Khách Hành
lớn tiếng nói.

Khách Lộ cầm đậu sáng mai dùng để làm sữa đậu nành vừa đi
đến.

Hắn nhìn ta, ánh mắt có chút kỳ quái, “Không cần, ta không
đói bụng.” Hắn xoay người bỏ đi.

“Đừng tuyệt tình như vậy, Khách Lộ ca ca.” Khách Ức bưng nồi
lên, “Là phật khiêu tường! *”

“Phật khiêu tường?!” Ta một phen đoạt lấy nồi, “Đáng ghét,
rất đắt tiền đó! Trả tiền đây!”

Bốn người đồng thời sửng sốt. Quả thật, ở trước mặt bọn họ ta
chưa bao giờ nói chuyện như vậy.

“Đinh tỷ tỷ...” Khách Ức có chút kỳ quái, “Thật quyết đoán!”
Khách Ức vẻ mặt sùng bái.

Cái gì? Ta ngã.

“Bà chủ, nhìn không ra nha, thật sự là nữ trung hào kiệt.”
Khách Hành vẻ mặt tán thưởng.

Cái gì? Ta ngất.

“Tiểu Đinh, thật là lợi hại a.” Khách Tùy cười vô cùng dịu
dàng.

Cái gì? Ta đập đầu.

Ta quay đầu nhìn hy vọng duy nhất
của mình... Khách Lộ.

“Ta đi ngâm đậu.” Khách Lộ cười, khó gặp a.

Cái gì? Ta ta ta... như thế nào
lại như vậy a!

“Được rồi, tỷ tỷ. Kết cục đã
định, ăn là xong mà!” Khách
Ức lấy nồi từ trong tay ta.

“Đúng vậy. Khách Tùy, ngươi đánh đàn để giúp vui đi!” Khách Hành
xoay người đi lấy chén.

“Khách Lộ, đậu này lát nữa hãy ngâm.” Khách Tùy vỗ vỗ vai
Khách Lộ.

Quên đi, ta không thể ngăn cản. Nhưng mà, thật kỳ quái, ta
lại không giận chút nào. Aiz, thật tà nha!

...

Phụ thân từng nói với ta, cái gọi là “hoa nguyệt chính xuân
phong” là chỉ hoa tươi, trăng sáng, gió xuân cùng tồn tại, cũng chính là cảnh
sắc xinh đẹp nhất trên đời này.

Ta hôm nay hình như đã cảm nhận được một chút. Tiếng đàn, gió
đêm, mùi phật khiêu tường, lời quan tâm thân thiết, trong đêm có người làm bạn...
Đây có lẽ là đêm đẹp đẽ nhất mà ta biết.

Nhưng mà, phật khiêu tường* a, rất đắt tiền đó!

*: Đây là món ăn nổi tiếng ở tỉnh
Phúc Kiến gồm gà, vịt, giò lợn cùng nhiều loại hải sản khô được ninh chung
trong nồi rượu lớn. Món ăn này ngon và nổi tiếng đến mức người ta đùa rằng đến
cả đức Phật mà nghe được mùi thơm của nó thì dầu Ngài có đang ngồi thiền cũng
phải bỏ để leo tường đi tìm, do đó mà có tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận