Túy Khách Cư

Ba mươi tết. Ngày mà mọi chủ quán
đều có thể hợp lý hợp tình mà không mở cửa.

Đến tết rồi! Nếu Khách Hành cùng
Khách Tùy còn ở đây, nhất định sẽ rất náo nhiệt... Ta lại nghĩ nhiều rồi.

“Khách Lộ, Khách Ức, có thể đi
rồi.” Ta mở miệng.

Khách Ức vui vẻ chạy tới. “Đi mau
đi mau!”

Thật là, gì mà hưng phấn như vậy?
Chỉ là Nguyệt di bảo chúng ta đi qua chỗ người ngày ba mươi thôi.

Ta ngẩng đầu, Khách Lộ đang đóng
cửa tiệm. Không biết vì cái gì, từ lần trước trong kì họp chợ cuối năm gặp được
ca ca hắn, hắn liền trở nên là lạ, luôn một bộ dáng thật nhiều tâm sự. Rốt cuộc
làm sao vậy? Còn có, vẻ sợ hãi của hắn lúc đó, rốt cuộc là vì cái gì?

Aiz... gần sang năm mới, sao lại
có nhiều chuyện làm người ta không thể tưởng tượng như vậy hả? Có lẽ đi đến chỗ
của Nguyệt di, sẽ đỡ hơn, cô nương nơi đó đều... Ách... Rất lợi hại...

...

Trong sảnh Hoa Nguyệt Xuân Phong
lâu bày mười mấy chậu than, thật sự là làm cho ngày đông giá rét trở nên ấm áp
như xuân. Cũng đúng a, bằng không, các cô nương sao có thể mặc quần áo lộ liễu
để làm ăn hả? Chỉ là, ta hình như là mặc hơi nhiều... Nóng quá...

Ta nhìn nhìn Khách Lộ cùng Khách
Ức chỉ mặc áo mỏng, cảm giác hâm mộ tự dưng nảy sinh.

“Ơ, Tiểu Đinh tỷ tỷ, mặc nhiều
như vậy không nóng hả?” Quân Lâm cười duyên nói. Quần áo của nàng đều là kiểu
nhà Đường, bộ ngực sữa lộ phân nửa, rất xinh đẹp.

“Cũng đúng, Đinh Đinh a, theo ta
đi đổi quần áo đi.” Nguyệt di cười, đã đi tới, kéo tay của ta.

Hả? Đổi quần áo giống Quân Lâm
sao? Đừng a, thực dọa
người...

“Sợ cái gì hả?” Quân Lâm cười quyến rũ, “Nhanh đi a!” Nàng
vươn tay đem ta đẩy mạnh vào trong phòng Nguyệt di.

Nhìn Nguyệt di giúp ta thay quần áo, ta không khỏi cẩn thận
mở miệng, “Nguyệt di...”

“Uh?” Nguyệt di giúp ta cột thắt lưng, không ngẩng đầu lên.

“Con... Cha con...”

Chuyện lần trước, Nguyệt di đã biết từ lâu. Nhưng người lại
không có một chút khác thường, thế nhưng, chính vì như vậy mới kỳ quái, nếu đổi
lại là ta, ít nhiều cũng sẽ thương tâm...

Nguyệt di nở nụ cười, “Cha con thế nào?”

Hả?

Người nhìn ta, thay ta chải tóc, “Cha con là nam nhân tốt
nhất thiên hạ, cũng là người duy nhất ta muốn gả... Vô luận xảy ra chuyện gì,
điểm này cũng không thay đổi.”

“Nhưng mà...” Nhưng mà cha con người...

“Đinh Đinh a.” Nguyệt di nhìn ta, cười dịu dàng, “Khi ta mười
tuổi đã quen cha con, hắn làm người thế nào, ta so với ai khác đều rõ ràng. Hắn
có người yêu thật lòng, ta cũng thay hắn vui vẻ. Nếu có điều gì làm ta thương
tâm, thì chính là hắn một mình lưng đeo quá nhiều, ta không thể chia sẻ cùng
hắn...”

Không rõ... Cha ta là người như thế nào, vì sao có thể làm
cho Nguyệt di cuồng dại đến tận bây giờ.

“Không hiểu?” Nguyệt di nở nụ cười, lần này mang theo vài
phần giảo hoạt, “Chờ con có người trong lòng liền hiểu được.”

Những lời này, thật quen.

“Được rồi!” Nguyệt di vỗ vỗ đầu của ta, “Xem, thật xinh đẹp!”
Nàng kéo ta, quan sát một phen.

Hả? Loại quần áo này ngoại trừ vị
trí quan trọng là che khuất, những nơi khác đều như ẩn như hiện sao? Xinh đẹp?
Nữ nhân Đường triều suy nghĩ cái gì vậy?

Ách... Ta có thể đi ra gặp người
hay không đây? Lần trước ta tới giả cô nương nơi này cũng không có mặc như vậy...

Còn đang suy nghĩ, Nguyệt di liền
kéo ta đi ra ngoài. Tiếp đó, các cô nương liền yêu kiều cười.

“Nhìn xem, Đinh nhi tỷ tỷ ăn mặt
như vậy, ta là nữ nhân cũng nhịn không được mà động tâm a...” Tiểu Trúc đi qua,

khoác vai của ta.

Đây không phải là trợn mắt nói
dối? Ta có bao nhiêu tư sắc, bản thân ta còn không biết sao!

“Ha ha, Tiểu Đinh, ngươi nếu gả
không được, đi qua nơi này cũng tốt lắm, tuyệt đối là hồng bài a...” Lạc Nhi
nói xong, liền cười ngặt nghẽo.

“Nha đầu chết tiệt kia, miệng chó
không mọc được ngà voi!” Nguyệt di cười mắng.

Chậc... Quá mất mặt. Ta liếc nhìn
bên cạnh, Khách Ức cười cười vẫy tay với ta; Mà tầm mắt Khách Lộ vừa chạm đến
ta, liền lập tức dời đi. Ách... Mất mặt a...

“Được rồi được rồi, còn không
tiếp khách!” Nguyệt di vừa mở miệng, các cô nương lập tức tản ra, tinh tường
nhìn thấy, hơn phân nửa các nàng chạy về phía Khách Lộ, rất vui vẻ mà dây dưa.

Hôm nay Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu
cũng ngừng kinh doanh, không có khách khác. Thật sự là có mỹ nữ nói cười, không
nam nhân lui tới. Khách Lộ bọn họ, hẳn là phải gánh vác rồi...

“Đinh Đinh, ngồi xuống đi.”
Nguyệt di kéo ta ngồi xuống.

Trong phòng có chăn lông mềm mại,
ngồi trên chiếu, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Các cô nương, hôm nay có khách
quý, các ngươi phải đem mọi tuyệt kỹ của mình ra nha...” Nguyệt di cất cao
giọng nói.

Các cô nương lập tức cười duyên,
tấu nhạc thì tấu nhạc, ca hát thì ca hát, nhảy múa thì nhảy múa, náo nhiệt vô
cùng.

“Đến đây, lại uống một chén thôi...
Tiểu Lộ...”

Bên cạnh, Tiểu Tương cười quyến
rũ bưng chén rượu. Mà đám người Tiểu Cửu đã áp sát vào người Khách Lộ. Các cô
nương khác cũng không chịu lạc hậu, cầm hoa quả, gắp thức ăn, cầm bầu rượu...
Tam cung lục viện cũng chỉ đến thế mà thôi!

“Thật là lợi hại a, Tiểu Ức...”

Bên kia, Khách Ức đang biểu diễn
hoa thức thiết lê pháp (đao pháp cắt lê). Hắn trong tay nắm dao cắt trái cây,
chỉ nhẹ nhàng vung hai cái, lê đã được tách vỏ tách hạt, nhìn lại giống hoa sen
nở rộ trong dĩa. Võ công, thì ra còn có thể lấy để làm xiếc...

Hình như, mọi người đều rất vui
vẻ... Náo nhiệt như vậy, tại sao ta lại cảm thấy tịch mịch chứ?

“Đến chơi xúc xắc đi!” Lạc Nhi đi
tới, cười nói.

“Hả?”

“Người thua phạt rượu!” Các cô
nương lập tức hòa theo.

Ta thấy chắc là muốn tìm cơ hội
chuốc say tiểu nhị của ta, sau đó muốn làm gì thì làm? Kéo theo ta, để che dấu
dụng tâm tà ác của mình sao?

“Tỷ tỷ cùng nhóm với chúng ta...”
Tiểu Trúc lập tức lôi kéo ta.

Gì? Đây lại là vì sao?

Lạc Nhi dụng tâm kín đáo cười,
vươn tay đổ xúc sắc.

“Đại hay là tiểu?” Nàng ngẩng
đầu, cười nhìn Khách Lộ cùng Khách Ức.

“Đương nhiên là...” Khách Ức
cười, vẻ mặt đã biết trước.

“Chậm đã.” Lạc Nhi nhìn nhìn ta,
“Nếu nhóm chúng ta thua, đều là Tiểu Đinh uống rượu nha. Các ngươi nghĩ kĩ đi...”

Ách, thì ra... Tối độc phụ nhân
tâm (độc nhất là lòng dạ đàn bà), những lời này thật sự là tuyệt không giả.

Khách Ức nhíu nhíu mi, cười nói,
“Là tiểu.”

Lạc Nhi mở tay. Tam con xúc xắc,
bốn bốn sáu, mười bốn điểm, đại.

Không phải thế chứ. Ta nhìn Khách
Ức. Khách Ức cũng nhìn ta. Sau đó cầm lấy bát trước mặt, đưa cho Khách Lộ.

Khách Lộ nhìn hắn.


“Ta còn là tiểu hài tử, chuyện uống
rượu, không thích hợp với ta.” Khách Ức cười nói.

Khách Lộ không nói nhiều, tiếp
nhận, yên lặng uống hết.

“Tiếp tục!”

Không phải thật chứ! Khách Ức
ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?

Tiếp đó, lại thua năm sáu ván...
Sao có thể một ván cũng không thắng hả? Chẳng lẽ, lỗ tai Khách Ức thật sự tốt
như vậy?

Uống rượu như vậy, không có việc
gì chứ? “Khách Lộ, huynh có khỏe không?”

Khách Lộ buông bát, lau lau môi,
“Ừm.”

Thật chứ?

“Tốt lắm tốt lắm, mở nha...”
Tiếng của Lạc Nhi, lộ ra vẻ hưng phấn, bụng dạ khó lường a...

“Chậm!” Ta vươn tay, ngăn cản
Khách Ức đang muốn trả lời. “Tiểu!”

Lạc Nhi nhìn ta, trong ánh mắt rõ
ràng có trách cứ. Nàng không tình nguyện mở ra, sáu năm ba, mười bốn điểm, đại.

Ta không khỏi nở nụ cười, đoán
đúng rồi. “A? Đã đoán sai? Ngại quá, ngại quá.” Ta cười theo, cầm lấy bát,
ngoan ngoãn uống rượu.

Chậc... Thật cay. Ta kỳ thật chưa
từng uống rượu...

Lạc Nhi vẻ mặt ai oán trừng ta,
cầm lấy xúc xắc.

Tay nàng vừa ngừng. Ta chợt nghe
thấy ta cùng Khách Lộ hai người cùng nhau nói, “Đại!”

Sau đó, chung quanh lập tức yên
tĩnh lại.

A? Hình như... rất ăn ý nha...

“Ta nói trước.” Tiếp đó, ta và hắn lại đồng thanh nói.

Khách Ức là người đầu tiên cười rộ lên. “Đừng mà, việc này có
gì mà giành?”

Các cô nương bắt đầu hờn dỗi.

“Đinh nhi tỷ tỷ, sao lại như vậy a...”

“Ngươi như vậy, nô gia còn chơi thế nào được?”

“Đúng a... đáng ghét...”

Sao toàn nói ta thế?

“Được được được, phạt rượu ta là được đúng không?” Ta lập tức
cầm lấy bát.

“Không được!” Lạc Nhi lên tiếng, có vẻ buồn bực. Nàng cầm một
vò rượu, “Muốn phạt liền phạt một vò.”

Cái gì? Một vò? Uống một bát còn không biết ra sao nữa là...
Nhưng mà, không được, lúc này sao có thể lùi bước?

“Được, một vò thì một vò! Sợ ngươi sao!” Ta sao lại nói như
vậy? Có phải say hay không?

Lúc này, Khách Lộ vươn tay giữ vò rượu trong tay ta. “Cô
không biết uống rượu.”

Này cũng nhìn ra? “Ai nói ta không biết, ta uống cho huynh
xem!” Nếu ta không uống, đợi ngươi bị các nàng chuốc say, xem ngươi làm sao bây
giờ!

Ta lập tức thật hào sảng cầm lấy vò rượu, ngửa đầu uống.

“Đinh tỷ tỷ! Chậm một chút!” Giọng nói của Khách Ức, nghe có
vẻ xa.

Chậm? Từ từ uống ta sợ mình sẽ nhổ ra, rượu thật sự rất khó
uống...


Ai hả? Đoạt rượu của ta? Thật là...
Ta còn chưa uống xong mà...

...

Đau đau đau đau đau... Sao vừa
tỉnh lại, đầu liền đau như vậy chứ? Ta không phải ở Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu
sao? Sao lại ở trong phòng mình?

“Ha ha, tỷ tỷ tỉnh rồi.” Quân Lâm
ngồi ở mép giường, cười.

“Ta...”

“Tỷ uống nhiều, hôn mê.” Quân Lâm
cười, “Thật là, không biết uống thì đừng cậy mạnh chứ!”

Uống? Uống rượu?... Ta hình như
là uống rất nhiều... Đầu đau quá, say rượu?

Quân Lâm đứng dậy rót chén trà,
“Đến, uống miếng nước đi.”

Lại nói tiếp, thật sự khát quá.

“Ngươi sao lại ở đây?” Ta vừa
uống vừa hỏi.

“Ma ma kêu nô gia tới chiếu cố
tỷ, nơi này của tỷ đều là nam nhân, có chút không tiện...”

“Ừm.” Tiếp tục uống, thật khát.

“... Lại nói, tỷ tỷ thật đúng là
có thủ đoạn a...” Nàng cười.

“Cái gì?”

“Việc mượn rượu để có thêm can
đảm tỷ cũng nghĩ đến.” Quân Lâm che miệng, cười đến run rẩy cả người.

Rốt cuộc đang nói cái gì?

“Ngày hôm qua Tiểu Lộ đưa tỷ về,”
Quân Lâm nhìn ta, ái muội, “Vừa đặt tỷ nằm xuống, tỷ liền ôm cổ người ta...”

A? “Thật… thật…thật...?” Không
phải chứ, rượu có thể loạn tính?

Quân Lâm gật gật đầu, “Nô gia lừa
tỷ làm cái gì? Sau đó...”

Sau đó? Ta, ta còn làm cái gì?

“Sau đó tỷ tỷ ôm hắn nói...”

“Nói cái gì?” Lực tự điều khiển
của ta không phải kém như vậy chứ?

“Tỷ bảo hắn đừng đi, không cần
rời khỏi tỷ...”

Má của ta ơi!!!!! Ta mà lại nói
như thế, ta ta ta... Trời ạ!!!

“Sau đó...” Quân Lâm hưng trí
tiếp tục nói.

Cái gì? Còn có sau đó, ta rốt
cuộc còn làm gì hả? Chẳng lẽ... Không thể nào...

“Đừng nói!” Ta lập tức hô.

“Hả?” Quân Lâm khó hiểu nhìn ta.

Tốt nhất là đừng nghe, thật sự là
rất mất mặt! Ta sao có thể đi ra ngoài gặp người đây...

Giải thích! Vào lúc này, có gì
quan trọng hơn giải thích chứ? Ta xuống giường, mở cửa, đi thẳng xuống lầu.

“Tỷ tỷ...”

...

Người đâu? Ta nhìn đại sảnh, lại
tìm phòng bếp, không có người a. Hậu viện?

Quả nhiên. Khách Lộ ở hậu viện,
chẻ củi.

“Khách... Lộ...” Làm sao bây giờ,
phải nói như thế nào?

Khách Lộ quay đầu, đại khái là
rất xuất thần, bị ta dọa rồi.

Lập tức, ta thấy rất rõ ràng, mặt
hắn đỏ.

Ách... Quân Lâm quả nhiên không
gạt ta...

“Ngày hôm qua... ta uống rượu...”
Mặt thật nóng, “Cho nên...”

Hắn quay đầu, tiếp tục chẻ củi, “Ừm.”

“Ừm”? Đây là ý gì?

“Huynh đừng tưởng thật nha...” Ta
sợ hãi nói. Hắn hẳn là cũng sẽ không tưởng thật đâu...


“Ta biết.” Hắn nhặt cây củi đã
chẻ lên, quăng vào đống củi.

“Như vậy...” Ta vì sao lại nói
những lời này chứ... Có lẽ là gần đây nhiều người đi quá. Khách Hành, Khách
Tùy, còn có gia gia... Những lời này, hẳn là nói với bọn họ a...

Hắn đã đi tới, “Vào đi thôi, sẽ
cảm lạnh.”

Cảm lạnh? Vừa nói liền cảm thấy
có chút lạnh! A? Thì ra ta còn mặc quần áo ngày hôm qua, thật lạnh a... thật
mất mặt a... ta kêu thảm thiết một tiếng, chạy vào trong phòng.

...

Thật vất vả đổi xong quần áo, ta
ngồi ở trong phòng, bắt đầu ngẩn người.

Đêm hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Thật không nên uống nhiều rượu như vậy. Hả? Vì sao ta có cảm giác
thiếu thiếu? Nếu ta tỉnh táo, ít nhất... Ai nha, ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

“Đinh tỷ tỷ, có rảnh không?”
Giọng Khách Ức.

“Ừm.” Ta đi qua, mở cửa phòng.

Khách Ức cười cười.

Đơi một chút, hắn tới làm gì?
Chẳng lẽ, là tới cười nhạo ta?

Khách Ức ngồi bên cạnh bàn, “Tỷ
tỷ say rượu, khá hơn chưa?”

“Rồi.” Kỳ thật đầu vẫn rất đau.

“Tỷ tỷ cũng thật là, ỷ mạnh gì
chứ?”

“Aiz, ta là giúp các ngươi a. Các
nàng là muốn chuốc say hai người thôi!”

Khách Ức vẻ mặt cười xấu xa nhìn
ta. “Là sợ Khách Lộ ca
ca bị say à...”

Hả?

“Tỷ tỷ thật sự là làm trở ngại chứ không được giúp gì a...
Lấy công lực của Khách lộ ca ca, vừa uống vừa bức ra ngoài cơ thể là việc rất
nhỏ a...”

Không phải chứ! Ta đây rốt cuộc là...

“Ngươi tìm ta liền vì nói việc này?” Ta trừng hắn, nói sang
chuyện khác.

Khách Ức thu nụ cười.

“Đinh tỷ tỷ... Nếu, tỷ luôn đối tốt với một người, có một
ngày lại phát hiện hắn không giống như tỷ nghĩ. Hắn là tên giết người trời
sinh, tay đầy máu tanh...” Hắn chậm rãi nói xong, lại đột nhiên nhăn mi lại, “--
Đương nhiên, đó không phải chính hắn tình nguyện – tỷ sẽ thế nào?”

Cái gì a? Hắn là không phải đang nói hắn chứ?

“Ngươi khôi phục trí nhớ?”

Hắn dừng một chút. “Ta không phải nói điều này, ta là hỏi, tỷ
tỷ sẽ như thế nào?”

Rõ ràng chính là đang nói bản thân mà! Xem ra đã khôi phục.
Hắn... thật là “kẻ giết người” sao? Xác thực, hắn là cùng với án mạng mà đến.
Nhưng mà...

“Ngươi đã nói hắn không phải tự mình tình nguyện mà, vậy
không có gì.” Ta cười cười. Trả lời như vậy đáp rất bình thường không phải sao?

“Thật sao?” Khách Ức nhìn ta, “Cho dù hắn lưng đeo nợ máu?”

Có nghiêm trọng như vậy hay không?

“Thật. Bởi vì ta đã tốt với hắn không phải sao? Ta nếu đã
tiếp nhận hắn, sẽ không quan tâm hắn có thân phận gì.” Ta biết mình nhất định
sẽ như vậy, bởi vì ta cũng tiếp nhận Khách Tùy như vậy...

Khách Ức nhìn ta, giống như đang xem xét tính chân thật.

Ta không đáng tin như vậy sao?

“Ta biết tỷ tỷ sẽ nói như vậy...” Hắn cười bất đắc dĩ, “Nhưng
mà, hứa hẹn rất hoàn mỹ, sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi...”

Thật không? Hứa hẹn rất hoàn mỹ... Đúng vậy, ta cũng nghe qua
rất nhiều a.

“Có điều, ta tin.” Khách Ức cười, dịu dàng trong sáng, “Tỷ
tỷ, cũng phải tin a.”

“Tin cái gì?” Có liên quan tới ta
sao?

Khách Ức nhìn ta, “Chuyện tỷ tỷ
tin, chính là sự thật.”

Hả? Có ý gì? Nghe không hiểu.
Hình như rất thiền (triết lí nhà Phật). Làm sao bây giờ? Hỏi hắn sao? Có rất
mất mặt hay không? Ai nha, đầu đau quá. Hay là ngủ đi. Chuyện không nghĩ ra thì
đừng nghĩ... Ta không hiểu, thì ta không cần phải biết! Chỉ cần tin tưởng,
chính là sự thật... Chính là như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận