Túy Khách Cư

Đột nhiên, ta biến thành thượng khách. Mọi người thấy ta, đều
cung kính hành lễ, gọi ta thiếu tôn. Loáng thoáng từ Nhận Nhị mà biết, thì ra,
“Thiên Nhận chúng” bọn họ đến trấn nhỏ này, vì tìm ra “thánh tôn” “kiến thủ bất
kiến vĩ (thần long thấy đầu không thấy đuôi)” kia. Thánh tôn là giáo chủ Thánh
giáo, giáo chúng bình thường căn bản không thể yết kiến. Mà “Thánh Kiếm” lại
biết rõ, hắn biết thánh tôn là ai, cũng biết người ở nơi nào.

... Cái thánh tôn kia, lại là gia gia, ta vẫn không thể nhận...
Ta biết võ công gia gia không kém, làm việc cũng rất kỳ quái, nhưng mà, loại
chuyện như là giáo chủ Thánh giáo này... Căn bản là chưa từng nghe qua a! Ta chỉ
là một nữ tử bình thường, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống bình thường. Đột
nhiên nói ta là “thiếu tôn”, ta sao có thể nhận...

Còn có, nếu, lời bọn họ nói đều là sự thật... Nguyệt di vẫn
chiếu cố ta, Kì Phong gia gia từ nhỏ liền thương yêu ta, còn có rất nhiều rất
nhiều người ở bên cạnh ta, đến tột cùng là vì sao mà tốt với ta chứ? Chẳng lẽ,
chính là bởi vì phải bảo vệ “thiếu tôn”. Sự quan tâm mười tám năm nay ta tiếp
nhận, đến tột cùng là thật hay là giả? Cái trấn nhỏ bình thường ấm áp kia,
chính là gia gia một tay tạo ra sao?... Không biết vì sao, cảm thấy thật đáng
sợ...

Đột nhiên, thật muốn gặp Khách Lộ...

Cho dù mọi thứ gì đó đều là giả, ít nhất, hắn là thật... Có
lẽ, là thật...

Nhưng mà, tình cảnh hiện tại này của ta, dường như là bị giam
lỏng. Ngoại trừ thị nữ mỗi ngày đưa thuốc, căn bản ai cũng không được gặp. Hơn
nữa, trực giác của ta nói cho ta biết, “Thánh Kiếm” rất cố gắng phòng ngừa ta
gặp Khách Lộ...

Thật là, không được gặp Khách Lộ, một loạt hoạt động của ta
từ đầu tới đuôi không phải hoàn toàn mất đi ý nghĩa sao!

Đang lúc ta tràn ngập lửa giận, bọn thị nữ gõ cửa tiến vào.

“Thiếu tôn.” Thị nữ cung kính hành lễ.

“Có việc sao?” Aiz, lửa không thể tát đến người không liên
quan. Nhà của ta dạy thật đúng là tốt.

“Nô tỳ phụng lệnh chủ thượng, đến thay thiếu tôn đo người.”

“Đo người?” Không hiểu, “Làm cái gì?” Quan tài sao?

“Bẩm thiếu tôn, là làm giá y (áo cưới).”

Giá y?!

“Cái gì?!” Ta nhảy dựng lên.

“Thiếu tôn bớt giận.” Thị nữ vẫn
dịu dàng mở miệng, “Chủ thượng ít ngày nữa liền cưới thiếu tôn, đây là việc
vui.”

Cái gì cái gì cái gì?! Lấy ta? Có
lầm hay không a!

... Đúng vậy. “Thánh Kiếm” là
muốn phản bội “Thánh giáo”, tự lập môn hộ. So sánh với việc cùng “Thánh giáo”
cứng rắn đánh nhau, dùng ta để uy hiếp gia gia, có hiệu quả hơn. Nếu cưới ta,
không những kiềm chế được gia gia, hơn nữa về sau còn có thể danh chính ngôn
thuận ngồi trên vị trí giáo chủ... “Thánh Kiếm” này còn rất biết gảy bàn tính
nha... Vấn đề là...

“Ta muốn gặp chủ thượng các
ngươi.” Ít nhất cũng nên hỏi một chút ý kiến của đương sự!

“Chủ thượng đang an bài hôn lễ,
chỉ sợ không thể tới gặp thiếu tôn.”

Là muốn dùng sức mạnh.

“Xin thiếu tôn đừng khiến hạ nhân
chúng ta khó xử, để chúng ta đo người cho ngài đi.”

Đúng vậy, hiện tại ta, có thể làm
cái gì? Người ta là dao thớt, ta là thịt cá. Nhận mệnh thôi.

Ta vốn ôm tâm tình gả cho ai cũng
không sao cả mà sống. Chung quy cùng ai thành thân, cũng không phải chuyện
trọng yếu như vậy. Về phần ai làm giáo chủ thánh giáo, lại càng không liên quan
với ta. Cho dù hiện tại ta đã biết thân phận thật của mình, cũng không thể
trông cậy vào ta vì Thánh giáo mà vượt lửa qua sông... Từ đầu tới cuối, ta chỉ
là một nữ tử bình thường đến vô cùng bình thường. Phố phường, nịnh bợ, dối trá.

Những chuyện giang hồ này, ta căn bản là không muốn quản, cũng quản không được...

Còn nhớ “Thánh Kiếm” từng nói
qua, nguyên nhân Khách Lộ phản giáo là muốn thoát khỏi thân phận “Nhận”, hắn
không muốn cả đời đều là công cụ giết người. “Thánh Kiếm” cũng là “Nhận”, lý do
hắn phản giáo đại khái cũng không khác là bao. Nếu ta gả cho hắn, có thể hóa
giải trận tranh đấu này, khiến “Thiên Nhận chúng” được giải thoát, cũng không
hẳn không phải là chuyện tốt. Nghe cũng rất vĩ đại... Đây có lẽ là báo ứng đi...
Làm họ tính người nhạt đi, trở thành “Nhận”, là gia gia, nhưng rốt cuộc lại là
đứa cháu gái này chịu...

Gả thì gả, ai sợ ai!

“Đi nói cho chủ thượng các ngươi,
gả cho hắn cũng được. Có điều, sính lễ không thể thiếu.”

Bọn thị nữ vẫn cung kính mở
miệng, “Không biết thiếu tôn muốn sính lễ gì?”

“Thập Nhận.” Ta dù sao cũng là
người làm ăn, mua bán lỗ vốn ta sẽ không làm. Hơn nữa, ta chắc rằng, “Thánh
Kiếm” sẽ không thể không đáp ứng. Nếu ta liều chết không theo, đối với hắn một
chút lợi ích cũng không có. Giống như vậy, theo như ý muốn của mọi người, hòa
hòa khí khí công bằng giao dịch, hắn không thể cự tuyệt.

“Nô tỳ sẽ chuyển lời của thiếu
tôn.”

Đột nhiên cảm thấy mình thật đáng
ghét. Vì sao ta không thể giống nữ tử bình thường chứ, một khóc hay nháo ba
thắt cổ, vì trinh tiết thề sống chết cùng thế lực ác đấu tranh? Cho dù hô to
cứu mạng, cũng so với chuyện ta làm hiện tại có phong cách hơn nhiều... Chậc,
nếu nói vậy, ta nhất định có thể sống thoải mái rất nhiều...

...

Ngày bảy tháng bảy, lễ Chức Nữ.

Chọn hôm nay thành thân, ta thật
sự bội phục “thánh kiếm”. Có phải muốn dự báo một chút ta cùng hắn giống Ngưu
Lang Chức Nữ hay không? Nhưng mà, hiện tại không phải lúc nghĩ việc này...

Hôn lễ người giang hồ cũng thật
sự là tùy tiện. Không có kiệu lớn tám người khiêng, ta cũng không so đo. Nhưng
mà, ngay cả giá y cũng đơn giản như vậy, khăn voan cũng không có, chỉ có dây đỏ
hoa kết, thật sự là phá hủy tâm nguyện tốt đẹp cả đời một lần của ta... Bây giờ
hối hận còn kịp không?

Khi đứng trong đại sảnh, ta thật
là không nghĩ được cách gì. Võ công của ta không cao lắm, điểm huyệt đạo của ta
làm gì? Ta cũng sẽ không chạy... Kiểu này bái thiên địa xong, tay chân của ta
không tê cứng mới là lạ!

Ta chỉ có thể nhìn chằm chằm tên
“Thánh Kiếm” chết tiệt. Nhưng mà, mặt hắn giống như con rối, thủy chung không
thể phân biệt được cảm xúc... Hắn không phải luyện võ công kỳ quái gì, tẩu hỏa
nhập ma chứ?

“Chúc mừng ‘Thánh Kiếm’ các hạ.”
Một giọng nữ trong trẻo từ cửa truyền đến, lập tức chủ nhân của giọng nói đi
tới, bên cạnh còn có một cái ghế dựa mềm bốn người nâng.

“Minh chủ đại giá quang lâm,
không tiếp đón từ xa.” “Thánh Kiếm” nghênh đón, mở miệng.

“Các hạ khách khí. ‘Kì Ngự Minh’
chúng ta cùng ‘Thiên Nhận chúng’ có hiệp định liên minh. Đại hôn của các hạ,
đâu thể không đến uống chén rượu mừng.” Màn lụa bao phủ ghế, không thấy rõ diện
mạo người bên trong, nhưng rất rõ ràng là nữ nhân.

“Ha ha, ‘Thánh Kiếm’ các hạ, ta
thấy, không lâu nữa chúng ta sẽ phải đổi miệng gọi ngài một tiếng ‘thánh tôn’
rồi?” Nữ tử bên ghế cười nói. Nàng nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra.

“Xin nhận lời chúc của Viên cô
nương.” Nụ cười của “Thánh Kiếm” một chút biểu tình cũng không có, khiến cho
người nhìn cảm thấy lạnh lẽo.

“Giờ lành đã đến, chủ thượng, bái
đường đi.” Nhận Nhị đi tới, mở miệng.

Hừ, chờ ngươi biến thành hạ nhân
của ta, xem ta chỉnh ngươi thế nào. Lại nói tiếp, Khách Lộ đâu?


“Chậm đã!”

Giọng nói này, thật sự là quen vô
cùng.

“Muốn thành thân, sao ngay cả bà
mai cũng không có?” Bà mai phe phẩy quạt đàn hương của bà, ưu nhã thong thả
tiến vào.

Ta không phải hoa mắt chứ? Đừng
nói với ta, ngay cả bà mai mập mạp này cũng là người “Thánh giáo” nha...

“Các hạ là?” Người trong đại sảnh
lập tức đề phòng.

“Nha... lão nương chính là ‘Thiên
lí nhân duyên nhất tuyến khiên (Ngàn dặm nhân duyên đường quanh co)’, người ta
gọi là thiết chủy thần môi (thần mai mối có cái miệng sắt) Lí ma ma...”

Ta đang nằm mơ?

“Có thể tìm được phân đà chúng
ta, ngươi cũng không phải hạng người hời hợt.”

“Đâu có. Trong phạm vi năm trăm
này, cưới gả tang ma, đều không thể gạt được Lí ma ma ta...” Bà mai khép quạt
đàn hương lại, “Ta được Thượng Thư đại nhân nhờ làm mai, Tiểu Đinh đương nhiên
là phải gả cho Thạch công tử. Khi nào thì đến phiên ngươi?”

Nhanh như ánh chớp, bà mai đem
người chuẩn bị tập kích bà phẩy ngã xuống đất, tao nhã vuốt vuốt tóc.

“Thì ra là ‘Quỷ Môi’ Lí Ti. Thất
kính.” Giọng nói của “Thánh Kiếm” nghe bình tĩnh phẳng lặng.

“Quỷ môi” Lí Ti, chưa từng nghe
qua, nhưng mà hình như rất có địa vị. Trời của ta, bên người của ta rốt cuộc
còn có bao nhiêu kỳ nhân hả?

“Ha ha, tiểu thanh niên có chút
nhãn lực đó... còn biết danh hiệu của lão nương...” Bà mai cười, nhàn nhã đánh
cây quạt.

“‘Thiên Nhận chúng’ chúng ta cùng
ngươi luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi tội gì đối nghịch với
chúng ta?”

“Lão nương thật vất vả làm bà
mai, các ngươi liền đoạt tân nương tử của lão nương, đây mà nói là nước giếng
không phạm nước sông hả? Ngoan ngoãn đem Tiểu Đinh trả lại cho lão nương, lão
nương chừa cho các ngươi một con đường sống!” Bà mai một tay chống nạnh, một
tay quạt, rất giống cái ấm trà.

“Làm càn!” Nhận Nhị lập tức cầm
kiếm tấn công.

Đại sảnh đang tốt đẹp, nháy mắt
loạn thành một đám. Nhưng là, vào lúc này, trên mặt “Thánh Kiếm” vẫn không hề
động dung. Ta càng thêm khẳng định, hắn nhất định là luyện công phu kỳ quái gì
đó.

Võ công bà mai dường như thật sự
rất cao, chỉ thấy mười mấy tên “Nhận” vây quanh bà, bà cũng thành thạo, trong
lúc hỗn chiến, đánh ngã nến. Trong đại sảnh nhất thời chỉ còn một mảnh tối đen.

Trong bóng đêm, có người kéo ta,
đi ra.

Mang ta vào trong viện làm gì?
Người nọ đứng trước một gian phòng, một kiếm chặt đứt khóa cửa phòng. Nhờ ánh
trăng, ta mới phát hiện, người này chính là Nhận Nhị.

Hắn đá văng cửa, kéo ta vào.

Khách Lộ?

Khách Lộ ngồi trước bàn, có chút
kinh ngạc nhìn chúng ta.

Nhận Nhị đi qua, thay hắn giải

huyệt đạo.

Khách Lộ lập tức đứng lên.

Nhận Nhị đẩy ta qua, “Mang nàng
đi.”

“Huynh...” Khách Lộ đỡ lấy ta,
khó hiểu mở miệng.

“Không muốn đi?” Nhận Nhị cười
cười, vẫn là cái vẻ hiền lành không hợp với hắn.

“Vì sao?”

Nhận Nhị nở nụ cười, cầm kiếm đi
ra ngoài, “Đoạt em dâu của ta, chủ thượng ta cũng không nể tình!” Hắn quay đầu,
“Còn không mau đi!”

Khách Lộ gật gật đầu, ôm lấy ta,
đi ra ngoài.

Chờ chút, sao không giải huyệt
cho ta hả? Bị ôm như vậy, sẽ rất mất mặt... Còn có, cái gì em dâu hả? Có người
nào đến giải á huyệt (huyệt câm) của ta cho ta giải thích hay không?

“Đứng lại!”

Người ngăn cản chúng ta là Nhận
Cửu.

Đột nhiên cảm thấy, Nhận Nhị cùng
Nhận Cửu có phải bị đổi người hay không?

“Buông thiếu tôn!” Giọng của Nhận
Cửu, nghiêm túc.

“Tránh ra.” Giọng Khách Lộ, lạnh
thấu xương.

“Nhận Thất, huynh muốn phản bội
chủ thượng sao?”

Khách Lộ không trả lời, chỉ buông
ta, rút đao công kích.

Dừng tay! Ai tới kêu bọn họ dừng
tay a! Tiểu Cửu cùng Khách Lộ, sao có thể đánh nhau hả! Làm sao bây giờ?

Chỉ một lát sau, Nhận Cửu liền
rơi xuống thế hạ phong, cánh tay phải bị rạch chảy máu.

“Huynh!” Trong mắt Nhận Cửu lóe
ánh lệ. Đúng vậy, nếu đổi ta là nàng, bị Khách Lộ đã thương như vậy, nhất định
cũng sẽ thương tâm.

“Tránh ra.” Giọng của Khách Lộ,
vẫn lạnh như băng.

“Ta không cho! Nếu huynh mang
nàng đi, chủ thượng sẽ không bỏ qua cho huynh! Huynh sẽ chết, có biết hay
không!” Nước mắt của Nhận Cửu, nén trong hốc mắt.

“Một lần cuối cùng, tránh ra.”
Đao trong tay Khách Lộ, dưới ánh trăng, lóe sáng làm tâm người ta băng giá.

Nhận Cửu nắm chặt kiếm trong tay,
đứng thẳng.

Bóng dáng Khách Lộ, làm cho ta có
cảm giác rất thê lương... Thật là, vì sao không ai đến giải huyệt đạo của ta
hả? Nếu ta không ngăn cản mọi việc trước mặt, ta nhất định sẽ hối hận cả đời!

Lúc này, một thân ảnh màu bạc
chợt tới, bế ta lên.

“Sư phụ...”

Giọng nói này, là “Ngân Kiêu”...

Khách Lộ tức thì quay đao về.

“Ô? Người trẻ tuổi, sao xúc động
như vậy?” Ngân Kiêu cười, tránh khỏi công kích của Khách Lộ.

Khách Lộ đột nhiên thu chiêu,
giống như nghĩ thông suốt việc gì.

“Làm phiền tiền bối.” Hắn ôm quyền hành lễ, nói như vậy.

Cũng đúng a, trước kia ta cũng mặc quần áo giống vậy giao thủ
cùng hắn. Rất dễ dàng mà biết, Ngân Kiêu là bạn không phải địch.

Ngân Kiêu không khỏi nở nụ cười.

Đột nhiên, một cỗ kình phong đánh úp lại. Khi mọi người tản
ra, “Thánh Kiếm” liền đứng ở nơi đó.


Ngân Kiêu cười càng vui vẻ. Hắn đem ta nhét vào trong lòng
Khách Lộ. “Trả lại cho ngươi!” Nói xong, hắn cao hứng chạy tới cùng “Thánh
Kiếm” khoa tay múa chân.

Khách Lộ không có chút do dự, lập tức ôm ta rời đi.

Ta vẫn nhớ rõ ánh mắt lúc đó của Nhận Cửu... Như là con mèo
nhỏ bị người vứt bỏ, cầm nước mắt, nhìn theo chúng ta...

...

Thật vất vả mới đến đường cái, lại có người chặn đường chúng
ta.

“Chậc. Khó có dịp đến uống rượu mừng, còn có nhiều chuyện
đáng ghét như vậy!” Là cái cô nương “Kì Ngự Minh” kia.

“Tân nương tử ngoan ngoãn trở về bái đường đi...” Nói xong,
nàng lập tức tấn công qua.

Nhưng mà, một chiêu còn chưa đánh xong, nàng liền ngừng. Nàng
nhìn Khách Lộ, sau đó, kinh hỉ nói: “Khách Lộ?!”

Sững sờ...

“Không nhớ ta? Người luận võ chọn rể trong họp chợ cuối năm
đó, không nghĩ tới ở trong này còn có thể gặp mặt, thật sự là rất trùng hợp a...”

Thế mới biết vì sao nhìn nàng quen mắt... Nhưng mà, đừng nói
ngay cả người luận võ chọn rể năm trước họp chợ cuối năm, cũng có quan hệ chứ?

“Ha ha, đây là không phải chính là, hữu duyên thiên lí năng
tương ngộ hay sao?”

Nhìn nàng đỏ mặt, vui vẻ nói chuyện, ta không khỏi cảm thấy
có chút khó chịu.

Lúc này, ánh mắt của nàng dừng trên người ta, “HuynH mang đi
thiếu tôn ‘Thánh giáo’ làm gì?”

Mắc mớ gì tới cô hả!

Tiếng la hét, từ xa đến gần.

Nàng vươn tay, tiếng huýt gió trong trẻo quanh quẩn. Một tuấn
mã đen tuyền ứng tiếng chạy tới.

“Cưỡi Tịch Tấn của ta!”

Nàng cười, nhìn chúng ta lên ngựa, “Tiểu Tịch, phải ngoan
ngoãn a, làm hắn ngã xuống, ta sẽ hận ngươi cả đời!”

Là “hắn”, không phải “bọn họ”... Khó chịu...

Ngựa dậm dậm chân, dường như có chút bất mãn. Nhưng lập tức
cất vó bôn chạy.

“Khách Lộ đại ca, ta là Viên Tàng U, năm nay mười tám tuổi,
chưa kết hôn, nhớ tới tìm ta a...”

Rất xa, nghe được nàng nói như vậy. Càng thêm khó chịu...

Có người đến giải huyệt đạo của ta hay không a! Ta sắp điên
rồi!

“Kiên nhẫn một chút...”

Chỉ nghe được giọng nói của Khách Lộ, không biết vì sao, lửa
giận của ta lập tức biến mất. Đại khái là do hôm nay hắn rất lạnh.

Đi...

“Huyệt đạo của cô là chủ thượng tự tay điểm, nhất thời không
giải được, cô nhẫn nại một chút nữa.” Hắn một tay nắm dây cương, một tay giữ
vững ta. Cảm giác được, thân thể hắn căng chặt, vẫn khẩn trương đề phòng.

Nếu có thể mở miệng, ta có thể nói cho hắn, ta không sao,
không bị một chút gì hết, tốt thật sự... Nhưng mà...

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa. Thật lắc lư...
Nhưng mà, lại cảm thấy, dựa vào hắn, thật sự rất thoải mái. Có cái gối như vậy,
lắc một chút cũng không có gì đáng kể...

Ta không cho! Nếu huynh mang nàng đi rồi, chủ thượng sẽ không
bỏ qua cho huynh! Huynh sẽ chết, có biết hay không!

Đột nhiên, lời nói của Nhận Cửu vang lên bên tai. Không biết
vì sao, ta bắt đầu sợ hãi. Ta thật vất vả mới lại gặp được hắn, nếu hắn chết,
ta nên làm cái gì bây giờ? Ai chết cũng được, nhưng mà, hắn tuyệt đối không thể
chết được! Vô luận là ai, cũng không được đả thương hắn!

Đêm, thật tối... Trước mắt cơ hồ là một mảnh tối đen, thấy
không rõ đường phía trước... Đi nơi nào, cũng có sao đâu chứ? Nếu, hắn ở bên
cạnh ta... Vì sao, giờ lại cảm thấy, ta không cùng “Thánh Kiếm” bái đường, thật
sự là quá tốt...

Ai tới giải huyệt đạo của ta đi... Như vậy, ta có thể ôm hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận