“Đương nhiên là giải độc ‘Ngũ âm hóa công tán’ trước!” Tần Tố
lớn tiếng nói.
“Nói bừa! Độc đó vừa giải, ‘Viêm Thần Giác Thiên’ lập tức
phát tác, đến lúc đó hắn kinh mạch đứt đoạn. công phu Tiếp Kinh Tục Mạch (nối
gân mạch) muội từng học qua hả?” Tần Xuyên cũng lớn tiếng nói.
“Nếu như huynh nói trước ổn định chân khí, đến lúc đó độc vào
xương tủy. Công phu Khởi Tử Hồi Sinh (làm người chết sống lại) huynh có học à?”
Tần Tố tiếp tục la lớn.
“Này này, muội là sư huynh hay ta là sư huynh hả?” Tần Xuyên
xắn tay áo.
“Sư huynh thì sao chứ? Huynh cùng sư phụ là người của Thánh
giáo, nhiều năm như vậy, đều gạt ta, còn có coi ta là sư muội sao?”
“Đó là do muội ở bên ngoài làm ác nhiều quá, ta sợ ảnh hưởng
danh dự Thánh giáo chúng ta!”
“Ồ, Thánh Thủ Độc Y như huynh thì làm rất nhiều chuyện tốt
sao?”
...
Gia gia mặt xanh đen, đang muốn nổi bão. Tiếng la của Nguyệt
di lại truyền đến trước một bước.
“Hai người các ngươi náo loạn đủ chưa?” Nguyệt di vừa lên
tiếng, chung quanh một mảnh im lặng, “Lâm nhi, dùng bồ câu đưa tin, đi Tuyết
vực tìm Tần Hoài đến!”
“Dạ.” Quân Lâm lập tức đi đến cửa sổ, huýt một tiếng trong
trẻo, Tiểu Bạch liền xuất hiện ở thành cửa sổ.
Tần Tố cùng Tần Xuyên nhìn nhau, đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Huynh muội chính là như vậy? Ta cùng Khách Tùy sẽ cãi nhau
như vậy sao? Ta thấy cho dù ta có muốn, cũng không có cơ hội này đâu.
Dưới tình huống ồn ào như vậy, Thánh Kiếm tỉnh lại.
“Tôn thượng...” Hắn vừa thấy gia gia, liền chuẩn bị xuống
giường hành lễ.
Gia gia lập tức tiến lên ấn vai hắn, “Làm càn, bị thương
thành như vậy, còn hành lễ cái gì?”
Tiếp đó gia gia cũng rất tức giận ngồi ở mép giường, tận lực
hạ giọng nói: “Con đứa nhỏ này cũng thật là, chuyện lớn như vậy, sao lại tự làm
một mình?”
Thánh Kiếm cười cười, “Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh,
dư nghiệt phản giáo đều đã diệt trừ, xin tôn thượng yên tâm.”
“Yên tâm? Lão tử tuyệt không yên tâm!” Gia gia cau mày, “Con
xem con hành hạ bản thân thành bộ dáng gì đây? Lão tử năm nào tháng nào nói qua
muốn thay đứa con hỗn trướng kia báo thù? Sao con phải dùng tới nước cờ hiểm
như vậy? Nếu không phải lão tử tra rõ ràng, con đã sớm bị này đám người Bạch Hổ
đường không có năng lực làm việc này giết rồi!”
Khách Ức lập tức bất mãn phản bác, “Tôn thượng, cái gì gọi là
không có năng lực làm việc hả? Thánh Kiếm bố cục tinh vi như vậy, ta đoán được,
nghịch tặc Thương Long đường cũng đoán được. Việc này cũng trách ta sao?”
“Được được được, không trách ngươi.” Gia gia trừng hắn một
cái, “Không nghĩ tới, tên Thương Long kia dám cấu kết người Tây Hạ, giết con
trai ta. Còn dùng dược vật khống chế Thiên Nhận, ý đồ đảo điên Thánh giáo, xưng
bá võ lâm. Hừ, lão tử cũng có lúc nhìn lầm người!” Gia gia quay đầu, nhìn Thánh
Kiếm, “Con dưỡng thương cho tốt, ngày sau muốn được thưởng gì, cứ việc mở
miệng.”
“Tôn thượng đối thuộc hạ có ân dưỡng dục, huống hồ, thiếu tôn
chết cũng là do thuộc hạ bảo hộ không chu toàn. Đây là việc thuộc hạ phải làm...”
Gia gia thở dài, “Nhiều năm như vậy, con nói chuyện cùng ta,
vẫn là giọng điệu xa lạ như vậy... Châm nhi, ta từ trước tới giờ chưa từng coi
con là người ngoài. Chẳng lẽ con cho rằng, năm đó nếu là con chết, ta sẽ vui vẻ
sao? Tiếc nuối duy nhất của lão tử, chính là con không phải con ta, lại là tên
kia...” Gia gia vừa muốn nói gì, nhưng ánh mắt đảo qua ta, lập tức sửa miệng,
“Con đừng nghĩ nhiều, cố gắng dưỡng thương.”
“Dạ...” Nhìn thấy được, Thánh Kiếm cười, không hề có vẻ âm
trầm như rối gỗ.
“Nguyệt nha đầu, Châm nhi liền giao cho con chiếu cố, đừng để
sơ suất a.” Gia gia đứng dậy, phân phó.
“Dạ, tôn thượng.” Nguyệt di hạ thấp người hành lễ, nói.
“Còn nữa, hai người các ngươi, rốt cuộc có thể chữa bệnh hay
không hả?” Gia gia chỉ vào Tần Tố cùng Tần Xuyên, lớn tiếng quát lớn.
“Tôn thượng những lời này thật sự là làm cho thuộc hạ thương
tâm...” Tần Xuyên làm bộ dạng cực kỳ bi thương.
“Người có ý gì?” Tần Tố vẻ mặt lạnh như băng.
“Lão tử có ý gì? Lão tử là ý này!” Gia gia trừng mắt.
“...”
Vì thế, một đám người lại lâm vào
tranh chấp.
Ta thật sự rất bội phục Thánh
Kiếm cùng Nguyệt di, trong hỗn loạn như vậy, bọn họ lại còn có thể lặng lẽ nói
chuyện phiếm... Kỳ thật, ta thật sự cảm thấy Nguyệt di cùng Thánh Kiếm rất xứng
đôi nha. Như vậy, nếu Nguyệt di là mẹ nuôi, Thánh Kiếm không phải là cha nuôi
sao? Kỳ thật cũng không tệ nha...
...
Ta lục đục muốn làm rõ ràng chân
tướng sự việc, thì ra, Thánh Kiếm từ khi phản giáo đến lúc muốn kết hôn với ta,
đều là diễn kịch, để dụ dư nghiệt Thương Long đường. Đương nhiên, sau đó hắn bị
thương cũng không phải bởi vì “Ngân Kiêu”, mà là người Thương Long đường. Về
phần, hắn cùng Khách Lộ quyết chiến, củng là một tiết mục diễn khác thôi. Hắn
tự tin như vậy, là vì hắn đã sớm xác định, Khách Lộ căn bản không có khả năng
thắng hắn. Nay ngẫm lại, hắn làm mọi chuyện, kỳ thật đều là vì cha ta, có lẽ là
vì Nguyệt di cũng không chừng. Có chút hiểu được gia gia vì sao thích hắn...
Cảm thấy, hắn có chút giống Khách Lộ nha...
... Khách Lộ...
“Đinh nhi...”
Quay đầu, Khách Hành vẻ mặt tươi
cười đã đi tới.
Hắn không giận ta sao? Chẳng lẽ
không phải bởi vì ta là thiếu tôn Thánh giáo mà tránh ta sao?
“Tìm cô đã lâu...” Khách Hành đi
qua, vươn tay khoác vai của ta.
“Có việc sao?” Kỳ thật, nếu hắn
không có gì thay đổi, không hẳn không phải là chuyện tốt.
“Đi theo ta...” Hắn kéo ta.
“Này, Nam Cung thiếu chủ, ta tốt
xấu cũng là thiếu tôn Thánh giáo, như vậy không sao chứ?”
Hắn quay đầu nhìn ta, “Như thế
nào, ghét bỏ ta là danh môn chính phái hả?”
“Những lời này nên đảo lại nói đi...”
Hắn thở dài, “Kỳ thật, ta đem mọi
việc nói với cô một chút vậy... Ta trúng độc của Thánh giáo các người, nhưng
không phải Thánh Kiếm hạ độc, là người Thương Long đường, nếu bọn họ đã phản
giáo, vậy chuyện không liên quan gì đến Thánh giáo. Còn nữa, hắc hắc, kỳ thật
năm đó lão nhân nói với ta có loại rượu ‘Trầm Túy’ này, chính là thánh tôn. Ta
cũng hoảng sợ a!”
A, trách không được. Ta đã nghĩ,
làm sao lại trùng hợp như vậy. Thì ra là gia gia, ông đã sớm biết, Túy khách cư
có “Phi Hiệp Chích Tâm thảo”, cho nên mới bảo Khách Hành tới. Ơ, vạn nhất, ta
mỗi ngày đều tưới nước, làm nó chết, vậy làm sao bây giờ? Hay là, gia gia ngay
cả ta không tưới nước cũng đã tính đến?
“Cho nên, ân cứu mạng nặng bằng
trời. Huống chi, Nam Cung thế gia chúng ta cũng không thể xem như cái gì danh
môn chính phái chân chính a. Thiên hạ một nhà, không cần phân rõ ràng như vậy!”
Khách Hành cười.
“Vậy, chuyện ta lừa gạt huynh thì
sao?” Ta thật cẩn thận nhìn hắn.
Khách Hành vẻ mặt nghiêm túc,
“Việc đó à, phải lấy thân báo đáp...”
Ta sững sờ...
Hắn lập tức nở nụ cười, “Nói vậy
cô cũng tin? Đồ ngốc, thiếu tôn Thánh giáo, ta làm sao có gan cưới? Bái đường
không được, song, có thể kết nghĩa mà!”
Kết nghĩa?
“Việc này không nên chậm trễ a,
ta ngay cả gà cũng đã giết rồi!” Hắn lập tức cười kéo ta đi.
Hả?
Lúc này, Khách Lộ bưng thuốc, từ
dưới lầu đi lên.
Khách Hành nhìn nhìn tình hình,
“Ách... Bái đường, a, không phải, chuyện kết bái cô chớ quên a, ta đi trước,
ngươi nhớ tới nha...” Khinh công của hắn vẫn rất tốt nha, trong nháy mắt đã
không thấy bóng dáng.
Còn lại ta cùng Khách Lộ.
“Đi đưa thuốc cho Tiểu Cửu?” Ta
cười, mở miệng.
Hắn gật gật đầu, “Phải.”
“Nàng không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta cất bước,
“Ta còn có việc, đi trước.”
“Ừm.” Hắn không nói gì, tránh ra.
Trong lòng, rất không thoải mái. Ta đột nhiên có thể hiểu,
mọi chuyện Khách Hành làm lúc ấy, đến tột cùng là vì cái gì... Trách không được
hắn nói, nếu ta thích một người, sẽ biết tâm tình của hắn...
...
Không có mục đích lắc lư đến đại sảnh, liền nhìn thấy Khách
Ức cùng Quân Lâm đang đấu võ mồm, càng đấu càng kinh khủng, trời ạ, hai người
rất thông minh quả nhiên là không thể ở cùng một chỗ.
Nhanh rời xa chốn thị phi!
Trong hậu viện, Viên Tàng U cùng Tiểu Tề cũng đang làm rộn
lên. Nhớ tới, bà mai làm mai ở đâu không làm, lại tác hợp hai người bọn họ, cái
này, chuồng ngựa của ta sẽ không bị hủy chứ?
Không có biện pháp, đành phải trở về phòng...
“Tiểu Đinh.” Giọng của Khách Tùy, dịu dàng.
“Ca.” Ta quay đầu, đi qua, kéo tay huynh ấy.
Gia gia hình như nghĩ thông suốt cái gì, không khăng khăng
đuổi Khách Tùy cùng Lan di đi. Như vậy, ta lại có nương cùng ca ca... thật vui
vẻ...
“Muội có tâm sự?”
Không rõ, vì sao Khách Tùy lại có thể nhìn ra suy nghĩ trong
lòng ta trước tiên...
“Ta nghe Khách Ức nói, muội cùng Khách Lộ là một đôi, sao gần
đây có vẻ như đang bất hòa thế?”
Ta chỉ là sợ hãi...
“Ca, có lẽ muội, sẽ làm tổn
thương huynh ấy...”
Khách Tùy cười, sờ sờ đầu của ta,
“Là vì việc này?”
“Nhưng mà, muội thật sự rất hại
người, lần đó Nhận Nhị...” Rất nghiêm trọng, không phải sao? Ta chỉ vừa nghĩ
đến tình hình lúc đó, liền sợ hãi trong lòng.
“Thật sự là ‘trong nhà chưa tỏ,
ngoài ngõ đã tường’ a.” Khách Tùy vừa cười, “Muội khi đó mắng Khách Hành, không
phải là rất hùng hồn sao. Như thế nào đến phiên mình lại không được?”
Nhưng mà...
“Muội như vậy, không phải tự cho
là đúng sao? Ít nhất cũng nên hỏi cảm giác của Khách Lộ một chút chứ?”
Ta...
“Sao nào, muội thật sự đành lòng
từ nay về sau cũng không để ý đến hắn?”
Ta lập tức lắc đầu.
“Thì đúng rồi. Ta nói trước, nữ
nhân không phải người mù, ngày nào đó hắn bị đoạt, muội cũng đừng hối hận a.”
Khách Tùy thở dài.
“...” Ai dám! Ta nói như thế nào
cũng là thiếu tôn!
“Đừng hại ta không có muội phu a...”
Khách Tùy cười cười.
“Ca, huynh bắt nạt muội, muội đi
nói cho Lan di!”
“Ta khi nào thì khi dễ muội?”
“Mới vừa rồi!”
“Muội rõ ràng là đổ oan cho người
tốt...”
“Muội mặc kệ, muội mặc kệ, muội
mặc kệ, ca ca bắt nạt muội!”
Khó có được ca ca, không hành hạ
một chút sao được? Ha ha...
...
Ta thật cẩn thận đẩy cửa phòng Nhận
Cửu ra, thò đầu vào.
“Thiếu tôn?” Nhận Cửu lên tiếng,
quả thật làm ta giật cả mình.
“Ách... Tiểu Cửu a, cô tỉnh rồi,
ha ha, thương thế không sao chứ?” Ta ngây ngô cười nói.
“Không có việc gì.” Nhận Cửu đi
đến trước mặt ta, “Thiếu tôn có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ đến thăm cô thôi!” Ta
gãi gãi đầu, Khách Lộ không ở đây...
“Nhận Thất vừa mới đi rồi.” Nhận
Cửu nhìn nhìn ta, cười nói.
Đã bị nhìn ra?... Ách, im lặng...
“Vậy ta không làm phiền cô nghỉ
ngơi.” Ta lập tức chuẩn bị chạy lấy người.
“Thiếu tôn...” Nhận Cửu nhẹ nhàng
cầm tay áo của ta.
“Uh?” Ta quay đầu.
Nhận Cửu cười, “Huynh ấy trên nóc
nhà.”
A? Vậy sao...“Ừm.” Ta ra vẻ trấn
tĩnh gật đầu. Vừa đóng cửa lại, ta liền thẳng hướng hậu viện. Cây thang đâu
rồi?
Dùng sức chín trâu hai hổ, ta rốt
cục cũng lên được nóc nhà.
Mưa to vừa dứt, mái ngói trên nóc
nhà vừa ướt lại vừa trơn.
Quả nhiên, Khách Lộ ôm bội đao
ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Khách...” Ta còn chưa nói xong,
dưới chân liền trợt, ngay lập tức ngã úp xuống.
“...” Khách Lộ lập tức đứng dậy.
“Không cần!” Ta đưa tay ngăn lại,
“Ta tự bò qua là được...”
Thực chật vật tới mục tiêu, ta
ngồi xuống, phủi phủi rêu xanh trên người.
“Không sao chứ?”
Ta lắc đầu, “Huynh ở trên này làm
gì?”
“Hóng gió...”
Hóng gió? Quả thật, sau cơn mưa,
không khí vô cùng mát mẻ.
“Nàng lên đây làm gì?”
Đúng nha... Phải thành thật nói
cho huynh ấy sao?
Ngẩng đầu. Trời đầy sao, cũng
đúng, hôm nay là mồng một mà...
“Ngắm sao.” Ta chỉ chỉ bầu trời.
Huynh ấy ngẩng đầu, lập tức, nhợt
nhạt cười.
Thì ra, cảm giác ở cùng dưới một
bầu trời, có thể hạnh phúc như vậy.
“Thật xin lỗi.”
Thật kỳ lạ, ta cùng huynh ấy cùng
mở miệng, nói cùng một câu.
“Cái gì?”
Lại trăm miệng một lời.
Đột nhiên, hiểu được cả hai muốn
nói cái gì...Thì ra, lo lắng, là cùng một chuyện sao?
“Ôm bả đao rất thoải mái sao?” Ta
mở miệng, cười nói.
Huynh ấy sửng sốt một chút, nhìn
nhìn bội đao của mình.
Cây đao đáng ghét, dám đoạt vị
trí của ta! Ta vươn tay, lấy bả đao kia, tùy tay thả xuống, thuận tiện tiến sát
trong lòng huynh ấy.
Còn nhớ, Khách Ức từng nói qua,
hoặc là đừng để huynh ấy thích ta, nếu thích, cũng đừng để huynh ấy thương tâm.
Đạo lý như vậy, tiểu quỷ Khách Ức này, không phải đã sớm nói cho ta biết sao?
“Vừa rồi, Nhận Cửu nói với ta,
mọi chuyện cô ấy cùng Nhận Tam có thể làm vì ta, ta lại có thể làm vì nàng. Ta
sẽ không vì thế mà sau này hối hận, các cô ấy cũng vậy...” Khách Lộ ôm ta, nói
như vậy, “Cho nên, ta không cần vì chuyện các cô ấy mà lưu tâm.”
“Nhưng mà, nếu là ta vì huynh mà
bị thương, huynh sẽ không thể không lưu tâm đúng không?” Khó chịu, “Ta không
phải là so ra kém Nhận Tam cùng Nhận Cửu sao?”
“Nàng không giống.”
“Sao mà không giống?”
“Nàng là...” Huynh ấy đột nhiên
không có cách nào nói tiếp.
“Nương tử, phu nhân. Chọn một cái
đi!” Ta ngẩng đầu, nhìn huynh ấy.
Huynh ấy không khỏi nở nụ cười.
“Cười cái gì? Có phải không muốn
hay không? Vậy cũng không sao, theo ta được biết, người muốn kết hôn với ta
hình như còn rất nhiều...” Ta lập tức nói càn.
“Không phải.” Hắn trả lời, có
chút cấp bách.
“Tốt.” Ta sao lại thích bắt nạt
huynh ấy như vậy chứ? “Gọi nương tử nghe một chút.”
“...”
Ta biết hắn nói không nên lời...
“Tùy huynh thôi, vậy kêu ‘Đinh nhi’ là được rồi.”
“Đinh nhi...”
Đó là lần đầu tiên huynh ấy gọi
tên ta... Trước kia không biết nha, thì ra tên của ta còn rất dễ nghe! Ừm, lần
sau không cho Khách Hành gọi ta là “Đinh nhi”!... Đây có phải gặp sắc quên
nghĩa trong truyền thuyết hay không?
“Nàng... Vì sao lại thích ta...”
Huynh ấy đột nhiên hỏi ta như vậy.
Vì sao? Cảm thấy vấn đề này nên
là ta hỏi mới đúng. Nhưng mà, vì sao? Quả thật là ta không nghĩ tới... Có lẽ là
bởi vì...
“Gối lên huynh rất thoải mái.” Ta
nghiêm túc trả lời.
Huynh ấy cười, cho dù không nhìn,
cũng cảm giác được.
Sao chứ? Ta là nói thật. Cho dù
không phải toàn bộ nguyên nhân, cũng là phần lớn nguyên nhân!
“Còn huynh?” Lại nói, luận tư
sắc, ta so ra kém Quân Lâm; Luận khí chất, ta ngay cả gấu váy của Tần Tố cũng
sờ không tới; Luận tài học... Cái này, ta hình như không có... Huynh ấy vì sao
lại thích ta?
“Được nàng gối rất thoải mái.”
Huynh ấy cười, trả lời như vậy.
Thật hay giả?
Ta đứng dậy nhìn thẳng huynh ấy,
“Là tự huynh nói a, về sau đừng hối hận! Ta đối với cái gối của mình luôn rất
tàn bạo bất nhân nha!” Ta nén cười, nghiêm túc nói, “Ta thường xuyên vừa đánh
vừa đạp, vừa kéo vừa xé, ngủ không thoải mái còn đấm hai cái, có lẽ, còn có thể
cắn nha...”
Trong mắt huynh ấy có ý cười, làm
cho ta không có cách nào nói tiếp.
Huynh ấy nghiêng người, nhẹ nhàng
hôn lên môi của ta.
Đột nhiên, cơ thể của ta lập tức
thoát lực, trước mắt tối sầm...
...
“A, Đinh Đinh a, con rốt cục cũng tỉnh rồi!” Nguyệt di vẻ mặt
khẩn trương nói.
Ta rời giường, suy nghĩ còn chưa khôi phục.
“Ngày hôm qua rốt cuộc là làm sao vậy, ‘Viêm Thần Giác Thiên’
của tỷ đột nhiên phát tác, suýt hù chết chúng ta!” Quân Lâm nhíu mày.
“Con bây giờ có khỏe không?” Lan di dịu dàng mở miệng.
“Đinh nhi tỷ tỷ, nội lực ‘Viêm Thần Giác Thiên’ trong cơ thể
tỷ, so với người bình thường tu luyện, càng rối loạn hơn, tỷ tốt nhất nên thu
tâm tính...” Giọng nói của Tần Tố vẫn dễ nghe như vậy.
...
Lần đầu tiên trong cuộc đời ta, quyết tâm lập lời thề độc.
“Ta nhất định phải chữa khỏi ‘Viêm Thần Giác Thiên’! Ừm!” Ta
nắm chặt hai tay, lớn tiếng nói.
Mọi người không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ta đứng dậy xuống giường, mở cửa ra.
Nghe được, tiếng gia gia gầm gừ.
“Ngươi rốt cuộc làm gì cháu gái ta? Có tin lão tử bổ ngươi
một chưởng hay không?”
Người dám! Ta lập tức chạy xuống lâu. Vọt vào giữa đám người.
“Người dám động huynh ấy thử xem!” Ta che ở trước mặt Khách
Lộ, lớn tiếng nói.
“A, con...” Gia gia lại sững sờ, “Con thật ngốc, nha đầu. Hắn
là người nào, là ‘Nhận’ địa vị thấp nhất ở thánh giáo, nếu là bình thường, ngay
cả tư cách gặp con cũng không có. Con sao lại...”
“Ông đừng xen vào!” Người đi ra ngoài nhiều năm như vậy, nếu
ta thật sự muốn lập gia đình, mười người cũng đã gả xong rồi!
“Con...” Gia gia vẻ mặt lửa giận, “Ta mặc kệ con!”
Ta kéo tay Khách Lộ, ra khỏi đám người.
“Con muốn đi đâu?”
“Đi gạo nấu thành cơm!” Ông xem ta có dám hay không... Sẽ
không ngất một lần nữa chứ?
“Cái gì!” Gia gia lập tức đi qua, hung hăng gõ đầu ta, “Ta
sao lại có một đứa cháu gái không biết xấu hổ như vậy chứ...”
“Tôn thượng...” Khách Lộ lập tức đem ta bảo vệ sau người, gia
gia cũng liền thuận thế đổi thành gõ đầu của huynh ấy.
“‘Tôn thượng’? Ngươi kêu thêm một tiếng thử xem.” Gia gia
rống to, “Kêu gia gia, thật sự là không thức thời!”
“Người lại đánh huynh ấy thử xem!” Vào lúc này, không loạn
thì sẽ không vui đâu, ta tiến lên kéo Khách Lộ đến phía sau.
“A, ngươi có ý gì?”
“...”
...
Trong lúc thế cục đang hỗn loạn. Thạch bá bá đột nhiên đi
đến.
Không phải chứ, lại là hôn sự với Thạch Chước?
“Lão gia tử, ngài đã về rồi.” Người bắt chuyện, lại nhìn ta,
“Tiểu Đinh a, ta là đến nói với con, hôn sự của con cùng Chước nhi...”
Thật sao? Tha cho ta đi...
Gia gia đưa ra vẻ mặt “không phải sợ, ai dám quấy rối, lão tử
liền chém hắn”...
“Là như thế này, hoàng thượng hạ chỉ, đem Thừa An công chúa
gả cho Chước nhi... Đây là thánh chỉ tứ hôn, không thể từ chối, Thạch bá bá
thực xin lỗi con...” Nói xong, Thạch bá bá làm vẻ mặt lã chã chực khóc.
Ta có thể cười sao? Nhưng mà ta thật
sự muốn cười.
“Đây là thiên ý, con cùng với
Thạch Chước không có duyên phận. Thạch bá bá cũng không dùng quá mức để ý...”
Ta cố gắng làm vẻ mặt đau thương.
“Tiểu Đinh a, con có thể nghĩ như
vậy thì tốt rồi. Aiz...”
Trong lúc ta đang vui vẻ, đột
nhiên cửa lại có người đến.
“Nam Hải Bắc Thần cung, đặc biệt
đến mừng thiếu tôn Thánh giáo tròn mười chín tuổi!”
Cái gì? Sinh thần?
“Hôm nay là ngày hai tháng tám.”
Khách Lộ mở miệng, nhắc nhở ta, “Sinh nhật của nàng.”
Thì ra, đã đến hai tháng tám...
Vấn đề là cái gì là Nam Hải Bắc
Thần cung?
Vài nữ tử mặc váy xanh, ngọc bội
đinh đang thong thả bước đến. Người cầm đầu, trong mắt lộ ra khí phách, cùng bộ
váy lụa mỏng kia thật không hợp nhau.
“Nói vậy ngài chính là thiếu
tôn.” Nàng cười nói với ta.
Đúng rồi.
“Bổn tọa, cung chủ Nam Hải Bắc
Thần cung, Lạc Tần. Hôm nay là tới cầu hôn.” nữ tử kia thoạt nhìn so với ta còn
nhỏ hơn vài tuổi, nói chuyện giọng điệu lại rất lão luyện.
“Hả?” Không hiểu. Ta đột nhiên
phát hiện, gia gia đã chạy tới một góc nhà, còn cầm ấm trà che mặt mình.
“Ngày xưa thánh tôn Thánh giáo
từng chịu ơn của sư công bổn tọa. Ngày đó, thánh tôn đã lập lời thề, ngày khác
thánh tôn có con nối dòng, tất sẽ cho một người cùng Nam Hải Bắc Thần cung của
ta kết làm thông gia. Chỉ tiếc, Thánh giáo hành tung bất định, chưa được như ý
nguyện. Hôm nay đã có duyên gặp nhau, mong rằng thiếu tôn đáp ứng, cùng bổn tọa
thành thân.” Cô gái kia nói khiến ta như lọt vào trong sương mù.
Nhận Nhị đáng ghét. Không có việc
gì đem hành tung của Thánh giáo công bố giang hồ làm gì? Còn có, gia gia, người
như thế nào lại để ta gánh chuyện này chứ!
“Nhưng mà, Lạc cô nương, ta là
nữ.” Ta cười giả lả mở miệng.
“Bổn tọa không ngại!” Nói xong
nàng kéo tay của ta.
Không phải chứ?
Nàng còn chưa kéo được bao lâu,
Khách Lộ đã đem ta kéo trở về. “Ta để ý.”
Lạc Tần nhìn Khách Lộ, giữa hai
người có sát khí lan tràn.
“Hy vọng thiếu tôn hiểu được, bổn
tọa có hảo ý.” Lạc Tần bình tĩnh mở miệng, “Nghe nói thiếu tôn bị nội lực ‘Viêm
Thần Giác Thiên’ quấy nhiễu. ‘Huyền Nguyệt tâm kinh’ của Bắc Thần cung chúng ta
là võ công duy nhất trên thiên hạ có thể điều hòa nội lực ‘Viêm Thần Giác
Thiên’. Nếu thiếu tôn chịu gả, bổn tọa đương nhiên vui lòng truyền thụ.”
A? Như vậy, là uy hiếp hay là dụ
dỗ?
Ơ? Chờ đã, ta không phải quên cái
gì chứ? Ha ha...
“Kỳ thật, Lạc cô nương, ta còn có
ca ca...” Thực xin lỗi, Khách Tùy...
Lạc Tần lập tức nhìn gia gia bên
cạnh.
Gia gia lập tức gật đầu.
“Aiz, Khách Tùy, huynh đừng chạy a!” Tiếng của Khách Hành.
Lạc Tần nhíu mày. Đem một quyển bí kíp quăng vào người ta,
“Cô tự luyện trước đi! Đuổi theo!”
Nói xong, đoàn người lại hấp tấp biến mất.
Hình như, không có việc gì... A, thật sự là gió thổi hoa rơi,
dễ dàng giải quyết a...
Ta ngẩng đầu, cười nhìn Khách Lộ.
Như vậy đại khái là chúng ta có thể có cuộc sống thanh thản
ổn định rồi... Ha ha, trời yên biển lặng, đoàn tụ sum vầy, còn có, ăn đậu hủ
miễn phí cả đời... Ách, ngại quá, nói sai rồi, là sữa đậu nành...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...