Túy Khách Cư

Cái gì gọi là nghiệt duyên? Chính là Thạch bá bá nắm tay của
ta, nói với ta: “Thạch bá bá biết con là vì không muốn ta cùng Nam Cung phu
nhân tranh cãi nữa, mới nói dối là mình thích tiểu nhị trong tiệm. Thạch bá bá
hiểu được nỗi khổ tâm của con, sẽ không để con khó xử. Chuyện này chúng ta sẽ
bàn bạc kỹ hơn...”

Ta thật sự không biết nói gì...

Càng khoa trương hơn là Nam Cung phu nhân lại quyết định ở
trong tiệm của ta, ta thật sự là có số bị tranh đoạt... Lại nói tiếp, gia gia
đến tột cùng khi nào thì trở về hả? Có điều, gần đây “Thánh Kiếm” cũng không có
hành động gì, chẳng lẽ là không còn việc gì rồi?

Trong lúc ta đang nghĩ ngợi, Khách Hành vừa cắn hạt dưa vừa
đi qua, “Nghĩ gì thế?”

“Dù sao cũng không phải nhớ huynh.” Ta quay đầu,
trừng hắn. Nếu không phải hắn không giải thích rõ ràng với mẹ hắn, tình hình có
hỗn loạn như vậy sao?

“Thật sự là tuyệt tình a, Đinh
nhi...” Hắn cười, “Vậy là đang nhớ Khách Lộ à?”

“Huynh...” Tần Tố đâu?

“Được rồi, không trêu cô nữa.”
Hắn cười vui vẻ, “Đừng lo lắng, ta không phải đã nói sao, chuyện lớn cách mấy,
đến nơi này của cô tựa như gió thổi hoa rơi, trở nên không có việc gì... Ngay
cả chuyện bao vây tiễu trừ thánh giáo cũng đã được giải quyết như vậy, cô còn
nghĩ nhiều làm gì?”

Ta có nên nói cho hắn biết,
chuyện ta là thiếu tôn của Thánh giáo, trong người mang nội công “Viêm Thần
Giác Thiên’” này hay không? Hắn nghe xong, đại khái sẽ không đi theo nói với ta
“gió thổi hoa rơi”...

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên
truyền đến tiếng người ồn ào.

Khi Nhận Nhị đi vào, toàn thân
đều là máu. Hắn cười cười với ta, gục xuống.

...

Ta nhìn Tần Xuyên từ trong phòng
đi ra, “Hắn không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì. Chỉ bị gãy mấy
cây xương thôi.” Tần Xuyên cười cười.

Gãy mấy cây xương mà bảo là không
có việc gì? Aiz, ta trước kia còn nghĩ Nhận Nhị là người xấu, nhưng xem tình
hình này, hắn nhất định là bởi vì chuyện lần trước, bị Thánh Kiếm đả thương
thành như vậy... Ta có cần đi nói cảm tạ hoặc xin lỗi gì không?

Ta nhìn nhìn Khách Lộ bên người,
chắc huynh ấy đại khái cũng nghĩ giống ta...

“Đinh nhi, sao cô quen với
‘Nhận’?” Khách Hành mở miệng, trong giọng nói có vẻ nghiêm túc ít gặp.

“Hỏi việc này làm gì?” Bởi vì ta
là thiếu tôn...

“Ha ha, rất đơn giản a.” Tần
Xuyên nở nụ cười, “‘Ngũ âm hóa công tán’ là độc dược đặc hữu của ‘Thương Long
đường’, sau khi Thánh Kiếm làm phản, liền thuộc sở hữu của hắn. Chắc là chuyện
Nam Cung thiếu chủ trúng độc, không thể không liên quan với ‘Thiên Nhận chúng’
nhỉ?”

A? Người hạ độc hắn là “Thiên
Nhận chúng”? Như vậy hắn là muốn báo thù... Ta theo bản năng nhìn Khách Lộ.

“‘Nhận’ tàn khốc vô tình, tay
nhuộm đầy máu tanh, người người đều muốn diệt trừ. Cùng việc ta trúng độc có
quan hệ gì?” Khách Hành bất mãn nói.

“Người người đều muốn diệt trừ”?
Có nghiêm trọng như vậy hay không?

“‘Nhận’ chính là bị người lợi
dụng thôi, oan có đầu nợ có chủ, huynh trực tiếp...” Ta thiếu chút nữa đã nói:
trực tiếp tìm gia gia ta đi...

“Sao cô lại nói giúp bọn họ?”
Khách Hành không hiểu nhìn ta.

“Ăn ngay nói thật thôi.” Ta đúng
lý hợp tình nói.

“Cô...”

Khách Hành còn chưa nói gì đã bị
cắt ngang.

“Giang cô nương tấm lòng rộng
lớn, nhìn xa trông rộng. Con là một nam nhân, sao lại không có những hiểu biết
đó?” Nam Cung phu nhân đi tới, giáo huấn.

“Con...” Khách Hành nhíu mi.


“Giang cô nương, khuyển nhi vô
tri, cháu đừng để trong lòng.” Nam Cung phu nhân nắm tay của ta, cười nói, “Nó
là như vậy, cháu ngày sau cố gắng dạy dỗ nó là được.”

Sao ta nghe là lạ vậy? Là ta ngày
đó nói không được rõ ràng sao?

Khách Hành vẻ mặt như gặp trở
ngại.

Làm sao bây giờ? Rõ ràng...

Ta còn chưa nghĩ nhu thế nào hoàn
thành kế hoạch của ta, tiếng ồn ào lại một lần truyền đến.

“Tỷ tỷ, là người Kì Ngự Minh!”
Khách Ức chạy lên lầu, nói.

Kì Ngự Minh, cũng chính là người
nhà của Viên Tàng U?

“Minh chủ Kì Ngự Minh cầu kiến
thiếu tôn.” Giọng nữ
trong trẻo vang vọng.

Ách... Quả nhiên không phải là chuyện tốt...

Ta không để ý mọi người ngăn cản đi xuống dưới lầu, liếc nhìn
tình hình ngoài cửa. Hơn mười con tuấn mã bày trận sẵn sàng đón địch, khí thế
kinh người.

“Giang cô nương, việc này giao cho ta là được rồi, cháu là
một nữ tử, không cần đi ra ngoài, nguy hiểm lắm.” Nam Cung phu nhân hòa ái mở
miệng.

Vấn đề là...

“Thật xin lỗi, Nam Cung phu nhân. Kỳ thật, ta
chính là thiếu tôn trong miệng cô ta...” Ta cười cười, “Ý tốt của Nam Cung phu
nhân ta đã nhận. Ta không xứng với Nam Cung thiếu chủ.”

Nam Cung phu nhân sửng sốt, Khách
Hành cũng sửng sốt.

“Cô là thiếu tôn Thánh giáo?”
Khách Hành nhìn ta, nói.

Ta gật đầu, sau đó, ra ngoài.

“Thiếu tôn vẫn khỏe chứ.” Chủ
nhân của giọng nói kia vẫn ngồi trong kiệu che màn dày.

“Có chuyện gì?”

“Kì Ngự Minh chúng ta cùng ‘Nhận’
là quan hệ minh hữu, ta muốn làm gì, trong lòng ngài cũng biết mà?”

Thật ghét người ta hỏi ngược lại!

“Xem ngươi có bản lĩnh này hay
không.” Lên tiếng, là Khách Ức.

Còn nhớ Khách Ức từng nói qua
chuyện “Kì Ngự Minh”, bọn họ là bang phái của Tây Hạ. Chuyên nuôi dưỡng tuấn
mã. Cùng “Thiên Nhận chúng” kết minh, đại khái là muốn hợp lực tấn công nhà
Tống. Tóm lại, là chút chuyện ta không hiểu...

Nháy mắt, ngã tư đường trước cửa
đã bắt đầu hỗn chiến.

“Sư phụ, dừng tay!” Viên Tàng U
đột nhiên vọt ra, chắn trước mặt của ta. Nói đúng hơn, là che trước mặt Khách
Lộ che trước ta...

“Tàng U?” Giọng nói kia có chút
buồn bực, “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Ta...”

“Tránh ra.” Giọng nói của Khách
Lộ, bình tĩnh.

Viên Tàng U lập tức xoay người,
“Huynh có thể ngăn ở trước mặt cô ta, ta vì sao không thể che trước mặt huynh?”

“...”

Ta biết Khách Lộ trả lời không
được...

“Tàng U, ngươi làm sao vậy? Đừng
nói với sư phụ, ngươi thích ‘Nhận’ này.”

Thích thì sao chứ? Giọng điệu gì
thế?!

“Phải.” Viên Tàng U trả lời, dứt
khoát.


Sau một hồi trầm mặc, sa trướng
chậm rãi mở ra, mắt ta đầu tiên nhìn thấy, chính là mái tóc dài màu vàng nâu.
Quả nhiên, là người Tây Hạ.

“Trong lòng hắn có thể có ngươi?”
Trong đôi mắt xanh thẳm của phụ nhân kia tràn đầy thương tiếc.

Viên Tàng U cúi đầu, trầm mặc.

“‘Nhận’ là hung khí. Giết người
như ma, lãnh khốc vô tình...” Tuy rằng ta biết bà ta đang tận tình khuyên bảo
đồ đệ, nhưng ta vẫn khó chịu!

“Minh chủ, bà rốt cuộc tới đây
làm gì?” Ta bước lên vài bước, lớn tiếng cắt ngang.

Bà ta ngừng lại, nhìn ta, “Thì
ra, lòng thiếu tôn cũng có hắn...”

“Đúng thì thế nào?” Ta hùng hồn
trả lời.

“Đây là nguyên nhân ngài không
muốn gả cho ‘Thánh Kiếm’...” Bà ta cười cười, “Chỉ là, cho dù như vậy, vẫn phải
thỉnh cầu thiếu tôn theo ta đi một chuyến!”

Bà ta vừa dứt lời, tay liền hung
hăng vung lên.

Ta biết, vào lúc này, vô luận ta
làm cái gì, cỡ nào không muốn, cũng sẽ có người che trước mặt ta... Ta thật
không ngờ, người đỡ một chiêu kia cho ta...

“Hoài nhi?” Phụ nhân kia thu hồi
roi đang đánh ra, nhìn người che trước mặt ta.

“Ca?” Khách Tùy, là Khách Tùy!

Phụ nhân kia ngây ngẩn cả người,
ta cũng ngây ngẩn cả người.

Hoài nhi? cách gọi thật thân
thiết a... Chẳng lẽ... Lại nói, mẫu tử bọn họ kỳ thật bộ dạng rất giống a...

“Nàng là?” Phụ nhân kia kinh ngạc
hỏi.

“Muội ấy là Giang Đinh...” Khách
Tùy nhìn ta, trong giọng nói có sự dịu dàng đã lâu không nghe.

Phụ nhân kia nhìn ta, ánh mắt
phức tạp mà thâm thúy.

“Nương, quân Tây Hạ đã bị đánh
bại, Kì Ngự Minh không cần vì Tây Hạ mà bán mạng.” Khách Tùy mở miệng.

Phụ nhân kia giống như một câu
cũng không nghe lọt, chỉ nhìn ta, sau đó cười rơi lệ, “Con tên Giang Đinh...”

Ta cứng ngắc gật đầu...

...

Thì ra sự việc thật sự lại dùng
cách đơn giản này mà chấm dứt. Chỉ nói mấy câu, một hồi chiến đấu liền biến mất
không dấu vết. Ta bắt đầu có chút tin tưởng lời Khách Hành nói...

Thì ra, nương Khách Tùy, tên Á Cơ
Lan, tức là Lan di... Không biết tại sao, có chút vui sướng, lại có chút lo
lắng.

“Ta lần đầu tiên gặp mặt cha con,
chính là ở một bãi bồi trên đảo, cho nên chúng ta ước định qua, con của chúng
ta, vô luận nam nữ, đều gọi là ‘Giang Đinh (Đinh: bãi bồi)’.” Lan di cười, “Con
chính là minh chứng tốt nhất, ông ấy không có gạt ta...”

Thật không. Thì ra, đây là ý
nghĩa tên của ta sao...

“Thánh Kiếm không nói cho người
tên của con sao?” Đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hẳn là đã sớm biết chứ?

“Không có.” Lan di cười cười,
“Ngoại trừ lão gia tử, Ngôn Châm là người duy nhất biết mặt ta, vì che giấu
thân phận, tránh gặp phiền phức không cần thiết, ta vẫn luôn không dùng khuôn
mặt thật gặp người. Mà Kì Ngự Minh chúng ta ngay từ đầu cùng Thương Long đường
kết minh, hắn đối với ta luôn có nghi ngờ, chưa từng thổ lộ tâm tình.” Bà vươn
tay, sờ sờ tóc ta, “Nếu không phải thế, ta có thể nào nhìn con gả cho hắn?”

“Ngôn Châm?” Ai?

“Thánh Kiếm tên gọi Ngôn Châm,
vốn ta nghĩ hắn chẳng qua là bằng hữu của cha con, biết hắn là Thánh Kiếm, ta

thật hoảng sợ. Ta thủy chung cũng không đoán được, lão gia tử lại là giáo chủ Thánh
giáo.” Lan di nhẹ nhàng nhíu mi, “Có lẽ đây là chuyện duy nhất cha con gạt ta...”

Như vậy à. Tuy rằng vẫn là có
chút không hiểu...

“Nương, theo lý thuyết, Thánh
Kiếm hẳn là sẽ không để người tới bắt Tiểu Đinh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Khách Tùy hỏi.

“Ha ha.” Người cười là Khách Ức,
“Ta thấy, Thánh Kiếm hẳn là đã bị thương rồi.”

Lan di ngẩng đầu, khẽ cười, “Đúng
vậy, ta cũng chỉ là tới kéo dài thời gian, phân tán sự chú ý của mọi người, để
hắn có cơ hội chữa thương thôi.”

Bị thương, chẳng lẽ là Ngân Kiêu
đả thương? Tên kia, thì ra cũng rất lợi hại nha!

“Như thế chuyện các đại môn phái
cũng giống vậy?” Khách Ức gật đầu.

“Đúng vậy.” Nụ cười của Lan di
vẫn không biến mất, ta liền thấy đứng Nguyệt di đứng bên cạnh nhíu mi lại.

“Hắn bị thương rất nặng?” Nguyệt
di mở miệng, hỏi một vấn đề kì quái.

Lan di gật gật đầu, “‘Viêm Thần
Giác Thiên’ môn võ công này yêu tà vô cùng, người có võ công như Thánh Kiếm,
vẫn không thể hoàn toàn khống chế.”

“Viêm Thần Giác Thiên...” Nguyệt
di vẻ mặt ngưng trọng.

Hình như là có cái gì rất lạ...

...

Đoạn chuyện kia, có nên tìm Khách
Hành giải thích rõ ràng hay không? Ta không phải cố ý gạt hắn... Chỉ là...

Lại nói, Khách Tùy khi đó rốt
cuộc nói bậy bạ gì hả? Minh chủ Kì Ngự Minh có thể xưng là “dân nữ Tây Hạ” sao?
Tư duy kiểu gì thế...

Ta còn suy nghĩ, liền thấy Nguyệt
di vẻ mặt đầy tâm sự ngồi bên cửa sổ.

“Nguyệt di...” Ta cười, vươn tay
ôm lấy người.

“Ai ô, nha đầu này, làm ta giật
cả mình!” Nguyệt di cười trách.

“Uh? Nguyệt di suy nghĩ cái gì
vậy? Có phải bởi vì Lan di đến đây, nên ghen hay không?” Ta ngồi xuống, “Yên
tâm đi, trong lòng con, Nguyệt di vĩnh viễn là tốt nhất...”

Nguyệt di cười khẽ đánh đầu ta,
“Nha đầu chết tiệt kia, dám lấy ta ra làm trò đùa.”

“Hì hì.” Ta dựa sát vào trong
lòng người, làm nũng.

“Làm sao vậy, chạy tới làm nũng
với Nguyệt di, Khách Lộ đâu?”

Ách... “Nguyệt di!” Ta lập tức
đứng dậy.

“Ô, mắc cỡ hả? Lần trước trước
mặt nhiều người như vậy, sao không thấy con đỏ mặt hả?” Nguyệt di không chịu bỏ
qua.

Ta...

“Con gái lớn không thể giữ a...”
Nguyệt di ra vẻ đau lòng.

Ta... Ta thật không nên trêu chọc
Nguyệt di...

“Đinh Đinh,” Nguyệt di đột nhiên
thu hồi ý cười, cẩn thận hỏi, “Con gặp qua Thánh Kiếm...”

“Dạ.” Đương nhiên, thiếu chút nữa
đã cùng hắn bái đường rồi.

“Hắn... Thế nào?”

“Ách... cũng tốt a, chỉ là không
có cảm xúc gì cả, giống như rối gỗ vậy...” Nguyệt di tuyệt đối có liên quan với
Thánh Kiếm này.

“Thật không...” Nguyệt di hạ mắt,
“Hắn trước kia không phải như thế...”

“Nguyệt di, người cùng hắn...”
Không biết có nên hỏi hay không.

Nguyệt di cười cười, “Khi ta quen
hắn, hắn chỉ là một ‘Nhận’ bình thường, không nghĩ tới, giờ đã là Thánh Kiếm...”
Ánh mắt của người trở nên thâm thúy, “Hắn cũng giống ta, đều vâng mệnh bảo vệ
thiếu tôn... cũng chính là cha con.”

“Vậy hắn hiện tại vì sao...”
Không hiểu a, người vâng mệnh bảo vệ cha ta, bây giờ không phải đều ở đây bảo
hộ ta hay sao? Đây có tính là một dạng thừa kế không?

“Hắn là người duy nhất theo cha con
xuất chinh... Nhưng sau đó, cha con đã chết, hắn vì bảo vệ bất lực, bị triệu
hồi về Thánh giáo...” Nguyệt di nhíu mày.


Đây không phải nguyên nhân hắn
phản giáo chứ? Đột nhiên cảm thấy mọi người trong trấn này thật đáng thương, vì
bảo vệ một người, ngay cả cuộc sống riêng của mình cũng phải bỏ mặc. Nguyệt di
cũng thế, Tần Xuyên cũng vậy, có ai được làm chuyện bản thân muốn làm đâu?

“Hắn biến thành như bây giờ, đều
là lỗi của ta...” Trong giọng nói của Nguyệt di có loại xa lạ đau thương, “Hắn
không có làm gì sai, khi đó hắn vì bảo hộ cha con, cũng bị thương rất nặng.
Nhưng mà, ta lại nói với hắn, ‘Vì sao người chết không phải ngươi’... Ta rõ
ràng biết, không phải lỗi của hắn...”

Ách... Đúng là có chút quá đáng a...
Lại nói, Thánh Kiếm cũng có nội công “Viêm Thần Giác Thiên”, nghe những lời
này, chắc chắn chân khí sẽ nghịch chuyển. Nhưng mà, đổi vị trí nghĩ lại, nếu
người chết là Khách Lộ... Có quá đáng hơn một trăm lần, ta cũng nói được...
Chuyện này, sao có thể nói ai đúng ai sai chứ...

“Đinh Đinh, giúp ta một việc.”
Nguyệt di nắm tay của ta.

“Được.” Có gì mà giúp hay không
giúp, người là Nguyệt di mà.

“Khi lão gia tử trở về, con giúp
ta xin với lão gia tử, đừng giết Ngôn Châm.”

“Dạ.” Ta lập tức gật đầu, kỳ
thật, ta cũng không cảm thấy Thánh Kiếm đáng chết a. Dù sao, hắn cũng không làm
gì ta.

“Vậy thì tốt...” Nguyệt di nở nụ
cười, “Ít nhất, ta cũng phải cùng hắn giải thích a.”

“Nguyệt di,” Đột nhiên nghĩ đến
cái gì, “Hắn, có phải thích người hay không?” Trực giác.

Nguyệt di sửng sốt một chút, “Con
nói gì?”

A? Đoán sai?

“Ách... Tùy tiện hỏi thôi.” Đúng
mà, Thánh Kiếm đi theo cha ta xuất chinh, biết chuyện Lan di, nhưng vẫn không
nói cho Nguyệt di biết. Thật cẩn thận hư vậy, nếu không phải thích đối phương,
làm sao mà có? Bất quá, nếu là thích, lúc ấy bị đả kích nhất định lớn hơn nữa...

“...” Nguyệt di khẽ thở dài, “Ta
phải đi...”

“Con tiễn người.”

...

Đưa Nguyệt di xong, ta quyết định
đi tìm Khách Hành giải thích. Có điều, khi muốn tìm một người, thật đúng là
không dễ dàng tìm được...

Vừa bước vào hậu viện, liền thấy
Viên Tàng U. Nàng đứng ở trước chuồng ngựa, vẻ mặt cô đơn.

Ta vốn không muốn quấy rầy nàng,
nhưng mà, con ngựa kia của nàng thật sự là nhiều chuyện. vào lúc này, kêu la
cái gì chứ?

Viên Tàng U quay đầu, nhìn ta.

Ta chỉ có thể mặt dày đi qua,
“Viên cô nương...”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó,
giống như tự nói: “Ta không cam lòng... Thật sự...” Nàng vỗ về lông ngựa,
“Ngươi là thiếu tôn, lại là... sư phụ... thua như vậy, ta thật sự không cam
lòng...”

Này...

“Ta biết, đối với cô không công
bằng.” Ta mở miệng, “Nhưng mà, ta thích Khách Lộ, tuyệt đối không kém hơn cô
chút nào. Cho dù không có gia gia, không có Lan di, ta cũng quyết không đem
huynh ấy tặng cho cô.”

“Ta biết...” Nàng quay đầu nhìn
ta, “Ngươi quen huynh ấy trước, là ta cố tình xen chân vào.”

“Đây không phải là vấn đề.” Ta
không khỏi nở nụ cười, “Nếu hai người quen nhau trước, ta cũng nhất định sẽ
không chút do dự hoành đao đoạt ái... Thích, là chuyện không có cách nào.”

Nàng cũng cười, “Ngươi là người
kỳ quái.”

Có sao? Đại khái là vậy...

“Cô cũng vậy mà.” Nàng có phải
hay không đã không còn địch ý? “Khi đó, cô không phải còn luận võ chọn rể sao?”

“Việc đó à. Đó là ta đến Trung
Nguyên tìm sư huynh, lộ phí dùng hết, cho nên mới bày lôi đài. Người đi lên,
đều phải bỏ ra năm tiền.” Nàng cười, giải thích.

A? Thì ra là vậy.

“A, nguy rồi. Lí ma ma nghĩ cô
rất muốn gả, đi giúp cô tìm nơi làm mai rồi.” Nhớ tới còn có chuyện này nữa.

“Hả? Không phải chứ...” Nàng nhíu
mày, “Làm sao bây giờ?”

Có thể, cùng nàng làm bằng hữu...

Đột nhiên, nàng nhanh chóng rút roi
trên người ra, “Cẩn thận!”

Ta chỉ là cảm thấy trên vai tê
rần, thân thể liền mất đi sức lực. Người đỡ ta, ta thấy rất rõ, là Nhận Nhị...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận